Chương 1
MAC bước tới đột ngột và thận trọng dừng lại ở giữa đường xuống bậc lát đá dẫn ra tầng gác mái[1] của căn nhà. Nàng bất chợt bắt đầu cảm thấy một hình dáng to lớn đứng trong bóng tối và khuất trên lối đi phía dưới nàng.
Hình dáng đó thực sự rất lớn, nàng chú ý với với một cái cau mày khi người đàn ông bước ra khỏi chỗ tối, đứng trong thứ ánh sáng dìu dịu của cái đèn đang chiếu phía sau nàng và trên đỉnh cầu thang.
Từ nơi Mac đứng, trông người đàn ông có vẻ khổng lồ với đôi vai rộng bên dưới cái áo khoác Woollen[2] màu tối, dài đến mắt cá chân, điều này lại càng thêm ấn tượng. Anh có một mái tóc dài, đen tuyền chải ngược khỏi khuôn mặt cứng cáp và mạnh mẽ mà ở bất kì thời gian nào, Mac hẳn sẽ nhức nhối vì phải chụp cái mũ vào, đôi mắt sáng và đang nhìn một cách soi mói – chúng màu xám hay màu xanh dương? – Còn có gò má cao bên cạnh sống mũi dài. Anh cũng sở hữu cái miệng như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, môi dưới dày hơn, gợi lên thú vui nhục dục sâu thẳm, và một cái cằm kiên định, quả quyết.
Chẳng có gì là không phải sợ cả – trừ khi có cảnh sát ở đây, Mac nhăn nhó thừa nhận một mình nếu lý do của người đàn ông này ở đây đưa ra ít trung thực hơn!
Nàng nén cơn rùng mình lại khi cơn gió lạnh của buổi tối đầu tháng mười hai bắt đầu thấm vào xương nàng. " Anh có cần tôi giúp gì không? " nàng nhắc một cách sắc nhọn khi nàng kết thúc việc kéo áo len đan của mình vào, sử dụng cả hai tay để thả mái tóc dài, đen huyền như màu bóng đêm khỏi cổ áo. Nàng luôn tự hỏi liệu mình có phải sử dụng kỹ năng võ Judo nàng đã học trong những năm đại học không!
Người đàn ông nhún bờ vai rộng. “Có thể đấy. Nếu cô có thể cho tôi biết cô Mary McGuire có ở nhà hay không?”
Anh ta biết tên nàng!
Không phải bất cứ người bạn nào của nàng cũng gọi nàng là Mary. Nhưng rồi, khi Mac chưa bao giờ để mắt tới người này trước đây, anh ta không phải một người bạn, đúng không?
Nàng liếc qua ánh sáng choang rọi ra từ studio[3] phía sau và phía trên nàng trước khi hướng đôi mắt nhìn thận trọng về người đàn ông lại một lần nữa. " Ai muốn biết chứ? "
“Này, tôi hiểu sự cảnh giác của cô.”
“Anh hiểu sao?” Nàng thách thức.
" Dĩ nhiên, " anh xác nhận. " Rõ ràng là tôi làm cô giật mình, và tôi xin lỗi vì, nhưng tôi chắc chắn với cô, lý do tôi ở đây rất chính đáng. Tôi chỉ đơn giản mong được nói chuyện với cô McGuire. "
“Nhưng liệu cô McGuire có mong muốn nói chuyện với anh không?”
Người đàn ông cứng người lại, nụ cười thiếu hài hước. " Tôi hy vọng sẽ có. Nè, chúng ta có thể đi tới đi lui cho cả đêm nay đấy. "
" Tôi không nghĩ vậy đâu. " Mac lắc đầu, quyết định rốt cuộc có lẽ nàng sẽ không cần phải sử dụng bài học tự vệ đó với người đàn ông này. " “The Patels”[4] sẽ đóng cửa trong chính xác là mười phút nữa và tôi dự định sẽ ở đó trước khi nó đóng. "
Đôi lông mày nhướn lên trên con mắt sáng màu. “The Patels?”
Mac giải thích tỉ mỉ. " Nó chính là cửa hàng ở ngay góc phố phía hai con đường kia. "
“Ý nghĩa của nó là gì?”
