Chương 64: Ngày thứ sáu mươi bốn làm bảo mẫu
Ấu tể mục tạp vừa phá xác chào đời, Tạ Loan ôm bảo bảo trong lòng, đầu óc dần dần mới tỉnh táo lại.
Kích cỡ của ấu tể mục tạp mới sinh chỉ lớn hơn con thỏ bình thường một chút, Tạ Loan có thể dễ dàng ôm bé vào lòng, có thể nói, một ấu tể mục tạp mới phá xác vô luận là từ phương diện nào cũng chính là tiểu bảo bảo thứ thiệt.
Mới phá xác từ vỏ trứng chui ra ngoài, ấu tể mục tạp lập tức tìm được mục tiêu của mình, nhích tới gần thanh niên có khí tức quen thuộc.
Sau khi bò vào lòng thanh niên, ấu tể mục tạp liền theo bản năng củng một cái.
Lúc còn trong trứng ấu tể này đã tỏ ra rất có sức sống, vì thế bé phá xác đầu tiên vốn đã nằm trong dự tính của Tạ Loan.
Bất quá mặc dù có dự tính trước nhưng lúc tỉnh dậy nhìn thấy ấu tể phá xác, Tạ Loan vẫn không kịp phản ứng.
Cảm nhận được trong lòng lại bị củng, Tạ Loan cúi đầu, bảo bảo mục tạp đang củng anh ngẩng đầu, dùng đôi ngươi đỏ ngầu đặc trưng của chủng tộc mục tạp nhìn anh chằm chằm, hơn nữa còn phát ra âm thanh trầm thấp.
Đây là một ấu tể khỏe mạnh.
Sau khi quan sát, Tạ Loan thầm phán đoán.
Không chỉ Tạ Loan nhìn bảo bảo mục tạp, Ya Yi ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại cùng ấu tể mục tạp có dáng người lớn hơn rất nhìn đều đang nhìn.
Đối với một sinh mạng nhỏ bé vừa mới ra đời, lại còn là ở ngay trước mắt mình luôn sinh ra cảm giác rất kỳ diệu.
Sinh mạng là thứ rất kỳ diệu trong vũ trụ, đối với bất kỳ chủng tộc nào cũng vậy.
Mặc dù không hiểu rõ đó là cảm giác gì, nhích tới gần thanh niên nhìn bảo bảo mục tạp có dáng người nhỏ hơn mình rất nhiều đang vùi trong lòng thanh niên, Ni Khắc cũng phát ra âm thanh trầm thấp.
“Lúc mới ra đời Ni Khắc cũng là tiểu bảo bảo thế này.” Ôm sinh mạng non nớt trong lòng, Tạ Loan vươn tay trái xoa cái đầu hơi cúi thấp xuống của ấu tể mục tạp, chậm rãi nói.
Những lời của thanh niên làm ấu tể mục tạp nghiêng đầu, đối với những ký ức lúc mới phá xác, nó không nhớ rõ lắm.
Thực không thể tưởng tượng trước kia mình từng nhỏ như vậy, Ni Khắc lại càng cúi thấp đầu hơn nữa, nhẹ nhàng củng trên người Tạ Loan một cái.
Thấy thanh niên ôm ấu tể mục tạp, Ni Khắc hiển nhiên cũng theo bản năng muốn thanh niên ôm một cái, thế nhưng nó cũng biết Tạ Loan không ôm được mình, vì thế liền chuyển thành củng người Tạ Loan.
Cũng muốn được thanh niên ôm, thế nhưng nếu phải chọn giữa tiểu bảo bảo cùng đại bảo bảo thì nó lại càng muốn chọn vế sau hơn.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phải lớn lên rồi mới có năng lực chiến đấu.
Trưởng thành rồi mới có thể bảo hộ thanh niên.
Mặc dù không thể ôm đại bảo bảo mục tạp, Tạ Loan vẫn giang rộng hai tay ôm ấu tể mục tạp, đồng thời dùng tay vỗ nhẹ lên cẳng tay sắc bén của bé.
Tộc mục tạp có năng lực chiến đấu ngay từ khi còn là ấu tể, Tạ Loan không nghi ngờ điều này, bất quá anh cảm thấy cần phải chỉnh lại một chút, nên loại trừ ấu tể mới phá xác.
Xác ngoài của tộc mục tạp quả thực vừa lạnh băng lại vừa kiên cố, ngay cả ấu tể bé xíu mới vừa phá xác trong lòng Tạ Loan cũng có lớp vỏ rất cứng, Tạ Loan đưa tay sờ sờ, trong lòng vẫn cảm thấy ấu tể vùi trong lòng mình mềm nhũn.
