Chương 53: Hiểu lầm, giải độc
Thất Vũ các canh phòng sâm nghiêm, nơi nơi ẩn giấu sát thủ, khó mà trà trộn vào được.
Tống Tử Yên, không, là Phượng Vũ ngồi trước bàn bình thản nhìn nam nhân đang kìm nén trước mặt.
- Thất vương gia, người giao ra Kim Phượng ngọc bội có phải tốt rồi không, ta lập tức sẽ nói điều ngài muốn.
- Nàng ở đâu?
Giọng Nam Cung Diệp như rít qua từ kẽ răng.
- Ai, Thất vương phi có lẽ đang vui vẻ cùng Vô Lăng các chủ, ngài việc gì phải khổ sở như vậy chứ?
Nam Cung Diệp phi lên, giơ tay bóp lấy cổ Phượng Vũ, tốc độ quá nhanh khiến nàng ta không kịp chống đỡ.
- Còn nói nhảm nữa bổn vương sẽ không tha cho ngươi, bọn họ ở đâu?
Phượng Vũ bị chẹn đến mức không thở nổi, gương mặt đỏ bừng. Thời gian đã lâu sao nam nhân này còn chống cự được? Phượng Vũ dùng hết sức lực giơ bàn tay mềm mại của mình lên cánh tay hắn.
- Vương gia.
Nam Cung Diệp càng thấy mơ màng, cả người nóng hơn, bàn tay không tự chủ thả lỏng. Phượng Vũ cố gắng hít thở, không tránh xa ngược lại tiến vào gần hơn.
- Vương gia.
- Cút.
Nam Cung Diệp tung ra một trưởng đẩy nàng ta đập vào bức tường đối diện. Hắn lắc đầu, mọi thứ trở nên mơ hồ. Hắn nhìn thấy một bóng dáng màu đen xuất hiện, người đó giao đấu với Tống Tử Yên, Nam Cung Diệp cố gắng đứng vững, hắn còn chưa tìm thấy Mai nhi.
Phượng Vũ kinh ngạc, Thất Vũ các canh chừng cẩn mật sao kẻ này có thể vào được? Nàng ta không kịp phát báo hiệu vội vàng giơ kiếm lên chống đỡ, bàn tay tê rần. Người tới võ công trên xa nàng ta, thêm vài chiêu nữa chắc chắn không thoát được. Phượng Vũ chịu một nhát dao, nhanh tay lấy ra một vật ném xuống rồi phi thân rời đi.
Đoàn khí trắng bắt đầu lan ra, người áo đen nhíu mày, có độc. Người đó tới gần nam nhân, vươn tay muốn kéo đi lại bị đẩy ra. Nam Cung Diệp lạnh lùng quát:
- Cút.
Nam Cung Diệp cảm thấy mình đang mơ, sao Mai nhi có thể xuất hiện ở đây chứ? Sao có thể nghe thấy nàng gọi "Thất gia" chứ?
Thân ảnh màu đen ôm lấy Nam Cung Diệp, đột nhiên một vật khiến nàng chú ý liền tiện tay cầm tất cả đi. Thất Vũ các chìm trong im lìm, sát thủ trúng hồn hương nằm rải rác trong sân.
Một gian phòng trọ.
Cả người Nam Cung Diệp nóng hầm hập, hắn thấy toàn thân đau nhức, thân dưới khô nóng, mơ hồ nhìn xung quanh, một nữ nhân đang ôm lấy hắn, chính là người đã giao đấu cùng Tống Tử Yên, còn mang hắn tới đây. Cơ thể nàng ta mát lịm, Nam Cung Diệp muốn làm dịu đi nóng rát trong người liền vươn tay ôm lấy người đó. Một mùi hương hoa sen thơm mát bao lấy hắn. Không đúng, Mai nhi có hương thảo mộc. Người này không phải Mai nhi. Nam Cung Diệp lấy sức đẩy nàng ta ra, cố gắng suy nghĩ trong mơ hồ. Mai nhi đang gặp nguy hiểm, đang cần hắn tới cứu. Nữ tử này võ công cao cường, hắn dường như phát bệnh rồi, chưa chắc thắng được nàng ta. Dù thế nào, hắn cũng phải thử.
Nam Cung Diệp phóng ra một trưởng, nữ tử đó giơ tay ra đỡ, "phang" một tiếng, kình lực mạnh mẽ.
- Thất gia.
Nam Cung Diệp nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, khuôn mặt Mai nhi hiện lên trước mặt hắn.
- Mai nhi, nàng không sao chứ? Đi thôi, ta đưa nàng về.
