Chương 33
Sáu giờ tan sở, Lý Dật Sơ vẫn như mọi khi ở lại văn phòng làm việc. Lộ Tân gõ cửa rồi bước vào, dựa người lên bàn, “Buổi tối về sớm chút nha?”
Lý Dật Sơ, “Làm gì?”
Lộ Tân cười hề hề khả ố, “Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, bảo tôi tới mời cậu đến nhà ăn bữa cơm.”
Lý Dật Sơ ngẩng đầu nhìn hắn, “Sinh nhật vợ cậu gọi tôi làm gì? Làm kỳ đà à?”
Lộ Tân, “Nghe cậu nói kìa, tôi là loại có phúc quên anh em sao? Hôm nay vợ tôi cũng mời mấy cô bạn tới, đều còn trẻ tuổi cả, cậu đến rất thích hợp.”
Lý Dật Sơ, “Tôi sợ đám đông, không thích hợp.”
Lộ Tân đang chuẩn bị nhõng nhẽo thuyết phục thì nghe có người gõ cửa, chạy tới mở lại thấy giám đốc Lương đứng bên ngoài.
Lương Huyên cũng hơi bất ngờ vì trong phòng còn có người khác, bước vào nhìn Lý Dật Sơ hỏi, “Bận sao? Còn phải tìm cậu thảo luận lại một chút về hạng mục sáng nay.”
Lý Dật Sơ đứng lên, “Ồ tôi sắp tan làm rồi. Lộ… Lộ Tân hôm nay sinh nhật, tụi tôi đi uống một chén.”
Lộ Tân đang định nói trí nhớ cậu có vấn đề, tôi bảo là sinh nhật vợ tôi, đã thấy Lý Dật Sơ đứng lên cầm áo khoác trên ghế bước ra ngoài, đành vội vã vung vung tay với Lương Huyên rồi bước theo.
Lương Huyên đứng tại chỗ, biểu tình trên mặt không lộ rõ ý tứ.
Lộ Tân theo Lý Dật Sơ vào thang máy, hiếu kỳ hỏi, “Cậu làm gì mà phải chạy nhanh như vậy?”
Lý Dật Sơ, “Bởi vì có quỷ.”
“…” Lộ Tân nghẹn lời, sau đó phản ứng lại, “Cậu đang chỉ giám đốc Lương sao? Quả nhiên cậu cũng không thích anh ta. Xế chiều hôm nay tôi cố ý nghe ngóng, những phòng khác lúc đi họp đều mặt mày hớn hở, họp xong đều bị anh ta thu phục. Tôi thấy anh ta chính là cố ý chĩa mũi dùi vào phòng kế hoạch chúng ta. Cậu nói xem người này có phải có tật xấu không?”
Lý Dật Sơ, “Đừng nói lung tung, phòng kế hoạch bất hòa với bên kỹ thuật, nghề này của chúng ta luôn như vậy.”
Lộ Tân và Lý Dật Sơ quen nhau nhiều năm, hắn biết cậu không phải quả hồng mềm, chưa bao giờ thấy cậu không phản ứng lại chút gì lúc bị người khác làm khó dễ. Hai bọn họ vào công ty lâu như vậy, Lý Dật Sơ từ công nhân leo lên được quản lý chi nhánh, hiển nhiên đủ mạnh mẽ cương quyết, ngay cả tổng giám đốc đối mặt với cậu còn phải tươi cười ba phần. Kỳ lạ nhất là hai ngày nay cậu như biến thành người khác chỉ trong chớp mắt, mềm nhũn. Lộ Tân như có điều suy tư, “Sao tôi cứ có cảm giác là cậu sợ anh ta vậy?”
Lý Dật Sơ, “…”
Bạn gái Lộ Tân, Trình Tiểu Nam là con gái phương bắc, tính tình hấp tấp nóng nảy còn hơn cả Lộ Tân. Hai người yêu đương một hai, năm mà cãi nhau không ngừng, Lộ Tân động một chút là bị đuổi khỏi nhà chạy tới chỗ Lý Dật Sơ ngủ sopha, vậy mà lạ là hai bọn họ càng cãi nhau tình cảm càng tốt, trước mắt thấy được cũng gần sắp kết hôn rồi.
