Chương 86: Xe tông
Sau đó Tử Dạ được Lạc Thần và Vương Hàn an ủi thì quay về phòng, tiếp tục vừa ăn vừa xem nốt đoạn cuối với tâm trạng lòng vui phơi phới.
Hết phim thì cậu hí hửng rủ Lãng Du đi mua vật dụng thú cưng cho Leo và Xam. Vừa đi cậu vừa ngâm nga hát làm Lãng Du đi phía sau kỳ quái nhìn cậu. Lãng Du tự hỏi chẳng lẽ tên này xem phim của Black xong, hạnh phúc quá nên phát điên luôn rồi?
…
Cùng lúc Tử Dạ và Lãng Du đi ra khỏi rạp chiếu phim thì Vương Hàn ở bên kia cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi nghe xong thì hắn quay lại, nói với Lạc Thần đang thảnh thơi uống nước mát ở đằng sau.
“Lão già đó quả nhiên có động tĩnh.”. Ông ta chính là người hôm qua Vương Hàn đã cho đuổi việc, chính là người đã tự tiện cho nhân viên vào trong công ty mà chưa qua kiểm tra.
Dù gì thì ông ta cũng được coi là ‘nguyên lão’ mà ông ta cũng là đàn em của lão già cha nuôi kia nên khi bị con trai nuôi của ông chủ đuổi việc thì làm sao ông ta chịu để yên.
Đêm hôm qua, sau khi 2 người về nhà thì ông ta có gọi điện đe dọa Vương Hàn bảo nếu mà hắn dám đuổi việc ông ta thì hắn cùng những người xung quanh sẽ gặp phải rắc rỗi to lớn.
Nhưng Vương Hàn hắn là ai cơ chứ? Làm gì có chuyện một thành phần cà lơ phất phơ như hắn mà phải sợ một ông già râu tóc bạc phơ cơ chứ?
Thế là đêm hôm đó, hắn liền thông báo với Lạc Thần và Lý Minh rồi sắp xếp cho người đến bảo vệ Tử Dạ, gia đình Dạ, gia đình Thần, quản lý Hùng, công ty The Star và miễn cưỡng cả gia đình hắn nữa.
Sau mấy tiếng thì lão già cha nuôi được sứng danh thần long thấy đầu không thấy đuôi của hắn gọi đến ‘hỏi tội’ hắn rồi cho hắn một ‘bài ca’ khen ngợi. Nhưng ông cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận với tên đó, tên đó chính là một tên cáo già, không thể đùa giỡn được. Thế nên ông cũng cho người ở bên ông đến hợp tác với người của Black bí mật bảo vệ những người kia.
Và đúng như những gì đã định trước, quả thật sáng nay, khi Tử Dạ vừa ra khỏi nhà thì điện thoại của Vương Hàn đã nhận được thông báo là có nhóm người khả nghi theo dõi cậu và cũng như những người khác.
Nhưng cũng thật may là đã có chuẩn bị trước nên không ai làm sao cả.
Nhàn nhã uống xong cốc nước, Lạc Thần đặt cốc xuống bàn thủy tinh. Tiếng va chạm giữa thủy tinh với nhau vang lên thanh thúy và lạnh băng.
Lạc Thần im lặng đi đến chỗ Vương Hàn đang đứng, nhìn xuống dòng người tấp nập dưới phố, đúng lúc có một chiếc siêu xe màu bạc đi ngang qua. Là xe của Tử Dạ và Lãng Du đang đi.
Ánh mắt của Lạc Thần khẽ dao động, ánh lên chút chìu mến ôn nhu.
Nhưng khi chiếc xe vừa đi qua thì ánh mắt đó liền trờ lại lạnh băng, sâu thẳm như cũ. “Thử xem ông ta dám động vào họ không?”.
Vương Hàn đứng cạnh cũng cười cười, một nụ cười khinh bỉ cùng đắc thắng.
Đúng vậy, để xem ông ta có thể động vào họ không.
Rồi sau đó hai người xoay người ra ngoài, tiếp tục lịch diễn dày đặc của mình.
* * * * *
Về phía Tử Dạ và Lãng Du, sau khi họ mua đồ cho Leo và Xam xong thì đi ăn trưa rồi đến trung tâm thương mại chơi thả ga. Mãi đến chiều họ mới nghỉ chơi và quyết định về nhà.
