Chương 29
“Còn anh thì sao? Lục Ứng Khâm, rốt cuộc anh có trái tim không?” Ánh mắt Trình Đoan Ngọ đầy vẻ bối rối, giọng nói cứ nhỏ dần: “Nếu như anh có một chút trái tim thôi thì sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Anh giẫm đạp lên tấm lòng của tôi, vì tôi mà liên lụy đến tất cả những người bên cạnh tôi. Cho dù tôi có sai đi nữa nhưng bố tôi đối với anh tốt như vậy, sao anh lại nhẫn tâm thay đổi hoàn toàn tên tuổi trên cơ nghiệp mà bố tôi đã gây dựng nên? Còn Du Đông nữa, chẳng phải anh ấy là anh em của anh sao? Lục Ứng Khâm, anh nói xem, anh có trái tim không? Cho dù là một chút thôi cũng được.”
Trình Đoan Ngọ cũng biết không nên hỏi những câu thể hiện rõ sự yếu đuối của mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như Trình Đoan Ngọ của tuổi mười bày đã sống lại, khống chế tất cả ý chí của cô, khiến cô không kiềm chế được mà hỏi câu vốn đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
Lục Ứng Khâm có trái tim không?
Cô đã mất đi rất nhiều năm để lao tâm khổ tứ suy nghĩ về câu hỏi này, cuối cùng, trải qua biết bao đau khổ và mồ hôi nước mắt, cô cũng hiểu rằng, Lục Ứng Khâm có trái tim nhưng trái tim ấy không hướng về cô. Cô biết câu trả lời là như vậy nhưng tại sao cô vẫn muốn hỏi anh ta một lần nữa, nhất định phải làm cho trái tim mình biến thành tro tàn mới thôi?
Cô đã quá mệt mỏi, ánh mắt dần chuyển sang hướng khắc. Cô khẽ cúi đầu nhìn lọ hoa hồng trắng kiều diễm trên chiếc bàn cạnh đí, môi hé nở nụ cười cay đắng.
Câu trả lời đã rõ ràng như vậy, tất cả sự cố chấp của cô đối với anh ta đều là sai lầm, nhưng cô vẫn muốn phạm sai lầm, lặp đi lặp lại sai lầm đó. Trên đời này có ai ngu ngốc hơn cô không?
Cô khẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng nhếch miệng cười, không đợi Lục Ứng Khâm trả lời, cô đã tự nói với mình: “Là do tôi mất kiểm soát, ông chủ Lục đã bỏ tiền ra mua tôi, đáng lẽ tôi nên phục vị anh như vậy mới đúng.” Những câu tự giễu, cô đã nói nhiều đến mức vô cảm, nhưng không ngờ, cô tự giễu mình cũng chính là làm tổn thương đến Lục Ứng Khâm: “Rất xin lỗi ông chủ Lục hôm nay tôi không kiềm chế được tâm trạng của mình, nếu co thể thì hôm nay anh cho tôi nghỉ nhé!”
Nói xong, cô lễ phép cúi đầu rồi quay người định rời đi. Khoảnh khắc ấy, khoảng không quanh Lục Ứng Khâm khiến cô cảm thấy rất ngột ngạt. Cô không còn sức để tiếp tục đấu tranh nữa, cô chỉ muốn chạy trốn mà thôi.
Lúc cô đi qua Lục Ứng Khâm, anh ta tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, cánh tay mềm mại, trắng ngần của cô nằm gọn trong bàn tay anh ta.
Lục Ứng Khâm nhìn cô, cô khẽ cúi đầu vừa trầm lặng vừa đau đớn, ánh đèn pha lê sang trọng từ trên đỉnh đàu chiếu qua vành tại cô rồi men theo đường cong trên gò má vừa tinh tế lại vừa dịu dàng, hàng mi dài che đi đôi mắt lấp lánh như sóng nước của cô. Cô luôn chịu sự tổn thương rồi lại quật cường đứng dậy. Cô không biết phản kháng nhưng chưa khi nào chịu khuất phục. Lục Ứng Khâm cảm thấy ở người phụ nữ này luôn tồn tại sự mâu thuẫn hết sức rất thần bí.
