Chương 78: Nữ thư lại
Mạnh Thiên Sở đã hiểu rõ, cô gái này tiến vào trong nha môn làm thư lại, tên Ôn Minh Ôn tư lại này khẳng định là đã nhận nhiều lợi lộc. Do chế độ cấm chỉ điều này, cho nên hai người mới hoảng sợ mà lời nói không lợi lạc gì. Chỉ cần nắm lấy nhược điểm này, xem ra hắn có thể lợi dụng cho mục đích của mình. Hắn phe phẫy quạt giấy, sầm mặt nói với Mộ Dung Phi Vũ đang đứng ở cửa: "Nói đi, ngươi rốt cuộc tên là gì?"
Nghe lời này, thân hình của nữ tử ở cửa lại run rẫy một hồi, run giọng đáp: "Mộ Dung... Mộ Dung Huýnh Tuyết.... huýnh trong huýnh dị (khác hoàn toàn)... tuyết trong tuyết bạch..."
"Vậy à! Bạch tuyết ở chỗ khác xa à? Tên hay! Kỳ thật, vừa nhìn gương mặt trắng nõn của ngươi, đã đoán được danh tự của ngươi rồi, hắc hắc."
Ôn Minh cười cầu tài hai tiếng hề hề. Y biết, sư gia mà càng nói nói cười cười như thế, chủ ý quỷ quái trong tâm càng độc lạt, không khỏi toát mồ hôi lạnh trên trán.
Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt giấy vài cái: "Vậy Mộ Dung Phi Vũ là ai? Là phụ thân của ngươi hay là ca ca của ngươi?"
"Là... là gia phụ..."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: "Ngươi đóng cửa lại trước đi."
Mộ Dung Húynh Tuyết vội chuyển thân đóng kín cửa, giương con mắt đáng thương nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở lúc này mới nhìn kỹ Mộ Dung Huýnh Tuyết, thấy trên đầu cô ta đội cái mũ thư lại che kín trước sau, hai bên lòi ra một đôi cánh chuồn nhỏ, khẽ rung rinh theo sự di động của thân hình. Cô ta có mặt trái xoan, hai má trắng như tuyết, gương mặt trong sáng óng ánh như ngọc chuốt, hai mi cong vòng, đôi mắt long lanh như mặt nước hồ thu, nước mắt phảng phất như chực chờ lăn dài xuống má, vành môi khẽ hé, trong lúc nói chuyện những cái răng trắng nhỏ lộ ra vô cùng mê người, không ngờ là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Mạnh Thiên Sở nhìn xuống thân nàng, thấy nàng mặc một trường sam màu đen của thư lại, trên đó có kết hai cái nơ dài của thư sinh. Chiếc áo dài này hiển nhiên không phải là của nàng ta, mặc vào trông rất rộng, vừa rồi khi viết chữ vướng víu bất tiện cho nên nàng ta đã vén ống tay áo lên, khi thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào, trong lúc hoảng loạn không kịp phủ một ống tay áo còn lại.
Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt giấy: "Rốt cuộc là thế nào? Nói ra nghe thử."
Mộ Dung Huýnh Tuyết bước tới hai bước, quỳ sụp xuống, nước mắt như mưa, nghe ngào nói: "Mạnh sư gia, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, để cho tôi thế cho tôi a..."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Đứng dậy nói chuyện!"
Mô Dung Húynh Tuyết dập đầu nói: "Ngài không đáp ứng tôi không đứng lên."
Ha ha, muốn dùng cái đó uy hϊế͙p͙ bổn sư gia? Ngươi thích quỳ thì cứ quỳ đi. Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn Ôn Minh. Ôn Minh thấy sự tình đã bại lộ, cố trấn tĩnh, khom người cười cầu tài, nói: "Sư gia, là như thế này, nữ tử này là con gái của lão thư lại Mộ Dung Phi Vũ trong nha môn của chúng ta. Mộ dung Phi Vũ làm người chép sách và văn thư trong nha môn của chúng ta đã hơn hai mươi năm rồi, tuổi già thân thể từ từ suy giảm, tích lao thành thật, không còn như trước nữa, đặc biệt là mắt đã già và mờ, không nhìn thấy chữ nữa. Ông ta chỉ có đứa con gái này, vì cuộc sống bức bách, mới xin cho con gái thế ông ta vào nha môn làm việc."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tuổi già rồi thì nên nghỉ hưu đi, cứ như thế nào còn ra thể thống gì. Con gái ông ta có thể thế nhất thời, nhưng chẳng lẽ thế luôn cả đời hay sao?"
Ôn Minh cười hề hề gật đầu: "Phải... phải là như thế, vậy... vậy mai tôi cho cô ta nghỉ, không cần đi làm nữa, và gạch tên cha cô ta ra khỏi danh sách thư lại trong phòng."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cả kinh thất sắc, dập đầu lia lịa: "Sư gia, cầu xin ngài mà! Bà nội tôi đã gần tám chục rồi, cha tôi có bệnh, mẹ tôi (vợ của cha) nhất trực nằm liệt giường, hai đệ đệ của tôi còn nhỏ, cả nhà tôi chỉ chờ vào chút lương ở đây để nuôi cả nhà, nếu mà... nếu mà mất chỗ làm việc này... cả nhà tôi không còn có cách gì sống nữa...."
