Chương 2
Khi đại hiệp gặp gỡ đại hiệp, có lẽ là sẽ ngồi cùng một chỗ, chén lớn uống rượu đại khẩu ăn thịt; khi tiểu tặc gặp gỡ tiểu tặc, có lẽ sẽ tâng bốc hoặc là móc xỉa lẫn nhau……
Như vậy khi Thải Hoa Môn môn chủ gặp gỡ đích thực vạn ác hái hoa tặc, sẽ như thế nào? Dĩ nhiên là sẽ cùng nhau thảo luận một chút về vấn đề kỹ thuật, sau đó giúp nhau hái a hái……
「 Tiểu Điệp nhi, ngươi thật sự không nhớ ta sao?」Hoa phục nam tử ‘đúng hẹn lại lên’ ôn ôn nhu nhu hỏi Hồ Điệp đang trưng ra vẻ mặt ngây thơ.
Hồ Điệp lập tức run cả người, hơi hoảng sợ cẩn thận dò xét hắn.
Lần trước chỉ lo hỏi tội, kết quả không những tội hỏi không ra, mà cũng chẳng còn tâm tình mà cẩn thận thăm dò người này cho rõ ràng.
Giờ phút này mặt đối mặt, chỉ thấy hắn dáng người thon dài, không cần lột sạch cũng biết được bên dưới lớp y phục kia nhất định là một thân thể hoàn hảo, nhìn người phía trên so với hắn còn lớn hơn vài tuổi, vậy mà tiếng nói của y……
Hồ Điệp lại rùng mình một cái, lần trước không phát hiện, nam nhân làm sao lại có thể nói bằng chất giọng âm nhu như vậy…… Tuy rằng cho tới bây giờ, chưa từng có thực tế diễn luyện qua, nhưng bằng bản năng cũng có thể biết rõ ràng người này đang — câu dẫn hắn!
Lần trước trong lúc đánh nhau bị y…… Ân, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng tựa hồ sự thật là đã bị…… Đùa giỡn.
Làm sao bây giờ? Sư phụ chỉ truyền cách công thành lược địa với nữ nhân, không có dạy phải làm sao để đối phó nam nhân nha.
Hồ Điệp đang khổ tâm khổ trí, lại nghe thấy y ôn nhu nói:「 Ta biết ngươi tạm thời sẽ không nhớ ra, chúng ta đã ly khai quá lâu. Bất quá Tiểu Điệp ngươi gần đây đang gặp một đại phiền toái, à không, là nguy cơ rất lớn rất lớn, ta muốn mang ngươi đến một nơi an toàn hơn.」
Phiền toái? Những lời đồn đãi nhảm nhí kia đã là phiền phức lớn nhất rồi! Còn có thể có nguy cơ rất lớn rất lớn gì……
Sư phụ có nói qua, vô kiến phi lễ (chuyện ko hợp lễ nghi thì ko được nhìn). Hắn câu dẫn ta, ta không thể giả bộ như nhìn không thấy, nếu không cũng quá không lễ phép.
Nói đến cùng thì y cũng là nam nhân, ân, tạm thời cứ tưởng tượng y là mỹ nữ a……
「 Công tử,」 Hồ Điệp mỉm cười nói:「 Xin hỏi công tử muốn đem nhân gia ta đi đâu?」 Theo lời nói, còn vứt thêm một cái mị nhãn vô cùng điêu luyện.
Hoa phục nam tử tròng mắt thiếu điều muốn rớt xuống đất, gần nửa ngày sau mới lầm bầm làm bàm, lầm bầm lầu bầu một đống lời nói Hồ Điệp không hiểu nổi, đột nhiên y đứng lên, không phân trần gì kéo hắn chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói:「 Tiểu Điệp huynh, mười năm không gặp, ngươi lại họ luôn cả cách câu dẫn nam nhân! Ta nhất định phải hảo hảo quản giáo ngươi!」
Cái gì? Hồ Điệp trong lòng sợ hãi kêu một tiếng, không phải y đến câu dẫn ta sao? Ta khi nào thì câu dẫn y chứ!
Vừa xoay người một cái, hoa phục thanh niên đột ngột điểm huyệt đạo của hắn, sau đó ôm lấy hắn bước đi.
Muốn dẫn ta đi làm cái đó sao? Hồ Điệp bị ngăn cách mười năm trong lòng lớn tiếng hỏi, không phải là muốn bắt ta đem đi luyện công đó chứ a!
