Chương 15

Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc buổi lễ tạm biệt vui vẻ thì đám học sinh liền leo lên xe buýt về nhà. Lần này Lương Huyên đã rút ra được bài học, sau khi lên xe nhanh chóng đẩy Lý Dật Sơ vào chỗ ngồi bên trong, còn mình ngồi xuống ghế ngoài, tránh bị những người khác chen vào như lần trước. Xe chạy được nửa quãng đường thì phần lớn người trên xe đều đã ngủ thiếp đi. Lý Dật Sơ vốn dựa đầu vào cửa sổ xe, nhưng bởi vì xe cứ chấn động mãi nên hất đầu cậu sang bên khác, tựa lên cánh tay Lương Huyên.


Mắt Lương Huyên vốn đang nhắm chặt, đầu Lý Dật Sơ vừa ngã sang anh liền mở mắt ra, hơi động đậy cơ thể để tìm cho cậu một tư thế thoải mái. Đáng tiếc tư thế này không duy trì được bao lâu, xe chạy vào đoạn đường cao tốc đang tu sửa nên xóc nảy vô cùng, đầu Lý Dật Sơ lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng cả khuôn mặt đều tỳ lên cánh tay Lương Huyên, vầng trán sống mũi đôi môi đều dán hết vào phần da dẻ cánh tay anh.


Trần xe có máy điều hòa không khí đang thổi ra hơi lạnh, thế mà trong nháy mắt khi đôi môi Lý Dật Sơ thiếp lại Lương Huyên liền cảm thấy nhiệt độ đột ngột tăng lên. Anh nghiêng đầu nhìn Lý Dật Sơ vẫn đang nhắm mắt ngủ say. Tối hôm qua phòng bọn họ trò chuyện quá muộn, ba giờ sáng mới ngủ được, sáng sớm mới hơn sáu giờ đã phải dậy ngồi xe tới giờ, chả trách lắc lư cỡ nào cũng không tỉnh nổi. Có lẽ vì mũi ép vào quá sát nên hô hấp Lý Dật Sơ hơi khó khăn, vô thức chuyển góc độ, đôi môi bởi thế còn ma sát qua lại trên cánh tay Lương Huyên.


Nếu như không phải đang nhắm mắt thì động tác này giống y như đang hôn cánh tay anh.


Lương Huyên thử thu tay vịn giữa hai ghế lên, nhưng lại sợ kinh động tới Lý Dật Sơ nên dùng cánh tay kia sờ soạng hồi lâu mà vẫn không mò tới nút lệnh, coi bộ không thể thu lại rồi. Trong đầu Lương Huyên tiếc nuối thở dài, anh vốn định thu tay vịn lên để Lý Dật Sơ có thể nằm lên đùi anh mà ngủ. Tư thế này của cậu nhìn chẳng thoải mái chút nào, nếu như không phải đôi môi cậu đang tỳ vào cánh tay anh thì Lương Huyên thật sự muốn đánh thức cậu dậy đổi tư thế ngủ khác.


Chỉ là hai mảnh xúc cảm mỏng manh mềm mại, lại khiến cả người cảm thấy như đang bước trên bông, sự mềm mại ấy thẩm thấu khắp toàn thân anh. Lương Huyên vốn cũng đang buồn ngủ nhưng lúc này lại tỉnh hẳn, cúi đầu nghiêng sang nhìn Lý Dật Sơ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dật Sơ khi còn bé đến giờ, Lương Huyên vẫn cảm thấy chưa từng có người nào dễ nhìn như cậu, bất kể là nam sinh hay nữ sinh. Trước đây trong lớp luôn có người nói anh là cây gỗ mục không biết thưởng thức, người khác hỏi ý kiến anh về hotgirl hotboy trong trường, lúc nào anh cũng cảm thấy chỉ có nhiêu đó, nhìn qua rồi quên ngay. Người khác lại hỏi anh phải dạng gì thì anh mới thấy dễ nhìn, bao giờ trong đầu anh cũng nhớ tới Lý Dật Sơ.