Mạnh Thiên Sở à lên một tiếng, cúi đầu nhìn kỹ Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Lời này có thật không?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết vội dập đầu lia lịa, Ôn Minh đáp: "Đúng vậy, cha của cô ta là Mộ Dung Phi Vũ lúc còn trẻ là cây bút trụ cột trong nha môn chúng ta, nhưng tới bốn chục tuổi thì mắt không còn tỏ nữa. Mẹ của cô ta mấy năm trước bệnh nặng, tuy nhiên đã trị hỏi rồi nhưng từ đó nằm liệt giường. Bà nội hơn bảy chục tuổi thân thể yếu ớt nhiều bệnh cần người chiếu cố, trong ba đứa con thì chỉ có Mộ Dung Huýnh Tuyết này hơi lớn, năm nay mười sáu, hai đứa em trai một đứa mười một một đứa tám tuổi. Hai năm trước mắt cha của cô ta còn có thể ứng phó miễn cưỡng, nhưng càng lúc thì càng kém, chữ nhỏ một chút là nhìn không rõ. Không còn cách nào khác, ông ta khẩn cầu tôi để con gái ông ta thế làm đương sai trong nha môn kiếm chút tiền nuôi cả nhà. Tôi biết điều này không phù hợp quy củ, và lòng tôi cũng mềm yếu, thấy cả nhà già trẻ của ông ta đáng thương quá nên đồng ý."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Thái tri huyện có biết chuyện này không?"
Ôn Minh bối rối: "Không biết. Trong nha môn có tới mấy trăm thư lại, Thái đại nhân không thường đến lục phòng, cho nên không quản chuyện này."
Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt, làm ra vẻ trầm ngâm rất khó ra quyết định. Ôn Minh cười cầu tài: "Sư gia, mong ngài giơ cao đánh khẻ, những thư lại khác đều biết nhà cô ta khó khăn, nên không làm khó gì cô ta."
Mạnh Thiên Sở nghe thế thầm nghĩ, bọn chúng không làm khó thì, hắc hắc, ta làm kẻ ác vậy. Hắn nhíu mày nói: "Nghe lời này đích xác đáng thương, nhưng mà chuyện này nếu như ta không biết thì thôi, hiện giờ biết rồi, Thái tri huyên hôm qua đã ở trước mặt mọi người nói, sau này nhân sự và sự vụ liên quan đến hình danh do ta toàn quyền xử lý, ta thượng nhiệm ngày đầu tiên mà xử lí sự tình như vầy thì sợ sẽ không ổn thỏa, nếu mà Thái tri huyện biết được, ta không biết phải ăn nói thế nào a!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết thò tay vào lòng, sờ sờ một hồi, rút ra một túi tiền, đổ toàn bộ số tiền trong đó vào trong tay, đại khái có khoảng ba bốn ngân tiền và mấy chục văn tiền đồng, lê đầu gối lên hai bước, khẩn cầu: "Sư gia, đây là số tiền công tôi vừa lãnh hôm nay, đều dâng cho ngài hết, tôi biết là ít lắm..., chỉ cần ngài giơ cao đánh khẻ, tôi... về nhà mượn, ngày mai nhất định đưa thêm cho ngài."
"Vậy à?" Mạnh Thiên Sở khẽ phe phẫy quạt, cười cười, hiếu kỳ hỏi: "Cô chuẩn bị cấp cho ta bao nhiêu bạc để bịt miệng ta đây?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết vừa rồi trong lúc gấp gáp đã nói vậy, nhưng khi nghĩ kỹ thì số tiền này biết mượn ở đâu bây giờ? Nàng ta không khỏi mềm nhũn hai đầu gối, ngồi phệch xuống đất, cúi đầu thút thít: "Tôi... nhiều nữa cũng không biết mượn đâu ra. Mẹ và bà nội tôi sinh bệnh, trong nhà có chút gì đáng tiền đều bán sạch rồi, có thể mượn người thân cũng mượn hết rồi. Thân thích và bằng hữu hiện giờ nhìn thấy chúng tôi đều tránh né hết... Trong nhà hai ba ngày đều có người đến đòi nợ... Như hôm nay, ở cửa nha môn còn có bảy tám người đang đứng chờ lấy tiền công tôi vừa mới lãnh xong...., sư gia... xin cầu ngài hãy thương xót cho cả nhà tôi, đừng để chúng tôi ch.ết đói, tôi kiếp sau làm trâu làm ngựa đền đáp ân đức của ngài! Cầu xin ngài mà!" Nói đến đây, Mộ Dung Huýnh Tuyết bật khóc òa, dập đầu cầu xin lia lịa.