Chương 13: Mượn đao giết người

Hồ ly Thương Dung quả nhiên lợi hại, ta vừa nói ra những ý tưởng kinh doanh, hắn đã có thể tổng kết được kế hoạch thực thi cụ thể, nếu nói ta nhìn bầu mà vẽ gáo, thì hắn chính là nhìn gáo mà họa ra hồ lô, trách không được dám đòi chia lợi nhuận ba – bảy. Có điều ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, đau khổ suy nghĩ thêm vài ý tưởng mới, ép buộc hắn sửa hiệp ước không bình đẳng, khôi phục lại tỷ lệ chia lợi nhuận bốn – sáu, nhân tiện dạy cho hắn: Cái gì được gọi là công nghệ cổ phiếu. Hắn cười cười nói với ta, ta cũng sắp thành hồ ly rồi. Cái gì? Chẳng lẽ hắn biết ta gọi hắn là hồ ly.


Nằm lấy tiền là giấc mộng của ta, có điều đã là việc làm ăn của chính mình, cũng nên bỏ vào chút tâm tư. Thỉnh thoảng ta thường xuyên đến xem việc buôn bán, lại căn cứ những gì nhìn thấy nghe thấy ở xã hội hiện đại đưa ra chút ý kiến cùng đề nghị. Ha ha, thật sự là có xu thế tiền tài cuồn cuộn.


Ở thi hội hoàng gia ta ít nhiều cũng trở nên nổi tiếng, từ đó trở đi cũng thành danh nhân xã giao, bao nhiêu thiên kim tiểu thư mời ta đi ngâm gió ngợi trăng, dự tiệc dạo chơi công viên. Dụng ý của các nàng tất nhiên ta hiểu, chỉ tiếc từ sau khi “Nữ nhi bi”, ta đã hết thời, không còn “tác phẩm xuất sắc” nào nữa. Dần dần, nhiệt tình của nhóm fan cũng phai nhạt, chỉ có ta ra vẻ không biết vẫn tiếp tục lui tới lui đi, nhân tiện cũng dạy cho các nàng: Cái gì gọi là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.


Đương nhiên không phải vì lấy lòng mọi người ta mới qua lại, trong xã hội không có tivi báo chí này, tụ hội với các tiểu thư khuê phòng đúng là cách thu hoạch tin tức tốt nhất. Tương lai muốn làm người của xã hội, không chút tin tức dự trữ sao được.


Làm như vậy còn có một điểm lợi, ta có thể nhận thức được đám tự xưng là con trời của thời đại này. Đối mặt với vẻ ngu ngốc thêm háo sắc của ta, bọn họ cũng chẳng thèm che giấu, để ta có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ. Nhìn một đám hoặc chỉ e tránh không kịp hoặc làm bộ làm tịch “quân tử”, trong lòng ta cười thầm, trách không được thời cổ đại lấy chức vị trượng phu gọi là kim quy tế (chồng rùa vàng), thì ra thật sự là một đám rùa khốn khiếp.


Đương nhiên, giữa một đám măng tồi vẫn sẽ có trúc tốt, Long Đại Tướng quân ta từng quá gặp mặt một lần chính là ví dụ điển hình. Ngày ấy, dưới sự kích động và lải nhải của Thúy Vi, ta biết được Long Đại Tướng quân, cũng xác minh được một chuyện: Đuổi theo ngôi sao quả nhiên là văn hóa truyền thống có từ lâu đời.


available on google playdownload on app store


Long Phi Ngọc, nam, mười tám tuổi [Thiên Bảo năm thứ ba mươi], nhân sĩ kinh thành, phụ thân là công thần khai quốc, được ban chức Tĩnh Nam Hầu, mẫu thân là muội muội ruột thịt của đương kim hoàng thượng. Thuở nhỏ thích đao kiếm binh mã, sau lớn lên gia nhập quân đội, ở trong đại chiến với Bắc Dục Quốc lập công lớn, được phong làm đại tướng quân. Hoàng Thượng đối với cháu ngoại của chính mình sủng ái vô cùng, tựa như đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh*, không biết hắn có thể sống bao nhiêu tuổi so với Hoắc Khứ Bệnh, ta xấu xa nghĩ.


