Chương 3
“Tôi cóc thèm quan tâm ông Buchanan có bận hay không,” giọng đầy tức giận vang lên – chỉ không may là Jonas đã nghe thấy quá rõ! – cái giọng cáu kỉnh nói bên ngoài văn phòng anh ở trụ sở chính tại London vào lúc 9h30 sáng thứ Hai. “Không, tôi không hẹn trước. Tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay lúc này!” Cánh cửa giữa hai căn phòng bật tung ra khi Mac đột ngột xông vào phòng của Jonas.
Jonas chỉ kịp ghi nhận lại vẻ ngoài của nàng, trong chiếc áo chui đầu màu đen vừa vặn, cái quần jean hippy màu xanh nhạt, tóc nàng đen, mượt như gỗ mun buông qua vai và sống lưng trước khi nàng bước tới trước bàn anh, hai má nàng đỏ bừng, mắt thì sáng rực lên khi liếc qua anh. (Ngọc: nghe hơi điêu điêu, thoy kệ. Ta bí từ oy. Cam: Xin lỗi cô đê, dịch phải dịch hẳn hoi chứ, khổ tôi beta nè)
Nàng trông như một con mèo hoang – luôn sẵn sàng cào xé và phun phì phì!
Jonas nghiêng đầu sang một bên để nhìn về phía thư ký của mình khi cô ấy đang đứng lưỡng lự ngay ngoài cửa. “Không cần phải gọi bảo vệ đâu, Mandy,” anh lè nhè. “Tôi chắc rằng cô McGuire đây sẽ không ở lại lâu đâu ...” Anh ngước nhìn lên Mac với vẻ dò hỏi khi thêm vào lời tuyên bố cuối cùng.
Mắt nàng nheo lại đầy đe dọa và dường như theo đúng nghĩa đen của nó nàng đang thở ra lửa với anh. “Đủ lâu để nói với anh chính xác tôi đang nghĩ gì về anh và cái sách lược bạo lực của anh, ít nhất là thế!” nàng gầm gừ.
“Cảm ơn, Mandy,” Jonas từ chối người thư ký, đợi cho cô ấy lặng lẽ rời khỏi phòng mới ngoái lại nhìn Mac. “Sáng nay, trông cô có vẻ hơi... điên cuồng đấy nhỉ?”
“Điên cuồng!” giọng nàng vang lên một cách hoài nghi. “Tôi đang giận dữ!”
Jonas rõ ràng có thể nhận ra điều đó. Anh chỉ không biết lý do tại sao.
May mắn là Amy đã rời khỏi phòng tranh vào tối thứ Bảy khi Jonas quay trở lại, không để cho anh và Mac có cơ hội tranh cãi thêm lần nữa. Hay là cám dỗ Jonas muốn hôn nàng...
Trong ba mươi sáu tiếng đồng hồ kể từ lần cuối Jonas gặp Mac, anh đã phải cố thuyết phục bản thân rằng cám dỗ là phút lầm lạc do một phần của cơ thể anh, một phản ứng đơn thuần của giới tính với việc nàng trông quyến rũ như địa ngục trong cái váy lụa đỏ đó.
Ngoại trừ giờ anh cảm thấy chính mình cũng đang phải đối mặt với cám dỗ đấy.
Hôm nay Mac không trang điểm, tóc nàng bị gió thổi còn quần áo nàng thì cực kỳ bình thường – tuy vậy, anh vẫn nhận ra ánh mắt mình đang nhìn chằm chằm hết lần này đến lần khác lên đôi môi đầy đặn, đầy quyến rũ của nàng.
Ngón tay Jonas siết chặt lấy cây bút mà anh đang giữ. “Cô không phiền nếu kể cho tôi biết tại sao cô lại hung dữ đến vậy chứ?” anh cay nghiệt hỏi. “Và điều gì liên quan đến tôi,” anh nói thêm.
“Ồ, đừng lo. Tôi sẽ nói cho anh biết chính xác vì sao,” Mac hứa. “Và anh biết điều ch.ết tiệt gì liên quan đến anh!” nàng nói với vẻ tố cáo.