" Tôi cần có một số thực phẩm trước khi cửa hàng đóng. Tình huống là thế đấy, giờ thì anh có thể tránh sang một bên cho tôi có thể qua được không? " Nàng bước xuống hơn hai bậc cầu thang để giờ họ đứng ngang tầm mắt.
Xanh. Mắt anh ta màu xanh. Màu như tia điện vậy, lạnh đến thấu xương.
Hơi thở của Mac tắc trong cổ họng khi nàng nhìn vào đôi mắt xanh dương thu hút đó, cùng lúc cũng giật mình nhận thức được sự tinh tế và hương thơm của nước hoa hay kem cạo râu của anh. Nơi anh lộ ra sự mạnh mẽ. Dẫu vậy, Mac khá chắc nàng có thể nắm bắt được anh ta; khi đến với Judo, kỹ năng nàng luyện cũng có lý do cả, vì Judo không quan tâm đến tầm vóc, và nàng đã thực sự chuyên nghiệp.
Người đàn ông nhìn nàng qua chiếc mũ trùm đầu. "Việc cô rõ ràng rời khỏi nhà cô ấy có vẻ như cô là người bạn của McGuire. "
“Phải là thế sao?”
Jonas hối tiếc sâu sắc vì cơn bốc đồng của mình đã dẫn tới của quyết định không gọi và nói với Mary McGuire trong tối nay. Hẳn sẽ là thích hợp hơn rất nhiều, anh giờ mới nhận ra – không mấy đáng ngại khi gọi cho một trong những người phụ nữ bạn anh - nếu anh đơn giản chỉ là gọi điện thoại trước rồi làm một cuộc hẹn thì sẽ thuận tiện hơn cho cả hai. Suốt mấy tiếng ngày nay, anh đã hy vọng có nó vào một lúc khi một trong những người bạn của cô ta không tới thăm!
Con mèo hoang nhỏ bé mảnh mai đang đứng trên cầu thang có mái tóc thật đen, thẳng, dài đến thắt lưng, cùng đôi mắt như hình quả hạnh có màu xám tro trên khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú kia, thực sự chẳng làm sao thoát ra khỏi sự thật nàng rõ ràng đã lấy đi trái tim người của nghệ sĩ " bị ch.ết rét trong gác xép "! .
Điều đó được chứng tỏ bằng cái áo vải thô quá rộng nàng mặc ngoài chiếc áo thun trắng, cả quần và áo bao phủ bởi chiếc áo len đan hồng rộng thùng thình trông như thể nó quấn cơ thể yếu ớt của nàng đến hai lần. Bàn tay nàng nhỏ và thật mảnh, làn da thì trong mờ. Đôi giầy màu xanh giống như giầy của người huấn luyện thú trên chân nàng thì vừa cứng vừa không phù hợp với cái ẩm ướt, giá lạnh của cái thời tiết đầu tháng mười hai.
Jonas đã dùng tuần trước của mình đi châu Úc công tác. Anh thừa nhận nó đã rất thành công với sự thoả mãn bên trong. Ngoại trừ sau cái nóng bên Châu Úc, bây giờ anh đang cảm thấy ảnh hưởng của cái lạnh và ẩm ướt tháng 12 nước Anh vào xương của anh, dù cho anh đã mặc áo len dày cùng một cái áo khoác trên bộ com lê.
Con mèo hoang nhỏ bé trông có vẻ thanh tú này thậm chí phải lạnh hơn anh với chỉ độc có cái áo len đan mỏng như một cái vỏ bọc ngoài. " Tôi xin lỗi một lần nữa nếu tôi đã làm cô giật mình lúc này. " Anh nhăn nhó khi anh nép sang một bên và để nàng đi lên vỉa hè cạnh mình.
Đỉnh đầu nàng sát ngay dưới cằm Jonas khi nàng nhìn anh với sự giễu cợt rõ ràng. " Anh không làm được đâu. " nàng quay đi nhanh chóng, trước khi quấn chặt cái áo len đan vào nàng hơn, vội vã nhập vào bóng đêm.
Jonas vẫn nhìn nàng qua hàng mi nhỏ khi nàng dừng dưới cái đèn ở góc đường để liếc nhìn lại anh, mặt nàng hình trái xoan trông nhợt nhạt, mái tóc dài gần tới thắt lưng kịp vụt lên thứ ánh sáng như màu xanh đen trước khi nàng quay đi và biến mất ngay phía góc đường.