Trình Tiểu Nam thấy Lý Dật Sơ vừa bước vào cửa liền vui vẻ đẩy cậu xuống sopha, “Đến đây ngồi đi, cơm nước sẽ xong ngay thôi, trước hết cứ tán gẫu với bạn em nha.”
Giữa ghế sopha là một cô gái tóc dài yểu điệu, đứng lên vẫy tay với Lý Dật Sơ, “Chào anh.”
Khóe mắt Lý Dật Sơ liếc thấy Lộ Tân và Trình Tiểu Nam cùng lui vào bếp, rốt cuộc nhận ra đây là một buổi xem mắt.
Chuyện xem mắt thế này, chính là để hai bên nam nữ ngồi cùng một chỗ quan sát lẫn nhau, mỗi người vừa đánh giá được đối phương lại vừa giữ được tự tôn. Cô gái kia thấy Lý Dật Sơ vẫn luôn tỏ ra không hứng thú thì cũng biết mình và cậu không có duyên, lập tức chấn chỉnh tinh thần, xem như là một lần gặp gỡ bạn bè.
Sau khi tiễn cô gái kia về, Lý Dật Sơ ngồi co người trên ghế sopha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộ Tân bước tới, “Con người cậu đúng là không nhận ra lòng tốt.”
Lý Dật Sơ vẫn nhắm mắt như cũ, “Có phải tất cả mọi kẻ đang yêu đương đều nóng lòng làm bà mai cho bạn bè độc thân giống hai người các cậu không?”
Trình Tiểu Nam xì một tiếng, “Một mình anh đổ bệnh không ai lo, ăn uống tạm bợ, cả ngày chỉ biết cắm mặt ở văn phòng, có gì thú vị chứ, có bạn gái bên cạnh không phải tốt hơn nhiều sao?”
Giọng nói Lý Dật Sơ lười biếng, “Là ai tháng trước bị bạn gái đuổi ra khỏi nhà đến tìm tôi ăn ké ở ké vậy ha.”
Lộ Tân quăng gối vào mặt cậu, “Vũng nước đọng như cậu sớm muộn gì cũng thúi lên.”
Vào nháy mắt bắt lấy gối che mặt, gương mặt Lương Huyên đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Dật Sơ, đường nét còn hơi non nớt thuở thiếu thời đã hoàn toàn bị khuôn mặt bây giờ thay thế. Chỉ có mình cậu tự biết, từ ngày đó nhìn thấy bóng lưng Lương Huyên bên ngoài phòng làm việc, vũng nước đọng là cậu đây đã không còn bình tĩnh nữa. Có lẽ ngoài mặt vẫn có thể cố gắng duy trì, nhưng từ đáy lòng lại dâng lên một sức mạnh bẽ gãy ghiền nát, sớm muộn cũng có ngày hóa thành dòng lũ mãnh liệt tràn ra lần thứ hai.
Hợp đồng vừa mới ký xong lời một khoảng, phòng kế hoạch nhận được tiền thưởng, theo thông lệ thì cả phòng sẽ đi du lịch cùng nhau. Lý Dật Sơ và mấy vị lãnh đạo họp với tổng giám đốc xong liền quay lại lầu bốn, dựa vào cạnh cửa truyền lệnh, “Tin hot đây, chuyến đi Thái Lan trước tiên chỉ có thể nợ lại với mọi người.”
Một nhân viên kêu rên, “Tôi vừa mới nhận được kem chống nắng –”
Lý Dật Sơ dùng tập tài liệu chỉ chỉ cậu ta, “Cậu có dùng kem chống nắng hay không cũng chẳng khác gì đâu.”
“Anh Lý, tôi đề nghị mua một cái cân để trong phòng làm việc.”
Lý Dật Sơ nhàn hạ thoải mái tán gẫu với mọi người, “Mua về làm gì?”