*Hoắc Khứ Bệnh, là đại tướng trong lịch sử nhà Hán của Trung Quốc, mười tám tuổi cầm quân đánh tan Hung Nô, được Hán Vũ Đế vô cùng yêu thích, nhưng ch.ết bệnh ở tuổi hai mươi tư.


Trong những buổi tụ hội nhàm chán ta tham gia, tỷ lệ chạm mặt hắn không cao, dường như hắn không thích những hoạt động đó. Cho dù có đến, bình thường cũng chỉ làm bạn bên người Cửu hoàng tử – chính là người có thực lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất. Cửu hoàng tử cao lớn anh tuấn, là người thích náo nhiệt, đứng ở chỗ nào đều giống ánh nắng chiếu sáng vạn trượng. Nhưng ánh mặt trời dù có rực rỡ bao nhiêu cũng không che được ánh trăng sáng tỏ bên cạnh.


Ta cũng không giống đám nữ nhân háo sắc này. Ta cho rằng, người ở tuổi nào nên có đặc điểm của tuổi ấy. Giống ta, trong khung mấy chục tuổi, nhưng bên ngoài chỉ là tiểu nữ mười bốn tuổi, cho nên phải duy trì vẻ thiên chân và sức sống của tuổi mười bốn. Nhưng một thiếu niên mười tám tuổi như hắn lại sâu không lường được, nghĩ mãi không ra…… Duyệt Duyệt bảo bối của nhà ta thâm trầm, là vì thân mang huyết hải thâm thù, còn hắn một tiểu Hầu gia, được nuông chiều từ bé, cẩm y ngọc thực, có cái gì mà giả bộ thâm trầm.


Được rồi, ta thừa nhận, ta có chút sợ hắn. Ta cho rằng cảm giác tệ nhất của con người có hai loại, một loại là không nhìn thấu được người khác, một loại là bị người khác nhìn thấu. Ở trước mặt hắn, hai loại cảm giác này ta đều có, may mắn cơ hội chúng ta chạm mặt rất ít. Nhưng con ngựa ch.ết của hắn, mỗi lần gặp ta đều hí vang, chúc đầu. Thôi, ta cần gì phải chấp nhặt với súc sinh.


Thiên Bảo năm thứ ba mươi cứ như vậy trôi qua, nhoáng một cái đã lại qua bốn năm. Trong bốn năm này đã xảy ra không ít chuyện lớn:


Thiên Bảo năm thứ ba mươi mốt, Hoàng đế thứ mười một của Lăng Quốc băng hà, Cửu hoàng tử đăng cơ, trở thành vị hoàng đế thứ mười hai, sửa niên hiệu thành Tường Thụy, cùng năm là nguyên niên* Tường Thụy. Một năm này, ta cập kê, nhưng chỉ có người đến tặng phế phẩm mà không có người hỏi thăm. Một năm này, mỹ nhân sư phụ lại đi đến Tây Xương Quốc, hơn nửa năm sau mới trở về, thoạt nhìn cùng trước kia không có gì khác.


*Nguyên niên: năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa.


Tường Thụy năm thứ hai, Tả tướng đương triều, tức thúc thúc của phụ thân đại nhân, lớn tuổi về hưu, lễ bộ thượng thư Tống Dật, tức phụ thân đại nhân thăng chức thành Tả tướng. Một năm này, cảm tình của Thư Vân và Chu Du phát triển rất tốt, xem ra Chu Du đã ngộ ra chuyện có thê gia cường thế cũng là một sự lựa chọn không tồi. Một năm này, trong chốn võ lâm truyền ra lời đồn tàng bảo đồ của Huyền Thiên Tông xuất thế, vô số hiệp sĩ kiếm khách nghe tin lập tức hành động, chỉ có chúng ta vẫn không hiểu gì cả.