Anh lắc đầu tiếc nuối trước khi hướng lên dốc những bậc bằng kim loại dẫn tới studio của Mary McGuire; hy vọng cô ta sẽ không trở thành người xấu bụng giống người bạn “như còn mèo hoang” của cô ta. Mặc dù anh cũng không trông chờ vào điều đó!
Mac nấn ná tán gẫu với người ở Patels trong vài phút sau khi nàng mua xong thực phẩm. Nàng thích đôi trẻ đã mở cửa hàng mini tiện lợi này cách đây hai năm, và Inda đang mong chờ đứa con đầu lòng của họ trong một vài tháng nữa.
Mac bước chậm lại khi nhìn thấy người đàn ông đã nói chuyện với nàng trước đó đang ngồi trên bậc dưới cùng của cái cầu thang bằng kim loại, chờ đợi nàng trở về mang theo túi hàng tạp phẩm, con mắt như tia điện xanh hẹp lại lạnh lùng khi nàng bước về phía anh. "Tôi mang nó vào cho cô McGuire được không?" nàng hỏi nhẹ nhàng khi nàng dừng trước mặt anh.
Phải đến mười lăm phút rồi tính từ lúc Jonas lên tới đầu kia của cái cầu thang kim loại để rung chuông gọi cửa và không nhận được hồi đáp. Kết quả cũng tương tự khi gõ cửa lần nữa. Ánh sáng rực rỡ trong studio đã nói với anh hẳn có ai đó đã về nhà rồi.
Hay là chỉ vừa mới như vậy thôi?
Để lại Jonas với câu hỏi đang đưa ra có phải hay không chính cô gái trẻ trong cái áo vải thô cùng chiếc áo len hồng rộng thùng thình kia, người đã vội đi tới cửa hàng Patels mua thực phẩm trước lúc họ đóng cửa, thực tế là Mary McGuire, chứ không phải là người bạn tới thăm như anh đã đoán.
Vài thứ anh tìm ra gần như quá lạ đến nỗi không thể tin được!
Cô gái trẻ này trông giống người ch.ết đói một nửa, và quần áo của nàng ta thì hợp với người sống trên đường phố hơn người đang là một nghệ sĩ thành công; Mary McGuire đã trở thành một trong những hoạ sĩ nổi tiếng của ba năm vừa qua, bức hoạ của nàng ta vẽ trở nên vô cùng quý báu với những người sưu tầm quan trọng cũng như các chuyên gia thuộc thể loại trữ tình về sự độc nhất vô nhị trong phong cách và việc sử dụng màu sắc của nàng ta.
Danh tiếng của nàng như một nghệ sĩ riêng biệt, người phụ nữ cũng trở thành một cái gai nhọn kinh điển bên Jonas sáu tháng qua.
Người phụ nữ này sao?
Anh từ từ đứng dậy để nhìn xuống nàng một cách trách cứ khi kinh nghiệm đã giúp anh dự đoán được tình huống đang xảy ra. " Không dễ dàng hơn khi cô nói với tôi rằng cô là Mary McGuire à? "
Nàng nhún đôi vai mảnh và hẹp một cách qua loa. " Nhưng điều đó sẽ không vui bằng một nửa à. "
Cái miệng của Jonas cứng lại, tiết lộ anh đã không hiểu được cái lý do để có được niểm “vui” của người nào đó. “ Vì chúng ta đã biết được cô là ai, có lẽ chúng ta nên lên lầu và có một cuộc nói chuyện quan trọng chứ nhỉ? " anh khó chịu một cách lạnh lùng.
Đôi mắt màu xám khói lại quay cái nhìn chằm chằm về anh không chớp mắt . " Không. "
Anh nhướn đôi mày đen “Ý cô là gì, không ư?”
" Ý tôi là không, " nàng lặp lại một cách kiên nhẫn. " Bây giờ thì anh có thể biết tôi là ai nhưng tôi vẫn không có ý tưởng nào về việc anh là ai. "
Jonas cau có tối sầm mặt lại. “Tôi là người mà cô đã lừa dối trong sáu tháng qua.”
Mac cau mày nhìn anh như khám xét, chỉ để trở nên tích cực hơn nàng chưa bao giờ gặp người đàn ông này trước đây. Phải cao hơn sáu feet[5], với vẻ bề ngoài nguy hiểm đen tối kia thì anh đơn giản là loại đàn ông mà bất cứ người phụ nữ nào, ở bất kỳ độ tuổi nào, không bao giờ có thể quên.