Jonas nâng lòng bàn tay mình lên. “Sáng nay tôi thực sự rất bận, Mac-”
“Còn có ai nữa để anh phải tới và đe dọa sao?” nàng khinh bỉ nói. “À, tôi quên mất – anh thường để những việc đại loại như thế cho đám tay chân của anh làm nhỉ!” Nàng khịt mũi ghê tởm. “Được thôi, nhưng tôi đảm bảo với anh tôi không sợ dễ dàng như vậy đâu -”
“Cô có thể bình tĩnh lại và nói cho tôi nghe cô đang nói đến cái quái gì không?” Anh lạnh lùng cắt ngang, đôi mắt xanh dương lạnh băng.
Mac thở khó nhọc, vẫn quá khó chịu để lưu ý tới sự cảnh cáo mà nàng có thể nhìn thấy trong cái nhìn chằm chằm ớn lạnh đó. “Anh biết chính xác là tôi đang nói đến cái gì mà -”
“Nếu tôi biết, giờ tôi đã chẳng phải yêu cầu cô giải thích, đúng không?” Jonas phản bác.
Mac nhíu mày. “Anh biết rằng tôi sẽ không ở nhà vào tối thứ Bảy bởi cuộc triển lãm, và anh không hề xấu hổ khi lợi dụng điều đó. Anh - ”
Anh ném cái bút xuống mặt bàn trước khi đứng lên sốt ruột. “Mac, nếu cô không ngừng ném những lời buộc tội và giải thích cho thỏa đáng thì tôi e rằng tôi sẽ phải yêu cầu cô rời khỏi đây đấy.”
Mac cảm giác được cơn tức giận của mình đã bắt đầu bốc mùi và lớn dần lên từ lúc nàng trở về nhà tối thứ Bảy. Không biết Jonas Buchanan thực sự đang sống ở đâu, nàng đã phải dành cả ngày Chủ nhật để trầm ngâm, với lời hứa hẹn việc đầu tiên của sáng thứ hai mà nàng làm là tới văn phòng của Jonas. Thư ký của anh cố khước từ nàng cũng chẳng khiến tâm trạng của Mac được cải thiện hơn là mấy.
Nàng nén mình lại để điều hòa hơi thở. “Studio của tôi đã bị đột nhập vào tối thứ Bảy. Nhưng, sau đó anh đã biết rồi, đúng không?” cô mỉa mai. “Anh-”
“Ngừng ngay lại!” Jonas ầm ầm như sấm dậy khi anh bước ra từ phía sau chiếc bàn.
Mac theo bản năng lùi lại một bước khi anh cao hơn hẳn nàng, xuất hiện một cách u ám và đáng sợ trong bộ complê màu xám than, áo sơmi xám nhạt và cà vạt lụa màu xám, với mái tóc đen dài kiểu cách đằng sau khuôn mặt hoàn hảo như được chạm trổ.
Đôi môi đẹp như tạc đang mím lại tái nhợt. “Cô đang nói với tôi là studio của cô bị đột nhập trong lúc cô đang ở cuộc triển lãm vào tối thứ Bảy?”
“Anh thừa biết điều đó - ”
“Mac, nếu cô còn tiếp tục đổ vấy cho tôi như vậy tôi đành phải nghiêm túc nói với cô, cô phải có bằng chứng để chứng minh điều đó!” anh cảnh cáo nghiêm khắc. “Cô có bằng chứng gì không?” anh dồn ép.
Nàng lắc lắc đầu. “Cảnh sát không tìm thấy bất cứ thứ gì liên can trực tiếp đến anh, không,” nàng miễn cưỡng thừa nhận. “Nhưng mặt khác, họ sẽ không làm gì cả, đúng không?” nàng lấy lại sức. “Anh thừa thông mình để - ”
“Mac!”
Nàng lờ đi sự lạnh lùng sắt đá mà anh đưa vào trong lời nói đó. Hơi rùng mình bởi lời cảnh cáo lạnh lùng nàng có thể đọc được trên vẻ mặt của anh.
