Chương 122: Si mê mong đợi?
Chưởng quầy nói: "Tiểu nhân cũng không quá rõ, một mình cậu ta đến, khi đến thì có Tả cô nương bồi tiếp, ngồi ở nhã tọa tầng hai ăn uống đại khái một thời thần, trời sắp tối mới đi. Tình huống cụ thể thế nào có Tả cô nương biết."
Trời sắp tối? Lòng Mạnh Thiên Sở chợt động, điều này hoàn toàn phù hợp với lời Kha tri phủ kể về thời gian về nhà. Như vậy thì Tả cô nương ăn chung bữa cơm này là có vấn đề rồi. Chẳng lẽ Tả Giai Âm lại hạ độc? Mạnh Thiên Sở chợt nhói lòng, nữ tử khiến hắn động tâm như vậy nếu như là phạm nhân giết người thì đúng là sự trào phúng cực kỳ to lớn đối với hắn.
Mạnh Thiên Sở trở lại bàn, cơm nước đã dọn đủ, mọi người bắt đầu ăn.
Phi Yến hiếu kỳ nhìn xung quanh: "Hôm nay là ngày mấy mà nhiều người vậy?" Nàng gọi một tiểu nhị lại hỏi, tiểu nhị khom người cười thưa: "Gần đây chuyện làm ăn rất tốt, Mạnh gia và phu nhân mấy lần đến đây đều vào nhã gian ăn uống, do đó các vị có thể không rõ."
"Vậy à! Vậy tốt quá a! Nhưng mà hôm nay dường như đặc biệt đông a." Hạ Phượng Nghi nói.
"Đúng vậy! Tả cô nương của chúng tôi gần đây đưa ra một món ăn rất đặc sắc, rất nhiều người vì mộ danh mà đến dùng món ăn mới."
"Cô nương của các ngươi thật là biết làm ăn a! Bận rộn như vậy mà còn ở không nghĩ ra món mới." Hạ Phượng Nghi nói.
"Đây là quy củ của Tri vị quán chúng tôi, chỉ cần là khách củ đều biết điều này, đó là trong vòng ba tháng thì Tả cô nương sẽ tạo ra một món mới."
"Vậy hãy đem ra cho chúng ta một phần món ăn mới này thử, thế nào?" Mạnh Thiên Sở bảo.
"Đã dọn lên rồi!" Điếm tiểu nhị chỉ vào con cá ở giữa bàn, "Chính là món này, gọi là "Tây Tử Nghê Thường."
"Vậy à?" Bốn người đều nhìn đến giữa bàn. Món ăn này dùng cá hồng ở Tây Hồ làm, được cho thêm một loại cỏ dại tên là "Ngư hương thảo", còn có gạch cua đặc biệt của Tây Hồ, xem ra món này có đỏ có xanh, vô cùng hấp dẫn, nếm thử một miếng mùi vị cực ngon.
"Mùi vị cực ngon! Tên đặt cực hay!" Mạnh Thiên Sở vừa thử vừa cảm thán "độc tiếu huân phong canh đa sự, cuờng khiếu Tây tử vũ nghê thường", ha ha, tên hay!"
Điếm tiểu nhị khen: "Mạnh gia thật là đa tài. Cô nương chúng tôi lúc làm món này cũng nói hai câu như vậy! Xem ra là lấy tên món ăn từ hai câu này."
"Ta chỉ là buột miệng đọc lại thôi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi."
Điếm tiểu nhị khom người bỏ đi.
Phi Yến đứng sau lưng Hạ Phượng Nghi, nghe lời này cười khúc khích, khom người xuống nói sát tai cả Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở: "Nô tì phát hiện thiếu gia của chúng ta và Tả cô nương thật là tâm linh liên thông a!"
Mạnh Thiên Sở trở đầu đũa gõ lên đầu Phi Yến: "Lại nói bậy gì đó? Không sợ người ta nghe mà cười cho hay sao!" Tiếp đó gầm đầu ăn.
Lúc này, Mạnh Thiên Sở lại nghe được một mùi hương nồng nặc. Loại hương này rất quen, không cần ngẩn đầu cũng biết Tả Giai Âm đã đến.
Quả nhiên, giọng nói trong trẻo như chuông ngân của Tả Giai Âm đã cất lên: "Mạnh gia, thật là ngại quá. Giai Âm có việc ra ngoài, chiếu cố không chu toàn."
Mạnh Thiên Sở đặt đũa xuống, từ từ ngẩn đầu, nhìn gương mặt diễm lệ của Tả Giai Âm, trái tim co rút, miễn cưỡng cười nói: "Kỳ thật, bỉ nhân đến tìm Tả cô nương là có chuyện muốn hỏi."