“Xin lỗi “. Nàng lắc đầu một cách chắc chắn. " Tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng được anh đang nói về chuyện gì. "
Khuôn miệng gợi cảm như tác phẩm điêu khắc kia bĩu lại trong sự chế nhạo. " Có phải Buchanan Construction[6] đã rung chuông với cô không ? "
Chuông báo động, có lẽ vậy, Mac thừa nhận khi cái nhìn của nàng được mài thật sắc một cách cảnh giác trên khuôn mặt cứng rắn và mạnh mẽ của mình. Một khuôn mặt tàn nhẫn, giờ nàng mới cẩn thận nhận ra. " Tôi vẫn giữ nó, ông Buchanan đã quyết định gửi một trong những tay sai của ông ấy tới vì tất cả những cố gắng trong sự thuyết phục lịch sự kia đã thất bại ư? "
Đôi mắt xanh dương mở to vẻ hoài nghi. " Cô nghĩ tôi là mấy người kiểu loại võ sĩ hạng nặng được gửi tới để đe doạ cô sao? "
" Hả, không phải vậy sao? "Mac gằn ra, gay gắt. “ Cho đến giờ tôi đã có vài chuyến viếng thăm từ luật sư của ông Buchanan, phụ tá riêng, và còn chủ thầu của ông ấy nữa, vì vậy tại sao anh lại không thể là một trong những tay sai của ông ấy cơ chứ? "
" Có thể đấy vì tôi không sử dụng tên tay sai nào cả! " Jonas gằn ra một cách lạnh lẽo, dây thần kinh đập vào quai hàm siết chặt của anh khi anh trừng trừng nhìn nàng giận dữ.
Anh đã quyết định chỉ cá nhân mình đến đây tối nay với hy vọng anh có thể khuyên nhủ người hoạ sĩ lừng danh và đáng tôn trọng - và bướng bỉnh một cách ngoan cố - Mary McGuire, và thay vào đó anh thấy mình bị sỉ nhục bởi – mảnh phế liệu năm-chân-không có gì[7] của người phụ nữ có khiếu thẩm mỹ về cách ăn mặc như người vô gia cư!
Đôi mắt xám thăm thẳm mở rộng ra. " Anh là Jonas Buchanan ư? "
Cuối cùng anh đã thành công trong cái giọng run run chế giễu lòng tự tin một chút. " Ngạc nhiên sao? " anh nhẹ nhàng giễu cợt.
Ngạc nhiên chắc chắn là đang nói giảm nói tránh cho thứ Mac cảm thấy thế nào ngay lúc đó; choáng váng thì mô tả nó tốt hơn.
Nàng biết về Buchanan Construction – không thể không làm, nhiều năm qua đã có nhiều cửa bị vít lên trong những khu vực đang thi công ở khắp Luân Đôn với cái tên được trang trí trên chúng, khi nàng bị gạ gẫm bởi người đại diện hợp pháp của công ty, đề nghị mua tầng gác mái nhà nàng.
Đúng, Mac chắc chắn đã biết đến tên Jonas Buchanan, và nếu nàng có nghĩ tới nó một chút gì đó, nàng đã luôn cho rằng người sở hữu một công ty xây dựng trên toàn cầu là người trong khoảng năm mươi, sáu mươi gì đó, người có lẽ đã từng trong thời kì hút xì gà cùng với việc uống rượu mạnh của ông ta, hiển nhiên là sau khi đã đắm mình trong bữa ăn bảy món.
Người đàn ông này tuyên bố mình là Jonas Buchanan chỉ có thể tối đa là khoảng ba mươi, làn da dẻ hồng hào khỏe mạnh trên khuôn mặt rám nắng của anh lộ ra rằng anh thậm chí còn không hề từng ở trong thời kì hút xì gà, còn mình đầy cơ bắp với sự săn chắc cân xứng của cơ thể nói với nàng anh không đắm mình trong bữa ăn bảy món.
