Chương 93: Quốc phong tương thử
Huyện Bái xuất hiện tình trạng hỗn loạn gì..
Ít nhất sau khi LưuKhám về nhà được vài ngày, tất cả mọi thứ đều rất yên bình. Rượu tứ thủy hoa điêu liên tục bán rất chạy, Trần Vũ và Quán Tước yêu cầu đối với số rượu còn lại cũng ngày càng lớn. Đặc biệt là Quán Tước, bắt đầu là 3000 bình đã tăng thêm lên 6000 bình, chính xác phải gấp đôi. Mà việc làm ăn của Trần Vũ dường như không tốt lắm nên nhu cầu vẫn chỉ duy trì chứkhông hề tăng lên.
Phương diện này đã ảnh hưởng đến vấn đề khác biệt giữa nam bắc. Do đó phải từ từ triển khai, không được nóng ruột.
Lưu Khám cũng không lưu tâm nhiều lắm, hắn chỉ lưu tâm nhiều về tin tức của Trần Bình. Người phụ trách tiếp nhận hàng hóa luôn luôn là Trần Nghĩa.
Khi Lưu Khám quay lại, Trần Nghĩa đều đến thăm. Theo Trần Nghĩa nói, TrầnBình hiện nay đi du học, cũng nói không rõ hành tung lắm. Theo khẩu khícủa y, Trần Bình không thích việc này mà Trần Vũ cũng không có miễncưỡng Trần Bình.
Dù sao việc lần này có sự giúp đỡ của Trần Nghĩa nên Trần Vũ không phải vất vả cho lắm. Nhưng với Lưu Khám mà nói cũngcảm thấy có chút thất vọng. Tuy rằng không chắc chắn đó có phải là TrầnBình kia hay không, nhưng không được gặp, cảm thấy rất tiếc nuối. Cũngmay hiện tại đã có Trần Vũ, nếu như thật sự là Trần Bình, thì cũng không cần phải lo lắng.
Năm mươi quân Tần cũng không rời đi ngay.
Khi Lưu Khám đến thăm Lý Phóng, cùng ngày hôm đó cũng đi thăm Chu Lan. ChuLan là một thanh niên trung thực, khoảng 27, 28 tuổi, là người Cố NgụyAn Ấp. Khi Tần diệt nước Ngụy, Chu Lan tham gia vào quân Ngụy. Thậm chícòn tham gia vào chiến tranh, trở thành tù binh. Sau này trở thành khinh binh của lão Tần, giết địch chém tướng, rất có công huân. Khinh binh,có thể được sử dụng trong đội cảm tử, mà theo cách giải thích của hậuthế thì chính là bia đỡ đạn.Đại bộ phần đều có tù binh hoặc là hình đồđảm đương, không được phân phối khôi giáp, ngay cả binh khí cũng là tạmthời cấp phát, lúc chiến đấu, thì phải xông lên đầu tiên. Có thể từ mộtkhinh binh trở thành một Chúc trường quân chính quy, như vậy cho thấy đã trải qua rất nhiều sinh tử. Chu Lan cũng không thể rõ, chỉ là cuối cùng mình vẫn sống sót... Tuy rằng quân chức không cao, nhưng nhưng là người đứng đầu trong 50 người, còn hơn là những khinh binh ch.ết trận, nên Chu Lan vô cùng thỏa mãn.
- Phụng mệnh của Quận thủ đại nhân, chúng ta tạm thời không về đội.
Khi Lưu Khám hỏi Chu Lan, Chu Lan trả lời:
- Qua một thời gian nữa sẽ hộ tống rượu Vạn Tuế đi Hàm Dương. Ý của Quậnthủ đại nhân là: Chúng ta phải ở đây chờ, khi có đủ số lượng rượu Vạntuế ngay lập tức hộ tống đến huyện Tương, không được chậm trễ.
Lưu sinh, người không cần phải quan tâm đến chúng ta! Quận thủ đại nhân đãsắp đặt cho chúng ta đủ số lương thực. Chỉ mong ngươi có thể xuất ra đủlượng rượu Vạn tuế, bằng không mọi người sẽ gặp rắc rối.
Lưu Khám trong lòng vui mừng khôn xiết...
Khoảng cách tới ngày cung phụng rượu Vạn tuế không xa, chỉ còn khoảng 3 thángnữa. Cũng là nói, năm mươi quân Tần này sẽ đóng quân tại đây khoảng batháng. Trong ba tháng này, những kẻ xoi mói Tứ Thủy Hoa Điêu chỉ sợkhông dám hành động bừa bãi. Nói cách khác, Lưu Khám có được ba tháng để chuẩn bị. Vậy là đủ rồi!
Vào những ngày này, Lưu Khám bắt đầukhẩn trương với bộn bề công việc. Người ngoài nhìn vào nghĩ hắn đangchuẩn bị rược Vạn tuế. Nhưng trên thực tế thì sao? Việc chuẩn bị rượuVạn tuế không phải là mối quan tâm của hắn. Cả ngày hắn và Thẩm Thựcđứng trong hầm rượu, mân mê những dụng cụ nấu rượu đã được đưa từ TốngTử về.