Nhưng nàng không quan tâm Jonas lạnh lùng và sắt đá như nhế nào, vụ đột nhập hẳn đã được thực hiện bởi người nào đó làm việc cho anh. Ai đó quấy rối, có lý do để đột nhập vào tòa nhà, từ bên ngoài, xuất hiện hầu như không bị phát hiện?
Jonas bị mắc vào chính cơn tức giận của mình bởi một sợi dây. Anh bị chọc tức bởi ý nghĩ ai đó đã đột nhập vào nhà Mac hơn là bởi lời buộc tội của nàng bắt anh phải chịu trách nhiệm về vụ đột nhập đó. Rất có thể nàng ở nhà hôm tối thứ Bảy. Và thế thì hẳn nàng sẽ bị thương nghiêm trọng nếu gây sự với kẻ đột nhập.
Anh cau mày. “Chúng có lấy đi thứ gì không?”
“Không phải cái tôi có thể nhìn thấy, không. Nhưng-”
“Chúng ta sẽ bám vào các sự kiện chứ, Mac?” anh rít lên, dây thần kinh rần rật quanh quai hàm nghiến chặt.
Nàng thận trọng quan sát anh. “Thực tế là tôi về muộn vào tối thứ Bảy và thấy studio bị phá hoại hoàn toàn. Điều an ủi duy nhất là – nếu nó có thể được gọi là như vậy! – ít nhất thì tất cả công việc gần đây của tôi đã ở phòng triển lãm tranh tối đó.”
Jonas gật đầu. “Vậy là không có thiệt hại gì đáng kể?”
Mac mở to mắt căm phẫn. “Nhà của tôi, đời tư của tôi, bị xâm phạm!”
Và anh có thể hiểu tại sao nàng lại khó chịu đến vậy. Chắc chắn phải thế rồi. Nhưng thực sự là cả Mac lẫn tài sản của nàng đều không bị tổn hại.
Anh di chuyển đến ngồi bên cạnh bàn. “Ít nhất cô còn biết đường mà gọi cho cảnh sát.”
“Tôi không phải là một con khờ!”
Jonas không bao giờ nghĩ rằng Mac khờ khạo cả. Tất cả bằng chứng đều chứng tỏ điều ngược lại. “Ý tôi nói không phải như thế’ anh bình luận bằng giọng chua chát.
“Anh đã ám chỉ điều đó, với từ “ít nhất” đó!” Nàng thọc hai tay vào túi quần jean bên hông, ngay lập tức Jonas bị thu hút sự chú ý vào đường cong trưởng thành và đầy đặn của ngực nàng dưới bộ áo len màu đen vừa khít. Thật vô lý làm sao khi anh có thể nhầm nàng với một cô gái trẻ ở lần gặp gỡ đầu tiên của họ hai ngày trước.
Hôm nay, nàng lại khác biệt, anh buồn bã nhận ra. Không còn trẻ hay là một người phụ nữ quyến rũ lạ thường nữa, mà là một người phụ nữ xinh đẹp và lôi cuốn ở tuổi gần ba mươi. Một người đàn ông sẽ không bao giờ biết chán với Mac McGuire khi anh ta không bao giờ biết hết được hôm nay nàng sẽ trông thế nào?
Anh thở dài. “Cảnh sát đã kết luận được gì?”
Nàng nhún vai “Có vẻ họ nghĩ đó chỉ là trò đùa của bọn trẻ.”
Jonas nhăn mặt. “Có thể họ đúng -”
“Bọn trẻ không chỉ đột nhập thôi đâu, chúng hẳn sẽ ăn cắp một số thứ,” Mac sốt ruột phủ định. “Tôi có một tivi màn hình 42 inch, đầu Bluray mới. Những đĩa nhạc, một dàn loa đắt tiền[9] và hàng tá CD, nhưng chẳng có thứ gì bị đụng tới.”
Jonas có vẻ ngạc nhiên. “Vậy có nghĩa là chỉ studio của cô mới là mục tiêu?”
“Chỉ studio của tôi sao?” cô lặp lại phẫn nộ. “Anh chẳng hiểu gì cả, đúng không?” nàng thêm vào khi quay đi một cách ghê tởm.