Lúc về, hai người có đi qua một cửa hàng tiện lợi nhỏ, Lãng Du liền kêu Tử Dạ dừng lại để Du mua vài chút đồ dùng cá nhân.
“Cậu có vào mua cùng tớ không?”. Cùng không thể để Tử Dạ ngồi một mình ngoài xe đợi được nha. Bởi vì Lãng Du có thói quen đợi khi nào nhà thiếu thật nhiều đồ rồi mới đi mua. Mà cũng vì thiếu nhiều nên nhiều lúc không nhớ phải mua những cái gì.
Thế nên cứ kêu Tử Dạ vào cùng đi cho cậu đỡ ‘phát ngốc’ ở ngoài xe.
“Okee, cũng được.”. Tử Dạ tất nhiên là sẽ đi theo thôi. Ở trong xe cũng chán. Với lại cậu cũng cần vào để mua chút đồ ăn vặt để ‘tích trữ’.
Thế là Tử Dạ đỗ xe vào ven đường, cùng Lãng Du đi vào cửa hàng đó.
Nhưng vì hai người mua đồ khác nhau nên Lãng Du thì đến chỗ bán đồ dùng cá nhân còn Tử Dạ thì đến chỗ bán đồ ăn vặt. Ai ngờ vừa vào đến chỗ đồ ăn vặt, đang đứng nhóm ngó xung quanh thì bỗng nhiên có 2, 3 người con gái lạ hoắc mặc đồng phục chạy đến, vây quanh cậu. “A, anh là anh Dạ phải không?”, “Anh đúng là Tử Dạ rồi!”, “Em là fan của anh nè!”,…
Ồ, hóa ra là fans của cậu à?!
Không ngờ bây giờ cậu đi ra đường lại có thể gặp được người hâm mộ mình như thế này.
Thích thật!
Cơ mà dù kích động đến đâu thì cậu vẫn cố ‘kìm nén’, chỉ cười cười một cách nhẹ nhàng và ‘đẹp’ nhất theo chuẩn mực của công ty đã đưa ra và dạy cậu suốt tháng qua.
Nhưng cậu vẫn thấy rất phấn khích nha!
Mà hôm qua cậu có kể cho Vương Hàn nghe về chuyện cậu đã có fans của riêng mình rồi, còn có cả fanfage nữa, cậu còn kể cho hắn nghe lúc đó cậu vui như thế nào. Lúc đó hắn cũng cười rồi chúc mừng cậu, nhưng hắn cũng nhắc nhở cậu rằng từ nay ra đường cần ‘ngụy trang’ chút để tránh fans đỡ nhận ra.
Khi đó cậu còn nghĩ chưa cần phải làm thế vì cậu chưa có nổi tiếng và có lượng fans đông đảo như hắn. Bây giờ thì hay rồi. Cậu vừa ra khỏi xe mà fans đã nhận ra cậu rồi.
Thế, chẳng lẽ lần sau đi đâu cậu cũng phải ‘ngụy trang’ à?
Tử Dạ vừa cười với fans vừa cùng họ chụp ảnh, ký tên, nhưng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ xem lần sau đi chơi có nên ‘ngụy trang’ hay không.
Đang nghĩ thì cậu nghe thấy có tiếng nói ở chỗ nào đó. “Con nhớ đứng đây đợi mẹ nhé.”.
Cậu quay đầu nhìn, hóa ra là một bà mẹ đang nói chuyện với một bé gái. Nói rồi bà mẹ đó đi vào trong cửa hàng này còn đứa bé kia thì đứng ở ngoài.
Tử Dạ nhìn vậy thì hơi bất mãn, khó chịu. Đứa bé kia nhìn nhiều nhất cũng chỉ 3, 4 tuổi thế mà sao mẹ nó lại để nó đứng một mình ở ngoài đường như vậy chứ? Không sợ con bé bị bắt cóc sao?
Trong mấy người fans của Tử Dạ nhìn theo đường nhìn của Tử Dạ thì thấy đứa bé đó, như hiểu được suy nghĩ của Tử Dạ mà cười nói. “Anh lo cho đứa bé đó ạ?”.
“Ừ.”. Tử Dạ thấy có người hỏi mình thì không để ý đứa bé kia nữa, quay ra cười với fans của mình. “Đứa bé đó nhỏ như vậy mà bà mẹ lại nỡ để con mình ở đấy một mình, không sợ con mình xảy ra chuyện sao?”.