Hai người tập trung nghiên cứ chế tạo rượu trắng. Trongthời gian đó Lữ Tu lại tới vài lần, nhưng đều không gặp Lưu Khám. Khôngcòn biện pháp nào nữa, hắn quá bận!
Tình trạng vết thương của Lưu Cự dần dần có chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại giống như một đứa bé, cảngày chỉ quanh quẩn quanh Khám phu nhân. Đứa bé to lớn? Đây là cách gọicủa Quán Anh đối với Lưu Cự. Gã cảm thấy hứng thú vì điều đó, thườngxuyên cùng Vương Tín luyện công, tập võ. Thỉnh thoảng cùng nhau uốngrượu, Tào Vô Thương thỉnh thoảng cũng chạy tới góp vui. Một đám người ởcùng một chỗ, tuy có vẻ rất hỗn loạn như lại thân thiết.
KhoáiTriệt và Đường Lệ nói chuyện khá hợp nhau. Chính xác mà nói, ông nội của Đường Lệ là Đường Tùy cũng xuất thân từ mưu sĩ. Mặc dù tới đời ĐườngLệ, y có khuynh hướng là một nhà quân sư hơn, nhưng trong xương cốt vẫnmang dòng máu huyết thống của nhà mưu sỹ. Bình thường y hay cùng KhoáiTriệt tranh luận, có lúc cãi cọ mặt đỏ tới mang tai hoặc có lúc cùngnhau cười, cười rất vui vẻ. Mà Vương Cơ thì vừa phải làm việc nhà, vừaphải trông nom xưởng, đại quản gia của xưởng.
Hôm nay, Đường Lệ và Khoái Triệt cãi nhau như mọi ngày!
Khám phu nhân đang ở hạ đường ngồi dưới ánh sáng mặt trời, may vá y phục cho Lưu Khám và Lưu Cự, vui vẻ nhìn thấy Lưu Cự và Vương Tín chơi đùa.
Một người cao to, một kẻ thấp bé…
Vương Tín ôm bắp đùi của Lưu Cự, muốn quật ngã. Lưu Cự dùng một cánh tay khiến Vương Tín không thể phản công lại.
Vương Cơ và Khám phu nhân thì ngồi xem.
- Vương Cơ, ngươi có phát hiện, Cự và Tín giống như một hai cha con không?
Khám phu nhân đột ngột nói như vậy làm cho mặt của Vương Cơ biến sắc, mặtnàng thoáng cái đỏ bừng lên, cúi đầu không nói lời nào, nhưng khóe mắtsáng rực lên, nhìn hai người đang chơi đùa, hai má nàng nóng rực giốnghệt như lửa đốt.
- Lão phu nhân, a Khám huynh đệ năm nay cũng mười tám rồi.
Khám phu nhân gật đầu:
- Đúng vậy, qua vài ngày nữa là mười tám rồi.
- Mười tám tuổi là có thể cưới vợ được rồi.
Vương Cơ trông bộ dạng ưu tư, tìm cách đổi trọng tâm chuyện chuyển sang truyện khác, cười nói:
- Không biết lão phu nhân có quyết định chưa? Hay là coi mắt con gái nhànào? Cô gái ở những gia đình tầm thường không xứng với Khám huynh đệđâu.
Khám phu nhân thở dài.
- Khám ngày nay cũng không dễdàng, ngươi nhìn nó đi, sau khi trở về, chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả.Nói thật, ta có lựa chọn ra một người tốt. Nhị tiểu thư của Lữ gia vàKhám cũng là thanh mai trúc mã, chỉ là trước kia có vài hiểu lầm, sợ làphiền phức. Vương Cơ, ngươi nói a Khám làm sao vậy? A Tu thực sự thíchnó mà, tại sao nó không có phản ứng gì?
Tâm tư của Lữ Tu đối với Lưu Khám, hầu như mọi người đều nhìn ra.
Lữ gia ở huyện Bái ngày nay xem như là đứng vững, thời kì khó khăn nhấtcũng đã qua đi. Từ lúc làm thông gia với Lưu Bang, khiến cho người củahuyện Bái không thể không cẩn thận dè dặt. Mặt khác, sự xuất hiện củaLưu Khám, đích thật đã tạo nên áp lực cho Lữ gia. Thế nhưng đều có thểnhìn ra, Lữ gia mặc dù đứng vững gót chân, thế nhưng muốn lên cao hơnnữa sợ là hết sức khó khăn. Trừ phi, Lữ gia có thể tìm ra một con đườngkhác, nếu không thì sẽ rất khó khăn.
Vương Cơ nói:
- Nếu không thì đi tìm ra Tào Đình Trưởng, nhờ ông ấy can thiệp?
- Tào Đình Trưởng?
- Đúng vậy, Tào Đình Trưởng cũng là một người lớn tuổi ở huyện Bái, do ông ta ra mặt nói có thể có hy vọng.