Vấn đề là Jonas hiểu. Rất rõ là khác. Tự mình chứng kiến công việc của Mac vào tối thứ Bảy vừa rồi, anh đã biết chính xác studio quan trọng với nàng đến nhường nào. Đó là nơi nàng sáng tạo nên cái đẹp từ sâu thẳm tâm hồn mình. Nơi nàng trải lòng mình lên trên những tấm vải. Việc cố ý phá hoại, đập phá, tương đương với việc tấn công vào những xúc cảm thầm kín, sâu thẳm nhất của Mac.
Môi anh mím lại. “Nhưng cô tin là tôi phải chịu trách nhiệm cho điều gì vậy?”
Mac hướng về phía anh một cách thận trọng khi một lần nữa nàng lại cảm giác được sự lạnh lẽo ẩn chứa dưới tông giọng của Jonas, cảnh cáo lời buộc tội nàng đã lặp đi lặp lại trước đó.
Nếu Jonas không chịu trách nhiệm, vậy thì ai? Không chỉ là ai mà còn vì tại sao? Chẳng có thứ gì giá trị bị lấy đi. Thực tế, nơi nàng sinh hoạt trong ngôi nhà còn chưa bị động đến. Chỉ có studio của nàng bị phá hoại. Chắc chắc bất cứ ai làm điều đó hẳn cũng biết studio chính là trái tim và tâm hồn nàng?
Điều đó cũng có nghĩa, vì anh không biết về nàng nên chắc chắn phải loại Jonas Buchanan ra khỏi danh sách bị tình nghi? Rốt cuộc, họ cũng mới chỉ gặp nhau hai lần trước sáng hôm nay, và chẳng có dịp nào thuận tiện để hiểu biết thêm về nhau. Chắc chắn Jonas không biết studio quan trọng với Mac đến nhường nào.
Nàng mệt mỏi lắc đầu. “Tôi chẳng biết tin tưởng vào điều gì nữa...”
“Điều gì đó, tôi nghĩ vậy.” Jonas chua chát bình luận. “Tại sao chúng ta không bắt đầu với vấn đề rằng không phải tôi cũng như bất cứ ai tôi thuê đột nhập vào nhỉ, và đi từ đó đi?” anh gợi ý. “Có lẽ người nào đó có lý do muốn cô đau khổ? Là họa sĩ cạnh tranh với cô hay ghen tị với thành công của cô chẳng hạn? Không thì có lẽ là người tình cũ của cô không muốn ra đi âm thầm lặng lẽ?” anh nói thêm.
Mac nheo mắt. “Rất hài hước!”
Lạ thay, Jonas không thấy lời gợi ý cuối cùng hài hước chút nào. Đặc biệt là khi cùng với đó là hình ảnh sống động thân thể trần trụi của nàng đang quấn chặt lấy người đàn ông khác, mái tóc đen mượt đổ xuống hai bên như dải lụa mượt mà...
Anh đột ngột đứng thẳng dậy và một lần nữa di chuyển đến phía sau bàn. “Sáng nay thực sự tôi rất bận, Mac. Thực tế tôi có một cuộc hẹn trong ít nhất 5 phút nữa, tại sao chúng ta không gặp lại vào bữa trưa và thảo luận thêm?”
Mac quan sát anh với ánh mắt nghi ngờ. “Anh đang mời tôi đi ăn trưa à?” nàng ngập ngừng nhắc lại, như thể chắc rằng mình đã nghe nhầm.
Không, Jonas không mời nàng ra ngoài ăn trưa. Sự thực là những tưởng tượng trước đó đã cảnh báo anh rằng, anh càng ít dính dáng đến Mac McGuire bao nhiêu thì càng tốt cho anh bấy nhiêu!
“Sau khi suy nghĩ kĩ thì tôi thấy sẽ hợp lý hơn nhiều nếu cô nói với thư ký trên đường ra và lên lịch hẹn để quay lại và gặp tôi vào một dịp nào đó tiện cho cả hai chúng ta đấy.”
