Chương 62: Ngày thứ sáu mươi hai làm bảo mẫu
Lúc người lớn nói chuyện với thanh niên, mấy con ấu tể mục tạp vốn đang ở gần thanh niên cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Nhìn ánh mắt đỏ ngầu của nhóm mục tạp đặt trên người Tạ Loan, có thể dễ dàng nhìn ra ba ấu tể này rất Thích Tạ Loan.
Cám ơn anh, thích anh.
Nhìn hai dòng chữ ngắn gọn hiện ra trên màn hình, Tạ Loan có thể cảm nhận được nhóm mục tạp lộ ra hảo cảm vô cùng đơn thuần với mình.
Bởi vì anh giúp họ nên họ mới nói như vậy.
Quả thực có hơi đói, bất quá bị nhóm ấu tể mục tạp nhìn chằm chằm, Tạ Loan không thể nào để đám nhỏ ngồi nhìn mình anh, vì thế liền theo phản ứng bản năng của bảo mẫu đút cho ấu tể ăn trước.
Từ trong không gian lấy ra một con dao nhỏ, Tạ Loan cầm lấy trái cây, thuần thục gọt vỏ cắt thành khối nhỏ, sau đó đút vào miệng nhóm ấu tể.
Sau khi cắt thịt nướng đút cho cả bốn ấu tể, Tạ Loan mới bắt đầu giải quyết vấn đề ăn uống của mình.
Lúc Tạ Loan ăn, những con mục tạp ở trong phòng đều nhìn anh.
Mới đầu Tạ Loan khó tránh có chút mất tự nhiên, thế nhưng từ những ánh mắt chăm chú kia, Tạ Loan cảm nhận được đó là những tầm mắt rất thẳng thắn.
Những mục tạp này hi vọng anh ăn nhiều một chút, ăn nhiều chính là đại biểu anh thích những thức ăn này, như vậy chúng cũng cao hứng hơn.
Lúc ăn, Tạ Loan đồng thời cũng đút cho con nặc khắc tư ở trong lòng mình, ở tinh cầu này, nó thực ra không cần che giấu thân phận của mình.
Tắc Nạp Tinh là lãnh địa của chủng tộc mục tạp, mặc dù vẫn có những chủng tộc khác tới lui nhưng dù sao số lượng cũng rất ít, mà Tạ Loan tin tưởng tộc mục tạp sẽ không bài xích con nặc khắc tư cùng cậu tới tinh cầu này.
Suy nghĩ một chút, Tạ Loan liền đưa tay cởi nút thắt, cởi chiếc áo trùm trên người ấu tể nặc khắc tư.
Không có chiếc áo che đậy, dáng vẻ lông xù tròn vo của ấu tể nặc khắc tư lập tức lộ ra trước mắt Tạ Loan, hai chiếc sừng nhỏ ở trên đầu thực xinh xắn đáng yêu, lúc bị Tạ Loan chạm vào, hai lỗ tai liền giật giật.
Nhóm mục tạp ở trong phòng không lộ ra bất cứ phản ứng gì đặc biệt, giống như suy nghĩ của Tạ Loan, chúng không hề có chút ác cảm nào cới chủng tộc nặc khắc tư, thái độ không có gì khác biệt.
Thức ăn trên hai khay quả thực rất nhiều, Tạ Loan chỉ ăn một chút đã no, cảm nhận được mấy con ấu tể ở xung quanh tựa hồ còn muốn mình đút, Tạ Loan liền đem hết số thức ăn còn lại chia ra đút cho chúng.
Trong suốt quá trình, Tạ Loan phát hiện nhóm ấu tể mục tạp này kỳ thực không phải đói, đơn giản chỉ là thích được anh đút mà thôi.
Thiên tính của chủng tộc mục tạp chính là chiến đấu, mặc dù không phải không quan tâm ấu tể, thế nhưng mục tạp thành niên hiển nhiên không có khái niệm dỗ dành ấu tể.
Mục tạp thành niên sẽ dạy ấu tể chiến đấu, cũng cung cấp tài nguyên trong khả năng cho ấu tể, thế nhưng dỗ dành là chuyện mà những mục tạp thành niên không hề am hiểu.