Fans của cậu thấy cậu cười xong còn nói một câu dài như vậy với họ thì họ mừng lắm.
Giọng của Tử Dạ thật dễ nghe nha! Thật đúng là tiểu mỹ thụ nha! (Lại nữa? -.-b)
“Anh lo cũng đâu được gì a? Mẹ đứa bé đó đã không lo rồi thì anh đâu cần phải lo.”.
“Đúng đó. Với lại cách nhau một cửa kính thôi mà.”.
“Bên ngoài cũng có rất nhiều người nha, anh đừng lo.”.
Các fans cùng nhau nói để cho Tử Dạ đỡ phải lo cho đứa bé kia.
Hầy! Idol của họ thật có lòng thương người nha. Cứ như vậy thì nhỡ bị người lạ lừa đi mất thì sao? Lúc đó hai lão công là Lạc Thần và Vương Hàn sẽ buồn ch.ết nha. (…)
Nghe fans nói cũng đúng nên Tử Dạ cũng không để ý đứa bé kia nữa, tiếp tục nói chuyện với fans yêu quý của mình.
Bây giờ thời thế thay đổi rồi, người ta không tin nhau nữa đâu, người nhà còn đâm chém nhau được nữa là người ngoài như cậu. Bây giờ cậu mà ra chỗ đứa bé đó không khéo còn bị người ta hiểu lầm là có ý xấu với đứa bé đó thì ch.ết.
Công ty dạy rồi nha, bây giờ cậu phải biết giữ hình tượng.
Tiểu Dạ rất ngoan nên rất nghe lời nha!
À thì… nói thế thôi chứ cậu không thể không quan tâm được nha! Cậu là người có tấm lòng lương thiện, biết quan tâm lo lắng cho người xung quanh nha.
Thế nên nói chuyện với fans một lát thì cậu lại ngẩng đầu lên xem đứa bé kia sao rồi, bà mẹ đã đi ra hay chưa?
Cơ mà cậu thấy đứa bé đó vẫn đứng đấy.
Á khoan!
Sao đứa bé lại chạy ra đường thế kia? Ngoài đường đang có rất nhiều xe cộ đang qua lại nha!?
Thế là không nghĩ ngợi gì nhiều, Tử Dạ liền đẩy nhẹ fans ra rồi trước sợ ngơ ngác và lo lắng của fans mà nhanh chóng chạy ra ngoài cửa hàng để chặn đứa bé lại.
Nhưng có lẽ vì là giờ cao điểm nên có khá nhiều khách hàng trong này nên Tử Dạ chạy ra ngoài rất khó. Vừa chạy cậu vừa lấy tay rẽ đường nói. “Làm phiền tránh đường chút ạ.”, “Bác ơi cho cháu đi nhờ.”,… Trong lúc đó cậu không quên nhún chân nhấp nhổm nhìn ra bên ngoài xem tình hình của đứa bé kia.
Mắt thấy nó sắp ra đắt mặt đường lớn thì cậu càng vội hơn.
Những fans đằng sau nhìn cậu vừa lo lắng vừa hoảng sợ như vậy thì cũng không yên lòng cho nổi mà cũng chạy theo sau.
Họ chỉ thấy cuối cùng sau một hồi bon chen thì Tử Dạ cũng ra khỏi cửa hàng, chưa kịp thở lấy một hơi liền chạy về phía đứa bé vừa bước chân ra lòng đường kia.
Đúng lúc đó, một chiếc oto lao tới.
Tim họ lúc đó như bị nhảy thót lên, vội chạy về phía Tử Dạ, kêu to:“Anh Dạ, cẩn thận!”.
Nhưng lúc đó Tiểu Dạ làm sao có tâm tư mà nghe thấy tiếng gọi của họ, cậu chỉ quan tâm đến đứa bé trước mắt. “Em gái, dừng lại!”.
Cố vươn tay kéo đứa bé lại, đến khi tay chạm được vào vai đứa bé rồi thì -Kéttt- một cái. Âm thanh chói tai do có vật ma sát với lòng đường vang lên như đâm thẳng vào não người, đau buốt cả màng nhĩ.
Mọi người trên đường sững sờ đứng lại nhìn rồi nhanh chóng vây quanh đầu của một chiếc xe hơi.