Nụ cười của Tả Giai Âm vẫn y cũ không giảm, ngồi xuống chiếc ghế gần đó: "vậy à, được thôi, Mạnh gia có chuyện gì cứ tự nhiên hỏi."
"Có thể tìm chỗ nào thanh tĩnh để nói không?"
"Vâng, vậy đến phòng ta có được không?" Tả Gia Âm không nhìn Mạnh Thiên Sở, mà lại quay sang hỏi ý Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi cười điềm đạm tỏ vẻ mọi việc vợ tùy theo chồng.
Mạnh Thiên Sở không nghĩ gì nhiều, gật gật đầu để Hạ Phượng Nghi ngồi đó chờ, còn bản thân thì đi theo Tả Giai Âm đến khuê phòng ở tầng hai.
Mở cửa ra, một mùi hương ập vào mùi khiến người ta thư thái khắp người, Mạnh Thiên Sở không khỏi buột miệng khen: "Thơm quá!"
Tả Giai Âm mời Mạnh Thiên Sở đến ngồi trên ghế, khép cửa lại cười nói: "Đây là chỗ ta nghỉ ngơi một chút khi lo liệu chuyện làm ăn ở tiểu lâu này, ngày khác ta sẽ đưa huynh tới nhà ta, đến xem phòng của ta, chịu không?"
Lời này thập phần ái muội, Mạnh Thiên Sở rúng động cả người, bắt gặp ánh mắt long lanh ánh nước nhu tình của Tả Giai Âm, vội vã tránh đi.
Tả Giai Âm cười khanh khách, đến ngồi bên ghế chủ tọa cạnh Mạnh Thiên Sở: "Mạnh gia, không phải là có lời hỏi Giai Âm hay sao?"
"Vâng!" Mạnh Thiên Sở ho khan một tiếng, nói vào chính đề là hắn lấy lại tinh thần ngày: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, chiều ngày công tử Kha trù của tri phủ đại nhân ch.ết đó, có phải là có đến Tri vị quán của cô không?"
Tả Giai Âm gật đầu, đôi mắt lóng lánh nước vẫn nhìn sâu vào hắn y như cũ.
"Cô và hắn cùng dùng cơm, có phải không?"
Tả Giai Âm lắc đầu: "Không phải mỗi nam nhân có tiền đều có tư cách cùng ta ăn cơm," Nói đến đây, nàng ta dừng lại một chút, mắt xoay chuyển một vòng, cười kiều mị: "Càng không nói chi đến chuyện ta đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho."
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết nàng ta đang chỉ về chuyện ở Giai Âm sơn trang, nhớ tới những đóa hoa kiều diễm nở khắp núi, rồi thân hình tha thướt của Tả Giai Âm trong hoa cỏ, hắn cảm thấy mặt nóng bừng. Hắn khẽ liếc nhanh nàng, rồi vội vã cụp mắt xuống, tiếp tục hỏi: "Vậy rốt cuộc là thế nào? Cô có thể nói những gì đã xảy ra hay không?"
"Rất đơn giản, hắn đến ăn cơm ở nhã gian tầng hai của quán, người ta là công tử của tri phủ đại nhân, ta đương nhiên phải đến chào, nói chuyện một hồi, tiểu nhị đến nói Nhữ Hàn đến rồi tìm ta có chuyện. Ta liền rời khỏi nhã gian, mang Nhữ Hàn đến phòng này nói chyện một hồi, đang nói chuyện thì Kha công tử kiếm chuyện nói đồ ăn không ngon, đánh tiểu nhị, ta vội ra xử lý xong quay lại thì Nhữ Hàn đã đi rồi. Ta trở lại nhã gian, thì Kha công tử cũng không thấy đâu, hỏi chưởng quầy mới biết là vừa đi, nói là muốn đến hoa thuyền Ấn Nguyệt ở tây hồ uống rượu."
"Đơn giản như vậy sao?"
"Vâng."
Mạnh Thiên Sở đanh mặt: "Cô nói dối! Kha Trù rời khỏi Tri Vị quan của cô căn bản không đến chơi hoa thuyền ở Tây Hồ, mà trực tiếp trở về nhà, điểm này tú bà ở hoa thuyền và cô nàng nghệ kỹ ở đó có thể làm chứng. Hắn đêm đó ch.ết ở nhà, kinh qua bỉ nhân kiểm nghiệm thì ch.ết là vì trúng độc! Và bữa cơm cuối cùng của hắn là ăn ở chỗ cô, còn gây sự nói đồ ăn không ngon. Điểm này Tả cô nương giải thích thế nào?"
Sắc mặt của Tả Giai Âm vẫn bình hòa phi thường, thủng thỉnh hỏi: "Mạnh gia có phải hoài nghi ta hạ độc Khu Trù hay không?"
