Chương 61: Hội trưởng đại nhân

“Anh Dương!?”. Đây chính là anh Dương-đàn anh của Bạch Nhiên, người mà cậu đã gặp ở buổi họp báo.
“A, em là Dạ đúng không?”. Anh Dương hình như chưa có quên cậu.
“Vâng.”. Muahaha! Bây giờ cậu quen với Hội trưởng hội sinh viên nhá, xem xem chị ta làm gì được cậu! 


“Sao em lại ở đây?”. Lại còn mặc đồng phục cấp III nữa? Chẳng lẽ cậu là học sinh ở đây? Nhưng nếu là học sinh ở đây thì anh phải biết chứ?


“…”. Cậu đang định đáp lại thì đàn chị xinh đẹp kia đã cướp mất lời. “Anh Dương, cậu ta cướp mất chỗ ngồi của em.”. Èo ôi, nhìn cái dáng như rắn nước kia, nghe cái giongk ẽo ợt kìa. Ai nghĩ chị ta là người hung dữ vừa mắng cậu như tát nước cơ chứ?
“Cậu ấy cướp chỗ của em?”.


“Vâng. Em ấy mới chỉ là học sinh cấp III mà đã dám hỗn láo với đàn chị rồi. Thật xấu tính. Anh phải đòi lại công bằng cho em nếu không lần sau gặp lại em ấy sẽ đè đầu cưỡi cổ em mất.” Ặc! Excuse me? Cho hỏi chị ta là sinh viên khoa nào vậy? Có phải khoa sân khấu điện ảnh không? Nếu đúng thì chị ta quả thật có thể làm Ảnh Hậu được rồi đấy.


“Hừ, đúng là người khoa sân khấu điện ảnh có khác.”. Vâng! Dạ đã hoàn toàn câm nín khi nghe Lãng Du nói vậy.


“Chắc em cũng biết anh là người trước khi phán xét điều gì cũng phải có bằng chứng rõ ràng nhỉ? Vậy ai ở đây có thể làm chứng không?”. Anh ta cười ‘hiền’ với chị ta rồi quay đầu hỏi mọi người trong nhà ăn. Nhưng mà không ai trả lời cả.


available on google playdownload on app store


Tất nhiên rồi. Đừng nhìn vị hội trường cười ‘hiền’ thế kia mà nghĩ anh ta hiền. Anh ta rất ‘kinh khủng’, không phải dạng vừa đâu. Đúng là họ sợ người con gái kia thật nên vừa nãy mới không lên tiếng giúp đỡ 2 cậu trai kia nhưng khi có Hội trưởng ở đây thì họ càng không dám nói gì. Nói ra sự thật thì sẽ bị chị ta cay nghiến, không nói thật thì khi Hội trưởng biết được chân tướng rồi họ sẽ không thoát được khỏi tội. Vì thế, im lặng là tốt nhất!


“Này, nói gì đi chứ?”. Chị ta liếc mắt nhìn mấy đứa bên cạnh nhưng không ai chịu hé miệng cả. Cũng phải thôi, ở trường này họ thà đắc tội với chị ta cũng không dám đắc tội với Hội trưởng đâu, còn cả Lạc Thần, Vương Hàn và Lạc Hy nữa. 4 người này ‘không đùa được đâu’.


Chị ta thấy họ không nói gì mà chỉ xúm lại một chỗ, cúi đầu đếm kiến hết lượt thì tức đến xì khói. Tử Dạ với Lãng Du đứng bên cạnh thì chỉ im lặng xem kịch hay.


“Ha, vậy không có ai làm chứng rồi.” Thấy không ai nói thì anh Dương khẽ cười lần nữa rồi tỏ vẻ đang suy nghĩ điều gì đó rồi lên tiếng. “Vậy chúng ta đi xem cameras giám sát.”. Khắp nơi trong học viện đều có cameras giám sát nên có thể quan sát bất cứ hành động của học sinh. Cũng nhờ đó mà mới có người báo cho anh là có vụ cãi cọ ở nhà ăn khu cấp III.