Khám phu nhân buông kim xuống, sau một lúc phân vân nói:
- Sự việc lần này, có lẽ phải hỏi ý kiến của a Khám đi. Nó bây giờ cũnglớn rồi, cũng có chủ kiến của mình. Đến lúc đó nghe nó nói những gì, nếu nó đồng ý, thì mời Tào lão ra mặt cũng không muộn.
Đúng lúc này. Vương Tín và Lưu Cự đang vui đùa ầm ĩ ở trong sân, đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, mũi ra sức ngửi, ồm ồm nói:
- Mẹ, là mùi gì nhỉ. Sao lại có mùi kì lạ như vậy nhỉ?
Gã vừa nói như vậy, mọi người đều dừng tay lại.
Quán Anh cũng đứng lên, hít hít mũi:
- Đúng, đúng là có mùi kì lạ thì phải...giống như là rượu? Nhưng mà tựa như lại không phải.
Vương Cơ mắt sáng lên:
- Có thể là a Khám huynh đệ bọn họ thành công rồi chăng?
Đường Lệ, Tào Vô Thương đứng bật dậy, không nói lời nào vội chạy ngay đến nơi có hướng rượu.
Mùi vị của rượu, thuần khiết hơn đậm hơn làm kẻ khác say mê. Càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm…Từ đó đến tầng hầm truyền đến, khiến người tamê say.
Tào Vô Thương không nói lời nào đẩy nắp hầm rượu ra.
Mùi rượu mùi xông vào mũi làm y choáng váng, liền vội vàng ngừng thở, lùimột bước. Sau đó nhìn vào trong, thấy Lưu Khám và Thẩm Thực hai ngườiđều đang nằm trên đất. Trong lò nấu rượu, hơi nước bốc lên, và đồng thời tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
- A Khám, A Kỳ...
Tào Vô Thương và Đường Lệ chạy vọt vào, muốn đưa Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ ra ngoài.
Nhưng cơ thể Lưu Khám quá nặng..còa chín xích, thể trọng nặng hơn 200 kg. Tào Vô Thương có thể nâng được Thẩm Thực nhưng Đường Lệ thì không thể nângđược Lưu Khám. Do vậy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Cố sức cũng chỉ có thể dịch chuyển Lưu Khám một chút.
- Cự, vào trong mang đệ đệ con ra đây!
Khám phu nhân thấy sự khó nhọc như vậy của Đường Lệ, không nhịn được nói một tiếng với Lưu Cự ở bên cạnh.
Lưu Cự không nói gì, chạy vọt vào hầm rượu, thoáng cái nhấc Lưu Khám lêntrên người. Quay đầu nhìn thoáng qua Đường Lệ, cánh tay đưa ra để ĐườngLệ bám vào đi ra.
- Mẹ, bên trong có mùi gì đó khó ngửi quá!
Khám phu nhân chờ người quay lại, vội vàng kiểm tr.a tình hình thực tế củaLưu Khám và Thẩm Thực. Nửa ngày sau, Vương Cơ không nhịn được cười:
- Không phải xem đâu, Khám huynh đệ và a Kỳ đều không sao cả, phỏng đoánlà bị cái mùi này làm cho say rồi…Đường Lệ, các ngươi làm cái gì đó, mùi vị này nặng như thế này? Ta làm rượu nhiều năm, chưa bao giờ ngửi thấymùi rượu nặng đến thế.
Quán Anh nhẹ giọng nói một câu:
- Là rượu Yến!
Nói xong, nhìn Đường Lệ và Tào Vô Thương nói:
- Lão Đường, các ngươi đã làm cái quỷ gì vậy? Mùi vị của rượu Yến kia tađã từng thưởng thức qua, rất khó uống. Người ở nơi lạnh khủng khiếp, sợlà không quen với vụ như này. Ngươi và a Khám rốt cuộc đã làm cái gìvậy?
Tào Vô Thương nhanh miệng nói:
- A Khám nói, muốn cho chúng ta một sự giàu sang.
- Giàu sang?
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn hai người Lưu Khám và Thẩm Thực, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc….
Lưu Khám và Thẩm Thực đến chạng vạng tối thì tỉnh lại. Mới tỉnh táo, haingười ngay lập tức nhằm phía hầm rượu, đến nỗi không kịp nói rõ lý docho mọi người hiểu. Mà lúc này đây, Đường Lệ và Tào Vô Thương cũng đitheo. Mùi vị rượu trong hầm cũng phát tán đi, Thẩm Thực Kỳ và Lưu Khám ở bên trong bận bịu một lúc, sau đó Thẩm Thực Kỳ mang ra một bầu rượucười ha hả gọi mọi người lại nói:
-Lại đây, thưởng thức thử rượu Yến mới này.
Tào Vô Thương đổ vào vài cái bát gốm, lấy bầu rượu, từ bên trong rượu cómàu rất trong như nước. Màu sắc vẫn còn hơi hồn, nhưng còn hơn so vớilúc Lưu Khám thưởng thức rượu Yến ở Tống tử thành, rõ ràng có tiến bộkhông ít.
Quán Anh uống một ngụm, sau đó nhe răng nhếch mép không ngớt gào to:
- Quá cay, rượu này cay quá.