Chương 8: Yêu một người nữa
Tôi cũng lại gần hắn rồi ngó qua.Ông ta không có ở đó,nhưng bà kia thì có.Tôi kéo Thiện Ân vào chỗ khuất không nhìn thấy được.
“Sao thế?Bà quản lý có gì à?”
“Bà ta đang tìm tôi hay sao ấy?Đi linh tinh nhiều vậy?”
“A!!Cô trốn buổi học lễ nghi nhá.”
“Học mấy cái đấy rồi tôi vứt đi ý chứ,với cậu thì lễ nghi cái gì?”
“Hmmm…cũng giống tôi có cậu rồi mà vẫn phải học võ,tập thể thao ấy..”
“Hửm?Chẳng lẽ ông kia là…haha..”
Tôi cười đểu hắn.Hắn cũng phải học cái gì đó nhưng không thích.Cuối cùng tôi với hắn cũng hợp cạ với nhau hơn một tý xíu.
“Ânnnnnn…”
Hắn với cả tôi giật mình.Trời ơi,ông ta đúng là huấn luyện viên.Chạy mãi mà không mệt hả..Cả bà kia nữa,đi mãi sao không chán vậy?Gừng càng già càng cay….gyaaaa!!Ông ta chạy qua chỗ chúng tôi,không nhìn thấy rồi.Trông bọn tôi cứ như là vừa thoát ch.ết ấy.Bỗng hắn nói thầm với tôi.
“Ê,đổi đối tượng với nhau đi..”
“Đổi á?”
“Tôi chiến với bà kia,cậu đấu với ông ta.”
“Điên à?Khôn như vịt vậy.”
“Không lo,ông ta có biết cậu đâu.Thế nhé.”
Hắn chạy đi theo đường bà kia.Tôi đứng đờ ra một lúc rồi cũng chạy theo ông kia.Trước khi làm gì cũng phải suy nghĩ cái đã.Thấy ông ta,tôi liền chạy gần rồi gạt chân.Ông ta ngã cái rầm một cái,mặt sàn rung chuyển như là có một hòn thiên thạch rơi xuống.Tôi bắn nước vào ông ta *Phụt*
“Đầu…đầu hàng đi nếu không tôi sẽ bắn đấy.”
“Cái gì đây?”
“T…tôi là vệ sĩ của Thiện Ân,hôm nay ông phải cho hắn nghỉ một ngày.”
“Cái gì?Cô biết Ân ở đâu hả”
Ông ta nói rồi đứng dậy.Tôi ngước lên nhìn ông ta,ông ta to gấp bội tôi.Cứ như tôi đang đứng dưới chân núi mà nhìn lên đỉnh.Chạy thôi chứ còn chờ cái gì nữa.A,ông ta đuổi theo kìa,miệng còn nói liên tục.
“Đứng lại..đứng lại!!”
“Ngu gì mà đứngggggggg”
Tôi chạy mãi,chạy mãi.Mà tôi chạy không thấy mệt,quay ra đằng sau xem ông ta đến đâu rồi.Ừm…vẫn thấy ông ta..kèm theo cả đống người hầu đang đuổi tôi nữa kìa.Chắc chắn là do bà kia sai tới
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!Để tôi yên!!!”
Tôi hét vang cả hành lang.Bỗng có ai đó kéo tôi vào một căn phòng,bịt miệng tôi lại.A..ai vậy chứ..mình bị bắt cóc hả ;;^;;….
“Rồi,đi hết rồi đấy!!”
Ơ,nghe giọng quen quen.Người đó bỏ tay ra,tôi quay lại.Anh Minh đang mỉm cười với tôi,ảnh ý vừa cứu tôi sao.
“C..cảm ơn anh.. ÔvÔ..”
“Sao mà lắm người đuổi vậy?”
“….Chuyện dài lắm ạ…”
Tôi nói ề ra chán nản,mệt ch.ết.Chạy được cả nhà hắn rồi còn gì.Tôi ngồi phốc xuống,duỗi chân ra,tay chống đất,mặt cúi gằm xuống,thở dài.