“A?”. Chị ta nghe vậy thì tái mặt. Nếu mà đi xem thì Hội trưởng sẽ biết hết, lúc đó chắc chắn cô sẽ bị phạt nghiêm. “Thôi không cần đâu anh. Dù sao cũng không quan trọng. Nếu em ấy muốn thì em sẽ nhường cho em ấy.”. Hừ, đáng lẽ người nói cậu đó là Tử Dạ mới đúng.


“Sao vậy được, rõ ràng vừa nãy em nói là anh phải đòi lại công bằng cho em mà.”. Người con gái này từ trước đã rất kênh kiệu, điêu ngoa, luôn muốn lên mặt với mọi người. Anh phải nhân cơ hội này để ‘dạy dỗ’ cô ta đàng hoàng mới được.


“T…Thôi không cần đâu anh.”. Cô ta hoảng hốt xua tay. Có ch.ết cúng không cần.
Hội trưởng đại nhân lòng dạ hẹp hòi nhất định không muốn tha cho chị ta nên (lại) cười cười nói với Dạ. “Em thấy sao?”. 


“Em thấy…”. Cậu đang định nói thì liền nhớ đến Black. Thế nên cậu nói:“…Chị ấy đã không muốn thì bỏ qua đi ạ.”. Cậu không thể sai lầm lần nữa được. Nếu chẳng may lại gây thù chuốc oán với chị ta thì sẽ lại mang đến rắc rối cho Lạc Thần và Vương Hàn mất. Cậu không muốn chút nào.


Không ngờ Tử Dạ lại nói vậy nhưng mà người trong cuộc đã lên tiếng nên người ngoài như Dương đành phải bỏ qua. “Được rồi, vậy thì em đi đi.”. 
“Vâng.”. Thế rồi chị ta mang theo 1 bụng tức giận trộn lẫn xấu hổ đi ra khỏi nhà ăn.


Đợi chị ta đi khỏi thì anh Dương lớn giọng nói. “Cũng hết chuyện rồi, mọi người mau ăn trưa đi thôi.”. 
Mọi người nghe vậy liền tản ra. 
Haha, họ là ‘dân đen’ bình thường rất nghe lời ‘đại nhân’ nha!


Thấy mọi người đã tản đi hết, lúc này Dương mới lên tiếng hỏi Dạ:“Em vừa mới vào trường đúng không? Bảo sao anh chưa từng gặp em.”.


“Vâng, hôm nay em học buổi đầu tiên ạ. Không ngờ lại gặp anh ở đây mà còn trong tình huống này nữa.”. Tử Dạ ngại ngùng gãi đầu. Mặc dù ở cùng với Vương Hàn nhiều nên da mặt cậu có dày thêm chút ít () nhưng cậu vẫn thấy rất xấu hổ nha. >..<= “Cậu... cậu nói vớ vẩn gì đấy!”.


Lãng Du thấy Tử Dạ ‘cháy khét’ như vậy thì rất có tâm cười bỉ ổi thêm phát nữa. “Không phải vậy hay sao? Hội trưởng, anh có thấy vậy không?”.


Hội trưởng đại nhân cứ tưởng mình bị bỏ rơi nên định ‘lặng lẽ đau lòng’ bỏ đi nhưng nghe Lãng Du nhắc đến mình thì cười vui vẻ tán đồng. “Đúng vậy. Ai nhìn Tử Dạ cũng phải yêu thôi.”. Nói rồi anh ta định vươn tay xoa đầu Tử Dạ lần nữa nhưng Tử Dạ như vô tình di chuyển ra chỗ khác làm anh ta không xoa đầu Dạ được. Nhưng cũng vì đó mà anh ta không nghĩ là do Dạ cố ý né tránh.