available on google playdownload on app store


Lúc nhỏ từng có lần, khi ấy cha mẹ Lý Dật Sơ vẫn còn, bọn họ đến Lương gia làm khách, Lương Trường Bình bưng một bàn kẹo ra, cha Lý sợ con trai sâu răng nên bình thường không cho cậu ăn kẹo, lần này cũng chỉ cho Lý Dật Sơ ăn một viên. Lý Dật Sơ thèm ăn không chịu, Lương Trường Bình liền bảo Lương Huyên đưa cậu đi chơi một chút để dời sự chú ý. Đầu óc Lý Dật Sơ rất linh hoạt, quấn lấy Lương Huyên cũng không đòi được viên kẹo nào, tủi tủi thân thân muốn chơi trò chơi với anh, quy tắc trò chơi là hai người thay phiên nhau giấu kẹo, đối phương đến đoán, tổng cộng hai ván, ai đoán trúng có thể ăn viên kẹo đó. Lương Huyên bị nhõng nhẽo đến hết cách, thầm nghĩ thôi thì giấu thật kỹ cho cậu khỏi tìm ra là xong, vì vậy liền đồng ý chơi trò này.


Ván đầu tiên là Lương Huyên giấu, Lý Dật Sơ đoán. Để Lý Dật Sơ đoán không ra anh liền đưa kẹo cho cha Lý. Phòng nào Lý Dật Sơ cũng vào tìm, cuối cùng chỉ có thể chịu thua, nhìn thấy cha mình đưa viên kẹo ra liền không ngừng kêu ca rằng anh Lương Huyên quá âm hiểm.


Ván sau đến phiên Lý Dật Sơ giấu, Lương Huyên bị nhốt vào phòng ngủ để khỏi nhìn lén, sau khi cậu giấu kỹ xong cậu liền vào gõ cửa phòng ngủ, dương dương đắc ý tạo một thủ thế với Lương Huyên, sau đó đỉnh đạc ngồi lên ghế sopha chờ anh chậm rãi đi tìm. Lương Huyên đương nhiên rất quen thuộc với nhà mình, cứ nghĩ sẽ tìm rất nhanh nhưng mất mười mấy phút rà khắp các góc mà vẫn không thấy bóng dáng viên kẹo đâu. Anh không phục, lại kiểm tr.a hết những nơi có khả năng bỏ sót, lật tới lật lui hai lần mà vẫn không tìm được. Còn Lý Dật Sơ trốn sau sopha không ngừng cười trộm, Lương Huyên đi tới bên cạnh cậu nhìn chằm chằm một hồi, lúc Lý Dật Sơ nhảy từ ghế xuống liền lập tức đuổi theo.


Lý Dật Sơ chạy đến phòng ngủ Lương Huyên, chôn đầu vào chăn không muốn lộ diện. Lần này Lương Huyên càng xác nhận suy đoán của mình, Lý Dật Sơ giấu kẹo vào miệng rồi, sợ là đã tan mất một nửa. Lương Huyên cũng nhảy lên giường thọc lét cậu, nhanh chóng đè cậu xuống giường không động đậy nổi.


Lương Huyên giả vờ nghiêm túc, “Há mồm.”
Miệng Lý Dật Sơ vốn đang ngậm chặt, Lương Huyên vừa chọc eo cậu một phát liền lập tức há mồm nở nụ cười, “Hahaha –”


Hiện tại hai tay Lương Huyên đều đang bận, nhìn thấy nửa viên kẹo trên đầu lưỡi Lý Dật Sơ liền không hề nghĩ ngợi mà cúi đầu qua, lè lưỡi cuốn viên kẹo kia vào miệng mình. Lý Dật Sơ thấy đã vỡ lở với anh, cũng nghiêng người qua dán miệng mình vào miệng Lương Huyên, muốn cạy mở miệng anh để giành viên kẹo về. Hai người đùa giỡn trên giường, hàm răng mấy lần va vào một chỗ.