Lúc đầu họ im lặng rồi dần dần xì xào bàn tán, chỉ trỏ hai người một lớn một bé đang nằm trên đường kia.
Nhóm fans của Tử Dạ mặc kệ bọn họ mà vội vội vàng vàng tách đám người hiếu kỳ đáng ghét kia rồi, chạy vào trong.
“Anh Dạ!”.
“Tiểu Dạ!”.
Lãng Du cũng cùng lúc rẽ đám đông đi vào. Và họ cùng lúc nhìn thấy Tiểu Dạ đang ôm đứa bé kia trong lòng một cách cẩn trọng.
Từ đầu cậu, một dòng máu đỏ chói, chảy ra…
* *
*
Dãy hàng lang vốn dĩ được thắp sáng bởi đèn điện bây giờ lại vì bầu trời âm u ngoài kia mà trở nên u ám, tối tăm như một nền nhà bẩn thỉu bị một cái dẻ lau không mấy sạch sẽ lau qua.
-Cộp- -Cộp- -Cộp-
Bỗng nhiên xuất hiện từng tiếng bước chân vội vã, hỗn loạn va chạm với nền đá hoa trắng loáng.
Chủ nhân của những tiếng bước chân hỗn loạn không có trật tự đó chính là Lạc Thần với Vương Hàn.
Họ đang vội vã chạy về phía căn phòng cấp cứu ở cuối hành lang.
Lúc này họ đang mang trong mình tâm trạng lo lắng tột cùng, trái tim như đang treo lơ lửng ở cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể vọt bay ra ngoài.
Hôm nay, lúc họ vừa kết thúc show biểu diễn cuối cùng trong ngày của mình thì nhận được điện thoại của Lãng Du báo Tử Dạ bị ô tô tông phải vào viện.
Khi đó họ như bị ai đó hung hăng đập một cái búa tạ vào đầu vậy.
Choáng váng!
Còn chưa kịp nói gì với quản lý Hùng, họ đã không thể nào kiếm chế được mà chạy ngay đến bệnh viện.
Sao lại thế được cơ chứ? Tại sao Tử Dạ của họ lại bị tai nạn cơ chứ? Họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu thật tốt cơ mà? Họ đã cố gắng để bọn tay sai của lão già kia không thể động đến cậu được cơ mà? Vậy mà, tại sao!?
Lão gìa kia, ông cứ đợi đó, ông dám động vào Tử Dạ, họ sẽ không tha cho ông đâu!
Cơ mà…
Trước tiên, Tử Dạ, đừng xảy ra chuyện gì nhé, nếu không họ sẽ không thể tha cho bản thân mình được đâu.
Chạy đến trước phòng cấp cứu, Lãng Du và 3 người con gái xa lạ nào đó đã ngồi sẵn ở đó rồi.
“Hai anh!”. Lãng Du thấy có tiếng động, quay ra nhìn, hóa ra là Lạc Thần và Vương Hàn. Cội vội đứng dậy.
Ba người con gái kia thì thoáng giật mình rồi cũng nhanh chóng đứng dậy.
Họ cũng là fans của Black nha, thế mà hôm nay lại may mắn gặp được họ.
Mà… nghe đồn là Tử Dạ rất thân với Black, không ngờ lại là thật. Tử Dạ vừa bị thương mà họ đã chạy đến đây rồi, nhìn họ còn rất lo lắng, khẩn trương nữa.
Đúng là hảo công mà!
Cơ mà lúc này họ không thể vui vẻ cho được nha, bởi vì Tử Dạ vẫn đang ở trong phòng cấp cứu nha.
Tử Dạ nhỏ nhắn đáng yêu đang nằm trong phòng cấp cứu nha, sao mà vui cho nổi.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Cừu… Tử Dạ lại bị ô tô đâm?”. Vương Hàn đang định mở miệng kêu Cừu Ngốc thì nhớ ra ở đây có người lạ nên liền đổi cách xưng hô. Tên Cừu Ngốc đó chỉ là để hắn gọi cùng người thân quen nghe được thôi, người lạ không có cửa đâu.
“Cái này… em không rõ, anh hỏi bọn họ.”. Nói rồi Lãng Du chỉ nhóm ba người fans kia.