"Không phải cô thì là ai?"
"Nếu là như vậy, Mạnh gia sao không trói Giai Âm tôi lại rồi giải về nha môn thẩm vấn đi?"
"Ta... cô đừng có cho là ta không dám!" Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ rất dữ dằn, "chỉ bằng bữa ăn trước khi ch.ết là ở chỗ cô đây, ta đã có thể bắt cô về quy án, nghiêm hình thẩm vấn! Cô đừng có cho là ta thương hương tiếc ngọc, khuyên cô thật thật thà thà khai ra, để tránh khỏi cái khổ da thịt!"
Tả Giai Âm mỉm cười đứng dậy, yểu điệu bước đến mở cửa, quay đầu lại thản nhiên cười: "Mạnh gia, bộ đầu của nha môn đang ở dưới lầu kìa, gọi y lên bắt Giai Âm đi, ta muốn xem coi Mạnh gia thẩm tấn Giai Âm như thế nào."
Mạnh Thiên Sở đứng phắt dậy, bước tới trước mặt Giai Âm, nhìn chòng chọc vào mắt nàng.
Ánh mắt của Tả Giai Âm chẳng lộ biểu tình hoảng hốt gì, vẫn mỉm cười ngọt ngào nhìn trả lại hắn.
Đối mắt một lúc, cuối cùng thì Mạnh Thiên Sở bại trận, dù sao thì hắn chưa hề nắm được bằng chứng chân thật hạ độc của Tả Gia Âm, do đó cái gọi là nghiêm hình bức cung chẳng qua là nói chơi để hù dọa thôi, chứ muốn hắn động hình với cô nương như hoa như ngọc này thì làm sao hắn nỡ. Huống chi, Tả Giai Âm có thể dọa cho người của Đông Hán sợ bỏ chạy, bản thân nếu làm thật, không biết ai sẽ là kẻ xui xẻo thua thiệt đây. Trước khi làm rõ tình huống, xung động nhất định sẽ nhận chịu sự trừng phạt.
Mạnh Thiên Sở cụp mắt: "Tả cô nương, nếu như cô làm thật, hi vọng cô có thể như thật khai ra, cũng chưa chắc là đến lúc không có chỗ cứu vãn. Nếu không, chờ ta nắm được con bài của cô rồi, mang bộ khoái đến tìm cô thì mọi chuyện đã trễ rồi."
"Vậy sao?" Tả Giải Âm bước lên nửa bước, dường như áp sát người vào thân trên của Mạnh Thiên Sở, không biết là hương hoa hay là mùi hương thiếu nữ mà thấm tận tâm của kẻ đối diện, lại còn dùng giọng nói ngọt ngào thách thức: "Vậy ta sẽ đợi ngày huynh đến tìm ta!"
Câu nói này sao mà nghe giống với một nữ tử si tình đang chờ người trong mộng đến vậy kìa? Mạnh Thiên Sở chỉ còn biết co giò mà chạy, trở xuống dưới lầu mang theo Hạ Phượng Nghi và mọi người rời khỏi Tri vị quán, ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, chỉ cúi đầu đi tới, đi xa rồi mà tim hắn vẫn còn cứ đập thình thịch.
Vương bộ đầu hỏi: "Sư gia, chúng ta hiện giờ đi đâu?"
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, hỏi: "Vương bộ đầu, ông biết phi tiềm tẩu bích không?"
Vương bộ đầu đỏ mặt: "Cái này... tôi không biết đâu, tôi luyện là ngoại gia công pháp, hơn nữa thân thể quá nặng, lên trên đỉnh phòng là đạp thủng nóc ngay."
Mạnh Thiên Sở hơi có chút thất vọng, thầm nghĩ, nếu bản thân mà là cao thủ công phu như Triển Chiêu thì hay quá, đành hỏi: "Những bộ khoái khác trong nha môn chúng ta thì sao? Có ai có công phu này không?"
Vương bộ đầu lắc đầu, cười cầu tài nói: "Sư gia, nói thật thì bộ khoái chúng tôi đều có sức mạnh một chút mà thôi, sức đó nhấc đá vác gỗ thì còn được, chứ nếu luận chạy nhảy trên máy nhà thì đừng nói là biết, dù có nhìn thấy cũng chưa hề."
Chà, cả đám nặng nề này! Mạnh Thiên Sở lắc đầu, chuyển thân bỏ đi. Vương bộ đầu chạy đuổi thep, hỏi: "Sư gia đột nhiên hỏi chuyện đó để làm gì?"