Lưu Phàm nghe tiếng động trong phòng ngủ, vừa bước vào liền thấy hai đứa nhỏ đang tranh tới tranh lui viên kẹo, miệng dính đầy nước bọt của đối phương, ghét bỏ nói, “Mau dừng lại mau dừng lại, nhìn bộ dạng hai đứa kìa, mất vệ sinh quá!”


Lưu Phàm tách hai đứa nhóc ra, mở miệng nhắc Lương Huyên, “Bình thường chia cho con hoa quả với người khác đều ngại người ta bẩn, giờ ngược lại không thấy dơ à?” Sau đó kéo bọn họ vào buồng tắm rửa mặt.


Lý Dật Sơ vẫn ngủ say như trước. Trong đầu Lương Huyên nhớ tới việc khi còn nhỏ, cảm thấy hơi buồn cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn khóe miệng cậu. Suy nghĩ kỹ một chút quả thật có chút lạ lùng. Lương Huyên lớn như vậy, không phải chưa từng tiếp xúc với người lạ trong khoảng cách gần, nhưng bất kể là nam sinh đen thui hay nữ sinh trắng trẻo thì chỉ cần đứng quá gần anh đã có chút bài xích. Anh không thích cảm giác đụng vào người người khác, nói một cách chính xác hơn, là ghét bỏ. Cho nên từ lâu Lý Dật Sơ đã nói anh có tính khiết phích (aka bệnh sạch sẽ), là người có tật xấu. Chỉ có Lý Dật Sơ là ngoại lệ. Khi còn bé Lương Huyên và cậu thân mật không hề có khoảng cách, cùng ăn một bát cơm, cùng tắm chung một bồn là chuyện bình thường. Sau đó lớn lên cử chỉ hai người cũng không còn như hồi bé, mỗi lần Lý Dật Sơ tình cờ lại gần Lương Huyên, anh không chỉ không hề có ý chống cự mà ngược lại còn có cảm giác lưu luyến mơ hồ. Giờ đây loại lưu luyến này càng ngày càng rõ ràng, rất nhiều lần, ví dụ như lúc này, khi Lý Dật Sơ tựa vào anh, thứ Lương Huyên nghĩ tới không phải là đẩy cậu ra, ngược lại anh còn có một loại kích động muốn cúi đầu hôn cậu, muốn ôm trọn cơ thể cậu vào lòng, muốn giữa hai người không còn khoảng cách lớn như vậy nữa.


Cuối cùng những dục vọng gì đó đều chỉ hóa thành chuyển động nhỏ nơi bả vai Lương Huyên.


Hai người về đến huyện, trước tiên đến cửa hàng thú cưng đón thỏ con về. Một tuần không gặp mà thỏ con không hề quên mất bọn họ, vừa thấy mặt đã nhảy đến dưới chân hai người, mũi cọ cọ vào giày Lý Dật Sơ. Lý Dật Sơ ôm thỏ con vào lòng, hai người ngồi xe hơn nửa ngày mông đã tê rần, cho nên quyết định không bắt xe nữa mà đi bộ về nhà.


Đi ngang qua cổng trường cấp ba, bảng vàng đã dán lên, lần này thành tích thi đại học của trường kém hơn ý muốn, trước đây mỗi khối 12 đều có khoảng mười mấy hai mươi học sinh thi đậu Thanh – Bắc, năm nay chỉ còn có năm. Đừng nói tới điểm thi vào đại học trọng điểm, trình độ bình quân cũng thấp hơn năm ngoái nhiều.


Lý Dật Sơ, “Năm nay tiền thưởng của chú Lương ít đến một nửa.”
Lương Huyên, “Trường mình mười mấy năm rồi không gặp tình huống này, tà môn.”


Hai người nói chuyện phiếm cả đoạn đường về nhà, tặng chút quà mua trên tỉnh cho người lớn. Lương Trường Bình đang chuẩn bị ra ngoài, thuật lại dăm ba câu tình hình hiện nay cho bọn họ. Thành tích khối 12 năm nay thật sự là một cú sốc, bởi vậy năm học này sẽ khai giảng sớm hơn hai mươi ngày, hiện giờ chỉ còn hai ngày nghỉ. Lương Huyên và Lý Dật Sơ vội vàng về phòng ngủ sắp xếp lại sách giáo khoa và giáo trình.