Lúc tai nạn xảy ra, cậu còn đang đứng ở quầy thu ngân nhìn trước nhìn sau, ngó ngược ngó xuôi để xem Tử Dạ ở đâu nên đâu có biết chuyện gì xảy ra.
Mãi đến lúc nghe ba người này kêu tên Tử Dạ thì Du mới biết mà chạy ra đấy chứ?
“À, ừm,...”. Vương Hàn liếc mắt nhìn ba người họ, tự hỏi không biết họ là ai, sao lại ở cạnh Tử Dạ lúc cậu bị tai nạn. Nhưng hắn vẫn chủ động mở miệng hỏi. “…sao Tử Dạ trong kia lại bị ô tô đâm vậy?”.
Bọn họ thì vốn dĩ là cũng là fans của Black nên họ biết được Vương Hàn hắn không hay chủ động nói chuyện hoặc nói chuyện không được dễ nghe cho lắm những họ vẫn trả lời câu hỏi của Vương Hàn mặc dù cách hắn hỏi không thể ‘yêu thương’ được. “Là lúc bọn em đang nói chuyện thì anh Dạ thấy có một đứa bé chạy ra đường nên anh ấy chạy ra ngăn, đúng lúc có một ô tô đến nên tông trúng anh ấy.”.
“Ừm, cảm ơn.”. Vương Hàn không quên cảm ơn họ rồi im lặng suy nghĩ.
Lạc Thần thì vốn dĩ đã im lặng từ lúc mới đến nên không gian quanh phòng cấp cứu lần nữa chìm vào sự im lặng.
Một lúc sau thì Vương Hàn nhắn tin cho ai đó, 1s sau thì Lãng Du nhận được tin nhắn.
Đọc tin nhắn xong thì Lãng Du đi ra nói chuyện gì đó với 3 người fans kia. Xong còn hứa hẹn gì đó với họ nữa. Nói chuyện xong thì 3 người kia quay lưng bước đi với vẻ mặt không cam chịu cho lắm.
Hóa ra tin nhắn kia của Vương Hàn là kêu Lãng Du đi nói chuyện với họ rồi khuyên họ trở về, không cần quá lo cho Tử Dạ.
Nhưng họ sao tin, họ nhìn thấy đầu Tử Dạ chảy rất nhiều máu cơ mà, thế nên họ kiên quyết muốn ở lại để xem xem Tiểu Dạ có làm sao không.
Nhưng càng may hơn là Lãng Du biết cách thuyết phục người khác nên đã dễ dàng kêu họ đi về.
Kêu họ đi cũng không phải là ý tứ xấu gì mà chỉ lo cho họ thôi. Bởi nhỡ đâu bọn người của lão già kia tưởng họ có thân quen gì với Tử Dạ hoặc Black bọn họ thì sẽ cho người động tay động chân với họ. Như thế chẳng tốt chút nào, Cừu Ngốc kia chắc chắn sẽ không thích đâu.
Còn Lãng Du…?
Chẳng cần ‘đuổi’ nhóc đó về đâu bởi vì chắc chắn nhóc đó sẽ như đỉa đói mà bám lại đây cho coi.
-Cạch-
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Vị bác sĩ mặc áo bluse trắng từ trong đó bước ra.
Ba người ở ngoài còn chưa kịp ‘lao’ tới để hỏi tình hình của Tử Dạ thì đã nghe thấy một giọng nói từ bên trong căn phòng phát ra. “Du này, đứng nói cho anh Thần với Vương Hàn biết nha.”. Cậu chính là không muốn gọi Vương Hàn là anh đâu.
Ai ngờ vừa nói xong, bước ra thì đã thấy Lạc Thần và Vương Hàn.
Nhìn thấy hai người họ thì Tử Dạ chính thức ‘cấm nín’ không dám nói gì.
Vương Hàn cười cười khi nhìn thấy bộ dạng đó của cậu cơ mà nụ cười của hắn có hơi ‘không lương thiện’ cho lắm. “Sao hả? Không muốn chúng tôi biết? Nhưng mà chúng tôi ‘lỡ’ biết rồi.”.
Tử Dạ lúc đó chỉ biết cười hề hề, trợn mắt nhìn Lãng Du ý trách Du lại sao lại nói cho họ biết.
Lãng Du lúc đó cúng chỉ biết cười hề hề nhìn trời. Lúc đó cậu đang vội, không biết gì nên chỉ biết gọi cho Black thôi.