Quả thực cẳng tay vẫn rất sắc bén, thế nhưng với dáng người của bảo bảo mục tạp lúc này, Tạ Loan cảm thấy bé con này có thể dùng cẳng tay mình cắt được vài nhánh cây đã không tệ rồi, khả năng đả thương người không cao.
Trên người thanh niên có khí tức ấm áp quen thuộc mà nó cảm nhận được khi thanh niên dùng tinh thần lực kêu gọi, vì thế sau khi phá xác, ấu tể mục tạp hiển nhiên rất ỷ lại Tạ Loan.
Không chỉ củng củng ngực Tạ Loan, ấu tể mục tạp còn dùng hai cánh tay củng nhẹ người Tạ Loan, có thể nói là dùng cả người mình làm ổ trong lòng anh.
Sau khi phá xác ấu tể này cũng rất có sức sống, nghe thấy tiếng kêu của bé con trong lòng, Tạ Loan nhặt một mảnh vỏ trứng rơi trên giường, dùng hai ngón tay đưa tới bên miệng ấu tể.
Ấu tể tộc mục tạp sau khi phá xác sẽ xem vỏ trứng là thức ăn dinh dưỡng, đây là tri thức cơ bản mà Tạ Loan đã biết trước đó.
Mặc dù chỉ mới phá xác nhưng bảo bảo mục tạp đã có răng nhọn để cắn vỏ trứng.
Thanh niên đưa thức ăn tới, ấu tể mục tạp mới phá xác liền theo bản năng nhận lấy, há miệng gặm cắn.
Tạ Loan nắm một đầu mảnh trứng, anh nhìn thấy ấu tể cắn rôm rốp ăn rất nhanh, bất quá lúc thấy sắp cắn tới tay anh thì lập tức chậm lại.
Ấu tể này xem ra cũng là bé ngoan.
Tạ Loan nghĩ vậy, đút phần nhỏ còn lại vào miệng ấu tể, sau đó mới cầm lấy một mảnh khác.
Chờ đút hết vỏ trướng, Tạ Loan đưa tay xoa xoa bụng bảo bảo mục tạp, cảm giác có hơi trướng lên một chút.
Lúc Tạ Loan sờ bụng ấu tể, nó liền cúi đầu cọ cọ tay anh, chờ Tạ Loan sờ xong, ấu tể mục tạp liền ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Nằm một hồi, Tạ Loan nhìn thấy ấu tể sơ sinh trong lòng mình dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thời gian ấp trứng chênh lệch không nhiều, bảy quả trứng ấu tể còn lại cũng lần lượt phá xác.
Nhóm trứng ấu tể gặp nạn lần này cư nhiên toàn bộ bình an phá xác, đối với Tạ Loan cùng thôn dân trong trấn đều rất cao hứng.
Chỉ có chuyện duy nhất không tốt là ấu tể cuối cùng phá xác không khỏe mạnh như bảy ấu tể kia.
Phản ứng sinh mệnh của quả trứng ấu tể này là yếu nhất, có thể dùng tinh thần lực khai thông cùng kêu gọi để quả trứng ấu tể này thoát khỏi nguy hiểm tính mạng đã là chuyện rất may mắn rồi.
Đại đa số chủng tộc trong tinh tế đều cho rằng mục tạp là chủng tốc chiến đấu trời sinh, ngay cả ấu tể cũng rất hung hãn, bẩm sinh đã có bản năng chiến đấu.
Thế nhưng trong tộc mục tạp cũng có một vài ấu tể khiếm khuyết năng lực chiến đấu, mà gia trưởng của những ấu tể này cũng không bỏ rơi chúng.
“Bảo bảo không cần chiến đấu.” Tạ Loan đưa tay xoa ấu tể cách mình gần nhất, những lời này không chỉ là nói với ấu tể có thân thể kém khỏe mạnh mà là nói với tất cả ấu tể ở bên cạnh mình.
Hiện giờ ở trong phòng có tổng cộng mười hai con ấu tể mục tạp vây quanh Tạ Loan, có đại bảo bảo cũng có tiểu bảo bảo, cả đám vây anh ở chính giữa.
Bởi vì được Tạ Loan chăm sóc cẩn thận cùng tín nhiện nên sau khi tám quả trứng ấu tể phá xác, gia trưởng cũng không quyết định đón ấu tể về nhà.