Sẽ hợp lý hơn, Mac đồng ý, nhưng sau khi trở về muộn từ phòng triển làm vào tối thứ Bảy và nhìn thấy studio của mình trong đống hỗn lộn, và phải sử dụng hàng tiếng đồng hồ để nói chuyện với cảnh sát, và sử dụng nốt phần còn lại của ngày cuối tuần để phát điên trong mớ lộn xộn và khóc với những cái lý do như thế, nàng muốn sắp xếp ổn thỏa vấn đề này một lần cho xong. Hôm nay, nếu có thể.
Cha mẹ nàng, náu mình an toàn trong căn nhà gỗ hẻo lánh ở Devon, nơi họ quản lí nhà nghỉ[10] vào những tháng hè và họ đã lo lắng khi chuyển tới miền Nam nước Anh, để nàng lại một mình ở London. Họ sẽ khiếp sợ khi biết rằng nhà nàng đã bị đột nhập.
Nhưng ăn trưa cùng Jonas Buchanan có phải là một ý hay không? Có lẽ không, Mac buồn bã thừa nhận. Ngoại trừ rằng anh có vẻ chân thành, - không, giận dữ, thật sự – khi phủ nhận rằng anh không chịu trách nhiệm với vụ đột nhập.
Nếu đó là sự thật, thì có lẽ nàng đã nợ anh ít nhất một lời xin lỗi, khi đã đến đây và đưa ra những lời buộc tội gay gắt đó.
“Bữa trưa nghe có vẻ là một ý hay,” Mac phủ nhận lời đề nghị của anh trước đó. “Thực sự thì tôi muốn mời anh ra ngoài ăn trưa.”
Jonas nhướng mày nhạo báng. “Liệu đó có đồng nghĩa với việc cô đang ăn năn không?”
Mac cảm thấy hai má mình đang bừng lên với gợi ý châm chọc của anh rằng nàng sẽ biểu lộ sự ăn năn trong cách ứng xử. “Điều đó có nghĩa là tôi chỉ muốn đền bù cho anh khi nghi ngờ anh có liên can tới vụ đột nhập trong lúc này thôi.”
“Trong lúc này?” Jonas khẽ nhắc lại, cố không nghiến răng. “Cô... thật tốt bụng làm sao.”
“Đừng đánh liều vận may của anh vậy, Jonas,” nàng cáu kỉnh. “Tôi chỉ đề nghị điều đó tất cả chỉ vì bởi tình huống này dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát mà thôi.”
Jonas xem xét nàng dưới hàng mi khép hờ. Mac thực sự đã cư xử như một đứa trẻ khó chịu sáng nay khi xộc thẳng vào văn phòng anh và ném ra lời buộc tội bừa bãi. Cho dù Jonas đã có chút khôn ngoan khi anh nói với nàng rằng anh sẽ phải gặp nàng ở tòa vì nhưng lời kết tội gan góc của nàng mà không hề có một chút chứng cứ gì cả. Anh hẳn là không nên nghĩ đến việc chấp nhận lời mời ăn bữa trưa của nàng.
Nhưng anh...
Mac đã hấp dẫn anh. Khiêu gợi niềm đam mê nơi anh bằng cách mà không một người đàn bà nào làm được trong suốt một thời gian dài. Kể cả trước đây.
Tất cả lý do thêm vào đều cân nhắc anh không nên ra ngoài ăn trưa với nàng sau đó!
Nàng hoàn toàn không giống tuýp người phụ nữ Jonas thường thích. Người phụ nữ xinh đẹp và tinh tế chính là tiêu chuẩn của anh. Những người mà không mong đợi gì từ anh ngoài những món quà là đồ trang sức đắt tiền trong nhiều tuần hay nhiều tháng kéo dài mối quan hệ của họ, nếu có bất cứ ai từng nuôi hy vọng có được điều gì hơn đấy thì họ sẽ phải thất vọng tràn trề sau đó thôi.
Jonas từng chứng kiến và trải qua cuộc hôn nhân tan vỡ của chính cha mẹ anh. Mười hai tuổi, anh đã nhìn thấy họ bắt đầu cắn xé nhau đến từng mảnh bằng cả cảm xúc lẫn lời nói và cuộc ly hôn lộn xộn đó lên đến đỉnh điểm vào lúc anh mười lăm tuổi.