Nam Cung Diệp đứng dậy kéo nàng đi, nhưng hắn đứng không vững, mọi thứ cứ quay vòng vòng, hắn nghe nàng nói bên tai:
- Thất gia, chàng trúng mị dược, Hỏa Ngâm độc lại phát tác.
Nam Cung Diệp lắc đầu, cố gắng suy nghĩ. Mùi hương hoa sen này, không phải nàng, hắn rút đao muốn đâm bản thân cho tỉnh táo nhưng lại bị lấy mất. Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.
- Thất gia.
Giọng nói lại quen thuộc như thế. Khuôn mặt nàng, thậm chí vòng ôm này cũng giống nàng. Bên tai hắn không ngừng lặp lại một câu: "Thất gia, là ta đây, Mai nhi của chàng đây".
Không biết y phục Nam Cung Diệp bị cởi ra từ bao giờ, hắn chỉ thấy toàn thân như bị luộc chín, vừa đau đớn, vừa kêu gào giải thoát. Mai nhi ở trước mặt hắn, nàng thật mát, thân hình mềm mại cọ vào người làm dịu đi khí nóng của hắn. Hắn truyền nhiệt cho nàng, thân hình nàng thật đẹp, làn da sáng bóng mịn màng. Nam Cung Diệp nắm vòng eo nàng, hắn đã mong muốn điều này từ lâu. Trong một khoảnh khắc, Nam Cung Diệp nhớ tới Mai nhi không thể viên phòng, hắn chần chờ, ngước lên nhìn khuôn mặt nàng, hai má hơi đỏ, sóng tình ngập tràn trong khóe mắt, nàng hé miệng gọi "Thất gia" mới quyến rũ làm sao! Nam Cung Diệp không còn giữ được lý trí nữa, thẳng lưng, đâm vào thân thể đã ham muốn từ lâu. Nàng nhăn mày đau đớn, hắn dịu dàng hôn lên khóe mắt.
- Mai nhi.
- Mai nhi.
Mỗi tiếng gọi càng làm hắn thêm thỏa mãn, cuối cùng nàng cũng là của hắn.
Doanh Mai trở về Thất vương phủ đã là giờ Tuất, vốn không muốn đánh động tới ai nhưng ám vệ vẫn nhận ra. Tử Ảnh phi thân xuống.
- Vương phi, người...
- Sao vậy?
- Không, không có gì.
Thấy Tử Ảnh muốn nói lại thôi, Doanh Mai nhìn chằm chằm khiến hắn luống cuống.
- Thất gia đâu?
- Dạ, vương phi, vương gia ra ngoài rồi ạ.
Doanh Mai chăm chú nhìn nét mặt hắn, cuối cùng đành bỏ qua.
- Khi nào Thất gia về thì báo cho ta biết.
- Vâng.
Nhìn bóng dáng vương phi đi xa, Tử Ảnh vuốt ngực thở ra một hơi. Gọi ám vệ tới phân phó:
- Mau đi tìm vương gia.
- Rõ.
Nam Cung Diệp tỉnh lại trời đã hửng sáng. Khung cảnh lạ lẫm đập vào mắt, vài hình ảnh vụn vặt hiện về. Xung quanh không có ai, Nam Cung Diệp cau mày đứng dậy, hắn không thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì. Vết lạc hồng đỏ thắm chói mắt, trong phòng có mùi hoan ái còn thoang thoảng hương hoa sen, quần áo vương vãi trên sàn cho thấy đêm qua kịch liệt cỡ nào. Nam Cung Diệp nhặt y phục lên, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm không thể kìm nén cơn sóng ngầm ập đến. Trước cửa phòng có tiếng bước chân. Động tác thắt nút áo của Nam Cung Diệp cứng đờ, bước chân này...
Hô hấp người ngoài cửa hơi khó khăn, mất một lúc mới vươn tay mở cửa phòng, bóng dáng Doanh Mai hiện lên trước mặt hắn. Trong phòng bừa bộn, chăn đệm lung tung trên giường, hắn còn đang mặc y phục. Tình cảnh này! Hắn nhìn rõ trong đôi mắt nàng có đau đớn và tuyệt vọng. Doanh Mai quay lưng bước đi.
- Mai nhi.
Nam Cung Diệp vội vàng gọi nàng, vươn tay muốn níu giữ nhưng một góc áo cũng không nắm được, thân hình đột nhiên đau nhói, hai chân mềm nhũn ngã xuống. Nam Cung Diệp nhìn thấy nàng hoảng hốt quay lại, vươn tay nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt, dù có mất đi ý thức cũng không buông ra.
