Chương 77: Chơi đêm
"Vậy thì ra sau chơi đi.”. Nói xong Vương Hàn kéo Tử Dạ đi lên một trong hai cái cầu thang bộ có hình trăng khuyết có trong đại sảnh. Nói là hai chứ thật ra là một bởi vì cả 2 cái cầu thang này đều dẫn đến một cánh cửa thủy tinh lớn ở ngay trên khu tiếp tân.
Khi 2 người họ đến gần, cánh cửa tự động mở ra. Tử Dạ nhanh chóng bước qua bởi vì cậu biết sau cảnh cửa này sẽ là một ‘thiên đường’ đang chờ đón cậu.
Nơi này quả đúng là một ‘thiên đường’!
Vừa bước qua cánh cửa đó thì chào đón cậu chính là một khung cảnh xinh đẹp với biết bao thứ xinh đẹp xung quanh. Đầu tiên chính là hồ bơi kết hợp đài phun nước ba tầng cỡ lớn kéo dài vài trăm mét, ở bên trong hồ chính là những cô nàng mặc bikini nóng bỏng hoặc những chàng trai cơ bụng sáu múi hoặc là những gia đình hạnh phúc. xung quanh hồ bơi là biết bao những con người đang đi lại tấp nập như ở bãi biển vậy. Những cây dừa cùng những cây cảnh xung quanh đều được mắc những dây đèn led màu sắc lung linh. Tiếng nhạc EDM, nhạc jazz,… nối tiếp nhau được phát lên. Tất cả mọi người bên dưới đều tha hồ tận hưởng theo tất cả.
Theo Tử Dạ thì nơi này chính là một tổ hợp bãi biển giải trí thu nhỏ.
Không chỉ thế, bao quanh khu bãi biển thu nhỏ này chính là những tòa nhà khác trong H&H, từ những tầng khác nhau của những tòa nhà đó đều có những chiếc thang máy lộ thiên đi lên đi xuống, hoạt động không ngừng. Rồi từ tầng 5 trở xuống là những con đường hoa nối với nhau. Có thể nói đó chính là những con đường hoa trên cao. Nếu bạn không thích khung cảnh nhộn nhịp bên dưới thì bạn có thể lên những đường hoa trên cao này để thả mình vào khung cảnh nên thơ trên này. Rất thư thái và thoải mái!
Tiếp nữa, thiên đường thì chính là lộ thiên nhưng không cần phải lo bởi vì từ tầng 10 của những tòa nhà xung quanh đều có lắp những tấm kính trong suốt khổng lồ chìa ra không trung. Chính vì vậy khi mưa thì chúng có tác dụng che mưa còn khi nắng thì chính là để che nắng thậm chí còn làm cho không khí mát dịu đi nữa.
Còn nữa…!
Thôi! Nói nữa chắc hết ngày.
Tử Dạ không nhìn xung quanh nữa mà ngoan ngoãn đi theo Vương Hàn xuống cầu thang đến gần hồ bơi kia. Vừa đi cậu vừa nghĩ một nơi xinh đẹp, hoành tráng, sang trọng, hiện đại, đầy đủ tiện nghi thế này thì làm sao mà không thu hút bao nhiêu lượt khách cơ chứ? Bây giờ có rất nhiều người giàu có thảnh thơi, nhàn rỗi lắm. Mà họ lại còn thừa tiền nữa nên tất nhiên họ sẽ bỏ tiền ra để được vui chơi ở ‘chốn thần tiên’ này rồi. Vì thế H&H kiếm ra bội tiền trong vòng một ngày là chuyện quá bình thường rồi.
Cậu cùng Vương Hàn tiến đến gần bể bơi, Tử Dạ ngơ ngác nhìn những vòi phun nước ở trên cao đang sáng lấp lánh những màu sắc khác nhau. Vương Hàn nhìn vậy thì cười cười. Nhóc này đúng là không thể cưỡng lại với những thứ đẹp. “Này, có muốn uống gì không?”.
“…Nước dừa đi.”. Cậu cũng thấy hơi khát.