Từ lâu anh đã quyết định rằng điều đó sẽ không xảy ra với bản thân anh. Không phải niềm đam mê thuở đầu của tình yêu. Theo sau đó là vài năm hạnh phúc đáng ngờ. Trước khi sự tổn thương bắt đầu. Phát cáu. Và cuối cùng là hận thù lẫn nhau, rồi ly hôn.
Jonas không muốn điều đó một chút nào. Và nếu nó có nghĩa là anh muốn tránh phải trải qua sự tan vỡ trong các mối quan hệ và hận thù lẫn nhau sau đó thì anh sẵn sàng từ bỏ cái được gọi là “niềm đam mê” trong tình yêu.
Mac McGuire, với mọi người nàng là một nghệ sĩ độc lập và thành công và có vẻ như là một người phụ nữ hạnh phúc-mãi mãi-về sau, kiểu mà Jonas rõ ràng kiềm mình tránh có bất cứ dính líu riêng tư nào.
“Sao?” nàng cáu kỉnh lên tiếng sau một hồi im lặng của Jonas.
Anh nên từ chối. Nên bảo với người phụ nữ này rằng anh nhớ ra anh có một cuộc hẹn ăn trưa hôm nay.
ch.ết tiệt, chỉ là một bữa trưa thôi mà, chẳng phải lời tuyên bố theo đuổi!
Môi anh mím lại. “Tôi có một tiếng rảnh vào khoảng từ 1 giờ đến 2 giờ chiều nay.”
“Woa,” Mac thầm thì, đôi mắt màu khói xám công khai cười nhạo anh. “Tôi thật lấy làm vinh dự khi Jonas Buchanan thấy anh ta có thể dành cho tôi cả một tiếng đồng hồ cơ nha.”
Mắt anh nheo lại chỉ còn một khe lạnh giá khi anh vặn lại, “Đúng ra việc tôi thật sự nên làm là vác cặp mông nhỏ nhắn xinh xắn của cô lên tòa và kiện cô về cái tội vu khống cơ.”
Mắt nàng mở to và đỏ bừng hai má khi nghe thấy Jonas ám chỉ nàng có cặp mông nhỏ nhắn xinh xắn, điều đó khiến nàng một lần nữa hoàn toàn nhận thức được sức quyến rũ tối tăm và nguy hiểm của chính anh...
Có lẽ anh trông có vẻ to lớn hơn vào hôm nay, đôi vai rộng và khuôn ngực mạnh mẽ hiện rõ dưới làn áo sơmi lụa và bộ com lê được cắt khéo, mặt anh đanh lại và hơi giống một tên cướp, được chế ngự bởi cặp mắt xanh biếc dường như là nhìn quá nhiều.
Có phải chúng đang đánh giá Mac bị ảnh hưởng thế nào bởi vẻ đẹp đen tối của anh, và bầu không khí nguy hiểm không nhỉ? Xét cho cùng thì có lẽ hai người ăn trưa với nhau không phải là một ý kiến hay, Mac quyết định với cái cau mày. Nàng có thể xác nhận lại là nàng vừa nhớ ra một cuộc hẹn trước đó. Rằng nàng phải đến phòng tranh của Lyndwood để kiểm tr.a lại cuộc triển lãm đang -
“Jonas, tôi có một bức thư được gửi tới từ -” một người phụ nữ tóc vàng, mắt xanh bước vào từ văn phòng kế bên, và ngay lập tức Mac nhận ra đó là trợ lý của Jonas, Yvonne Richards – cũng là người phụ nữ đã ghé thăm Mac vài tháng trước để cố gắng thuyết phục nàng bán căn hộ – đang bước tới thì đột ngột dừng lại ở ngưỡng cửa văn phòng Jonas khi nàng ta nhìn thấy Mac ở đây. “Tôi sẽ trở lại sau, được chứ?” Nàng ta hoàn toàn lờ Mac đi khi nhìn vào Jonas vẻ dò hỏi.
“Không cần đâu, Yvonne; quý cô McGuire sẽ rời đi bây giờ.” Jonas nói khi anh đứng dậy, rõ ràng muốn đuổi Mac đi.