Tử Dạ liếc nhìn bàn tay đang dừng giữa không trung của Hội trưởng thì thấy hơi áy náy. Nhưng mà không trách cậu được bởi vì chính cậu cũng không hiểu được tại sao cậu lại bài xích với hành động đó của anh ta như vậy. Vì thế cậu đổi chủ đề nói chuyện để đỡ thấy áy náy nữa. 


“À đúng rồi, sao anh lại quen với Bạch Nhiên vậy ạ?”. Một người rõ ràng là Hội trưởng đại nhân của học viện trong nước, một người là du học sinh nước ngoài thì sao mà quen biết nhau được? Hay là 2 người này quen biết nhau từ trước.


“À, là do lần sang trường của Bạch Nhiên học nên có cơ duyên gặp mặt rồi quen biết thôi.”.
“Hả, sao anh lại sang trường anh ấy học?”. Anh Dương đang học ở đây cơ mà, sao lại sang đó học được?


Lãng Du đứng bên cạnh nhanh chóng giải thích. “Đấy là do cậu mới vào trường nên không biết đấy thôi. Năm ngoái học viện có một chương trình giao lưu trao đổi học sinh, sinh viên với một học viện nào nước ngoài ý. Và Hội trưởng đây là một trong những người ưu tú được chọn đi. Chắc là do trường được chuyển đến là trường của người yêu cậu nên 2 người mới quen nhau. Phải không anh?”.


“Ừ, đúng rồi.”. Chương trình đó chỉ diễn ra trong 5 tháng thôi nên khi vừa hết chương trình lại vừa hay là buổi họp báo của Tử Dạ với Black nên Bạch Nhiên đã nhờ anh ta đến xem rồi có gì giúp đỡ Tử Dạ.


“À, em nhớ rồi. Có một lần Bạch Nhiên cũng có nhắc với em là anh ấy quen được một người bạn. Không ngờ người đó lại là anh.”. Tử Dạ còn nhớ Bạch Nhiên nói anh ấy với người này khá hợp nhau nữa cơ.


“Ừ.”. Hội trưởng đại nhân (lại) cười cười rồi liếc thấy khay cơm của 2 người. “Hay là để chào mừng ngày đầu đến trường anh mời 2 đứa ăn cơm nhá?”.


“Thôi, không cần đâu ạ.” Lãng Du thấy Tử Dạ định mở miệng trả lời thì nhanh chóng chặn lời cậu. “Dù gì em cũng mua rồi, không ăn thì phí lắm.”. Lãng Du mới không muốn ngồi ăn cùng Hội trưởng đại nhân đâu. Áp suất thấp lắm nha.


“Ồ, vậy thì mai nhé?”. Hình như Hội trưởng đại nhân không có ý định bỏ qua.


Lúc này Lãng Du chưa kịp lên tiếng thì Tử Dạ đã nói mất rồi. “Ừm, chắc là không được đâu ạ. Mà em cũng không biết là hôm nào được đâu ạ. Bởi vì rất có thể công ty sẽ gọi em bất cứ lúc nào.”.


“…Vậy thì anh cho em số của anh rồi khi nào em rảnh thì alo cho anh.”. Nói rồi anh ta đưa điện thoại của mình cho Tử Dạ để cậu gõ số của mình vào. Rồi cậu ấn gọi để máy cậu nhận được số của anh ta.


Nhận lại máy đã lưu lại số của Tử Dạ, anh ta cười thỏa mãn rồi cười nói:“Vậy 2 đứa ăn trưa đi, anh phải đi có việc rồi.”
“Vâng, chào anh ạ.”, Hai người rất hợp ý nhau mà cùng cúi đầu chào Dương làm anh ta có muốn níu kéo ở lại chút nữa cũng không được, đành phải rời đi.


Xong 2 người lại lần nữa rất hợp ý nhau mà thở dài một cái. “May quá.”.
Rồi 2 người đều trợn trong mắt nhìn nhau. Sao lại có thể đồng thanh như vậy chứ?
Nhìn nhau xong 2 người mới lăn ra cười. Không ngờ vừa mới quen biết thôi mà 2 người lại có thể đồng thanh tốt như vậy.