Sư phụ đã sớm nói, hành tẩu trên giang hồ nhất định phải phòng kẻ có võ công kỳ quái, kết quả thảm nhất chính là bị bọn họ lấy ra làm thuốc luyện công, so với tiền *** hậu sát còn đáng sợ hơn!
Song giá mã xa trên đường chạy như điên hơn một ngày, Hồ Điệp biết kỵ mã, nhưng lại không quen ngồi mã xa — hắn bị đoạn đường xóc nảy này làm cho hôn mê!
Nghiêng nghiêng vẹo vẹo ngã vào xa sương (phòng trong xe ngựa), kẻ bắt cóc hắn trên đường đi một câu cũng không nói với hắn. Nhưng trong mông lung, Hồ Điệp chỉ cảm thấy, y một mực dùng loại mắt muốn chảy nước mà quỷ dị nhìn mình. Cho nên tuy rằng rất khó chịu, nhưng hắn vẫn cứ cố gắng gượng không dám ngủ. Vạn nhất lúc ngủ, phát sinh chuyện gì đó không tốt thì biết làm sao bây giờ?
Ngay lúc sự nhẫn nại của hắn đã tới mức cực điểm, mã xa cùng hắn tâm hữu linh tê rốt cuộc cũng dừng lại.
Tiếp theo kẻ bắt cóc ôm hắn như ôm nữ nhân bước ra ngoài.
Sau đó hắn cảm thấy như mình giống như được đặt lên một cái gì đó mềm mại. Cảm giác kia thật sự là thoải mái a! Hồ Điệp than nhẹ một tiếng, đầu nghiêng một cái, mê man bất tỉnh nhân sự.
Phảng phất như đã ngủ cả một đời rồi, lúc Hồ Điệp tỉnh lại nhìn thấy một đôi mắt thâm quầng vừa lo lắng vừa đen vừa to lại vừa lớn đối diện.
「 A — quỷ nha!」 Hồ Điệp kêu lên thảm thiết, huy chưởng bổ tới.
Mắt quầng thâm lóe lên tránh thoát, thuận thế bắt lấy móng vuốt nho nhỏ trắng trắng mềm mềm của Hồ Điệp đè xuống.
Tập trung nhìn kỹ lại, nguyên lai hoa phục thanh niên bắt cóc hắn. Chỉ có điều là y đã thay đổi y phục, lại thêm hai mắt thâm quầng, trong khoảng thời gian ngắn nhìn không nhận ra mà thôi.
「 Ngươi, ngươi muốn, muốn làm cái gì?」
Nếu như không có nhìn lầm, thì vừa rồi trong đôi mắt thâm quầng tuyệt đối đã hiện lên một chút hàn khí âm lãnh đến cực điểm! Nhưng chỉ cần một chút như vậy, cũng đã đủ để làm cho tân nhậm Thải Hoa Môn tiểu môn chủ không hề có kinh nghiệm giang hồ toàn thân run lên.
Hơn nữa…… Tư thế của hai người cũng quá quái dị a! Nhìn thế nào cũng giống như tư thế trong mấy bức mao* thư sư phụ cho mình xem……
(*có thể xem như là truyện tranh =))). Mà truyện thể loại nào thì chak khỏi nói ai cũng biết.)
「 Gọi tên ta!」 Thanh âm của y vừa nhẹ vừa mềm vừa âm vừa lãnh, giống như một con rắn nhỏ, lành lạnh trơn bóng chui thẳng vào mạch máu người khác.
Hồ Điệp trong nội tâm run lên, không có một chút cảm giác thoải mái, rung rung méo mó nói:「 Ngươi, ngươi không có, nói cho ta biết……」
Nam nhân sắc mặt càng khó xem, giằng co nửa ngày mới mở miệng:「 Giang Lương…… Ngươi nhớ cho kĩ, lần này không cho phép lại quên!」
A?! Lại? Không cho phép lại quên? Ta trước kia có nhớ sao?
Mặc dù ôm một bụng nghi hoặc buồn bực, nhưng nhìn thấy đôi mắt thâm quầng cùng nhãn thần âm u của Giang Lương, Hồ Điệp không chút do dự gật đầu, hơn nữa còn mặc niệm vài lần để khỏi quên.
「 Cái kia, ngươi, ngươi cũng phải nói cho ta biết, vì sao bắt cóc ta?」 Mặc dù hơi sợ một chút, nhưng là sư phụ có nói qua, có ch.ết cũng phải ch.ết một cách minh bạch!