Gia trưởng muốn tạm thời để ấu tể tiếp tục ở lại phòng này, mà trấn trưởng cùng Tạ Loan đều nguyện ý chăm sóc nhóm ấu tể nên mới có tình cảnh hiện giờ.
Nghe thấy lời thanh niên, mười mấy ấu tể mục tạp vây thanh niên ở giữa cùng phát ra tiếng kêu trầm thấp, có vài ấu tể còn quơ quơ cánh tay trước, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nguồn kinh tế của tộc mục tạp hiện giờ, theo Tạ Loan biết thì trừ bỏ rất nhiều mục tạp thành niên nhận làm lính đánh thuê trên chiến trường, số còn lại chủ yếu kiếm từ xuất khẩu tài nguyên.
Có một loại khoáng thạch gọi là ba sắt, loại tài liệu này thích hợp để chế tạo các bộ phận nòng cốt của chiến hạm cùng cơ giáp, ở những tinh cầu khác rất hiếm thấy, thậm chí là không thể tìm thấy, thế nhưng ở trên Tắc Nạp Tinh thì lại rất phong phú.
Không chỉ vậy, đối với những chủng tộc khác, độ khó khi khai thác loại khoáng thạch này là rất lớn, nguyên nhân là quặng mỏ loại khoáng thạch này sẽ phát ra một loại phóng xạ đặc biệt, cho dù mặc trang bị phòng ngự cũng không thể chống cự hoàn toàn.
Nếu tiếp xúc với loại phóng xạ này nhất định phải chịu tổn thương theo những trình độ bất đồng, loại thương tổn này không thể chống lại, cũng không thể chữa trị.
Bất quá tộc mục tạp lại hoàn toàn miễn dịch với loại phóng xạ này, vì thế trong tinh tế hiện giờ, Tắc Nạp Tinh chính là tinh cầu xuất khẩu khoáng thạch ba sắt nhiều nhất.
“Nâng giá lên đi, hoàn toàn có thể trả giá, cho dù nâng giá cao hơn mười mấy lần, bọn họ vẫn sẽ mua.” Từ biểu tình đến giọng điệu đều rất nghiêm túc, Tạ Loan kiên định nói với nam nhân trẻ tuổi trước mặt.
Thôn trấn này cũng xuất khẩu ba sắt, cách thôn tầm nửa giờ có một hầm mỏ, mục tạp trưởng thành trong thôn sẽ thay phiên nhau tới đó khai thác, sau đó bán ra ngoài.
Mặc dù dựa vào xuất khẩu tài nguyên không phải kế hoạch lâu dài, thế nhưng ở giai đoạn đầu phát triển, nâng giá loại tài nguyên hiếm hoi này không thể nghi ngờ chính là phương thức phát triển tài phú tốt nhất, rất thích hợp với hiện trạng của tộc mục tạp.
Nói thế nào đi nữa thì ba sắt cũng là khoáng thạch quý hiếm, suốt nhiều năm như vậy tộc mục tạp không hề tăng giá đã là rất tiện nghi cho các chủng tộc khác.
Khoáng thạch hiếm, cho dù đắt thì vẫn phải mua, có thích hay không cũng vậy, người cần dùng nhất định sẽ chịu chi tiền.
Đó giờ không hề nghĩ tới việc nâng giá, Đỗ Khắc nghe thanh niên bị một đám ấu tể vây quanh nói vậy thì đột nhiên có chút bừng tỉnh.
Bất quá cần phải tìm những người khác thương lượng, xem thời gian một chút, Đỗ Khắc nhịn không được có chút lo lắng, đến giờ này mà nhóm mục tạp đi khai thác mỏ vẫn chưa quay về.
Nhìn thấy biểu tình lo lắng của đối phương, Tạ Loan liền bắn ra một ánh mắt thắc mắc.
“Bình thường lúc này nhóm mục tạp đi khai thác mỏ đều sẽ trở lại, hôm nay không biết vì sao mà vẫn chưa về nên tôi có chút lo lắng.” Đỗ Khắc nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trị an Tắc Nạp Tinh quả thực không tốt, khoảng trống giữa thôn trấn cùng hầm mỏ không có người quản lý, đối với một vài người trong tinh tế thì những khu vực này có thể xem là khu hỗn loạn.
Có khi nào gặp nguy hiểm không?
Cho dù biết rõ mục tạp trưởng thành có sức chiến đấu rất mạnh nhưng Tạ Loan vẫn xuất hiện suy nghĩ này, mà cũng vì thế mà Tạ Loan cũng có chút đứng ngồi không yên.