Mac nhìn anh với vẻ sắc sảo. " Anh có giấy phép lái xe hay cái gì đó để chứng minh điều mà anh tự nhận không? "
Jonas cau có khi sự tức giận của anh hằn sâu hơn. Anh đã đi khắp nơi trên thế giới, công tác trong nhiều năm nay, và chưa một lần nào trong suốt thời gian đó có bất kỳ ai chất vấn anh có phải là người mà anh đã nói là anh ấy là hay không. Cho đến khi gặp Mary McGuire, điều đó đã xảy ra! " Thẻ tín dụng thì sao? " anh cáu kỉnh nói khi anh cho tay vào túi ngực áo khoác anh lấy ví tiền.
“Tôi e là không.”
Tay Jonas ngưng lại. “Tại sao lại không?”
Nàng nhún vai trong cái áo len hồng rộng thùng thình buồn cười đó. " Tôi cần cái gì đó có ảnh. Ai cũng có thể có thẻ tín dụng với tên Jonas Buchanan in trên nó. "
" Cô nghĩ tôi giả mạo cái thẻ tín dụng với tên của Jonas Buchanan trên đó ư?’ Jonas hoài nghi.
" Hoặc là ăn cắp nó. "Nàng gật đầu. " Tôi muốn xem hộ chiếu hoặc giấy phép lái xe có cái ảnh kèm trên, " nàng cứ ngoan cố dính chặt vào khẩu súng của mình[8].
Miệng của Jonas nén lại. " Trên cơ sở đó, cũng có giả thiết, tôi không có cái thẻ tín dụng giả mạo Jonas Buchanan thì sao? "
Nàng chau mày lại. “Hừm, tôi đã không nghĩ đến.”
Không, anh chắc chắn không nên bốc đồng và tới đây tối nay, Jonas thừa nhận với sự thất vọng lớn dần khi anh rút ra hộ chiếu mà anh đã không có cơ hội để bỏ nó ra khỏi túi anh mang theo chuyến bay trở về từ Sydney hôm qua. Anh đã cho phép một cách ngu ngốc rằng thành công của anh ở Úc thuyết phục anh, sau hàng tháng trời bên cạnh không có phụ nữ, lại như chỉ trích nói với cô McGuire rằng thành công đó thật là đúng thứ cần để mà vận dụng vào tình huống khó xử này!
“Đây” Anh đẩy cái hộ chiếu về phía nàng.
Mac cẩn thận tránh cho ngón tay mình tiếp xúc với anh khi nàng lấy hộ chiếu và hướng về tấm hình trên đó. Không giống tấm hình hộ chiếu của nàng, trên đó nàng nhìn như thể chỉ khoảng mười sáu và nếu nàng có số kiểu tù nhân in phía dưới thì ảnh của người đàn ông này chỉ ra anh, chính xác là một người đàn ông mạnh mẽ, đầy hấp dẫn hiện ra bằng xương bằng thịt.
Nàng nhanh chóng kiểm tr.a những chi tiết bên cạnh ảnh. Edward Buchanan Jonas. Công dân anh. Ngày sinh của anh nói cho Mac là anh vừa mới được ba mươi lăm tuổi.
Nàng nghĩ thật nhanh khi nàng từ từ đóng hộ chiếu lại trước khi trao nó cho anh, biết rằng nàng có thể tiếp tục trò chơi, và sẽ cực kì phiền với người đàn ông không thể chịu nổi này, hoặc … " Tôi có thể giúp gì cho anh, anh Buchanan? " nàng lịch sự hỏi.
" Tốt hơn đi, " anh sốt ruột một cách khó chịu khi anh cất hộ chiếu vào túi ngực. " Rõ ràng cô và tôi cần nói chuyện, cô McGuire- ”
" Tôi thấy chẳng có lý do gì phải thế. " Mac chạy ngang qua anh và bắt đầu đi lên cầu thang phía sau của căn nhà, xem ra không có lý do nào để nàng nấn ná ở đây với cái lạnh vì nàng biết - hoặc, ít nhất, đoán được – rốt cuộc người đàn ông này không theo nàng để cướp. " Tôi sẽ tắt đèn ở đầu cầu thang trong khoảng một phút ; trước khi tôi làm, anh có lẽ cần quay lại đường chính nơi có nhiều đèn sáng đấy, " nàng khuyên mà không thèm quay lại khi nàng lấy chìa khoá từ túi của cái áo vải thô của mình để mở cửa.
