Chương 31: Bản sao
Không khí ở Hà Nội bắt đầu trở lạnh nhưng mà thất thường.Nóng lạnh cứ đột ngột nên chẳng ai có thể mặc quần áo theo mùa nổi.Hôm nay trời lạnh.Lạnh đến mức thấu xương thấu tủy,mặc dù tôi mặc rất ấm nhưng vẫn không thể tránh nổi cái cảm giác lạnh sống lưng.Gì kỳ vậy?Cảm giác bất ổn này là thế nào…Tôi với Nguyên muốn đi thật nhanh để tránh cái giá lạnh,muốn đến lớp thật nhanh.Trong lớp tôi,không khí rất ấm cúng bởi tiếng cười của tụi học sinh cuối cấp.Tháng 11,phải rồi,khoảng 5 tháng nữa là phải xa nhau.Mọi người,đang tiết kiệm từng ngày,từng ngày một.Tôi ngồi xuống ghế rồi cảm nhận cái không khí ấm cúng ấy,dễ chịu =v=…Hắn lúc nào cũng đến sớm hết.Nếu tôi không đến nhà hắn trước lúc đi học thì hắn càng đi sớm.Vì ở nhà,không có ai chơi cùng hết,chán nhỉ? Hắn thấy tôi ngồi xuống và rồi lại càu nhàu.
“Sao sáng không sang nhà tôi?”
“Lạnh vầy ngại đi…”
“Làm mấy đứa hầu nó cứ ầm ĩ ngoài cửa…khó chịu…hiuhiu..”
“Đừng có nói cái từ hiuhiu đấy ò^ó.”
“Ahaha!!Mà tôi thấy cái này trong ngăn bàn cậu này!!”
Hắn giơ lên một tờ giấy kèm theo một cây kẹo ʍút̼.Tôi có thể cảm thấy sự bất ổn tỏa ra từ bức thư,thật nồng nặc,ghê thật Ô___ô.Hắn ngó qua ngó lại tờ giấy.
“Hình như là thư tình?”
Thư tình á?Tôi giật lại tờ giấy và vội vàng mở ra xem.Tôi thật sự rất sốc khi nhìn thấy mấy cái chữ ngoằn nghèo trên tờ giấy,quái hiểu gì luôn @@..Hắn lại giật phăng tờ giấy đó từ tay tôi và nhìn với bộ mặt max ngu,hắn cũng chẳng hiểu được đấy là chữ gì…
“Nguyên xem với…ơ hơ Ô___Ô””
“Chữ cổ đại…Thôi để thiếu gia ta ngồi nghiên cứu.Tưởng chữ ta cổ lắm rồi chứ…”
Nguyên cũng muốn xem nhưng khi nhìn được thì chẳng nói năng được gì.Hắn lại tỏ ra kiêu ngạo kìa,mà công nhận chữ hắn cũng cổ thật,khó mà dịch được.Tôi cũng cúi xuống và nghiên cứu cùng thì bỗng có ai đó nắm chặt lấy tay tôi và kéo tôi đi đâu mất.Đó là thằng nhóc lớp 10 lùn tịt,bây giờ mà cố kéo cái tay lại thì sợ nó ngã.Nhìn nó mỏng manh dễ vỡ quá,thương ghia ÓvÒ.Thằng nhóc kéo tôi vào căn-tin và đẩy tôi ngồi xuống ghế,nó đứng đối diện tôi rồi đập mạnh xuống bàn.
“Chị đã đọc được thư của tôi chưa”
“Thư nào…?”
“Thư tôi để trong ngăn bàn chị ấy!!”
“Đấy gọi là thư à…”
“Chị đọc được chứ?”
“Không…không đọc được mấy con sâu đấy đâu…”
“Vậy để tôi viết lại!!”
Nó lôi một tờ giấy và một cái bút rồi hì hục viết.Bây giờ mới viết à…mà viết thì cũng đâu có hiểu.
“Thôi chú nói luôn đi cho rảnh nợ -___-“
“Được rồi!!Tôi thích chị mất rồi!!Chị làm bạn gái tôi nhé!!”
Tôi bất ngờ,thằng nhóc này thích tôi cơ á.Tôi cứ tưởng là nó ghét tôi lắm vì cái vụ hồi khai giảng chứ…Nhưng mà tôi lại không thể đồng ý,tôi vẫn còn sức để chờ đợi người đó.Tôi hiểu cái cảm giác bị từ chối,nó thật buồn và đau.Tôi không muốn làm bất kỳ ai tổn thương cả,xin lỗi nó liệu có ổn?
“X..xin lỗi…Tôi..tôi…tôi…”
Ôi shiệt bị cà lăm rồi.Nó tỏ tình mình một cách dõng dạc cơ mà,mình thì cứ chữ “tôi” mà lặp lại liên hồi.Chẳng lẽ mình không bằng một thằng oắt con sao. Trời ơi,vô dụng,vô dụng quá đi con nhỏ kia…>___