Chương 71: Hậu chấn tâm lý
Nghe thấy đáp án ngoài ý muốn này, Tạ Loan ngừng một chút không lên tiếng, chủ yếu là phản ứng của ấu tể làm anh có chút khó đón nhận đáp án này.
“Phân hội thu dưỡng đương nhiên là được.” Thu hồi ánh mắt trên người ấu tể lại, Tạ Loan cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Ý Tạ Loan là thu dưỡng không phí, bất quá lúc này Mạc Lý Sâm cúi đầu liếc nhìn ấu tể lai lợi một cái, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi sẽ nộp phí sinh hoạt, sau này nếu cần đóng thêm phí gì, mọi người cứ liên hệ với tôi, hãy để nó được sinh hoạt bình thường như những ấu tể khác.”
Chút tiền này Mạc Lý Sâm không thiếu, tiền lương của thành viên đội đặc biệt rất cao, hơn nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một khoảng tiền thưởng khá khả quan.
Đối với một người không có yêu thích tiêu xài hưởng lạc gì như Mạc Lý Sâm, con số trong thẻ tinh tạp của ông suốt nhiều năm qua chỉ có tăng chứ không giảm, đến hơn một năm trước mới bắt đầu xuất hiện tình huống ngoại lệ.
Tạ Loan há miệng, bất quá vẫn nuốt lời đã dâng tới khóe miệng xuống.
Nửa câu sau của đối phương nghe giống như ông hi vọng ấu tể này có thể nhận được đãi ngộ bình thường trong phân hội.
Sự thực phân hội bọn họ đối đãi với ấu tể thu phí cùng không thu phí không có gì khác biệt, bất quá đối phương làm vậy là vì cân nhắc cho ấu tể, nếu làm vậy có thể làm đối phương an tâm hơn thì Tạ Loan cũng không nói thêm gì.
Thủ tục thu nhận ấu tể cũng không phức tạp, bởi vì hội trưởng đương nhiệm là Tạ Loan đã đồng ý nên chỉ cần làm vài thủ tục ghi danh thông thường, Tạ Loan giao việc này cho Lâm Nghĩa.
Tiến triển khá thuận lợi, Mạc Lý Sâm cúi người nhẹ nhàng đẩy thân mình ấu tể lai lợi đang dùng đôi đánh cụt ngủn của mình ôm ống quần ông, ý bảo nó buông ra.
Lúc này mới phát hiện ấu tể đang ủ rũ cúi thấp đầu, Mạc Lý Sâm hiểu ra ấu tể vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới lạ, vì thế ông theo thói quen vỗ về lưng ấu tể.
“Cô ci~”
Phát ra âm thanh non nớt, mặc dù vẫn còn cúi đầu nhưng ấu tể lai lợi vẫn ngoan ngoãn rũ cánh xuống.
“Đi qua đi.” Vỗ vỗ thân thể lông măng mềm mại của ấu tể, Mạc Lý Sâm bảo ấu tể đi tới chỗ Tạ Loan.
Nghe thấy lời Mạc Lý Sâm, ấu tể lai lợi có vài giây bất động, sau đó mới hơi giang đôi cánh nhỏ, lạch bạch lạch bạch đi tới gần Tạ Loan.
“Ấu tể này rất sợ tiếng sấm, vì thế vào những ngày mưa nhất định phải có người bồi bên cạnh nó.” Lúc nói những lời này, âm thanh Mạc Lý Sâm có chút nặng nề, sắc mặt cũng rất nghiêm nghị: “Tốt nhất là ôm nó vào lòng, trừ bỏ sợ tiếng sấm, lúc bình thường ấu tể này rất hiểu chuyện.”
“Được, tôi biết rồi.” Tạ Loan gật đầu đáp ứng, đồng thời cũng ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Chuyện cần giao phó cũng đã giao phó xong, để ấu tể này được bảo dưỡng trong phân hội có thống soái tiền nhiệm làm việc, Mạc Lý Sâm cũng tương đối yên tâm, hiện giờ ông chuẩn bị đi tới khu lân cận tìm kiếm một căn hộ.
Mặc dù không phải gia trưởng, thế nhưng vào cuối cùng ông vẫn có quyền lợi tới phân hội thăm ấu tể.
Hướng thanh niên nhân loại gật đầu một cái, Mạc Lý Sâm không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra phía cổng.
Đối phương cũng không hề nhìn lại ấu tể, chờ bóng dáng nam nhân cao lớn ra tới ngoài cửa phòng, Tạ Loan nhìn thấy ấu tể lai lợi ở gần anh lập tức lạch bạch lạch buổi đuổi theo một đoạn, thế nhưng bé vẫn dừng lại ở trước cửa.