“Dựa theo cân nặng anh sẽ phát hiện chúng tôi lỗ bao nhiêu vốn vì công ty này.”
Lý Dật Sơ cười, “Sáng nay tôi còn nghe chị Trương nói thịt lợn đang xuống giá.”
“…”
Lý Dật Sơ biết mọi người vừa mới hoàn thành xong một hạng mục nên đều ngóng trông được nghỉ ngơi mấy ngày, hiện giờ chính là lúc ý chí chiến đấu yếu kém nhất. Nhưng cậu là lãnh đạo, nhiệm vụ đến cũng không thể cầm đầu lùi về sau, vì vậy vừa gọi mấy tổ trưởng vào văn phòng vừa nói với những người còn lại, “Không phải mọi người đều khen ngợi thẻ mua sắm siêu thị mùa Trung thu sao? Hai ngày này tôi sẽ đi bán thân cướp về cho các cậu một đống thẻ mua hàng, làm việc làm việc.”
Cậu nhân viên mua kem chống nắng kia hô lên, “Anh Lý tôi còn mua kem dưỡng da nữa, đưa anh xức cho thơm nha?”
Tiểu Phương xen miệng vào cười nói, “Da Đen cậu né qua một chỗ đi, quản lý Tào bên siêu thị chỉ thích kem dưỡng mùi rượu, mùi khác không thèm ngửi đâu.”
Lý Dật Sơ đẩy đầu Tiểu Phương, “Nếu không cậu đi cùng tôi đi?”
Tiểu Phương lập tức ôm ngực bằng hai tay, “Tôi có vợ, không thể bán thân.”
Mắt thấy chuyện cười càng nói càng lớn, cấp trên trong phòng không kiêng kỵ thô tục mà còn chêm vào chọc cười mọi người, Lý Dật Sơ nhìn mấy cô bé mới vào công ty đỏ hết cả mặt lên, vỗ Lộ Tân đang nhảy nhót tưng bừng một phát, “Đừng dạy hư mấy cô bé.”
Mọi người đang náo loạn vui vẻ thì đột nhiên nhìn ra phía sau Lý Dật Sơ không nói gì nữa. Cậu quay đầu lại, Lương Huyên đang giơ tập văn kiện lên giữa chừng nhìn mình.
Lương Huyên có chuyện tìm cậu, kết quả vừa đi đến lầu bốn đã nghe thấy bên trong ầm ĩ ồn ào, tới gần cửa thì vừa lúc nghe Lý Dật Sơ đang nói đùa với đồng nghiệp về chuyện bán thân. Anh dương dương tự đắc kẹp tập tài liệu trong tay, “Về yêu cầu, chúng ta còn cần thảo luận.”
Lý Dật Sơ gật gật đầu, sau đó bảo mấy tổ trưởng kia về chỗ của mình trước rồi dẫn Lương Huyên vào văn phòng.
Sáng sớm chưa kịp uống ngụm nước đã bị Trần An kêu lên, Lý Dật Sơ vừa vào phòng liền rót một cốc nước, đồng thời mời Lương Huyên ngồi. Cậu làm việc nhiều năm nên sự chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày cũng thuộc hàng đầu, tuy rằng người trước mặt khiến lòng cậu không có cách nào bình tĩnh nhưng biểu tình trên mặt vẫn không khác mấy so với bình thường. Hai người ngồi đối diện bên bàn làm việc giải quyết từng thứ từng thứ cần thiết.
Tiêu chuẩn tuyển dụng của nhân viên kế hoạch ngành network không hề cao, thậm chí còn chẳng ít người học ngành không liên quan cũng làm việc này, còn có thể lăn lộn đến hô mưa gọi gió. Nhu cầu số lượng lớn cộng thêm có nhiều khuôn mẫu để sao chép lại khiến vị trí này luôn nằm trong tình trạng bất quy tắc, nhiều người nhảy vào giữa chừng cứ dựa theo cái có sẵn mà hoa tay múa chân, vừa không hiểu biết thị trường vừa nhảy vào cái bẫy ch.ết người, phải phụ thuộc vào nhân viên lập trình mà đưa ra kế hoạch. Cho nên trong ngành này nhân viên lập trình nhìn thấy nhân viên kế hoạch, ngoài miệng khen thật sáng tạo thật trâu bò, nhưng trong lòng lại nghĩ đối phương đúng là kẻ ngu ngốc thiếu hiểu biết. Kỹ thuật và kế hoạch trong ngành dường như càng lúc càng khó chung sống hòa bình.