Trong lúc hai tên ngốc đang cười hề hề thì Lạc Thần đã hỏi xong đủ loại bệnh trạng của Tử Dạ, thật may là cậu không sao.
Mà, nhìn cậu vẫn ‘ngu ngốc’ cười hề hề thế kia thì đúng thật không sao rồi.
Cúi đầu chào bác sĩ rồi Lạc Thần khẽ cười, đi đến vuốt nhẹ lên cái băng trắng ở trán Tử Dạ, trên đó nhuộm một màu đỏ rực, đỏ đến chói mắt, thật đáng ghét!
Nhưng kỳ lạ thay là màu đỏ đó kết hợp với mái tóc đỏ của cậu thì chông thật mỹ lệ, làm cho cậu khoác lên mình một vẻ đẹp riêng.
Nhưng cũng không vì thế mà Lạc Thần thích nó đâu.
Vuốt vuốt miếng băng, Lạc Thần khẽ hỏi:“Sao em không muốn bọn anh biết?”. Vốn định lớn tiếng mắng cậu một hồi vì không biết chú ý an toàn của bản thân, chỉ biết lo cho người khác, xong còn muốn ‘giấu tội’ nữa. Nhưng khi nhìn thấy cậu vẫn ‘khỏe mạnh’ đứng đây, cười (ngu) với mọi người thì Thần không thể lớn tiếng trách mắng cậu được. Thần chỉ có thể nhẹ giọng mà mắng yêu cậu thôi.
Ai kêu Lạc Thần quá yêu thương và quan tâm Tiểu Dạ cơ?!
Lúc này Tử Dạ đâu có còn ‘khí thế’ như khi đối mặt với Vương Hàn nữa mà đã ngoan ngoãn như chú cún con mà cười hề hề lấy lòng với Lạc Thần. “Chính là em sợ anh lo lắng nha.”.
Chính vì cậu làm họ lo lắng nhiều rồi, song cậu cũng không muốn họ vì cậu mà bỏ diễn đâu.
Ai ngờ họ lại đã đến đây rồi.
“Ngốc ạ!”. Nghe Tiểu Dạ nói vậy thì Lạc Thần chỉ biết là mình vừa tức vừa buồn cười với đứa nhóc này. Định ấn ấn đầu cậu một cái nhưng nhớ ra đầu cậu bị thương nên chuyển sang xoa xoa đầu cậu. Ừm, vẫn có xúc cảm mềm mượt như trước. “Em làm như vậy bọn anh mới càng lo lắng thêm.”.
Tử Dạ lúc này còn biết nói gì nữa, chỉ biết lí nhí nói. “Vâng, lần sau em sẽ không thế nữa.”. Thật giống một đứa trẻ ngoan.
“Thôi được rồi, Cừu Ngốc không sao rồi nên về thôi.”. Cứ đứng nói chuyện trước phòng cấp cứu này cũng chẳng hay ho gì.
“Ừ, được rồi. Cậu đưa Tiểu Dạ về đi.”. Nói rồi Lạc Thần quay sang nói với Lãng Du. “Em về cùng anh luôn nhé, anh có chút việc có đi qua nhà em.”. Nhà của bạn thân của Tử Dạ mà, tất nhiên Lạc Thần phải biết nhà rồi.
Còn Lãng Du, sung sướng đến phát điên còn chưa xong thì sao có chuyện từ chối được. “Vâng ạ!”.
“Ơ? Bọn anh không phải đi diễn ạ?”. Mọi hôm họ đều phải diễn rất lâu rồi mới được về cơ mà.
“Ừ, hôm nay bọn anh được nghỉ sớm.”.
“Thế sao anh không về cùng bọn em ạ?”.
“À, bên Thần Uy vẫn còn công việc vẫn chưa xử lý xong nên anh phải qua đó.”. Lạc Thần tiến đến gần nói nhỏ vào tai cậu để tránh Lãng Du nghe thấy.
Hơi thở nóng ấm, đầy mùi hương dịu dàng và nam tính của Lạc Thần phả vào tai làm Tử Dạ thoáng cái đỏ mặt khẽ gật đầu. “Vậy anh đừng để mệt quá nhé.”.
Lạc Thần nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu thì cười cười, xoa xoa tóc cậu. “Anh biết rồi.”.