Doanh Mai bắt mạch cho hắn, vừa sửng sốt vừa kinh hãi. Cổ độc phát tác. Nàng vội vàng muốn lấy kim châm ra lại phát hiện bàn tay mình bị Nam Cung Diệp nắm lấy, cố gắng rút ra nhưng không được. Nhìn khuôn mặt đã lâm vào hôn mê trắng nhợt, khi cổ độc phát tác đau đớn tận xương tủy, vậy mà hắn... Không kịp nghĩ nhiều, nàng rút ra kim châm cắm vào vài huyệt đạo trên thân thể Nam Cung Diệp, sự khổ sở tạm thời giảm bớt giữa hai lông mày. Doanh Mai ra lệnh cho thị vệ theo sau:
- Trở về vương phủ.
- Rõ.
Lạc Hà các
Nam Cung Diệp được mang về vương phủ, Doanh Mai ngồi cạnh giường, bàn tay nàng vẫn bị hắn nắm lấy không buông.
- Ngăn kéo thứ ba bên trái, lấy hộp gỗ bên trong ra cho ta.
Thị về rất nhanh lấy tới, hộp gỗ mở ra, bên trong là một ngọc bội trăng khuyết màu tím, ngọc bội mà Bách Lý Thiên Diệp đã đưa cho nàng. Theo lý thì ba ngày nữa cổ độc mới phát tác, tại sao lại tới sớm hơn chứ?
Lâm Tứ rất nhanh xuất hiện, vội vàng tới bắt mạch cho Nam Cung Diệp.
- Vương phi, Hỏa Ngâm độc được giải rồi, cổ trùng bị kích thích.
- Sao cơ?
- Đúng là như vậy, không còn Hỏa Ngâm độc nữa.
Chính Lâm Tứ cũng hoang mang, vương gia ra ngoài một đêm sao Hỏa Ngâm độc liền biến mất không dấu vết?
Doanh Mai thấy bàn tay Nam Cung Diệp run lên, đau đớn khiến hắn nhíu mày "hừ" nhẹ. Cổ độc phát tác rồi. Nàng không kịp nghĩ nhiều.
- Mau lấy thêm một bộ kim châm, ta sẽ giải Hấp Huyết cổ cho Thất gia.
- Vâng.
Cách giải cổ độc nàng đã học hỏi từ Bách Lý Tam gia, cũng luyện tập trong đầu rất nhiều lần. Cẩn thận cắm từng cây kim, lại có Lâm Tứ hỗ trợ một bên. Doanh Mai lấy ra ngọc bội trăng khuyết màu tím. Cổ trùng bị hấp dẫn một đường đi theo ngọc bội đến ngón tay trỏ. Doanh Mai lấy dao rạch một đường, cổ độc theo máu tươi chảy ra. Phía dưới là bình ngọc Doanh Mai đã để sẵn. Thấy cổ trùng rơi xuống, nàng đóng nắp bình ngọc, đưa cho Lâm Tứ, hắn giơ lên ngọn lửa một lúc cho đến khi cổ trùng hóa thành một vũng máu. Bây giờ Nam Cung Diệp mới hết thống khổ, chân mày giãn ra, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Doanh Mai cẩn thận vuốt ve đường nét trên khuôn mặt Nam Cung Diệp thể muốn khắc sâu khuôn mặt này trong tâm trí. Đôi mắt nàng là một mảnh thanh minh, Hỏa Ngâm độc đã trừ, cổ độc cũng được giải. Thật tốt! Khi ngủ Nam Cung Diệp yên tĩnh đến lạ thường, vẻ sắc bén lạnh lẽo được dấu sau lớp nhu hòa bình thản, từ giờ hắn sẽ không còn đau đớn như trước nữa. Doanh Mai thấy hơi nghẹn ngào. Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ không rời đi được mất. Một luồng khí trắng tỏa ra, Nam Cung Diệp ngủ càng sâu thêm, Doanh Mai nhẹ nhàng rút tay ra, dứt khoát quay người ra cửa. Lâm Tứ vừa đúng lúc bước vào.
- Vương phi.
- Lâm Tứ, ngươi là đại phu, sau này phải chăm sóc sức khỏe cho vương gia
Ngài ấy thường hay thức khuya, ngươi phải nhắc nhở ngài ấy.
- Vâng.
- Vương gia thường không để ý tiểu tiết, chọn nha hoàn phải chọn người tỉ mỉ một chút.
- Vương phi?
- Được rồi, ngươi mau vào chăm sóc vương gia đi.
- Vâng.
Doanh Mai đến sườn phòng kế bên, Hắc Ảnh hiện thân từ bóng tối.
- Vương phi.
- Khi nào Thanh nhi về thì bảo nàng ấy đến Minh Hạc lâu gặp ta.
- Vâng.