Lý Dật Sơ hồi còn ở Hạ Môn là một nhân viên lập trình, bị người hô đến gọi đi không nói gì, tâm huyết mười ngày nửa tháng thường xuyên vì một câu của phòng kế hoạch mà phí thêm ba tháng sửa lại, cho nên sau khi tới Thượng Hải cậu liền có ý định chuyển hướng sang kế hoạch. Dù sao ngành này cũng không thiếu nhân viên lập trình, có điều lại vô cùng thiếu người vừa biết tạo mã vừa biết lập kế hoạch. Cũng bởi vì bối cảnh chuyên nghiệp này mà Lý Dật Sơ mới sống hòa bình được với quản lý Chu trong công ty, không bị đám trạch nam bên phòng kỹ thuật mắng mỏ sau lưng đến ch.ết, ít nhất khi bên đối tác nêu ra những yêu cầu trên trời thì cậu có thể dùng góc độ nhân viên lập trình mà xác định xem làm được hay không, chứ không phải một mực phục tùng bên kia.
Nhưng dù vậy, mỗi lần xác định yêu cầu đã được duyệt đều là giai đoạn giương cung bạt kiếm giữa lãnh đạo phòng kế hoạch và phòng kỹ thuật.
Phòng kế hoạch cũng đã quen với việc mỗi lần xác định yêu cầu quản lý Chu đều đến văn phòng, không quá mười phút thì bên trong sẽ bắt đầu tranh cãi gay gắt ầm ĩ lên. Nhưng lần này từ lúc Lương Huyên đi vào đến lúc bước ra khoảng tầm hai tiếng, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.
Lộ Tân liếc mắt nhìn Lương Huyên bước ra khỏi cửa, vẫn gương mặt như khúc gỗ kia, không nhìn ra được là vui vẻ hay tức giận. Có điều hắn hiểu rõ Lý Dật Sơ, trong công việc thì nửa centimet cũng không nhường, coi bộ lần này cả hai đã nhất trí được với nhau? Vậy cũng thật thuận lợi.
Kết quả buổi chiều liền chứng minh Lộ Tân đã quá lạc quan.
Vốn là cuộc họp toàn bộ nhân viên hai phòng, vì Lý Dật Sơ và bên kỹ thuật anh tới tôi đi không nhường nhau lấy một bước mà Trần An đành phải tạm dừng, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài làm việc, chỉ giữ lại vài vị lãnh đạo bên trong.
Phòng kỹ thuật có Lương Huyên làm chỗ dựa, nhân viên lập trình nói chuyện chẳng thèm khách khí. Lý Dật Sơ bị bọn họ ép buộc như thế rốt cuộc cũng hết khắc chế nổi. “Yêu cầu bên kia tôi đã cố gắng hết sức lược đi những phần không thể thao tác, nếu còn giảm bớt phần còn dư lại thì chúng ta đến tiền lời cũng đừng mong cầm được!”
Tổ trưởng bên phòng kỹ thuật mở miệng, “Không phải chúng tôi không muốn làm, chương trình chạy không được thì phải làm lại cho bọn họ, lúc đó hoặc là kéo dài thời hạn hoặc là phá hợp đồng, đừng nói tới tiền lời, có khi đặt cọc còn phải bồi thường ngược lại đó.”
Lương Huyên giống như bàng quan, cả cuộc họp này rất ít lên tiếng, chỉ ngầm tỏ vẻ đồng ý với kiểu phách lối của phòng kỹ thuật, mặc bọn họ lấy mã số ra ép người.