Nói rồi Lạc Thần cùng Lãng Du đi về phía cửa bệnh viện. Lúc đó điện thoại của Lạc Thần kêu lên, Lạc Thần lấy ra, đưa lên tai nghe.
Tử Dạ nhìn bóng lưng đó của Lạc Thần, không hiểu sao, cậu lại cảm thấy, anh thật cô đơn.
Nhưng sao cậu lại thấy thế nhỉ? Lạc Thần đâu hề có cô đơn?
Lạc Thần có Vương Hàn, gia đình người thân, có bạn bè, còn có fans nữa. Cả cậu nữa!
Thế mà tại sao cậu lại nghĩ Lạc Thần cô đơn nhỉ?
Có lẽ vì bóng lưng cao cao gầy gầy đơn bạc kia đang lặng lẽ bước dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt.
“Nhóc làm gì mà nhìn chăm chú thế.”. Đang định đi làm thủ tục cho Tử Dạ thì thấy cậu ngơ ngác đứng nhìn theo bước của Lạc Thần và Lãng Du thì Vương Hàn không khỏi hiểu kỳ hỏi.
“Không có gì… Chỉ là tôi thấy bóng lưng đó… có chút quen quen.”. Thấy bóng lưng đó thật cô đơn là một chuyện, chuyện khác chính là cậu thấy bóng lưng của Lạc Thần thật quen.
Vương Hàn nghe cậu nói thế thì tý nữa đâm đầu vào tường. Hắn nửa tức giận nửa buồn cười tiến tới véo véo cái mũi nhỏ của Tử Dạ. “Nhóc bị thương ở đầu nên ngớ ngẩn rồi hả? Ở cùng nhau 3 tháng thì tất nhiên phải quen chứ?”.
Tử Dạ khó chịu xoa xoa cái mũi đã hóa đỏ, bất mãn trừng mắt với hắn. “Có anh ngớ ngẩn ý. Tôi thấy quen thật mà. Hình như tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi, trước khi gặp 2 anh cơ.”. Đúng vậy, cậu đã nhìn thấy bóng lưng này từ lâu rồi. Nhưng cậu không nhớ đã nhìn thấy ở đâu, vào lúc nào.
Thế là Tiểu Dạ cứ mang theo cái đầu đầy những mơ màng của mình mà đi theo Vương Hàn.
Vừa đi cậu cứ vừa lẩm bẩm, tự hỏi mình đã nhìn ở đâu rồi.
Cậu lẩm bẩm nhiều quá làm Vương Hàn đi đằng trước cũng phải ‘phát điên’. Hắn tức giận quay lại, lên tiếng nói. “Cậu có im đi không!? Không nhớ thì thôi.”. Nhớ hay không thì làm gì cơ chứ? Nhớ được thì cũng đâu có tác dụng gì? Thế thì không nhớ cho nó lành để hắn đỡ phải nghe nhóc này ‘tụng kinh’, rõ điếc tai.
Nhưng có lẽ vì Vương Hàn tự nhiên quay lại nói cậu làm cậu giật mình tỉnh ngộ. “A! Tôi nhớ ra rồi. Tôi nhìn thấy từ tầm 4 tháng trước.”.
4 tháng trước? Lúc đó chẳng phải là…? Chẳng lẽ…? “Nói rõ xem nào.”.
“ tháng trước tôi có đi chơi, lúc đó tôi nhìn thấy một bóng lưng rất đẹp nhưng rất cô độc. Anh ấy khi đó vừa đi vừa nghe điện thoại nên không để ý xung quanh, lúc sang đường thì có một chiếc ô tô vượt đèn đỏ lao thẳng về phía anh ấy. Hình như lúc đó tôi đã lao qua cứu anh ý.”. Tử Dạ mơ màng nhớ lại. Nếu đúng là thế thật thì người cậu cứu khi đó chính là Lạc Thần a?
Oa! Không ngờ nha! Trái Đất thật tròn mà. Người mà cậu đã từng cứu bây giờ lại cứu lại cậu, thậm chí còn bảo bọc cậu thật kỹ nữa chứ!
Cảm giác thật happy và perfect mà!
