Chương 113: Trấn lâu thương (2)
Lưu Khám chắc chắn không ngờ sẽ có kết quả như thế.
- Đại nhân...!
Nhâm Hiêu xua tay, ra hiệu Lưu Khám đừng nói xen vào.
Im lặng một lúc, y nói tiếp:
- Tóm lại, chuyện này kết thúc ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi! Bệ hạ sắp từ Lăng Gia trở về Hàm Dương rồi. Đã đi đến huyện Lỗ rồi, lệnh cho ta đi đến tiếp giá. Ngươi mà tiếp tục làm ầm ĩ nữa, khi truyền đến tai bệ hạ sẽ không có trái cây tốt để ăn đâu. Nhớ lời ta nói đó, chuyện kết thúc ở đây, đừng gây thêm rắc rối nữa... Lưu Khám, hiểu chưa?
Hai gò má Lưu Khám giật giật, trong lòng vô cùng không cam chịu.
Nhưng cũng biết, Nhâm Hiêu xuất phá từ ý tốt. Là xuất phát từ sự tôn trọng từ đáy lòng của Nhâm Hiêu. Không thân không thích với mình, chỉ qua lại vài năm nhưng đã chiếu cố hắn rất nhiều. Lưu Khám có gia nghiệp như ngày hôm nay thì có thể nói là không thể xem nhẹ công lao của Nhâm Hiêu rất lớn.
- Lần này ta đến huyện Bái, tổng cộng có hai việc.
Lời mà Nhâm Hiêu vừa nói lại khiến cho Lưu Khám cảm thấy hơi hồi hộp. Hai việc ư? Còn có một việc là gì?
- Việc thứ nhất chính à ngăn cản ngươi tiếp tục làm loạn; việc thứ hai cũng có liên quan tới ngươi!
Nhâm Hiêu đứng lên vỗ vỗ tay nói. Hai tên cận binh từ ngoài lều tiến vào tay giơ lên một cuộn da bò.
Chính là bản đồ của quận Tứ Thủy!
Lưu Khám ngỡ ngàng nhìn Nhâm Hiêu, không hiểu y có ý gì.
- Trận chiến ở Bách Việt không được thuận lợi lắm!
Nhâm Hiêu bình tĩnh nói:
- Từ sau khi bước vào cuộc chiến, việc cung ứng lương thực của quân ta xảy ra vấn đề. Lưu Khám! Chắc ngươi cũng rõ, quận Tứ Thủy và các quận ở phía nam Tứ Thủy từng dưới sự thống trị của cố Sở. Nước Sở tuy đã không còn nữa, nhưng lúc nào cũng có vài kẻ không chịu an phận, làm loạn ở các nơi... Năm nay Bệ hạ bị Bác Sa Lãng ám sát, cũng là như thế.
Do quận Tứ Thủy ở phía nam, mà phía NamThủy Hoài lực lượng người Sở càng ngày càng lớn mạnh.
Phản tặc ẩn núp nhiều ở các quận phía nam của Hoài Thủy... Các quận Cửu Giang, Hành Sơn, Hội Kê, các quận Lư Giang, tuy người Sở không dám trắng trợn chống lại đại quân của ta, nhưng cũng không chịu phối hợp hành động với đại quân ta... Hơn nữa, chúng ta cũng không thể dùng cách hung dữ để tránh sự bạo động và áp chế phản tặc. Vì lần vận chuyển bình thường quân nhu lương thảo, bệ hạ bắt đầu xây dựng kho lương.
Quận Tứ Thủy sẽ xây ba kho thóc, với những vật tư được trung chuyển từ nơi khác đến.
Trong đó, Linh Bích ( nay là huyện Linh Bích thành Túc Châu An Huy), hai nơi hạ thành phụ đã bắt đầu xây dựng. Nhưng nói một cách tương đối, nằm ở quận Tứ Thủy, giáp với quận Đông Hải, kho lương bờ bắc của Hoài Thủy lại quan trọng nhất. Vì nó nằm ở Lâu Đình, vì thế được gọi là Lâu Thương.
Lưu Khám không hiểu, Nhâm Hiêu nói với hắn những lời này là ý gì?
Nhâm Ngao nói:
- Thừa tướng đã hạ lệnh, kho lương ở các nơi lập ra quan viên thường, gọi là Thương Lệnh, lương bổng trên ba trăm, do các Quận thủ bổ nhiệm.
Lưu Khám, năm đó Mông Nội sử từng muốn để ngươi vào đại doanh Lam Điền để rèn luyện.
Nhưng mấy năm nay, ta lại phát hiện ra tài năng của ngươi hoàn toàn không phải về chiến sự. Nếu thật sự vào đại doanh Lam Điền, thật sự có hơi đáng tiếc. Theo tư lợi mà nói, ta cũng hy vọng ngươi có thể ở lại bên ta, tập luyện nhiều hơn,
Vị trí địa lý của Lâu Thương rất tinh vi, liên quan đến địa phương cũng rất nhiều.
Vốn dĩ, từ trước đến giờ ta luôn buồn rầu vì việc chọn người cho chức Lâu Thương lệnh này, nhưng thủ đoạn giải quyết nguy cơ của ngươi lần này thật sự khiến ta dao động.
Nơi phi thường cần người phi thường và thủ đoạn phi thường.