Lý Dật Sơ không cãi nhau với bọn họ nữa, bước tới ngồi xuống trước máy vi tính, nhập vào một địa chỉ mạng rồi gõ một đống mã, bùm bùm cọc cọc, tiếp đó dựa theo văn bản yêu cầu của bên đối tác đã vạch ra mà viết một chương trình nhỏ tương tự, hình ảnh đơn giản chỉ là một chú chó đồ họa, thế nhưng sau khi cậu cắt đổi trang hiển thị thì nó liền làm ra động tác như yêu cầu của bên kia, nhân viên lập trình cũng đành nghẹn họng.
Mặc dù chương trình thô sơ này của Lý Dật Sơ còn cách xa vạn dặm so với yêu cầu, nhưng như vậy đã đủ để chứng minh điều cậu đưa ra hoàn toàn thực hiện được, có điều chỉ là nhân viên lập trình không muốn tốn nhiều công sức đi sâu vào mà thôi.
Rất nhiều nhân viên kế hoạch không hiểu chút gì về lập trình, một khi bên lập trình nói không làm được thì kế hoạch chỉ có thể quay lại gặp đối tác thay đổi yêu cầu. Tuy rằng nhìn bề ngoài là kế hoạch lãnh đạo lập trình, thực tế nếu họ không có hiểu biết vững vàng về lập trình thì chỉ có thể bị bên lập trình lừa gạt.
Rốt cuộc Lương Huyên cũng mở miệng, “Suy nghĩ này quả thật có thể thực hiện, thế nhưng thời gian hai tháng là quá ít, cho nên vừa nãy đồng nghiệp bên phòng kỹ thuật lo lắng cũng không phải không có lý. Ngược lại tôi có một ý này, mọi người xem xem.” Lương Huyên cũng đi đến cạnh máy tính kia, trước khi Lý Dật Sơ đứng dậy đã trực tiếp vươn tay thay đổi mã hóa trong máy, xong còn đổi chú chó vừa nãy của Lý Dật Sơ thành một con thỏ con, tiếp đó để nó biểu thị hiệu quả cho mọi người xem.
Lý Dật Sơ thừa dịp anh nhấc cánh tay ra, lập tức đứng lên quay lại chỗ ngồi của mình.
Trần An bỗng nhiên phát hiện bầu không khí từ giương cung bạt kiếm chuyển thành âm u ch.ết người. Lý Dật Sơ không nhiều lời nữa, phòng kỹ thuật thì đang nghẹn họng, chỉ có Lương Huyên dò hỏi hai bên. Trần An mờ mịt không hiểu thế này là sao?
Lý Dật Sơ trước sau vẫn không ngẩng đầu lên nhìn hình chiếu trên vách tường, dường như chú thỏ đang nhảy qua nhảy lại trên màn ảnh kia là mãnh thú gì đó, khiến cho cậu đột nhiên mất sạch sự sắc bén bức người vừa nãy.
Trước khi tan tầm Lý Dật Sơ hẹn với quản lý Tào Phương của Phúc Vạn. Tào Phương trăm công nghìn việc bào ngư hải sâm chưa bao giờ thiếu, nhưng mỗi lần Lý Dật Sơ hẹn hắn, hắn đều sẽ chạy tới. Cho nên lần này Lý Dật Sơ ngồi ở chỗ cũ gọi xiên nướng và bia sẵn chờ hắn.
Tào Phương đã ngoài ba mươi, mỗi ngày đắm chìm trong tửu trì nhục lâm*, hiếm có nhất là vẫn giữ được vóc dáng hoàn hào lừa được cả thiếu nữ mười tám. Lúc trước hắn và Lý Dật Sơ quen nhau trên bàn nhậu, công ty Lý Dật Sơ hợp tác với một đơn vị chuyên nghiệp của viện nghiên cứu, Tào Phương đang cố hết sức chen vào trong chào hàng thẻ mua sắm đương nhiên cũng có mặt, sau khi ăn xong say đến ngã trái ngã phải, biết Lý Dật Sơ tiện đường với mình liền đi ké xe về nhà. Tào Phương nhớ ơn đi nhờ này liền tìm cách mời lại, thường xuyên lui tới một hồi hai người liền trở thành bạn bè. Hắn có một cậu con trai hơn ba tuổi, mỗi lần nhìn thấy Lý Dật Sơ đều gọi bằng anh, Lý Dật Sơ thấy bối phận này khiến mình chịu thiệt nên nhiều lần làm bộ lừa nhóc con gọi bác.