Jonas tiếp tục nhìn nàng đang trong cơn giận dữ khó chịu cho một phần của một giây trước khi anh theo nàng, nhảy hai bậc thang cùng một lúc cho đến khi anh đứng phía sau nàng. " Cô và tôi cần nói chuyện, " anh gằn từ ra giữa hàm răng nghiến chặt.
" Viết thư cho tôi, " nàng khuyên nhủ khi nàng mở khoá trước khi bước vào trong và quay sang nhìn anh, vẻ mặt của nàng mở ra sự thách thức.
Jonas đặt bàn tay anh hai bên khung cửa. " Tôi đã viết cho cô nửa tá thư. Nhưng cô đã không thèm viết thư lại. "
Nàng nhăn nhó. " Luôn có khả năng là tôi sẽ hồi âm vào lần thứ bảy. "
" Tôi e rằng sẽ phải bằng cách này hay cách khác, " Jonas chấp nhận với vẻ giữ tợn. " Tôi không nghĩ vậy đâu! " Anh đặt đôi bốt của mình giữa cánh cửa và khung cửa khi nàng hẳn sẽ đóng nó vào mặt anh.
Nàng lại mở cửa ra để nhìn trừng trừng anh, đôi mắt xám màu khói đó lóe ra tia u ám, có vệt sáng trên đôi má bình thường vẫn nhợt nhạt của nàng. " Bỏ chân của anh ra, anh Buchanan, nếu không anh sẽ làm tôi phải gọi cảnh sát tới và có anh bằng vũ lực ra khỏi cái tài sản của anh đấy! "
Thật quá dễ dàng cho Jonas để thấy rằng nàng tức giận hơn cả cảnh báo vì sự bướng bỉnh của anh. " Tôi chỉ muốn hai chúng ta ngồi xuống và có có một cuộc nói chuyện hợp lý thôi - "
“Tôi đang bận.”
" Tôi chỉ yêu cầu có hai phút cho thời gian của cô, ch.ết tiệt thật! " Jonas kêu lên.
Mac thật sự không khó khăn khi nàng nói nàng đang bận; nàng có một buổi triển lãm lớn ở phòng triển lãm tranh vào thứ bảy, chỉ hai ngày nữa phải đi, và nàng có thêm một bức hoạ nữa cần kết thúc trước đó. Hơn nữa, chẳng có giá trị nào giúp cuộc nói chuyện với Jonas Buchanan làm nàng đổi ý về việc bán cái nhà kho mà nàng thực sự yêu công việc nàng làm trong đó.
Ông của nàng đã để lại tài sản này cho Mac khi ông qua đời cách đây năm năm. Nó đã là một trong nhiều nhà kho gần sông đã bị bỏ xó khi người sản xuất trong bến tàu của Luân Đôn đã kiếm được nơi khác,thuận tiện hơn trong vận chuyển. Toà nhà ba tầng cao, là nơi lý tưởng cho Mac làm việc trong nhà cũng tốt như làm việc ở studio. Từ ngoài nhìn vào nó trông vẫn giống một nhà kho cũ, nhưng bên trong thì tầng trệt gồm có ga ra và phòng tiện nghi, tầng hai là nơi sống của nàng, và tầng ba thì để làm một cái studio rộng rãi.
Thật đáng tiếc, khu vực nơi nhà kho nằm gần đây lại trở nên rất hấp dẫn đối với nhà phát triển bất động sản như kiểu Jonas Buchanan, khi họ mua hết đất ven sông để đặt lên khối những căn hộ sang trọng có sức quyến rũ, điều đó đã thêm vẻ lộng lẫy và giúp không bị ngắt tầm nhìn của sông.
Vì người đàn ông xui xẻo này mà nhà kho riêng của Mac đứng nằm trong một trong những vị trí đó.