Giờ này khắc này, vị tiểu môn chủ này đã đem chuyện có người mạo danh làm bại hoại thanh danh môn phái của bọn họ, vứt lên chín từng mây!
Giang Lương hí mắt cười rộ lên:「 Bắt cóc? Hắc hắc…… Vậy cứ cho là bắt cóc đi. Cho nên ngươi phải thành thật một chút mà làm ta vui vẻ a, bằng không……」 Hắn tái mặt, làm ra một cái biểu tình tội ác tày trời,「 Ta sẽ hảo hảo tr.a tấn ngươi!」
Hồ Điệp một lần nữa không chút do dự điên cuồng gật đầu.
A! Người này thật đáng sợ! Làm sao toàn thân chỗ nào cũng âm hiểm giống như điều xà( loại rắn, N bó tay, ko bit rắn gì) vậy? Sư phụ, gặp phải loại nam nhân này thì nên làm cái gì bây giờ?
Có thể lão Hồ Điệp đang náo loạn ở cái thế giới nào đấy, căn bản không nghe thấy tiếng gọi chiêu hồn của Tiểu Điệp.
Tiểu Hồ Điệp bước vào đời chưa lâu chỉ có thể tội nghiệp trơ mắt, nhìn Giang Lương thoát y phục giở chăn tiến vào, vuốt ve hắn bắt đầu ngủ……
Cái này…… Loại tình hình này…… Không đúng……
Hồ Điệp khẩn trương muốn giãy ra nhưng lại không dám nhúc nhích động đậy. Hùng tâm tráng chí muốn phát dương quang đại môn phái chính mình lúc trước, sớm đã bay đến dục trì của Vương mẫu nương nương rồi, hiện tại trong đầu chỉ còn có đông cung đồ bay lượn theo bản năng……
Thân thể cương cứng truyền đến một tia lại một tia lương khí. Giang Lương này không biết luyện âm hàn công phu gì, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào là nóng!
Hồ Điệp trong nội tâm tuy bất an, nhưng lại cảm thấy hết sức thoải mái. Hắn bình thường luyện công thường cảm thấy toàn thân nóng bức, như thế này cũng tốt, giống như có cái gối ôm matsmer từ trên trời rớt xuống vậy.
Cứ vừa khẩn trương, vừa buồn bực, lại thoải mái như vậy, tiểu Hồ Điệp sơ xuất giang hồ, không hề đề phòng chìm vào giấc ngủ.
Tục ngữ nói, yến vô hảo yến (ăn không ngon). Nhưng chiếu theo hoàn cảnh của Hồ Điệp lúc này, phải sửa lại thành 「 Miên vô hảo miên (ngủ không yên) 」*
(*Này là Nguyệt đoán đại theo ngữ cảnh thôi ^^. Bạn nào biết ý nghĩa thật chỉ N nha)
Trợn mắt lên lần nữa, Hồ Điệp chỉ hận từ nay về sau không thể mê man trọn đời mãi mãi không tỉnh lại. Bởi vì bởi vì…… Hắn cùng với Giang Lương, không mảnh vải che thân thân mật dính sát vào nhau mà ngủ! Lão thiên a! Sư phụ oa, đây chẳng lẽ là con đường duy nhất để trọng chấn Thải Hoa Môn?!
「 Đúng vậy, đây là con đường duy nhất!」 Thanh âm phát ra từ trong miệng Giang Lương đang nhắm hai mắt.
Hồ Điệp hốt hốt hoảng hoảng sợ hãi kêu lên một cái, chẳng lẽ đây là thuật đọc tâm trong truyền thuyết mà sư phụ lúc nào cũng tơ tưởng tới? Người này có thể đọc hiểu tâm tư của ta?
Không thể tưởng tượng nổi quay đầu, lại vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Giang Lương.
Hồ Điệp lập tức nghiêng đầu đi.
Giang Lương lập tức nhếch môi nở nụ cười. Tiểu bổn đản (ngốc), trong nội tâm nghĩ cái gì đều lầm bầm lầu bầu nói ra?
Cánh tay dài mở rộng, quay mặt Hồ Điệp lại, nhìn ánh mắt của kinh nghi bất định hắn cười hắc hắc, Giang Lương liền áp đôi môi của mình vào cái miệng nhỏ nhắn của hắn……
Hồ Điệp giật mình há to miệng.