"Ta muốn tìm người theo dấu Tả Giai Âm. Ả có khả năng là kẻ hạ độc giết ch.ết Kha Trù, nhưng vừa rồi ả không chịu khai, do đó cần phải phái người lẻn vào nhà của ả dò la chứng cứ. Tả Giai Âm thân có võ công, tất phải tìm người có thể chạy nhảy trên mái nhà linh hoạt mới khỏi bị ả phát hiện."
Vương bộ đầu à lên một tiếng, nói: "Loại cao thủ này nhất thời không biết tìm chỗ nào, theo tôi thấy thì tên tiểu bộ khoái Tống Tường Vũ cũng linh hoạt, tuy không biết phi tiềm tẩu bích, nhưng cũng có thể leo trèo qua tường lẻn vào nhà này nọ, tôi thấy hắn khá thích hợp, hay là cho hắn thử coi?"
Leo trèo? Làm trò khỉ à? Mạnh Thiên Sở cười khổ, hiện giờ chỉ còn hạ thấp tiểu chuẩn thôi, hay là cứ cho hắn thử, dù sao có cũng còn hơn không, nên gật đầu nói: "Vậy được, ông lập tức bố trí, chú ý, các vị phải đổi đồ thường theo ả, nếu như phát hiện sự tình gì lập tức cho người cướp hắn ra, đừng để hắn gặp nguy hiểm. Có tin tức gì thì đến nha môn tìm ta. Ta ở nha môn chờ các vị, mau đi đi."
"Dạ!" Vương bộ đầu cung tay xoay người bước vội.
Lúc này Hạ Phượng Nghi mới hỏi: "Phu quân, Tả cô nương là hung thủ giết Kha Trù thật sao?"
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Hiện giờ còn chưa thể nói như vậy được, nhưng cô tả là kẻ hiềm nghi phạm tội lớn nhất."
Phi Yến rất có cảm tình với Tả Giai Âm, vội nói: "Thiếu gia, Tả cô nương có vẻ không phải là hung thủ, đây là người tốt, sao có thể hạ độc chú."
"Hà hà, ta cũng hi vọng cô ấy không phải, nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm a."
Ba người không nói gì, tiếp tục chậm bước về nha môn của huyện Nhân Hòa. Xe ngựa của nha môn đi sau họ.
Mạnh Thiên Sở cúi đầu hồi ức lại lời của Tả Giai Âm, đột nhiên một ý niệm chợt lóe lên: Tả Giai Âm vừa rồi nói Kha Trù rời khỏi Tri Vị quán liền tới hoa thuyền ở Tây Hồ, lời này có thật hay không? Tả Giải Âm không cần phải phịa ra câu chuyện này để lừa hắn, nhận vì có thể tr.a ra ngay, lừa cũng không ích gì. Chẳng lẽ tú bà và Liên Y của Ấn Nguyệt hoa thuyền nói dối?
Mạnh Thiên Sở đột nhiên đứng lại, mắt sáng lên, nếu như Kha Trù thật sự trở lại hoa thuyền, ở đó ăn uống, vậy hắn hoàn toàn có thể bị trúng độc ở hoa thuyền! Như vậy thì không phải Tả Giai Âm trúng động rồi.
Không biết vì sao, phát hiện có khả năng không phải là Tả Giai Âm hạ độc xong, Mạnh Thiên Sở lại cao hứng đến bất ngờ, hắn bấy giờ mới phát hiện cái tên Tả Giai Âm không biết đã len lỏi vào con tim hắn không biết tự lúc nào.
Mạnh Thiên Sở nói: "Đi, chúng ta đến Tây Hồ chơi hoa thuyền."
"Phu quân...." Hạ Phượng Nghi cắn môi.
"Gì hả?" Mạnh Thiên Sở cười cười nhìn nàng.
Hạ Phượng Nghi vốn định nói đến chỗ dơ dáy đó làm cái gì, nhưng có lần giáo huấn trước rồi, nàng không dám nói loạn nữa. Rất có khả năng lần này Mạnh Thiên Sở còn đi tr.a án gì đó, nếu không giữa trưa trời nắng chang chang này đi chơi hoa thuyềnlàm cái gì? Nàng vội đổi giọng nói: "Tiện thiếp và Phi Yến đều chưa thay đồ, như vầy đi..."
"Không hề gì!" Mạnh Thiên Sở ngoắc tay gọi xe ngựa của nha môn, sau đó mới nói: "Giữa trưa thế này hoa thuyền chắc không có khách nào, cứ như vầy đến không cần nhiều thời gian đâu. Lên xe đi."
Ba người lên xe ngựa của nha môn, ngồi xe đến cạnh Tây hồ. Chiếc Ấn Nguyệt đại hoa thuyền đó vẫn dập dềnh đậu cạnh hồ, phảng phất như con trâu nước đang ngủ trưa.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người xuống xe, phe phẩy quạt đi đến đó.