“Cô…”
Đôi cánh rũ xuống, ấu tể lai lợi ngẩng đầu nhìn ra cửa, cái đuôi nhỏ nhắn ngủn cũng không nhúc nhích, lẳng lặng rũ xuống trên nền đất.
Tạ Loan co ngón tay, dùng đốt ngón tay khẽ gõ trán mình một cái. Người kia cứ vậy dứt khoát bỏ đi, lưu lại một con ấu tể ủy ủy khuất khuất mà không hề quay đầu lại liếc nhìn hay nói một tiếng nào…
Tạ Loan có chút bất đắc dĩ nghĩ.
“Bảo bảo.” Đi tới, Tạ Loan ngồi xổm xuống xoa đầu ấu tể, nghĩ một chút lại ôn hòa gọi tên bé: “Lai Lợi.”
Lấy chủng tộc làm tên, Tạ Loan cảm thấy gia trưởng của ấu tể này ôm mong đợi cùng hi vọng rất lớn về bé.
Quả thực giống như Mạc Lý Sâm nói, ấu tể này rất hiểu chuyện, lúc Tạ Loan ôn nhu dỗ dành, ấu tể lai lợi giật giật thân mình, phát ra tiếng kêu thật nhỏ.
Sờ sờ phần bụng có lông măng xù xù của bé, Tạ Loan ôm ấu tể vào lòng.
“Bảo bảo rất thích người vừa nãy à?” Mặc dù cảm thấy căn bản không cần phải hỏi nhưng sau khi ôm bé vào lòng, Tạ Loan vẫn hỏi những lời này.
Cơ hồ ngay lập tức anh nhận được câu trả lời.
“Cô ci!”
Đập đập đôi cánh bé xíu, ấu tể lai lợi phát ra tiếng kêu non nớt trong veo, đôi mắt đen lúng liếng tựa hồ cũng sáng lên không ít.
Xem ra bé thật sự rất thích.
Phản ứng của ấu tể sẽ không gạt người, Tạ Loan rất tin tưởng điểm này.
Thật ra thì người kia rõ ràng cũng rất yêu thương ấu tể này, huống chi bé còn thân thiết với đối phương như vậy, chứng minh đối phương đã chăm sóc nó một đoạn thời gian.
“Ông ta đối với Lai Lợi có tốt không?” Xoa xoa sống lưng ấu tể, Tạ Loan vừa ôm ấu tể đi vào phòng sinh hoạt vừa ôn hòa hỏi.
“Cô~” Tiếng kêu thực nhẹ nhàng, cùng lúc đó ấu tể còn đập đập đôi cánh bé xíu của mình, dáng vẻ rất cao hứng.
Nhìn hai lần phản ứng của ấu tể, Tạ Loan đã có tính toán trong lòng.
“Vậy ông ấy nhất định là người tốt.” Tạ Loan điểm điểm trán ấu tể.
Trước mặt ấu tể khen một người mà ấu tể thích chắc chắn không có gì xấu.
Đặt ấu tể lai lợi xuống mặt thảm mềm mại trong phòng sinh hoạt, Tạ Loan không cần ngoắc, tất cả ấu tể đang chơi đùa trong phòng đều tự động nhích tới gần anh.
“Đây là bảo bảo mới tới phân hội chúng ta, tên bé là Lai Lợi.” Giới thiệu đồng bạn mới đến, Tạ Loan đẩy ấu tể lai lợi tới gần những ấu tể khác hơn.
Thích ứng với hoàn cảnh mới cần chút thời gian, ban đầu nhất định sẽ có chút nhút nhát sợ sệt, Tạ Loan cảm giác ấu tể lai lợi này sau vài ngày đã dần dần thích ứng với cuộc sống ở phân hội Vân Bảo.
Để ứng phó với thời tiết mùa hè nóng bức, phòng sinh hoạt của phân hội Vân Bảo đã sớm mở thiết bị điều chỉnh nhiệt độ để phòng này có nhiệt độ mát mẻ thoải mái như mùa xuân.
Sau vài ngày trời quang mây tạnh, chiều hôm nay, lúc Tạ Loan ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài thì thấy một đám mây đen ùn ùn kéo tới.
Trời muốn mưa.
Vốn trời mưa cũng không có gì đặc biệt chú ý, thế nhưng nhớ lời Mạc Lý Sâm dặn dò, Tạ Loan liền giao nhiệm vụ chuẩn bị thức ăn lại cho những người khác, anh thì tới đại sảnh, đến gần ấu tể lai lợi cùng mấy bé chim béo đang tụ tập xung quanh nghiên cứu cánh của bé.