Giang Lương trong lòng lại mừng rỡ quá đỗi, đầu lưỡi giảo hoạt lập tức xuyên đường quá thất (từ bên ngoài xông vào phòng trong), bắt được hương hoạt đầu lưỡi kia, dụ dỗ hắn chậm rãi duỗi ra, nhẹ nhàng cắn cắn.
Hai tay nâng lên … gương mặt tinh xảo của Hồ Điệp, trong khoảng thời gian ngắn, ngọt ngào mật mật không kềm chế được.
Hồ Điệp đầu óc cháng váng, thẳng đến khi sắp hít thở không thông, Giang Lương mới lưu luyến buông hắn ra.
Chậc chậc lưỡi, Giang Lương không có nhân tính nói:「 Tiểu Điệp nhi, nước miếng của ngươi hảo ngọt a! Vừa nóng lại ngọt cảm giác hảo thích, lại lần nữa được không?」
Nói xong, cũng không quản Hồ Điệp còn đang há mồm thở dốc, xoay người đè lên hắn, tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt đến thiên hôn địa ám.
Hồ Điệp khóc không ra nước mắt. Tại sao những chiêu mà sư phụ dạy mình để dùng trên người nữ nhân thì đều bị hắn dùng lên người mình? Càng khiến người ch.ết không nhắm mắt chính là, cái tên Giang Lương này, y y y…… Trình độ của y so với đương nhiệm môn chủ Thải Hoa Môn còn cao hơn!
Dục vọng song song không ngừng dâng lên trong thân thể khiến y cũng khó chống lại khảo nghiệm này (này là N chém gió), Những giọt mồ hôi tinh mịn trải khắp tấm lưng rộng lớn của Giang Lương, nơi trọng yếu nhất trên cơ thể cũng đã cương cứng cạ lên bắp đùi bóng loáng của Hồ Điệp.
Hồ Điệp tuy rằng hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, nhưng mười năm qua dù sao cũng đã xem qua vô số độc môn bí kíp đông cung đồ, cho nên lúc này hắn phi thường tinh tường kế tiếp sẽ có chuyện gì phát sinh.
Theo như sư phụ nói thì đó là ngàn phân thoải mái vạn phần mất hồn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải được thành lập giữa hắn và một nữ nhân.
Hiện tại hai diễn viên đều là nam nhân chính cống, tuy nhiên trình tự thoạt nhìn tựa hồ cũng không có gì khác biệt, tình hình giống vầy sư phụ cũng có nói qua, bất quá điểm khác biệt lớn nhất chính là –
Chính mình ở mặt dưới! Toàn thân thì vừa vô lực vừa nóng bức…… Có nguy hiểm gì không đây? Có khi nào sẽ bị chân khí đảo ngược mà ch.ết không a……
Thời khắc Giang Lương cơ hồ say mê, thời khắc xuân quang kiều diễm rực rỡ khôn cùng, thời khắc muốn xxoo đến ch.ết như vậy……
Đông cung đồ phủ lên mặt sư phụ, độc môn bí kíp đề bốn chữ trọng chấn gia phong thật to, ở trong đầu Hồ Điệp bay múa loạn xạ, nháo hắn hoảng hốt không thôi.
Hồn nhiên không biết lúc này hắn vì những vấn đề này mà cau lại hai hàng lông mày, hai mắt ẩn ẩn đau thương, lại càng khơi mào tham muốn chiếm giữ mãnh liệt của Giang Lương.
Nhưng mà……
「 Tiểu Điệp nhi, đây là lần đầu tiên của ngươi đúng không?」Giang Lương thanh âm nhẹ nhàng như xà nhập cốt vang lên.
Hồ Điệp gật gật đầu, trong lòng đột nhiên nổi lên ủy khuất. Không biết, chuyện này ở trong mắt sư phụ hắn là biết bao nhiêu sỉ nhục –
Thân là Thải Hoa Môn môn đồ kiêm môn chủ, trong giang hồ lăn lộn nửa tháng, lại vẫn chỉ là một tiểu hà mễ (con tôm)!
Giang Lương nhìn vẻ mặt muốn khóc của hắn, hít sâu một hơi, dứt khoát xoay người xuống tự mình xử lý.
Cuối cùng, hắn ôm cực độ khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn người đang ngồi kế bên hống nói:「 Tiểu Điệp nhi, không phải sợ, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi! Trừ phi chính ngươi nguyện ý, bằng không ta tuyệt đối sẽ không cưỡng bức.」 nói xong lại hôn hôn.