* Tửu trì nhục lâm – 酒池肉林: chỉ rượu thịt rất nhiều. Hình dung sinh hoạt cực đoan xa xỉ xa hoa.
Tào Phương là nô lệ của con trai, thằng nhóc gọi bác mấy lần, hắn uống nhiều vào cũng ôm vai Lý Dật Sơ gọi bác. Hai người ngồi trong một tiệm ăn lớn thuộc siêu thị của hắn, hiện giờ trời lạnh buốt ăn đồ nướng không nóng nực như mùa hè, đây đúng là điều Lý Dật Sơ thích. Cậu quả thực sợ cảnh bàn ăn mùa hè lượn lờ bốc khói.
Tào Phương vừa nghe Lý Dật Sơ lại muốn xin thẻ liền khinh bỉ nói, “Chưa từng thấy ai làm sếp như cậu, người ta là làm trâu làm ngựa cho sếp, cậu lại vì thuộc hạ mà làm trâu làm ngựa.”
Mấy năm trước Lý Dật Sơ sống ở phía nam khẩu vị thanh đạm, sau khi đến Thượng Hải áp lực quá lớn nên khẩu vị không tốt, chuyên môn đến quán đồ cay Tứ Xuyên ăn cơm. Thứ như ớt trái thế này ban đầu đừng nghĩ tới chuyện ăn, hiện giờ tới xiên nướng cũng phải là loại cay đặc biệt mới nuốt được. Hai người đã diệt xong một chậu lớn, miệng Lý Dật Sơ cay đến đỏ chót, “Đều không thể đắc tội được mà.”
Tào Phương, “Mời tôi một bữa cơm là được, sau này không được bỏ tiền ra mua mỹ phẩm cho chị dâu cậu nữa.”
Lý Dật Sơ đã có chút say rồi, “Được.”
Tào Phương thấy cái kiểu này của cậu cũng có chút không đành, không phải đau lòng vì tiền mà đau lòng người anh em liều mạng vì công việc này. Hắn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dật Sơ, trông nho nhã như vậy mà uống rượu vào có thể hạ gục cả một bàn người. Tào Phương lớn hơn cậu không bao nhiêu tuổi, một bữa cơm nốc nhiều như vậy bảo đảm phải nằm một ngày mới hồi phục lại được, kết quả hôm sau hắn liền thấy Lý Dật Sơ trời chưa sáng đã xách cặp đi làm.
Cho dù là một con lừa cũng không chịu nổi hao tổn đến mức đó. Nhưng mà có thể Lý Dật Sơ có thiên phú dị bẩm, trong trí nhớ của Tào Phương chưa bao giờ thấy cậu đau đầu sổ mũi, mỗi lần gặp đều sải hai chân dài bước nhanh như gió.
Lương Huyên làm việc tới hơn tám giờ, lúc xuống qua lầu bốn liền liếc mắt nhìn vào trong, hơi bất ngờ vì Lý Dật Sơ về sớm như vậy. Anh lái xe về nhà, ngang qua một loạt cửa hàng lớn lại bỗng dưng thắng xe.
Lý Dật Sơ và Tào Phương ngồi đối diện nhau, trước mặt chồng đầy xiên que và vỏ bia. Tào Phương uống say rồi nói chuyện không ngừng. Lý Dật Sơ thực ra lại thích những lúc như vậy, mỗi ngày chạy giữa nhà trọ và công ty, có đôi lúc cậu cảm thấy bản thân mình chỉ như một cỗ máy có thể hô hấp. Tào Phương là người nói nhiều, có một người vợ hiền lành chất phác, có một đứa con trai ngây thơ hoạt bát, trò chuyện giết thời gian thú vị vô cùng, khiến cho Lý Dật Sơ có một loại cảm giác chân thật.