“Tốt lắm, hết rồi.” Kiên nhẫn dỗ nhóm ấu tể mục tạp ăn hết thức ăn, cuối cùng Tạ Loan đút cho mỗi bé một viên kẹo sữa rồi ôn hòa nói.
Thanh niên nói hết rồi, bốn ấu tể mục tạp vây xung quanh liền ngoan ngoãn kêu một tiếng đáp lại, sau đó đứng xếp hàng củng củng ngực Tạ Loan.
Cho dù là hai ấu tể có dáng người nhỏ hơn một chút thì lúc củng ngực Tạ Loan vẫn phải cúi đầu, hơn nữa còn phải khống chế sức lực, hai bé con này mặc dù vẫn là ấu tể nhưng vẫn cao hơn nhân loại trưởng thành như Tạ Loan một chút.
Đây là bốn đại bảo bảo.
Đại bảo bảo thì vẫn là bảo bảo, Tạ Loan tùy ý bốn ấu tể mục tạp nhẹ nhàng củng mình, đồng thời đưa tay xoa xoa đầu chúng.
Buổi tối Tạ Loan ngủ trong phòng giữ ấm tạm thời, giường rất lớn, Tạ Loan để tám quả trứng ấu tể nằm gần tường, mình thì nằm bên ngoài.
Ấu tể mục tạp theo Tạ Loan tới đây cũng đang vùi mình trên một chiếc giường khác, nặc khắc tư thì giống như bình thường co thành một đoàn vùi mình trên gối đầu của anh, Tạ Loan sớm đã tập thành thói quen.
Hai chiếc giường đặt sát nhau nên nói là ngủ chung giường cũng được.
Cảm nhận được tầm mắt của ấu tể mục tạp làm ổ bên cạnh, Tạ Loan đưa tay vỗ nhẹ cánh tay sắc bén của ấu tể, thuần thục ngâm nga một khúc hát ru ấu tể ngủ.
Thực ra thì không chỉ ru ấu tể mục tạp ngủ, Tạ Loan cũng muốn để số trứng ấu tể nghe.
Theo lời Trát Lạp Đức giải thích, làm vậy tương đương với việc khai thông tinh thần lực, tóm lại chính là có chỗ tốt cho ấu tể.
Bị thanh niên dỗ ngủ, ấu tể mục tạp phát ra tiếng kêu trầm thấp. Con ngươi đỏ ngầu từ từ khép lại, giống như bé ngoan an tĩnh tiến vào mộng đẹp.
Sau khi xác nhận ấu tể đã ngủ, Tạ Loan liền tắt đèn.
Nhiệt độ trong phòng rất vừa vặn, ngủ ở đây Tạ Loan cũng không cảm thấy khó chịu, nằm một chút, hô dấp cũng nhanh chóng trở nên đều đặn.
Trong bóng tối an tĩnh, rất nhanh đã tới nửa đêm, lúc Tạ Loan đang say giấc, một quả trứng ấu tể đột nhiên giật giật yếu ớt.
Giật giật, lại giật giật.
Mặc dù yếu ớt nhưng quả thực có di động được một khoảng nhỏ, cuối cùng trong tình huống Tạ Loan không hề hay biết lăn vào lòng anh.
Chờ đến khi Tạ Loan phát hiện thì đã là chuyện sáng hôm sau, lúc lim dim mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh phát hiện trong long mình tựa hồ có thêm thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn thử một chút, Tạ Loan mới phát hiện quả trứng ấu tể vốn nên nằm cạnh tượng không biết làm sao đã lăn vào lòng mình.
Cũng may mà không bị anh đè áp…
Khẽ thở phào, lúc này Tạ Loan đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Vẫn không quá yên lòng, Tạ Loan nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy quả trứng, dùng tinh thần lực tiến hành dò xét.
Mà kết quả nhận được làm Tạ Loan có chút mừng rỡ, phản ứng sinh mạng của quả trừng này rõ ràng đã mạnh hơn hôm qua rất nhiều, lúc được anh kêu gọi, phản ứng đáp lại của ấu tể có sức sống hơn hẳn.
