Chương 7: Hoàng Huynh

Vân Điệp trở về Vân Thảo Cung chưa đầy một khắc liền có rất nhiều người đi đến, dẫn đầu là 1 thiếu niên uy nghiêm mặc long bào màu vàng sáng chói. Mắt phượng hẹp dài tràn đầy lo lắng. Đây chính là đương kim hoàng đế cũng là hoàng huynh cùng một mẹ của nàng - Nam Cung Vân Phong.


" Điệp Nhi, muội không sao chứ? Thật xin lỗi. Tới bây giờ mới có thể đến thăm muội. Chuyện tình mắt của muội ta cũng đã nghe nói. Muội đừng lo, không lâu nữa ta sẽ chiếu cáo thiên hạ, mời luyện dược sư cùng luyện đan sư giỏi nhất đại lục về chữa trị đan điền cho muội, đến lúc đó mắt của muội cũng sẽ không sao. Tin tưởng ta!"


Nam Cung Vân Phong lo lắng cầm chặt tay Vân Điệp, nàng cũng chỉ khẽ mỉm cười.
" Tứ ca! Huynh vào đây! Ta có chuyện muốn nói với huynh!" Nói rồi Vân Điệp nắm tay Nam Cung Vân Phong đi về phía nội thất


" Khoan đã! Bệ hạ! Không thể đi được! Ai biết được nữ nhân này có hay không giấu sát thủ để mưu sát bệ hạ? Bây giờ triều đình mới ổn định không lâu. Bệ hạ ngàn lần xin thận trọng!"


Bước ra nói chuyện là một vị quan trung niên nhìn qua có vài phần gian xảo Bạch Chỉnh căn bản không nhờ tới hắn đã vô tình chọc vào một người hắn ngàn vạn lần không nên chọc 
" Bản cung cùng hoàng huynh tán gẫu từ khi nào tới phiên ngươi quản?"


Dùng thân phận chèn ép những con ruồi muỗi này chính là thích hợp nhất. Bạch Chỉnh này nguyên bản là thứ tử cỉa một chi của Bạch gia. Hắn ỷ vào mình mang họ Bạch liền kiêu căng phách lối. Khắp nơi chèn ép hoàng quyền. Ai không biết sẽ còn tưởng hoàng tộc Nam Trân mang họ Bạch cơ.
" Ngươi..."


available on google playdownload on app store


Bạch Chỉnh này cũng không hoàn toàn là kẻ ngu, biết Vân Điệp đang dùng thân phận chèn ép mình liền tức giận không nói được lời nào. Nam Cung Vân Phong mạnh mẽ nhíu mày một cái. Không vui nói
" Truyền ý chỉ của trẫm! Bạch Chỉnh khi quân, xúc phạm hoàng gia, ba ngày sau lăng trì xử tử trước dân chúng"


Các đại thần đi cùng không ai dám dị nghị lấy một câu. Tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Ta không thấy gì hết, ta cũng không biết gì hết. Ngươi không nghe thấy, ta không nghe thấy, chúng ta đều không nghe thấy 
" Tứ ca! Chúng ta đi"


Vân Điệp nói rồi kéo Nam Cung Vân Phong đi vào nội thất, Bạch Chỉnh ồn ào được kéo xuống, giờ đây thậm chí một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.


Rèm nội thất được làm từ đá quý màu hồng và màu đỏ hình hồ điệp điểm xuyến hoa mẫu đơn nở rộ trông vô cùng lộng lẫy vang lên âm thanh lanh lảnh. Vừa bước vào nội thất, gương mặt Vân Điệp trầm hẳn xuống, ánh mắt phát ra lãnh khí. Nam Cung Vân Phong cũng phát giác ra có gì không ổn, mi tâm khẽ nhíu, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ trầm trọng.


" Điệp Nhi, có chuyện không?"
" Không sai! Ta vừa mới phát hiện cơ thể....muội trúng độc!"
" Muội...."
Vân Điệp làm ra một tư thế im lặng. Nam Cung Vân Phong biết chuyện này không thể truyền ra
" Vậy bây giờ phải làm thế nào? Ngay cả danh y khắp nơi đều không thể chữa khỏi..." Nam Cung Vân Phong không khỏi có chút ủ rũ 


" Tứ ca, huynh không cần lo. Chỉ cần ta tu luyện đến một mức nào đó, ta có thể tự bức độc ra khỏi cơ thể"
" Giờ này cũng không còn sớm. Huynh cũng nên về Long Lam Cung của huynh đi"


Hạ lệnh trục khách, Vân Điệp mới ngồi xếp bằng, chậm rãi đưa linh lực vào kinh mạch. Chẳng bao lâu sau, trên trán Vân Điệp đã rịn ra một tầng mồ hôi.


Ở nơi này, nhân loại tu luyện hoàn toàn dựa vào linh lực và đan dược. Người bình thường chỉ có thể tu luyện bằng cách đưa linh lực vào cơ thể rồi vận hành linh lực đủ 360 vòng mới có thể đột phá từ Hậu Thiên Cảnh tới Tiên Thiên Cảnh. Hơn nữa những vòng này sẽ ngày một lớn hơn, to hơn. Thế nên cao thủ trên các đại lục đã ít nay lại càng ít. Tuy nhiên, dân số của Nguyệt Vân đại lục không hề ít. Cho dù có ít cao thủ nhưng với dân số này thì cao thủ cũng nhiều như mây.


Còn hai loại tu luyện đặc biệt - dược tu và đan tu. Những người tu luyện dược tu và đan tu đều vô cùng ít. Phải đến 100 người may mắn lắm thì mới bắt gặp một dược tu. Riêng về đan tu thì càng không cần phải nói, chính là 1000 người cũng chưa chắc đã gặp được một đan tu. Mà Vân Điệp lần này lại chọn cả ba cách tu luyện. Đây không nghi ngờ gì chính là một điều chưa từng có, không chỉ có độ khó cao, tốn nhiều công sức mà trên hết cần là thiên phú. Tuy nhiên, cách này rất hữu hiệu.


Khi còn ở Lạc Diệp Cốc, Vân Điệp từng lục được cuốn bí pháp này trong đống giấy cũ của Vân Minh. Lúc ấy nàng còn than thở bí pháp này quá nghịch thiên, cái giá hy sinh cũng quá lớn, phế bỏ toàn bộ tu vi. Lúc đó tu vi của nàng đã lên tới Dạ Cảnh Đỉnh Phong, nàng liền bỏ qua bí pháp này. Cũng thật trùng hợp, cơ thể này có thiên phú trác tuyệt, lại vừa vặn bị phế bỏ thực lực. Vết thương ở đan điền đã hoàn toàn hồi phục nhờ thần thức cường đại. Giờ đây, nàng chỉ cần chuyên tâm tu luyện, rất nhanh thôi sẽ càn quét toàn bộ thiên hạ này!






Truyện liên quan