Vương Hàn thì nghe cậu nói vậy thì khẽ tặc lưỡi trong lòng. Biết ngay mà. Nghe cái từ 4 tháng trước là hắn đã thấy nghi nghi rồi. Cơ mà…
“Sao đầu óc của cậu lại bã đậu đến mức đó hả!? Đến tận bây giờ mới nhớ ra là sao?”. Chẳng bù cho Lạc Thần, vừa nhìn thấy cậu là đã nhận ra cậu rồi.
Mà chắc cũng lại não của Lạc Thần quá ‘khủng’, người như Tử Dạ cậu làm sao địch lại được.
“Thì… lúc đó tôi cũng không quá để ý mà.”. Lúc đó cậu đang vội nên khi thấy Lạc Thần an toàn không sao rồi thì chạy đi luôn.
Với lại lúc đó Lạc Thần để tóc đen chứ không phải màu bạch kim như bây giờ, Thần lại còn đeo kính râm, đội mũ lưỡi chai nữa nên làm sao cậu nhận ra được.
Còn Thần nhận ra cậu vì từ lúc cứu Thần đến lúc gặp mặt thì cậu vẫn luôn để ‘quả đầu’ đỏ chói này mà.
Haizzz, biết ngay Cừu Ngốc với cái não bã đậu này thì làm sao mà nhớ được mà. “Tôi biết ngay mà.”.
Khẽ thở dài trong lòng rồi Vương Hàn đi về phía siêu xe màu bạc ở gara. Cái xe đen của hắn thì Lạc Thần đi rồi nên hắn về cùng Tử Dạ thôi.
Tử Dạ theo Vương Hàn lên xe, đi được một đoạn rồi thì cậu mới ngỡ ra. “Thế tối nay tôi lại phải ở với anh à?”. Cậu không muốn đâu à nha! Ở với tên này chán ch.ết ra. (Thế hôm qua thì sao? >.>)
“Coi kìa, coi kìa. Cái giọng điệu đó của cậu là sao hả?”. Cậu tưởng hắn thích lắm chắc? Hắn thà đến H&H chơi qua đêm còn ở là phải ở nhà ‘chăm sóc’ thằng nhóc này nhá!
Cơ mà Lạc Thần mà biết hắn có suy nghĩ đó thì chắc Thần sẽ giết hắn mất!
“Chính là tôi không thích ở cùng anh đó.”. Tử Dạ không ngại nói lên suy nghĩ của cậu.
Kỳ thật nếu nói là không thích thì hơi quá, nếu là trước kia thì thế thật nhưng dù gì cậu và hắn cũng ở với nhau 3 tháng rồi, đã trở nên rất thân quen với nhau rồi. Thậm chí cậu cũng đã ngấm ngầm coi hắn như anh trai của mình rồi. Không những thế, hắn cũng từng cứu cậu 2 lần nha. Thế nên nói không thích quả thật hơi quá thật.
Nhưng túm ‘cái váy’ lại thì cậu vẫn thấy thế nào ý. Không thích khi ở cùng với Vương Hàn chút nào.
Khi ở cùng Lạc Thần, cậu cảm thấy rồi thích trí, thoải mái, vui vẻ, sảng khoái,… Nhưng khi ở cùng Vương Hàn thì lại khác hẳn. Cứ như người tình bé nhỏ khi ở cùng đại gia bao dưỡng ý… Á khoan! Bậy nào, làm gì có chuyện đó! Tầm bậy không hà!
Thôi, nói chung là cậu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!
Còn Vương Hàn, khi hắn nghe Tử Dạ nói vậy, nhất là từ ‘không thích’ kia thì không hiểu sao đôi mắt đen sâu thẳm của hắn khẽ động, tâm cũng cảm thấy hơi trùng xuống.
Nhưng hắn là ai cơ chứ?
Hắn là một nửa linh hồn của Black, là boss bí ẩn của H&H, là con trai nuôi của lão đại hắc bang,… Là người mà biết bao người phải sợ và kính nể.
Thế nên… Hắn rất nhanh khôi phục lại tâm trạng. Cười cười rồi vươn tay véo véo cái má mịn màng như tiểu bánh bao kia của cậu. “Không thích thì kệ cậu nha, tôi là làm theo ‘lệnh’ của Thần.”. Gì chứ Thần là cậu nghe theo răm rắp.
Và đúng như thế, nghe Vương Hàn nói xong thì Tiểu Dạ ngoan ngoãn không phản kháng gì nữa mà theo hắn đến H&H đón Leo và Xam rồi đi về nhà.