Đêm trước khai giảng sấm vang chớp giật, đến sáng sớm hôm sau lại mưa rào xối xả. Cha con ba người không ai có thể đạp xe, đành cũng nhau bung dù đi xe buýt. Trước cổng trường cấp ba có một ổ gà lớn, vì trời mưa nên đọng đầy nước. Bảo vệ đặt mấy hàng gạch trong vũng nước, tiện cho học sinh đi giày kèm tất giẫm lên bước vào cổng, còn các học sinh chỉ mang giày không thì trực tiếp lội nước vào. Có vài nam sinh hiếu động nhìn thấy các nữ sinh đang run rẩy bước trên các viên gạch liền cố ý chạy ngang qua dùng chân đạp nước bắn lên thật cao, tóe hết lên người người khác.


Người đẹp như Tống Tân Dư đương nhiên cũng không được buông tha, cô bé vừa mới bước lên viên gạch đầu tiên thì đã có vài nam sinh từ bên cạnh đạp nước chạy tới, bọt nước trực tiếp bắn lên dính hết vào áo sơ mi của Tống Tân Dư. Một đám học sinh tụ tập trước cổng trường, mấy hàng gạch khác đều có học sinh đang bước lên, có điều chẳng quen biết gì nhau, những bạn gái xinh xắn đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý hơn, đặc biệt là với những đứa lưu manh như ban nãy. Tống Tân Dư là học sinh ưu tú, bình thường không có cơ hội tiếp xúc với những thành phần này, đột nhiên bị cố ý khó dễ khiến cô không biết phản ứng thế nào, cũng không dám lấy cứng đối cứng với mấy nam sinh đó, thế là đành quay người bước xuống, dự định đổi sang đường khác. Mấy thằng nhóc kia lại đứng chặn trước mặt cô bé cợt nhả, huýt sáo nói, “Đi đi chứ người đẹp, tụi tui đâu phải người xấu.”


Tống Tân Dư vừa sợ vừa bất lực, rướn cổ lên tìm khắp bốn phương tám hướng, xem thử có ai quen biết để cầu cứu, nhưng đáng tiếc trong cơn mưa chằng chịt toàn là bóng dù ngăn cản tầm mắt, cô bé không thấy rõ mặt người phía sau. Đang hoang mang lo lắng thì Lương Huyên và Lý Dật Sơ chen qua các nam sinh đến đứng bên cạnh Tống Tân Dư. Vốn bọn họ đã đi qua rồi, khi Lý Dật Sơ vô tình quay đầu liền nhìn thấy Tống Tân Dư bị người khác ngăn lại nên mới gọi Lương Huyên cùng tới đây.


Mấy thằng nhóc lưu manh tuy không quen biết Lý Dật Sơ nhưng lại nhận ra Lương Huyên, người thành danh sau một trận chiến với Lô Bân. Bọn họ làm khó Tống Tân Dư chỉ để cho vui, cũng không muốn gây chuyện, thấy Lương Huyên đến đây đều tản hết đi.
Tống Tân Dư cảm động vô cùng, luôn miệng cảm ơn hai người.


Lương Huyên và Lý Dật Sơ đều mang giày thể thao, không thể lội nước nên phải bước theo sau Tống Tân Dư vào trường.


Dù của Tống Tân Dư bung ra vừa vặn ngang tầm mắt Lý Dật Sơ, cô còn loạng chà loạng choạng cảm giác như sắp đâm vào mắt cậu. Thỉnh thoảng Lý Dật Sơ phải né về sau một chút để tránh tán dù phía trước, lại sợ mình động đậy chọc dù vào mặt Lương Huyên, thế nên đành duỗi thẳng tay giơ dù qua khỏi đỉnh đầu mọi người. Lương Huyên lại cho rằng cậu đang chơi đùa, nhắc nhở cậu từ phía sau, “Hạ dù xuống, mưa lớn lắm.”