Nàng thở dài. " Tôi đã gửi câu trả lời cho luật sư của anh, phụ tá riêng, và chủ thầu của anh, " nàng nhấn mạnh lời nhắc nhở anh. " Tôi không muốn bán. Không phải bây giờ. Không trong tương lai. Chưa từng có. Nó đủ rõ ràng với anh rồi chứ? "
Biểu hiện của Jonas Buchanan chỉ là tức điên lên khi anh lắc đầu một cách thiếu kiên nhẫn . " Cô phải nhận ra khu vực quanh cô sẽ trở thành một nơi xây dựng ồn ào hơn những tháng của mùa đông chứ? "
Nàng nhún vai. " Anh đã khoanh vùng này lại vì mục đích đó. "
Anh cau mày. " Sẽ không giảm được tiếng ồn của xe tải chuyển vật liệu. Công nhân thì thường xuyên dộng xuống thình thình và có tiếng nổ lớn khi toà nhà bắt đầu được xây lên, sau đó là cái cần trục khổng lồ được ráp trên đó. Chính xác thì làm thế nào mà cô mong đợi mình vẫn có thể làm việc với tất cả mọi thứ đang diễn ra? "
Mắt Mac hẹp lại. " Điều như thế đã xảy ra khi tôi đã tiếp tục làm việc vài tháng cuối cùng trong lúc anh kéo tất cả những toà nhà quanh đây xuống một cách có hệ thống. "
Miệng của Jonas rắn lại với lời chỉ trích đầy hàm ý. " Tôi đã vài lần đề nghị dời cô đi - "
" Tôi đâu có muốn được " dời đi ", anh Buchanan, " Mary McGuire gầm gừ giữa hàm răng nghiến chặt. " Đây là nhà của tôi. Nó vẫn sẽ tiếp tục nhà của tôi, ngay cả khi anh xây dựng và bán căn hộ sang trọng của anh đi. "
Và, Jonas chỉ là đã quá biết, hoàn toàn chướng mắt với người sống ở căn hộ độc quyền hàng triệu bảng đó! " Theo kinh nghiệm của tôi thì mọi thứ đều có giá của nó, Mary-”
“Mac”
Anh chau mày. “Xin lỗi, gì cơ?”
" Tất cả những ai thực sự biết tôi đều gọi tôi là Mac, không phải Mary, " nàng giải thích. " Và có lẽ anh quen với những người có " một cái giá " anh Buchanan, " nàng nói gay gắt, đôi mắt xám khói ánh lên vẻ coi thường. " Tôi ngẫu nhiên tin rằng gia đình và bạn bè của tôi liêm khiết hơn đấy. Giống như tôi vậy! "
Bây giờ Jonas đã hoàn toàn hiểu về sự thất bại mà nhân viên của anh trước đây gặp phải khi cố nói chuyện với Mary McGuire - " Mac " ; trước đây anh chưa từng bao giờ gặp một người nào ngoan cường, bướng bỉnh và là một người vô lý hơn người phụ nữ đặc biệt này!
Miệng anh mềm mỏng. " Cô biết nơi để liên lạc với tôi khi cô đổi ý rồi đấy. "
" Nếu tôi đổi ý, " nàng sửa lại một cách kiên quyết. " Điều đó tôi sẽ không xảy ra đâu. Bây giờ, nếu anh không phiền, anh Buchanan? "Nàng nhướng cao đôi lông mày như màu gỗ mun. " Tôi thật sự là rất bận. "
Còn Jonas thì không chắc? Với hàng triệu bảng đầu tư vào một dự án xây dựng hay cái gì đó khác ở khắp nơi trên thế giới, thời gian riêng của Jonas, và luôn luôn là một giá cao. Anh chắc chắn không mất nó thêm chút nào nữa khi phí đêm nay cho người phụ nữ này.
Anh bước lùi lại. " Như tôi đã nói, cô biết nơi để liên lạc với tôi khi cô đã có đủ rồi đấy. "
" Chúc ngủ ngon, anh Buchanan, " nàng trả đũa với một giọng như đường sacarin (đường hoá học) - và chỉ ra - vẻ ngọt ngào trước khi lặng lẽ đóng cửa vào mặt anh.
Jonas tiếp tục cau có nhìn cánh cửa vài phút sau khi nàng đã thực hiện lời đe dọa của nàng, tắt đèn bên ngoài và để lại anh trong bóng tối trừ ánh sáng thấy được bên trong nhà kho chính.
Anh đã đầu tư quá nhiều thời gian và tiền của vào dự án bắt đầu xây dựng trên khu vực này trong năm mới, không thể cho phép một người ngoan cố đặc biệt phá hỏng nó của anh, hay của Buchanan Construction.
Rõ ràng tiền anh có quá xa vời với lời đề nghị có tài sản này, không đủ lý do để Cô McGuire đồng ý di rời. Vậy nghĩa là Jonas sẽ phải nghĩ ra một lý do có sức thuyết phục hơn để nàng muốn rời đi.