Tường Thụy năm thứ ba, Tống phủ song hỷ lâm môn, Hoàng Thượng ban hôn, chỉ định hôn sự cho Thập Ngũ công chúa và Tống Thư Ngữ, sau đó Nhị ca Thư Ngôn cũng đỗ khoa cử, vào làm việc trong Hàn Lâm Viện. Gia quyến của Tống phủ được ân sủng không ngừng, giá trị của một tàn phẩm như ta cũng được nâng lên không ít. Một năm này, kẻ thù lớn nhất của Duyệt Duyệt bảo bối đã ch.ết, là kẻ đó tự tay gây nên, Duyệt Duyệt bảo bối có chút buồn bực, ta giúp hắn giải mở khúc mắc. Lãm Nguyệt sơn trang của Quân gia lại sừng sững đứng lên trong chốn giang hồ.


Tường Thụy năm thứ tư, kinh thành có ba sự kiện:
Sự kiện đầu tiên đó là Đa Đa Dược Thiện Phường được khai trương.


Dưới sự lãnh đạo anh minh của hồ ly Thương Dung, đầu tư của ta đạt được kết quả vô cùng tốt. Dựa vào “Cha giàu cha nghèo”, ta đem đại bộ phận tiền lãi kiếm được lại tiến hành đầu tư. Một phần bỏ vào dự án hợp tác với Thương Dung, một phần dùng đầu tư vào bất động sản — mua nhà. Tất cả những chuyện này đương nhiên đều được tiến hành một cách bí mật. Sư tổ biến thái không đòi lại tiền cho ta mượn, nói là đến khi ta thành thân sẽ đỡ mất tiền mừng. Ta nghĩ ta sẽ không gả nữa.


Cùng hồ ly làm ăn đã lâu, ta cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn chính mình tự buôn bán. Ta giỏi nấu nướng, tinh thông y thuật, hơn nữa chịu ảnh hưởng của “Đại Trường Kim”*, ta liền nghĩ đến chuyện mở một Dược Thiện Phường. Cái này ở thời điểm hiện tại cũng là một điểm thiếu sót. Vì thế, năm này khi ta mười tám tuổi [ta vẫn cho rằng mười tám tuổi mới là dấu hiệu trưởng thành], ta bán đi điền sản ở vài nơi, lại vay hồ ly Thương Dung một ít vốn, vận dụng nguyên lý đòn bẩy. Hắn vốn định tham gia, nhưng ta nói muốn có một nơi làm ăn hoàn toàn thuộc về chính mình, hắn cười cười nói, đúng vậy, làm người, dù sao cũng nên có thứ gì đó nắm trọn vẹn ở trong tay…… Ta xấu hổ. Có điều vẫn thực lòng cảm tạ hắn, hắn giúp ta tìm một chưởng quầy rất được việc, cũng chính là người mang chức nghiệp quản lí. Quản lý trước sau vẫn không phải thế mạnh của ta.


*Đại Trường Kim: ở đây chính là nói về bộ phim “Nàng Dae Jang Geum”.


Tóm lại, ta rốt cục có nơi làm ăn của chính mình: Đa Đa Dược Thiện Phường. Ta dung hợp tài nghệ nấu nướng và y thuật của chính mình, sáng chế vài món ăn mà những tiểu điếm khác không có, còn học phương thức kinh doanh hiện đại, mời đến vài lão đại phu chòm râu hoa râm. Kẻ có tiền thường ham hư vinh như vậy, thường thích dùng những thứ người ta cho rằng quý giá xa xỉ. Cho nên Dược Thiện Phường của ta rất nhanh phất lên, cư nhiên còn kéo cả Hoàng Thượng tới, cái khác không nói, hiệu ứng người nổi tiếng mới là trọng yếu.


Một sự kiện khác, chính là chuyện tình tam giác giữa Long Đại Tướng quân, Tô Đại mỹ nhân và Thập Bát công chúa.