「 Được rồi, nhanh đứng lên, còn phải đi ăn tối nữa. Còn có người muốn gặp ngươi!」
「 Ai muốn gặp ta?」
「 Rất nhiều người! Người muốn gặp ngươi nhất chính ta đại nương của ta!」
「 Đại nương của ngươi?」 Sư phụ nói lão bà phiền toái nhất……
「 Ân, Tiểu Điệp nhi, ngươi bất động là muốn ta giúp ngươi mặc quần áo?」
「 A! Ách…… Không phải không phải……」
「 Ha ha, không sao ta rất thích ý!」
Có mấy bộ y phục mà mặc đến nửa ngày, Hồ Điệp hậu tri hậu giác mới biết mình đã để cho người ta chiếm hết tiện nghi.
Thất quải bát quải đến nhà ăn, đã thấy cả bàn ngồi đủ già trẻ lớn bé.
Hồ Điệp từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng thấy căn phòng nào lớn đến vậy. Trên đường đi xem cái này nhìn cái kia, cái gì cũng mới lạ.
Kết quả khiến cho Giang Lương cái mũi hồng hồng đau lòng nói:「 Tiểu Điệp nhi, ngươi từ nhỏ đã chịu khổ, thật đáng thương! Từ nay về sau ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, không bao giờ … để ngươi chịu khổ nữa!」
Lời thổ lộ thâm tình như vậy, nếu để cho những thiếu nam thiếu nữ khác nghe được, nhất định họ sẽ hưng phấn đến hôn mê.
Không vì cái gì khác, đơn giản là vì những lời nói đó từ trong miệng Giang Lương mà ra vả lại Hồ Điệp cũng không biết cái tên Giang Lương có ý nghĩa gì, hơn nữa hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong vô tận tán thưởng đối với căn phòng, tùy ý đáp ứng cho qua, cho nên căn bản là không có nghe y đang nói cái gì.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, cũng bởi vì tùy tùy tiện tiện đần độn, u mê đáp ứng như vậy, hắn đã tự mình đá mình ra khỏi Thải Hoa Môn!
Những nhiệt huyết ảo tưởng làm vinh danh môn phái kia, sau này cũng bởi vì lời đáp ứng tùy tùy tiện tiện, đần độn, u mê giờ phút này, đã trở thành ảo tưởng vĩnh viễn, ch.ết non trong tay Giang Lương, dây dưa qua lại khiến người khác khinh thường.
Cái gọi là cảm giác người nhà, Hồ Điệp sớm đã không còn ấn tượng gì.
Giờ phút này chỉ thấy một đám già trẻ lớn bé cả trai lẫn gái, không chuyển mắt nhìn chòng chọc chính mình, lập tức khẩn trương hẳn lên, không khỏi vươn tay túm lấy tay áo của Giang Lương.
Giang Lương thấy hắn ỷ lại chính mình như thế, trong nội tâm rất cao hứng. Kéo hắn qua thoải mái ngồi xuống, cũng không giới thiệu, mà chỉ ân cần gắp rau cho hắn ăn.
Cả bàn nam nữ già trẻ, không nhúc nhích mà cứ như vậy nhìn những động tác thân mật của hai người. Tất cả ánh mắt, đều tập trung hết lên người Hồ Điệp đánh thương, khiến cho hắn ăn cũng không được, không ăn cũng không được.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Hồ Điệp chưa bao giờ có bữa cơm nào ăn uống khổ sở như bây giờ!
Thực tế ánh mắt của lão bà, quả thực y như là thần nhãn trong truyền thuyết, giống như xuyên thấu qua lớp y phục mà nhìn hắn lõa thể. A, thật đáng sợ! Đây chính là ‘dùng ánh mắt cường bạo người’ mà sư phụ nói đó sao! Hồ Điệp theo bản năng rụt lại thân thể.
Đột nhiên, Giang Lương bên cạnh đem đũa ba một cái để xuống bàn, lạnh lùng nói:「 Các ngươi nếu không muốn ăn cơm thì trở về phòng hết đi!」
Một câu vừa dứt, trên bàn nam nữ già trẻ nhanh chóng đầu chén chấp đũa, động tác chỉnh tề, phảng phất giống như đã được huấn luyện chuyên môn mà ra!
Trong phòng ăn im ắng, chỉ có Giang Lương nhẹ giọng mềm mỏng dụ hống Hồ Điệp dùng cơm.