Thực tế chính xác thì Mac chẳng định làm gì cả để chối bỏ sự thật rằng Jonas đang cố tống khứ nàng đi! Không có bất cứ sự sắp xếp chắc chắn nào để họ tiếp tục gặp lại nhau sau ngày hôm nay mà tiếp tục cuộc thảo luận về điều này ...
“Có một nhà hàng Italia cách đây hai dãy phố,” nàng quay lại hướng về anh. “Tôi sẽ đặt trước bàn cho hai chúng ta vào lúc 1h”
“Có lẽ cô sẽ thích tôi đặt bàn trước cho hai người đấy?” người phụ nữ tóc vàng điềm tĩnh đề nghị. “Chủ nhà hàng biết danh tiếng của ngài Buchanan,” nàng ta nhấn mạnh thêm khi Mac nhìn nàng ta với vẻ dò hỏi.
Mac nheo mắt liếc nhìn người phụ nữ kia khi nàng nghe thấy tông giọng sắc nhọn của ả, nhận ra rằng Yvonne Richards, xinh đẹp và vào những năm cuối của tuổi hai mươi, là một trường hợp cho mẫu trợ lý điển hình – chắc chắn là đang phải lòng ông chủ. Mac ngờ rằng Jonas Buchanan cũng nhận ra điều đó.
Mac gửi đến ả ta nụ cười ngọt như đường. “Cảm ơn cô, không cần đâu. Bản thân tôi cũng biết Luciano mà.”
“Tốt thôi.” Yvonne Richards cắn cảu trước khi hướng về phía ông chủ. “Tôi sẽ quay lại khi anh rảnh, Jonas.” Nàng ta quay ngoắt lại trên đôi guốc 2inch, và trở về văn phòng kế bên, cửa đóng sập sau lưng.
Mac quay về phía Jonas. “Tôi không nghĩ trợ lý của anh thích tôi!”
Miệng anh vội mím lại. “Cô ấy không biết cô đủ lâu để mà không thích cô.” Trước khi Yvonne ngắt lời họ Jonas đã nhất quyết từ chối lời mời ăn trưa của Mac, và anh chẳng hề hạnh phúc với điều đó, giữa họ, Yvonne và Mac dường như đã thu xếp cho anh một bữa trưa ở Luciano vào 1h hôm nay.
Mac hờ hững cười, hai má lúm đồng tiền bất ngờ xuất hiện trên má nàng. “Thường thường thì mất ít hơn 5 phút hả, hmm?”
“Chính xác đó,” anh làu bàu.
Nàng nhướng đôi mày đen, thách thức “Có thể đó là do cô ấy phải lòng anh?”
Anh sa sầm, mặt mày cau có giận dữ. “Đừng có mà ngớ ngẩn như vậy!”
Mac nhún vai hững hờ. “Cô ấy – có vẻ không vui khi biết hai chúng ta ăn trưa cùng nhau.”
“Cô sẽ chỉ rời đi và để cho tôi yên chứ, Mac?” Một lần nữa Jonas di chuyển để ngồi xuống cái bàn bệ vệ với việc xua đuổi rõ ràng. “Tôi sẽ gặp lại cô sau,” anh thêm vào khi Mac không nhúc nhích để đáp lại lời gợi ý hơi-thiếu-tinh tế của anh.
“Một giờ ở Luciano”, nàng đáp lại giễu cợt trước khi rảo bước ra khỏi cửa và hướng đến văn phòng thư ký của anh.
Anh càng cau có hơn khi nhận ra anh không thể cưỡng lại mong muốn ngước lên và nhìn theo Mac rời đi. Nhận thức rõ rệt sự hưởng ứng của anh, nơi giữa hai đùi anh cứng lên, khuấy động, ấm nóng khi anh dõi theo đôi hông mảnh dẻ của nàng lắc lư trông mới gợi tình làm sao và còn cặp mông căng tròn ẩn dưới quần jeans nữa.
Nàng thật kích thích và cũng thật phiền toái, anh kiên quyết nói với bản thân mình. Rắc rối.
Với một chữ T viết hoa rõ ràng! (Nguyên văn: With a very definite capital T!)
(Cam: Theo em hiểu T ở đây là trouble, có nghĩa là rắc rối ấy ạ!)