Ta đối với chuyện bát quái này vốn không có hứng thú, nhưng không ngăn được Thúy Vi tràn ngập nhiệt tình. Cũng khó trách, mười sáu tuổi đúng là thời điểm của những mối tình đầu, ta đặt cho nàng một ngoại hiệu — Long fan.


Nói thật, trong tình yêu tam giác này, ta có khuynh hướng thiên về phía Tô Đại mỹ nhân. Một người là đệ nhất mỹ nhân, một người là đệ nhất mỹ nam, vốn trời sinh một đôi. Huống chi Tô Đại mỹ nhân cũng là số khổ, thi hội của Tường Thụy nguyên niên do quốc tang mà ngừng làm việc, năm sau là Thư Vân xuất giá theo phu huấn nên không thể tham gia thi hội được nữa, Tô Đại mỹ nhân chỉ có thể thương tiếc cả đời. Dùng một mỹ nam đến an ủi nàng một chút cũng đáng. Lại nói Thập Bát công chúa và tiểu Hầu gia là có quan hệ huyết thống, khó bảo toàn khi sinh con không có chuyện gì.


Nói đến Long Đại Tướng quân, lần cuối ta gặp mặt hắn là nửa năm trước. Lúc ấy chiến sự với Bắc Dục Quốc lại nổi lên, Long Đại Tướng quân nắm ấn soái xuất chinh. Ta thừa nhận, trên phương diện quân sự hắn quả thật là một người kiệt xuất.


Ngày ấy, hắn dẫn nhân mã xuất chinh, dân chúng kinh thành từ đầu đường đến cuối hẻm đều tràn ra đưa tiễn, tất nhiên không thể thiếu những đoàn Long fan, bao gồm Thư Tú, Thúy Vi cùng một người bị ép buộc là ta. Ngựa ch.ết Phiêu Ảnh vẫn thần khí mười phần như cũ, ngồi trên lưng ngựa — ha ha, chính là tiểu tướng áo bào trắng mà ta yêu nhất!


Nam tử hai mươi hai tuổi và thiếu niên mười tám tuổi quả nhiên khác biệt, thêm vài phần thành thục, thêm vài phần trầm ổn, loại thâm trầm khiến người ta cảm thấy đột ngột phai nhạt đi rất nhiều. Vài năm sống trên lưng ngựa làm cho làn da bạch ngọc của hắn rám nắng, khóe miệng thỉnh thoảng lại nở một nụ cười như gió xuân phấp phới, trong đôi mắt như mặc ngọc lại có vài phần ôn hòa, không hề giống vẻ nhìn không ra cảm xúc như dĩ vãng. Tự nhiên khiến chúng fan liên tiếp tâm động. Thúy Vi không cần nói, ngay cả Thư Tú luôn luôn cao ngạo phút chốc cũng tràn ngập hạnh phúc, rồi lại phút chốc phiền muộn, có thể là nghĩ tới hai kình địch ở phía trước. Ta không cho rằng hắn đã sửa lại bản tính, kia chẳng qua chỉ là công lực che giấu của hắn đạt đến trình độ mới mà thôi. Bởi vì trước mặt hắn, ta vẫn có cảm giác như trước.


Sự kiện lớn cuối cùng chính là ta, Nhị tiểu thư của phủ Tả tướng phải lập gia đình.


Đoạn trên đã nói qua, bởi vì ân sủng của hoàng đế mênh mông cuồn cuộn, cho nên giá trị con người của Tống Nhị tiểu thư như thuyền theo nước. Cũng không phải hoàn toàn không có người hỏi thăm, chỉ là chưa kịp hành động thì ta đã cố tình đánh mất mặt mũi Tống phủ, tạo được vỏ bọc an toàn vài năm này. Nhưng nay, ta đã là Nhị tiểu thư của phủ Tả tướng, tiểu cô của Thập Ngũ Công Chúa, hơn nữa gia thế trong sạch, rất nhiều người muốn tới kết thân, tuy nói là nạp thiếp thất hoặc là tái giá, nhưng đối với một tiểu thư con thiếp, không quyền không thế cũng đã là xứng đáng. Huống chi, ta không gả đi, Thư Tú cũng khó ra khỏi cửa, nàng cũng đã mười tám. Trong lúc nhất thời, nữ nhân trong nhà đột nhiên vô cùng để tâm đến hôn sự của ta.