Trừ phi là một khối mộc đầu, nếu không bất kỳ cho ai cũng có thể cảm giác được trong không khí có mục quang (ánh mắt) bay lượn, lúc mờ lúc tỏ như có như không, bồng bềnh đung đưa qua vô lại tung, nhưng mục đích cuối cùng đều là ở trên người Hồ Điệp.
Giang Lương một lần nữa ba một tiếng đặt đũa xuống, lạnh lùng nói:「 Nói chuyện!」
Sau khi hít vào một hơi, trong phòng ăn đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, nam nữ già trẻ cười cười nói nói, hi hi ha ha, ăn lo ăn, uống lo uống.
Lão thái gia cầm đầu, ngồi trên ghế cố gắng chống đỡ, bên cạnh còn có đội cổ động viên liên thanh kêu không được thua không được thua!
(*Lại chém gió đây, Nguyệt chém gió truyện này nhiều lắm a~)
Hồ Điệp quả thực muốn khóc, đây gọi là người nhà sao? Đây gọi là người một nhà cùng nhau ăn cơm sao? Thật đáng sợ! Cảm tạ ông trời đã để cho ta làm cô nhi!
Giang Lương nhìn hắn, lần thứ ba bỏ đũa xuống.
Trong tích tắc, ngay cái góc tối nhất trong phòng, Giang gia chỉ còn một con gián Tiểu Cường duy nhất may mắn còn tồn tại, ngoài ra ai cũng sợ tới mức không dám động.
Giang Lương nghiêm mặt:「Các ngươi muốn hỏi cái gì, ngay lúc ta còn vui vẻ thì lo mà hỏi đi!」
Ngươi gọi đó là tâm tình vui vẻ sao? Mọi người nhất trí một tiếng lòng, lặng lẽ xoay quanh trên không trung, nhanh chóng chạy khỏi ánh mắt giết người của Giang Lương.
Ánh mắt mọi người đều hướng về lão bà cầm đầu, sau khi lão bà dùng mục quang cùng bọn họ quyết đấu ba lượt thì hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chịu thua. Đành phải ngượng ngùng cười nói:「 Giang Lương a, bên cạnh ngươi vị kia, ách, tiểu mỹ nhân, ngươi vẫn chưa có giới thiệu nha, ách, đại nương nghĩ…… Ách……」
Giang Lương liếc nhìn nàng một cái, lão bà lập tức im tiếng.
「 Tiểu Điệp nhi, ta giới thiệu với ngươi, đây là các vị nương, đó là cha, còn đây là các vị đại ca đại tẩu.」
Hắn một tay chỉ cả đám người, Hồ Điệp căn bản không cũng chẳng rõ được ai là ai, cũng không biết phải chào hỏi bọn họ ra sao, chỉ biết là trong đó có một nam một nữ là cha và nương của y.
「 Đây là Hồ Điệp.」 Giang Lương yêu chìu ôm lấy vai Hồ Điệp, ôn nhu cười với hắn. Nói thật, Giang Lương lớn lên thật sự khá tốt. Anh mi liễu mục, mũi cao cặp môi đỏ mọng, chiếc cằm kia thon gầy nhưng không góc cạnh, gộp lại thành một đường con hết sức ưu nhã.
Y cười như vậy, trên mặt đều là ôn nhu như nước, xua tan đi hàn khí toàn thân. Hồ Điệp trong lúc nhất thời đầu óc có điểm mụ mị, ngơ ngác nên cũng không có chú ý đến, con mắt cả đám người trên bàn đều nhanh lồi ra khỏi hốc mắt!
Lão thái gia vẫn còn bảo trì được khuôn mặt bình tĩnh cùng dáng người anh dũng ngồi trên ghế, chỉ là cái cằm đã muốn rớt xuống mặt bàn rồi.
Thật lâu thật lâu thật lâu sau đó, lâu đến mức Giang Lương cảm thấy nụ cười này cười đến muốn cương cả mặt, lâu đến mức Hồ Điệp rốt cục cũng lấy lại được ý thức, lại trở thành tiêu điểm ánh mắt của mọi người, mới nghe được có người thở ra một hơi, nhẹ nói:「 A, Hồ Điệp a, Hồ Điệp trong truyền thuyết a……」
Hồ Điệp ngẩng đầu nhìn qua, là một thanh niên đang cố vươn người ra, trên mặt có một vòng Lạc Tai Hồ Ấn màu xanh, đang dùng một loại ánh mắt rất sùng bái vô cùng sùng bái nhìn mình.