“Nước dừa? Chẳng phải cậu thích uống coca sao?”. Mọi lần đi mua nước cho cả nhóm, hắn luôn mua hai lon coca vì cả hắn và cậu đều thích uống mà?
“Ừ, nhưng ở đây chính là bãi biển thu nhỏ nha, vì thế uống nước dừa là hợp nhất rồi.”. Cái này người ta gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi ‘nhập gia tùy tùng’.
Vương Hàn thấy Tử Dạ nói vậy thì gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi đi đến một quán nước ở gần đó.
Trong lúc chờ đợi, Tiểu Dạ tất nhiên là vẫn ‘ngẩn ngơ’ ngắm nhìn bể bơi với những trai xinh gái đẹp cùng đài phun nước nghệ thuật kia rồi.
Ai ngờ trong lúc đó lại phát bài ‘Strong’ của Black làm cậu rất vui nha! Dù là bài gì đi chăng nữa thì chỉ cần là bài của Black là cậu thích hết, bây giờ lại là bài Black tặng cậu thì làm sao cậu không thích cho được cơ chứ?
-Tinh- -Tinh-
Đang tận hưởng bài hát thì điện thoại cậu kêu lên.
Aiya! Ai mà mất lịch sự vậy? Người ta đang nghe nhạc hay mà?
Đang định xem xem ai bất lịch sự như vậy thì ngờ đâu người đó lại là Lạc Thần. Nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình kia thì Tiểu Dạ âm thầm tưởng niệm cho mình. Phù! May thật! May là cậu mới nghĩ thôi chứ chưa làm gì nếu không cậu phải đào hố để nhảy xuống cho đỡ mất mặt mất! Ahuhu!
“Alo, anh Thần!”.
“Ừ, chào em. Em về đến nhà chưa?”. Với tốc độ của Vương Hàn thì giờ này chắc chắn Dạ đã về đến nhà rồi nhưng Thần vẫn gọi điện để cho yên tâm. Cơ mà sao chỗ cậu lại ồn ào vậy? Chẳng lẽ cậu với Vương Hàn vẫn chưa về? ch.ết thật! Vương Hàn lại không nghe lời, không đưa cậu về nhà luôn rồi. Hôm nay cậu đã luyện tập rất mệt mỏi rồi, rồi cần nghỉ ngơi cơ mà.
“Em chưa, em đang ở H&H.”. Cậu không giấu Lạc Thần đâu nha! Cậu rồi ngoan nha! Với lại cậu thấy cũng chẳng có lý do gì để giấu cả.
“Hả? Sao lại ở đó? Vương Hàn không đưa em về à?”. Vương Hàn đưa cậu đến đó làm gì chứ? Rõ ràng Thần bảo Hàn đưa Dạ về nhà để cậu nghỉ ngơi đàng hoàng cơ mà. Chẳng lẽ vì Hàn ‘mải chơi’ nên không đưa cậu về?
“Có ạ, nhưng không hiểu tại sao đang đi nửa đường anh ấy lại đưa em đến đây rồi bảo là đến đây chơi.”.
Lạc Thần nghe vậy thì hơi giận Vương Hàn vì không đưa cậu về nhưng chỉ giận vài giây thôi xong Thần lại nghĩ chắc Vương Hàn muốn làm gì đó nên mới đưa cậu đến đó chơi chứ Vương Hàn không phải là người làm việc không có lý do, nhất là khi Lạc Thần đã kêu Hàn đưa Dạ về rồi mà hắn lại không đưa về thì chắc chắn hắn đang có ý định gì đó.
Và đúng như Thần nghĩ, Vương Hàn hắn đưa Dạ đến đây chính là thực hiện ‘thuyết âm mưu’ của hắn.
“…Vậy thì em cứ ở đó chơi đi. Nhưng nếu mệt thì phải đi ngủ ngay nhé.”. Nếu cậu muốn thì cậu có thể vào bất cứ phòng nào để ngủ, kể cả phòng tổng thống.
“Vâng.”. Ở một nơi thế này thì làm sao mà buồn ngủ được cơ chứ hả anh?