Khai giảng được nửa ngày thì có bạn học theo thói quen đến chỗ Lý Dật Sơ mua đồ ăn vặt. Lý Dật Sơ lớn tiếng nói, “Mình tuyên bố, cửa hàng đồ ăn vặt của mình đóng cửa từ hôm nay!”
Các bạn học đau lòng kêu rên, “Tại sao —!”


Lý Dật Sơ nói thầm, bởi vì tôi phải học tập thật tốt để nhanh chóng đuổi kịp Lương Huyên, sau này vào cùng một trường đại học, nhưng ngoài miệng chỉ có thể trả lời, “Bởi vì bị người nhà phát hiện, không thể bán nữa.”


Mưa to cả ngày không có vẻ gì sẽ nhỏ lại, mắt thấy mọi con đường trong thị trấn đều ngập nước. Trường học lo lắng sau giờ tự học buổi tối học sinh ra về không an toàn, quyết định học buổi chiều xong thì cho nghỉ. Lý Dật Sơ đứng bên ngoài phòng học nhìn màn mưa dày đặc, đột nhiên cảm thấy thật không quen. Có lẽ bởi vì tất cả thời gian gần đây đều ở cạnh Lương Huyên, chợt nhìn lại mới không quen với cảm giác bên cạnh trống rỗng như vậy.


Lý Dật Sơ chờ dưới mái hiên, mười mấy phút sau Lương Huyên mới che dù bước tới trước mặt cậu, Lý Dật Sơ mặt mày hớn hở nhảy vào dưới tán dù anh. Xung quanh đều là người đang bung dù, các tán dù cứ va chạm ma sát vào nhau, rộn rộn ràng ràng. Lý Dật Sơ vốn định bung dù mình lên, tay lại bị Lương Huyên bắt lấy, “Ra khỏi trường rồi bung, nơi này chen lấn chật chội quá, dễ đụng vào người khác.”


Thế là Lý Dật Sơ và Lương Huyên che chung một cây dù bước ra ngoài theo dòng người. Lý Dật Sơ đi bên phải Lương Huyên, anh vốn cầm dù bằng tay phải nên tay trái bị mưa tạt ướt, đoán là có lẽ cánh tay phải Lý Dật Sơ chắc cũng không giấu được. Thế là anh đổi dù sang tay trái, tay phải ôm bả vai Lý Dật Sơ kéo cậu vào giữa, nửa ôm cậu như vậy đi ra khỏi cổng trường.


Lý Dật Sơ ngẩng đầu lên nói, “Giày anh có ướt không? Giày em ướt.”
Mưa to rơi liên tiếp lên mặt dù, tạp âm dày đặc, Lương Huyên nhìn thấy Lý Dật Sơ há mồm nói chuyện nhưng lại không nghe rõ cậu nói gì, vì vậy liền đưa lỗ tai lại gần miệng cậu, lớn tiếng hỏi, “Em nói gì?”


Lý Dật Sơ nói vào lỗ tai anh, “Không có gì, ra ngoài lại nói tiếp, ui –”
Bởi vì sau lưng có người đẩy một chút nên môi Lý Dật Sơ liền chạm phải tai Lương Huyên. Hai má Lý Dật Sơ lập tức nóng như sắp bị thiêu cháy, sau khi sửng sốt mấy giây mới nhanh chóng rụt về.


Lương Huyên nghiêng đầu nhìn Lý Dật Sơ trong ánh đèn đường tối tăm ẩm ướt, cậu không thể tránh né nên cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào anh qua màn hơi nước. Tán dù như ngăn cách hai người trong một thế giới nhỏ, mặc kệ dòng người mắc cửi xung quanh. Tiếng mưa rơi không ngừng lọt vào tai, nhưng dưới tán dù lại vô cùng yên tĩnh khô ráo, cuồn cuộn sóng ngầm.






Truyện liên quan