Đại nương của Giang Lương đột nhiên nói:「 Ngươi là đương nhiệm Hồ Điệp a?」
Hồ Điệp gật gật đầu.
Đại nương của Giang Lương đột nhiên lắp bắp nói:「 Vậy, vậy, cái lão, lão Hồ Điệp ngươi nhận thức a?」
Hồ Điệp ngoan ngoãn trả lời:「 Là sư phụ ta!」
Đại nương của Giang Lương lệ nóng doanh tròng:「 Ô ô, ta rốt cuộc cũng tìm được hắn…… Hắn, hắn hiện đang ở đâu?」
Hồ Điệp nhìn Đại phu nhân đang vô cùng khẩn trương, thấp giọng nói:「 Sư phụ đã qua đời!」
「 Cái gì!」Tất cả mọi người trăm miệng một lời:「 Hắn qua đời! ch.ết?!」
Hồ Điệp giật mình:「 Đúng, đúng vậy……」
Giang Lương cũng nhíu mày:「 ch.ết? Tiểu Điệp nhi, ngươi tại sao không nói sớm!」
Hồ Điệp lập tức cảm thấy oan uổng, ngươi chưa từng hỏi qua ta a!
Chỉ có Lão thái gia đột nhiên cười ha ha, hoa chân múa tay vui sướng nhảy cẫng lên:「 Ha ha…… Hắn đã ch.ết hắn đã ch.ết, tình địch của ta đã không còn!」
Lại nhìn đám phu nhân của hắn, các vị nương của Giang Lương, nguyên một đám thần sắc thống khổ, cắn thủ quyên (khăn tay) nghẹn ngào thút thít.
Còn đám tôn tử của hắn, ngoại trừ Giang Lương, thì trên mặt tất cả đều lộ vẻ buồn rầu.
Giang Lương vẻ mặt nhìn không ra thần sắc, cầm lấy đũa lại đặt xuống, quát:「 Còn muốn ăn cơm hay không!」
Thanh âm vừa phát ra, bộ mặt cùng tư thái của đám người trên bàn trong nháy mắt lại trở về bình thường, thần sắc tự nhiên tiếp tục ăn ăn uống uống
Cảnh tượng thập phần quỷ dị, một giọt mồ hôi lạnh, từ trên trán Hồ Điệp nhỏ xuống.
Chỉ có cha của Giang Lương hắn giống như có chút hưng phấn quá hóa cuồng, thu lại không được bộ dáng, muốn nói lại thôi nhìn nhìn Hồ Điệp. Cuối cùng rốt cục nhịn không được, lặng lẽ hỏi:「 Tiểu Điệp nhi ngoan, sư phụ ngươi thật sự đã ch.ết rồi sao?」
Hồ Điệp còn chưa kịp lên tiếng, thanh âm của Giang Lương lại truyền đến:「 cha, tháng này cắt tiền ngươi mười lượng vàng!」
Lão thái gia mặt thoáng suy sụp:「 Tiểu Lương ngoan, ta sai rồi, ta không hỏi, ngươi đừng cắt tiền tiêu vặt của ta có được không?」
Giang Lương tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, lại ôn ôn nhu nhu nhìn nhìn Hồ Điệp.
Lão thái gia bộ dáng lập tức như bừng tỉnh đại ngộ nói:「 Tiểu Lương ngoan, ngày mai ta tổ chức cho hai người các ngươi thành thân được không?」
Nếu trên đời thực sự có một loại thanh âm sánh ngang với ngũ lôi oanh đỉnh do thiên lôi đánh xuống, vậy đối với tại Hồ Điệp mà nói, không thể nghi ngờ chính là thanh âm của Giang lão gia
Thái gia quá sợ hãi mà mồm mép tung hoành, nhẹ nhàng nhổ ra hai chữ「 thành thân 」.
Quả thực đã điểm trúng mệnh môn (mạch ch.ết)!
Hồ Điệp hoảng sợ vạn phần cứng còng thân thể trừng to mắt, khẩn trương đến nói không nên lời.
Thải Hoa Môn môn quy điều thứ nhất: Không được đón dâu.
Giang Lương nhìn hắn, vẻ mặt ta hiểu nói với cha hắn:「 Cha những lời này của ngươi ta trước sẽ ghi nhớ, sau này sẽ đến tìm ngươi
Thực hiện.」
Hô — Hồ Điệp một hồi thoát lực nằm sấp ngã lên bàn cơm, bị Giang Lương không khỏi phân trần ôm trở về.