“Làm gì mà cầm cả súng nước thế này…”
“Em đang đi quân sự ấy ^//v//^””
“Hửm…vui nhỉ?Nhớ lại hồi đó ghê”
“Hồi đó hả?”
Mặt anh ấy tự dưng trầm hẳn đi,anh ấy đang nghĩ về quá khứ hả..Có gì trong đó chăng.Chắc là tuổi thơ của anh ấy.Nếu tôi mà nhớ lại chắc cũng trầm tư như anh ấy.Anh ấy vội đổi sang đề khác.
“À không có gì,cô chơi với Thiện Ân à?”
Tôi gật đầu rồi nhìn ảnh ý chằm chằm.Anh ấy nghĩ là chúng tôi đang chơi trò quân sự hả.Cũng giống nhỉ,nhưng thật ra là đi trốn học ý chứ.Không biết anh ấy có muốn tham gia cùng…
“Anh muốn tham gia không?”
“À thôi,tôi lớn rồi..”
“Em cũng 17 tuổi đầu rồi mà anh..Để chút em xin súng của Thiện Ân”.
“Thôi khỏi mà..^_^…”
Anh ấy cười,tôi lại nhìn anh ấy một lúc rồi quay ngoắt mặt đi,tim đập nhanh.C..cái gì thế này,người tôi nóng ran lên ấy,toát mồ hôi nữa.Bắt đầu cảm thấy bối rối,hiuhiu…
“S..sao vậy?Mặt đỏ lên rồi này!!”
Anh ấy ghé sát mặt vào mặt tôi.A!Người tôi ngày càng nóng hơn rồi đây này,tim đập thủng cả lồng ngực.Đây là…triệu chứng của bệnh yêu mà….@@...............Bỗng cánh cửa mở ra,bước vào là Thiện Ân.Mặt cậu ta thoáng ngạc nhiên rồi bỗng chạy đến chỗ tôi,đẩy anh Minh ra.
“Tránh xa cậu ta ra!!!”
“N…này!!!”
“À..anh xin lỗi.”
Anh Minh trở nên bối rối,lưng khòng xuống.Hắn kéo tôi dậy rồi đá vào chân tôi một cái.
“Ngồi đây làm cái gì vậy?Không đi chiến đi còn làm mấy trò vớ vẩn.”
“Ân..em hiểu nhầm rồi”.
“Không có nhầm lẫn gì hết!!Anh cướp mất họ còn chưa đủ sao”
Hắn quát lên,anh Minh cũng chẳng nói được gì.Mặt anh ấy buồn đi rồi cúi mặt xuống.Tôi bắt đầu cảm thấy sợ,cái không khí này căng thẳng và ngột ngạt quá.Họ mà hắn nói tới là những ai,chắc chắn mối quan hệ của họ có gì rồi.Tôi cũng cố giải thích.
“H..hiểu nhầm thật mà…”
Hắn quay lại lườm tôi.Ôi cái ánh mắt đó…cái đôi mắt rực lửa như muốn đốt cháy tôi lên vậy.Tay hắn nắm càng ngày càng chặt.Tôi sợ , chẳng nói năng gì nữa.Tôi chưa bao giờ thấy hắn như này cả.Tim tôi giờ như đập thủng lồng ngực rồi song muốn nhảy ra ngoài nữa.Bỗng có tiếng ngoài cửa
“Tôi vừa nghe tiếng hét trong này,vào thử xem!!”
“ch.ết rồi,trốn vào trong tủ nhanh!!”
Hắn kéo tôi vào trong một cái tủ quần áo trong phòng đó.Tôi om như mực.Hắn đóng sầm cửa vào.
“Anh Minh còn ngoài đó mà!!”
“Kệ anh ta!!!”