Lương Huyên trong xe nhìn Lý Dật Sơ ngồi bên một bàn đầy dầu mỡ vừa ăn vừa cười với người đàn ông trung niên khác. Anh có thể nhận ra cậu đã hơi say rồi, thân thể ngả về trước tựa vào mép bàn, đầu cũng lay động nhiều lần.
Lương Huyên nhớ đến Lý Dật Sơ mặt mày giận dữ trong cuộc họp hôm nay, tranh cãi với phòng kỹ thuật một bước cũng không nhường, giống như một kẻ ôn hòa treo đầy thuốc nổ trên người. Anh biết Lý Dật Sơ trước năm bảy tuổi chính là người không biết cái gì gọi là nhường nhịn và khiêm tốn, sau đó chậm rãi trở nên ngoan ngoãn nghe lời, dù là ai nhìn vào cũng cảm thấy cậu là một thiếu niên khiến nhiều người yêu thích. Có điều chỉ có mình Lương Huyên là hiểu rõ, từ trong xương cốt cậu vẫn là một kẻ bất khuất như cũ.
Ngồi ven đường gần một tiếng, cuối cùng hai người kia cũng gọi ông chủ đến tính tiền. Bước chân Lý Dật Sơ bất ổn, hai người cứ như con lật đật đi về phía trước. Lương Huyên lái xe chậm rãi theo sau, mãi đến khi nhìn Lý Dật Sơ đi vào một tiểu khu, lại đợi đến khi một căn phòng nào đó sáng đèn lên mới quay đầu lái xe đi.
Hai tháng trước trong mạng nội bộ ở tổng công ty, Lương Huyên nhìn thấy danh sách quản lý mới bổ nhiệm của mỗi phòng ban. Lúc anh nhìn thấy tên Lý Dật Sơ cùng chứng minh của cậu, phải bối rối hồi lâu mới tin chắc chính mình không xuất hiện ảo giác. Anh lập tức gấp gáp xin công ty điều mình đến Thượng Hải, vị trí của anh ở tổng bộ rất quan trọng, vì để bọn họ đồng ý cho mình đi mà Lương Huyên đã đưa ra kỳ hạn một năm. Một năm sau nếu như thành tích của phân bộ không tăng lên thì sẽ quay về tổng công ty. Thực ra Lương Huyên không hề nghĩ xem mình muốn đến Thượng Hải làm gì, những hành động này đều là lựa chọn bản năng sau khi nhìn thấy tên Lý Dật Sơ. Anh không biết cậu về nước lúc nào, không biết cậu đã sống ra sao, có phải đã có người yêu mới rồi không. Anh chỉ hướng về cái tên kia, được ăn cả ngã về không mà đến Thượng Hải.
Anh tập luyện vô số lần, chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, bày ra một khuôn mặt lạnh lùng bước vào căn phòng họp kia.
Nhưng chính là liếc mắt một lần lại không tài nào dời đi được nữa, cho nên anh chỉ có thể rũ mắt xuống che khuất con ngươi.
Tựa như nhiều năm trước đây, Lý Dật Sơ mười mấy tuổi nhảy từ sau giá bóng rổ ra trước mặt anh. Buổi trưa bình thường, sân bóng rổ bình thường, nhưng không biết tại sao trong chớp mắt ấy anh như thấy được khung cảnh đẹp nhất thế gian này, không còn nhìn được thứ gì khác nữa.
Giờ phút này rốt cuộc anh cũng phát hiện, cho dù là cách bao lâu, Lý Dật Sơ luôn luôn đứng giữa khung hình kia.
Lương Huyên về đến nhà, di động nhận được tin nhắn của bạn thân từ Bắc Kinh gởi đến, “Gặp được rồi à?”
Lương Huyên trả lời, “Ừ.”
— Tính thế nào?
— Không về Bắc Kinh nữa.
— Đệt… Thấy sắc quên bạn.