Là ta sai lầm rồi, vài năm này chỉ lo kiếm tiền mua nhà, lại quên mất nguy hiểm này. Ta nghĩ dựa vào chiến công vĩ đại của ta lúc trước sẽ khiến đám nam nhân chùn bước, không nghĩ tới hoàng ân mênh mông cuồn cuộn lại có sức quyến rũ to lớn đến thế. Làm sao bây giờ, chạy trốn sao? Không! Ta nói rồi, ta muốn quang minh chính đại đi ra từ Tống phủ, tốt nhất là ân đoạn nghĩa tuyệt với Tống phủ, từ nay về sau vui vẻ làm Kim Đa Đa.


Sự kiện này là một nguy cơ, cũng là một cơ hội.


Dạng nữ nhân như thế nào có thể khiến nam nhân chặn được khát vọng với quyền thế? Dạng nữ nhân như thế nào có thể làm cho Tống phủ tình nguyện đuổi ra khỏi cửa? Ta nghĩ đến một tuyệt chiêu, có thể chỉ có nữ tử hiện đại mới nghĩ đến — mượn đao giết người!


Nói là mượn đao, thật ra là muốn mượn người. Ta muốn tìm một nam nhân, cùng ta phối hợp diễn cảnh gian phu ɖâʍ phụ. Đúng vậy, ta muốn làm một tàn hoa bại liễu, khiến cho người ta tránh né, để cho gia đình năm tốt vứt bỏ. Chính là kể từ đó về sau cũng không cần lo lắng người ta sẽ tìm chồng đến trước mặt ta. Nói thật ra là ta thật sự không muốn lập gia đình, thời đại này, một khi đã gả đi sẽ không thoát được cuộc sống chăm chồng dạy con, nam nhân dù có sủng ngươi yêu ngươi, cũng sẽ không để ngươi làm bậy, chỉ sợ linh hồn hiện đại của ta khó có thể chấp nhận. Cho dù là nam nhân cực phẩm như mỹ nhân sư phụ, Duyệt Duyệt bảo bối, tuy rằng yêu thương ta, cho dù có thể chấp nhận, nhưng chưa chắc đã thực sự hiểu ta. Nam nhân như vậy, ta không thể làm bạn cả đời.


Nghĩ thế, ta bắt đầu do dự sẽ không đi theo lối mòn kết hôn rồi sinh con trong xã hội này. Ở đời trước, ta cũng từng có ý nghĩ độc thân cả đời, thậm chí từng có ý tưởng thụ tinh sinh con, chỉ cần một đứa nhỏ không cần chồng, chỉ là không đành lòng để cha mẹ già tha thiết chờ đợi. Mà hiện tại……


Đúng! Nếu không liền tìm một nam nhân cực phẩm để ân ái, châu thai ám kết*, mượn cơ hội này để đào hôn, đi ăn máng khác.
*Châu thai ám kết : Lén lút quan hệ rồi có thai.
Nhưng tìm ai được?


Điều kiện thân thể của nam nhân này không thể quá kém, dù sao cũng là lần đầu tiên, lại quan hệ đến đứa nhỏ tương lai; không thể quá mức thiện lương thành thật, ta sẽ không đành lòng, nếu hắn muốn phụ trách còn thảm hơn; không thể có vợ hoặc vị hôn thê, bạn gái, người trong lòng, nói chúng là không có bên thứ ba; Không thể là người quen, bằng hữu, về sau sẽ phải đụng mặt; phải có kiến thức rộng, có thể chấp nhận hành động kinh người của ta; quan trọng nhất là phải biết đàm phán, loại chuyện này không thể lấy tình lấy lý mà xét được.


Ta phải hành động thật nhanh, tốc độ tìm nam nhân của ta nhất định phải nhanh hơn tốc độ các đại nương chọn






Truyện liên quan