Nghĩ vậy thôi chứ cậu chẳng dám nói thế đâu.
Rồi Dạ đang định chào Lạc Thần thì nghe loáng thoáng thấy tiếng lạch cạch gõ bàn phím ở bên kia đầu dây nên hỏi Thần:“Anh vẫn chưa xong việc à?”. Muộn thế này rồi cơ mà.
“Ừ, công việc nhiều quá.”. Mấy ngày nữa Thần Uy sẽ nhận một hợp đồng cực kỳ quan trọng nên chủ tịch Lạc đã kêu 2 người con của mình đến để xem lại vài giấy tờ quan trọng để tránh đến hôm đó lại xảy ra vấn đề đáng tiếc.
“Vậy anh làm việc đi, em không làm phiền nữa.”. Lạc Thần khổ thật nha! Sáng thì chạy ngược chạy xuôi để biểu diễn, đến tối thì cũng chẳng được nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc thì lo chuyện của Black lúc thì lo chuyện của Thần Uy. Cứ như này thì chắc Thần chưa đến 30 tuổi đã già rồi mất!
Á khoan! Dạ mày đang nghĩ gì vậy!? Lạc Thần là người dù đến 40 tuổi cũng vẫn đẹp ngời ngời! Đúng! Chính vậy! Lạc Thần sẽ trẻ mãi không già!
Ai như Vương Hàn kia, chơi bời lêu lổng suốt ngày!
Nghĩ tới Vương Hàn, cậu vô thức quay lưng nhìn Vương Hàn đang đứng đợi người ta đang bổ quả dừa ở quán nước. Một người con trai thu hút mọi ánh nhìn đang đứng đợi người ta bổ dừa để mang tới cho cậu. Cậu không biết lúc này cậu đang nghĩ gì nữa nhưng cậu biết cậu cảm thấy thật thoải mái, dễ chịu.
“Haha, gì mà phiền cơ chứ? Không sao đâu.”. Đúng vậy, không sao đâu. Với Thần thì khi đang mệt mỏi, dây thần kinh căng như dây đàn thế này thì được nghe tiếng của Tử Dạ nói hoặc nghe cậu cười thì sẽ như được nạp đầy năng lượng vậy. Lúc đó sẽ không còn thấy mệt mỏi gì nữa cả.
“Anh…”. “Anh ơi, em bảo.”. Dạ đang định nói gì đó với Lạc Thần thì cậu nghe thấy ở đầu dây bên kia, Lạc Hy đang gọi Lạc Thần. Cậu còn nghe thấy tiếng đáp lại của Thần, sau đó anh nói vậy cậu:“Anh phải quay lại làm rồi, không nói chuyện với em được nữa rồi.”.
“À, vâng. Không sao đâu ạ.”. Cậu đâu dám làm phiền anh cơ chứ.
“Ừ, chào em.”.
“Vâng, chào anh. À khoan anh Thần!”. Định chào anh thì Tiểu Dạ nhớ ra một chuyện, vội gọi anh lại. “Anh lúc nào thấy mệt thì nhớ phải nghỉ ngơi đấy nhá. Đừng để mệt quá.”. Mai Thần còn phải đi diễn nữa, nếu mà hôm nay làm việc mệt quá thì mai sẽ không có sức để tiếp tục làm việc đâu.
Lạc Thần ở đầu dây bên kia, đứng dựa vào cửa kính lớn sát đất, đưa mắt nhìn ánh đèn lấp lóe ở bên dưới. Thành phố về đêm thật đẹp! Đẹp như ánh sáng trong mắt Dạ vậy.
-Vù- Một cơn gió lạnh thổi đến, nhưng mà Lạc Thần không hề thấy lạnh. Ngược lại Thần coi cơn gió này giống như nguồn năng lượng Tiểu Dạ gửi đến cho mình vậy. Một cảm giác mát lạnh, làm tinh thần đang mệt mỏi của Thần bỗng chốc tỉnh táo lại rồi nhiều.
Khẽ mỉm cười, Thần nói nhẹ vào điện thoại. “Ừ, anh biết rồi.”.