“Sao cậu lại muốn anh Dương mau chóng đi như vậy?”. Cười chán xong thì Tử Dạ mới xoa xoa mắt hỏi Lãng Du. Tử Dạ có một ‘tật’ rất hay là mỗi khi cười, cười bình thường thì không sao chứ khi cười quá khích một chút thôi là sẽ chảy nước mắt. Chính vì vậy mà nhiều lúc cậu ở cùng Black và Lạc Hy, khi mọi người đang cười vật vã thì tự nhiên cậu lại chảy nước mắt làm 3 người kia giật mình tưởng cậu khóc. -_-b


“Hầy, tớ là dân đen bình thường thôi, còn không dám đứng gần Hội trưởng đại nhân nữa chứ là ăn cơm cùng. Sợ ch.ết!”. Tuy Lãng Du chưa ngồi hay đứng cạnh Hội trưởng bao giờ nhưng nghe thiên hạ đồn rằng người Hội trưởng lúc nào cũng tản ra loại khí áp suất cao làm mọi người chỉ muốn co chân mà chạy thôi. Kinh dị như vậy thì sao cậu dám.


“Vậy cậu thì sao?”. Hai người là chỗ quen biết cơ mà? Sao lại có vẻ né tránh vậy? Không phải là cậu không để ý là lúc anh ta định xoa đầu Dạ thì Dạ có vẻ né tránh đâu nhé.


“Ừ, thì dù gì anh Dương chỉ là đàn anh của Bạch Nhiên thôi chứ đâu là đàn anh của tớ. Vì thế tớ đâu thể thân thiết với anh ấy quá được? Tuy Bạch Nhiên sẽ không suy nghĩ gì về mấy vấn đề này đâu nhưng tớ thấy hạn chế thì sẽ tốt hơn.”. 


Tuy lúc mởi gặp anh Dương thì cậu có nghĩ rằng Bạch Nhiên coi anh ấy là anh trai thì mình cũng coi anh ấy là anh trai cũng đâu có sao. Nhưng mà nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ thôi chứ cậu không có ý định thực hiện nó. Bởi vì nếu có xảy ra chuyện gì thì sẽ rắc rối lắm. Với lại Vương Hàn vốn dĩ là không ưu anh Dương từ lúc mới gặp mặt nhau rồi nên để chánh có xung đột giữa 2 người họ thì cậu vẫn nên tiếp xúc với anh ấy thì hơn. Mặc dù chính cậu cúng chả hiểu tại sao cậu lại phải lo lắng khi 2 người có xung đột với nhau. Chắc là do 1 người là đàn anh của người yêu mình, một người (miễn cưỡng) là anh của mình. Thế sẽ rất khó xử, nhỉ?


“Ò, cũng đúng.”, Lãng Du gật gù tỏ vẻ đã hiểu. 
“A, ch.ết ch.ết ch.ết! Cãi nhau với bà chị vừa rồi tốn thời gian quá. Cậu mau mau tới ăn cơm đi rồi chúng ta đi.”. Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường thì đã thấy tốn mất kha khá thời gian rồi nên Lãng Du nhanh chóng kéo Tử Dạ đến xử lý đồ ăn.


Và sau đó họ dùng một tốc độ nào đó để xử lý thức ăn rồi Lãng Du kéo Tử Dạ đi thăm quan khu cấp III. Từ các phòng học đến phòng thí nghiệm, từ sân thượng đến sân bóng, từ bể bơi đến vườn hoa,…


Tuy biết là chỉ một khu thôi cũng đã rất rộng rồi nhưng Tiểu Dạ không ngờ rằng khu này lại rộng kinh khủng như vậy. Vì nó quá rộng mà thời gian lại hạn hẹp nên 2 người chỉ đi qua vài phút rồi đi tiếp. Cuối cùng thì vừa đi hết xong thì cũng vừa đúng lúc chuông kêu vào giờ.






Truyện liên quan