“Cô ci.” Lạch bạch bước tới gần Tạ Loan hai bước, ấu tể lai lợi giang đôi cánh ngắn ngủn của mình ôm lấy ống quần Tạ Loan.
Được Tạ Loan cẩn thận chăm sóc mấy ngày nay, ấu tể đã rất thân cận với anh.
Số lượng mây đen trên bầu trời vẫn chưa nhiều, sắc trời vẫn chưa âm u, ấu tể lai lợi vẫn chưa có phản ứng gì với thời tiết biến hóa.
Lúc này Tạ Loan cũng không nói gì, chẳng qua anh cúi người ôm ấu tể lai lợi vào lòng, tùy ý ấu tể dùng cánh mình vỗ vỗ vào người anh.
Ấu tể này sợ tiếng sấm, lúc nghe Mạc Lý Sâm nói chuyện này, kỳ thực Tạ Loan cảm thấy đây là chuyện rất bình thường.
Giống như ở bên địa cầu cũng có rất nhiều đứa bé sợ tiếng sấm vậy, thậm chí có nhiều người lớn cũng sợ, vì thế Tạ Loan cũng không nghĩ quá nhiều.
Thế nhưng khi chuyện chân chính phát sinh thì Tạ Loan mới cảm giác được có điểm không đúng lắm.
Theo mây đen tăng dần, sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng dần dần u ám, cơ hồ ấu tể trong lòng lập tức xuất hiện biến hóa. Tạ Loan phát hiện ấu tể lai lợi đột nhiên cúi thấp đầu dụi vào lòng mình, sau đó thân thể bắt đầu run rẩy.
Tạ Loan không ngờ ấu tể lại phản ứng mãnh liệt như vậy, sau một giây kinh ngạc, anh nhanh chóng vỗ về trấn an, lúc tiếng sấm ầm ầm vang lên, Tạ Loan lại càng cảm nhận rõ rệt được nỗi sợ của bé.
“Cô, cô ci—-!”
Thân thể ấu tể run rẩy rõ ràng rõ hơn vừa nãy rất nhiều, đồng thời cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu non nớt với thanh niên.
Tiếng kêu của bé giống như tiếng cầu cứu, Tạ Loan cố ôm ấu tể lai lợi chặt hơn, hiệu quả vỗ về trấn an có hạn, cuối cùng Tạ Loan bắt đầu ngâm nga khúc hát ru.
Có khúc hát ru cộng thêm vỗ về trấn an, cuối cùng ấu tể mới không còn hoảng sợ dữ dội nữa, thế nhưng mỗi khi tiếng sấm vang lên, ấu tể vẫn như cũ run rẩy.
Này không giống phản ứng sợ sấm bình thường…
Từ phản ứng của ấu tể, Tạ Loan kiềm không được nảy ra suy nghĩ này.
Thời gian trận mưa kéo dài hơi lâu, trong lúc này có thể tìm người cho ý kiến, Tạ Loan nghĩ một chút liền gọi Trát Lạp Đức tới.
Thanh niên vẫn ngâm nga khúc hát ru, bất quá nhìn động tác tay của đối phương, Trát Lạp Đức biết Tạ Loan muốn mình nhìn ấu tể trong lòng.
Mới đầu Trát Lạp Đức cũng không rõ lắm, thế nhưng quan sát phản ứng của ấu tể lúc tiếng sấm vang lên, chân mày ông dần nhíu lại, biểu tình có chút nghiêm túc.
Hậu chấn tâm lý.
Ấu tể này có phản ứng rất mãnh liệt với tiếng sấm, mà biểu hiện của phản ứng này làm Trát Lạp Đức có cảm giác khá quen thuộc, tựa hồ ông đã từng nhìn thấy tình cảnh tương tự.
Ông từng thấy chiến hữu của mình có phản ứng như vậy…
Trong đầu lóe lên suy nghĩ này, Trát Lạp Đức nhíu mày nhìn ấu tể trong lòng Tạ Loan, chợt nhớ về một chuyện có liên quan tới chủng tộc lai lợi.
Hơn một năm trước, ở hành tinh Khắc Tác Tinh mà chủng tộc này quản lý đã gặp phải một lần ác ý tập kích, khi ấy Tinh Minh có phái quân đội tới duy trì hòa bình, đó cũng là lần điều binh lớn nhất của Tinh Minh suốt mười mấy năm qua.
Mặc dù không hi vọng suy đoán này trở thành sự thật nhưng nó lại ngày càng rõ ràng hơn trong lòng ông.
Con ấu tể lai lợi này, rất có thể đã từng trải qua chiến tranh.