Đây là biểu hiện của người đơn thuần bị ngăn cách mười năm với thế sự, hắn nếu như thật sự không để ý thành thân, vậy thì cứ chạy trốn như bôi dầu vào chân không phải tốt hơn sao? Tuy rằng rất có thể sẽ bị bắt trở về, nhưng nếu là người thường, đã không còn cách nào để nói thì tuyệt sẽ không nói.
Lương phong hữu hưng, loan nguyệt vô tình. *Khạp miên trùng ngọ nguậy dục động, tiểu Hồ Điệp ngáp liên tục.
*(con trùng ngủ gật ngọ nguậy động đậy hay túm lại là Tiểu Điệp đang bùn ngù)
Giờ tý đã qua…… Giang Lương, ngươi không buồn ngủ sao? Hồ Điệp thật muốn hỏi thử.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt y, lời nói đến bên miệng lại cùng với cơn buồn ngủ bị nuốt xuống bụng.
Giang Lương thần sắc như có điều suy nghĩ, trong chốc lát mỉm cười, trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát giống như cười mà không cười, trong chốc lát lại giống như giận mà không phải giận.
Trực giác nói cho hắn biết, những vẻ mặt này trong thời gian ngũ chú hương, luân chuyển thay phiên nhau xuất hiện ở trên mặt Giang Lương, là một chuyện phi thường đáng hoài nghi, Hồ Điệp tuyệt không dám xem thường.
Không biết hắn đang nghĩ cái gì, vạn nhất đang ngủ lại… khi tỉnh dậy thì phát hiện hai người lại trần truồng ôm nhau……
A, trời ạ…… Hồ Điệp mặt đỏ tới mang tai, thân nhiệt vốn cao hơn người thường nay lại càng cao hơn.
Bất quá, cũng rất thoải mái dễ chịu…… Giang Lương trên người lành lạnh, lại còn trống trơn, cả mùi hương cũng man mát dễ ngửi……
Đang ảo tưởng nung tung, thì Giang Lương đột nhiên mở miệng:「 Tiểu Điệp nhi, ngươi nóng?」
「 A? Không, không nóng!」 Hồ Điệp thật xin lỗi, cứng họng.
「 Nhưng mà mặt của ngươi rất đỏ a!」
「 Cái này…… Là, là do luyện công a……」
Giang Lương lại là bộ dáng ta hiểu gật gật đầu,「 Tiểu Điệp nhi, ngươi còn nhớ rõ ở kinh thành mười năm trước? Khi đó ngươi là tiểu khất cái.」
Hồ Điệp trước kia cũng không cảm thấy làm khất cái có cái gì dọa người, vẫn từng vì mình là một trong một trăm lẻ tám Đại đệ tử của thiên hạ đệ nhất đại bang mà kiêu ngạo tự hào. Nhưng mà bây giờ ở căn phòng xa hoa như vậy, ăn mặc y phục xinh đẹp, lại đột nhiên cảm thấy phi thường nan kham.
Thật giống như là một con tiểu bọ chét sống bám thân thể người không muốn để người khác biết, đột nhiên bị bắt ném ra giữa thái dương, mặc cho dù người ta tham quan chỉ trỏ, so với nổi sẩy toàn thân còn khó chịu hơn. Nhưng vẫn không thể phủ nhận, Hồ Điệp đành phải co quắp gật gật đầu.
Giang Lương cười đến ôn nhu, không khác gì một đóa hoa:「 Vậy ngươi còn nhớ rõ Lưu Huỳnh tiểu cư?」
Hồ Điệp mờ mịt lắc đầu.
「 Không nhớ rõ a, ở đó vào mùa hè có rất nhiều đom đóm.」 Giang Lương nâng cằm, vẻ mặt tưởng niệm tràn đầy hạnh phúc:「 Đây chính là nơi chúng ta khi còn bé tương thân tương ái, ngươi sao có thể quên? Ta vẫn còn nhớ rõ rất rõ ràng nha. Khi đó ngươi sáu tuổi, ta mười tuổi, mỗi ngày đều giả trang làm tiểu phu thê qua mọi nhà.」
Hồ Điệp hoảng sợ nhìn vẻ mặt Giang Lương.
Không thể nào! Chẳng lẽ hắn chính là hắn?!