Một chút ánh sáng bên ngoài rọi vào trong,tôi nhìn thấy đôi mắt của hắn.Vẫn là một ngọn lửa đỏ rực,cháy mạnh mẽ.Tôi bắt đầu cảm thấy nhói ở cổ tay.Hắn cầm chặt quá,xương tôi như muốn gãy ra vậy.Hắn coi vậy sao mà khỏe thế.Tôi cố kéo tay hắn ra,hắn thấy vậy nên cũng bỏ ra.Trời ơi,tím hết lên rồi này.Đau…
“Hiuhiu……..Ơ_Ơ..ch.ết..”
“Cậu vừa phát ra tiếng gì thế?”
Trời ơi,đó là cái tiếng mà chỉ trong suy nghĩ của tôi mới dám thốt lên.Sao tôi lại nói ra cái từ đấy vậy.Xấu hổ ch.ết,huhu..Tôi vội vàng bật lại
“Làm gì có..”
“Hiuhiu….”
Hắn nhại lại lời nói đó của tôi.Nghe buồn cười ch.ết.Tôi tủm tỉm cười,chắc hắn không nhìn thấy tôi đang cười đâu,xung quanh tối om.Chỉ có sáu cái khe nhỏ,dài.Từ đó tôi có thể thấy anh Minh cùng với đám người kia.Chắc anh ấy đang cố giúp đánh lạc hướng họ.
“Mấy người tìm gì thế?”
“Thiện Ân với con nhỏ người mới!!!”
“Không nói sớm,trong tủ ấy!”
Cái..cái gì vậy..Anh ấy nói cho họ biết chỗ của chúng tôi thẳng thừng.Hẳn anh ấy cũng giận hắn lắm nên định chơi hắn một cú.Tôi quay sang xem mặt hắn như thế nào,hắn đang cười,nhưng là cười khinh.Nhếch miệng lên.Lại là cái điệu cười này,tôi ghét cái điệu cười này.Nhìn hắn bây giờ chẳng tử tế gì,tôi lúc này cũng không dám chắc tin tưởng hắn sẽ bảo vệ hạnh phúc cho Nguyên nếu hắn cứ khinh miệt người ta như bây giờ.Họ đến gần chỗ chúng tôi,cánh cửa tủ mở phăng ra.Ông ta phũ vãi…Hắn giương súng lên và bắn,nhưng đâu chỉ có một mình ông ta đâu,còn cả một đám người hầu đằng sau,chật kín cả phòng.Không có lỗi thoát,vậy là chúng tôi bị bắt.Tôi và hắn bị phạt chạy 10 vòng xung quanh cái sân nhà của hắn.Tôi như chạy trên cả cái sân bay Nội Bài,mệt gần ch.ết.Chân của tôi bước còn không nổi.Tôi chạy khoảng 5 vòng là mém xỉu luôn.Vậy mà hắn chạy tới 10 vòng mà vẫn còn sức cõng tôi.
“Cậu khỏe thật đấy!!”
“Quen rồi!!”
“Xin lỗi nhé..tại tôi mà hôm nay thua mất rồi ;;^;;…”
“Lần nào tôi cũng thua họ mà..”
Không phải lần đầu tiên hắn chơi trò này hả?Vậy ra hắn cũng đã tự tạo ra một trò chơi cho mình để cảm thấy đỡ chán.Nhưng chưa chắc họ đã nghĩ đây là một trò chơi.Họ chỉ làm nhiệm vụ của mình,không rảnh để chơi với hắn.Tôi cảm thấy hắn đang rất cô đơn.Sinh ra tại một căn biệt thự khổng lồ này nhưng phải sống một mình,cô đơn lấn chiếm.Giờ tôi thấy thương hại hắn.Tôi cứ nghĩ nhà giàu phải sung sướng lắm chứ.Liệu tôi có thể làm bạn hắn không nhỉ…
“Lần sau T..Tú sẽ cố gắng!!”
“Gì thế?Xưng hô thân thiết như vậy từ bao giờ thế?”
“Không thích à?”
“Không!”
“Ngốc…_3_”
“Nói gì thế?”
“Đồ ngốc!!!!!! >O