“Bảo bảo phải cố gắng ra đời a.” Xoa xoa vỏ trứng xám tro, Tạ Loan ôn nhu khích lệ ấu tể vẫn chưa phá xác này.
Âm thanh không nhất định có thể truyền đạt, cho dù có thì ấu tể phỏng chừng cũng không hiểu được, thế nhưng Tạ Loan cảm thấy ít nhất mình có thể truyền đạt cảm xúc kỳ vọng đến cho bé.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Loan cảm giác quả trứng ấu tể đang ôm trong lòng khẽ giật giật.
Sáng hôm nay tiếp tục tiến hành khai thông tinh thần cho số trứng ấu tể trong phòng, Tạ Loan phát hiện trong số tám quả trứng ấu tể, quả có phản ứng sinh mệnh mạnh nhất hiện tại chính là quả trứng nằm trong lòng anh sáng nay.
Phản ứng của những quả trứng ấu tể khác cũng tốt hơn hôm qua, bất quá trình độ chuyển biến không đồng nhất.
Có một quả trứng ấu tể làm Tạ Loan tương đối lo lắng, nó có lẽ là quả trứng bị tổn thương nghiêm trọng nhất trong lần tai nạn này, phản ứng sinh mệnh cũng yếu nhất, không thể coi là thoát khỏi nguy hiểm, anh phải chăm sóc nhiều hơn mới được.
Hoàn thành xong quá trình khai thông tinh thần, Tạ Loan dẫn con nặc khắc tư cùng ấu tể mục tạp đi dạo quanh thôn trấn này, mà Đỗ Khắc thì chủ động làm người dẫn đường.
“Những kiến trúc này do chính tộc mục tạp tự xây dựng sao?” Nhìn những tòa kiến trúc trong thị trấn, Tạ Loan phát hiện có vài nơi rất tinh xảo.
“Không hẳn là hoàn toàn.” Đỗ Khắc trả lời: “Một phần là tộc mục tạp tự xây, một phần là thuê những chủng tộc khác tới xây, kiến trúc trong thành phố cũng vậy. Có vài kiến trúc tộc mục tạp không tiện xây dựng, khi đó bọn họ sẽ dùng tiền thuê những chủng tộc khác hoàn thành.
Câu trả lời này làm Tạ Loan có chút suy tư, sau một giây mới gật đầu.
“Rất nhiều người nói tộc mục tạp không có trí khôn, tôi không đồng ý, tôi cảm thấy quan niệm này của họ quá cũ kỹ. Có lẽ thật lâu trước đây thì vậy, thế nhưng hiện giờ thì bọn họ cũng có trí khôn bình thường, chẳng qua không thể biến thành hình thái nhân loại mà thôi.” Trong quá trình dẫn đường, Đỗ Khắc vô thức nói những lời này với thanh niên, anh cảm thấy đối phương không có thành kiến với tộc mục tạp thì hẳn là có thể hiểu được mình.
Mỗi chủng tộc đều sẽ tiến hóa, sau một thời gian phát triển thật dài để đạt tới thành tựu hiện giờ, chủng tộc thiếu trí khôn có thể có được trí khôn, chủng tộc thiếu sức chiến đấu thì trở nên mạnh mẽ hơn.
Ai có thể cam đoan một ngày nào đó trong tương lai, tộc mục tạp nhất định không thể biến thành hình người như những chủng tộc khác?
Tạ Loan rất đồng ý với lời đối phương, anh gật đầu một cái rồi đảo mắt quan sát thôn trấn của tộc mục tạp.
Thật ra thì thôn trấn này… thậm chí là cả tinh cầu này đều rất xinh đẹp.
Chủ yếu là quá thiếu thốn cây cối, gió và cát đã che giấu đi phong cảnh xinh đẹp vốn có ở đây.
Nếu như có thể giải quyết vấn đề này, sau này tộc mục tạp sẽ có một quê nhà tràn đầy màu sắc xanh biếc đi.