A Khám! Ngươi là hậu duệ của Lão Tần Nhân, ta đương nhiên không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi với bệ hạ. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể tiếp nhận Lâu Thương.
Lưu Khám trợn mắt nhìn Nhâm Hiêu, hắn cảm thấy hơi mơ hồ.
Lâu Thương lệnh ư?
Lương bổng trên ba trăm?
Nếu ta làm Lâu Thương lệnh này, há chẳng phải nói tất cả nỗ lực làm trước đây mà ta đã làm ở huyện Bái này đều là vô ích ư?
Lâu Thương, lại là một nơi xa lạ.
Sau khi đến đó, tất cả sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, thậm chí còn phải bỏ đi sản nghiệp ở huyện Bái. Tính toán ra có vẻ như không lợi ích gì rồi.
Nhâm Hiêu trầm giọng nói:
- A Khám, ta còn một chuyện nhất định phải nói rõ với ngươi, Lâu đình hiện nay là một miếng đất hoang, phía đông bắc là huyện Đồng, phía đông nam là hồ Thành tử, phía nam là huyện Từ, phía tây là Cai Hạ, hướng về đông, qua hồ Thành tử là Hoài Âm
Qua huyện Từ chính là chỗ gấp khúc của sông Hoài.
Nhân khẩu chưa tới hai trăm hộ, điều kiện có thể không bằng huyện Bái.
Tuy nhiên thừa tướng đã báo lên bệ hạ, Tự Quan Trung và quận Tam Xuyên chuyển tám trăm hộ đến Lâu Đình, thêm vào cư dân có từ trước, tổng cộng có một nghìn hộ dưới sự cai quản của Lâu thương. Đồng thời, triều đình còn xây thành ở Lâu Đình, gọi là trấn Lâu Thương, thành lập đội bảo vệ thành gồm tám trăm người, do triều đình trang bị theo bệ binh phòng thủ. Về tổng thể là như thế, ngươi suy nghĩ đi có muốn tiếp nhận không rồi lập tức trả lời ta.
Tám trăm trấn vệ được trang bị theo thú vệ ư?
Nghe ra có vẻ rất cuốn hút, nhưng trên thực tế cũng nói rõ tình hình nơi đó gay go phức tạp càng nhiều.
Lưu Khám không khỏi suy nghĩ đắn đo...
Đồng ý hay là không đồng ý đây?
Một nghìn hộ, cũng gần bốn năm nghìn người. Tám trăm trấn vệ hình như cũng khiến người ta sợ sệt...vấn đề là bỏ huyện Bái đã có nền tảng bên này chạy đến Lâu Đình khai hoang? Lưu Khám gãi gãi đầu, sau khi trầm ngâm một lát, hắn cắn răng gật đầu.
- Thuộc hạ xin nghe theo sự sắp xếp của đại nhân.
Khuôn mặt Nhâm Hiêu lộ ra vẻ tươi cười.
Y xua tay ra hiệu cho tùy tùng lấy một cuộn lụa đen, mở ra rồi trầm giọng đọc:
- Lưu Khám người Tần Dương , hiến phương pháp cấp cứu lâm trận, có nhiều công trạng trong cuộc Nam chinh của đại Tần ta. Trận chiến Bách Việt này nhờ kế mà Lưu Khám hiến, tướng sĩ ta sống sót hơn mười nghìn người. Qua cuộc đàm phán phủ Thái úy, Lưu Khám được nâng lên một tước vị quân công, là làm chức Trâm Niễu Tam đẳng, hưởng đất ruộng ba khoảnh, nhà ba căn, cùng với ba người đãi nô.
Ngoài ra thưởng thêm một chiếc Lục Bí Khinh xa, Thương tổ mã thủ.
Tổ: chính là ý nghĩa đai tơ tằm. Thương tổ, chính là có thể đem đai tơ tằm màu đen này quấn lên cổ ngựa, thể hiện tước vị của mình. Trong hai mươi tước vị quân công của Đại Tần, một cái kế tiếp một cái.
Nói một cách bình thường, cấp bậc càng cao, phúc lợi được hưởng càng nhiều, đãi ngộ càng cao, thậm chí có thể lấy chức chức để bỏ hình phạt.
Chính vì chức vị đó có rất nhiều lợi ích, cho nên người Tần dốc sức muốn giành lấy chức công trạng.
Lưu Khám há to miệng, đầu óc vẫn còn mơ hồ:
- Đây chính là thăng chức ư? Thật không ngờ còn được thăng tước tam đẳng?
Nhâm Hiêu nói:
- Theo chức tước và tuổi của ngươi, đảm nhiệm Lâu Thương Lệnh có hơi miễn cưỡng. Nhưng ta tin ngươi có thể làm tốt, chớ khiến ta thất vọng. Ngoài ra, việc buôn bán của ngươi ở huyện Bái có thể giao cho bạn của ngươi làm... Chính là người tên Thẩm Thực Kỳ đó, chắc hẳn ngươi cũng tin hắn. Còn về Lý Phóng, hắn đã bị ta đánh hai mươi roi, chắc hẳn cũng sẽ nhớ rất kỹ, sẽ không dám làm phiền ngươi nữa.
Lưu Khám vái chào:
- Tiểu dân Lưu Khám đa tạ sự chiếu cố của đại nhân, xin đại nhân yên tâm, tiểu dân tuyệt đối sẽ không khiến đại nhân thất vọng.