Anh ta chợt nhớ cách đây rất lâu, khi Trình Thiên Đạt còn chưa qua đời, hai người đã từng uống rượu cùng nhau trong một bữa cơm gia đình rất bình thường. Khi đó, mọi người đều đã uống khá nhiều, chỉ có mình anh ta không uống vì lái xe. Trình Thiên Đạt lúc ngà say, nửa đùa nửa thật nói với anh ta: “Ứng Khâm, bác đế tuổi này rồi cũng chẳng cầu mong gì nữa, chỉ hy vọng con cái được bình an. Trình Đoan Ngọ là đứa yếu đuối, bác cũng không trông mong con sẽ yêu nó,chỉ hy vọng con có thể hiểu được nó, cho nó thêm một cơ hội.”
Khi ấy, Lục Ứng Khâm không chịu nghe bất cứ lời khuyên của ai, một mực ghét Trình Đoan Ngọ, tất cả những gì liên quan đến cô, anh ta đều ghét. Đối với anh ta, sự say mê cuồng dại của cô chỉ là khát vọng chiếm hữu một cách bá đạo và gàn dở, anh ta ghét kiểu con gái khiến anh ta có cảm giác như vậy.
Nhưng sau rất nhiều năm, ngày hôm nay thì sao chứ?
Anh ta bắt đầu thấy nhớ nhung Trình Đoan Ngọ ngu ngốc và cuồng dại thuở nào. Anh ta đã phải lăn lộn vất vả với xã hội để có được vị trí như ngày hôm nay, nhưng giờ đây bên cạnh anh ta, chẳng có người nào đó có tình cảm trong sáng như cô ngày xưa nữa.
“Trình Đoan Ngọ!” Anh ta gọi cô, còn cô dường như không nghe thấy, đang cố vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm hãm của anh ta.
“Bỏ ra!” với sức của Trình Đoan Ngọ thì đương nhiên chẳng thế địch nổi Lục Ứng Khâm rồi.
Lục Ứng Khâm bỗng cảm thấy ngọn lửa vô danh khống chế tâm trí của anh ta bỗng dấy lên, sự lạnh lùng thường ngày của anh ta biến mất trong phút chốc.
“Trình Đoan Ngọ!” Anh ta nín thở, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ nhắc đếm quá khí đó với cô nữa, nhưng cuối cùng vẫn buộc miệng nói ra: “Cô hận tôi? Cô hận tôi vì làm liên lụy đến những người bên cạnh cô?” Anh mắt anh ta u ám và sắc nhọn, nét mặt nghiêm khắc. “Trình Đoan Ngọ, tôi nói cho cô biết, nếu khong có tôi thì cô cũng không thể sống tốt được. Một người cẩn trọng như Trình Thiên Đạt tại sao lại trúng mai phục của cảnh sát chứ? Chắc cô chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này, đúng không!” Anh ta cười lạnh lùng, chau mày. “Thất bại lớn nhất của Trình Thiên Đạy đó là quá tin vào đám người nhà họ Trình nhà cô, bề ngoài thì a dua, nịnh hót giả vờ vào sinh ra tử, nhưng thực chất thì sao nào? Bọn họ chỉ mong Trình Thiên Đạt ch.ết sớm. Trình Thiên Đạt đã khờ khạo giao đường sống của hai anh em cô cho lũ người đó. Trình Đoan Ngọ, cô không biết đâu, sau hôm Trình Thiên Đạt ch.ết, đám người đó tranh giành, cấu xé lẫn nhau, chính đám người nhà cô đã bán đứng Trình Thiên Đạt, những ông chú, ông bác ấy đầy dã tâm đó của cô tranh giành nhau, chính điều ấy đã đem đến cho tôi cơ hội… Nếu không phải là tôi thì e rằng cô và anh cô đã ch.ết từ lâu rồi!”
Sự kính trọng của Lục Ứng Khâm đối với Trình Thiên Đạt vẫn không hề thay đổi. Sau khi ông qua đời, anh ta vẫn thay ông báo thù, tất cả những người có liên quan đến bị anh ta bí mật xử lý, anh ta chẳng có lý do gì mà phải sợ. Trước kia, Trình Thiên Đạt luôn dạy anh ta phải “độc ác” chỉ có kẻ mạnh mới có được tất cả. Tiếc rằng ông là một người quá chính trực. Sự thất bại của ông đã dạy cho Lục Ứng Khâm một bài học lớn và cũng khiến anh ta không hoàn toàn tin tưởng bất cứ người nào. Trong thế giới của anh ta, chỉ có chế ước mới là ổn định nhất. Cũng chính vì lẽ đó, anh ta mới dùng các thủ đoạn để chế ước những người bên cạnh mình, trong đó có cả Trình Đoan Ngọ. Chỉ có điều anh ta chưa từng nghĩ rằng liệu Trình Đoan Ngọ cố chấp nhận điều ấy không.
Hơi thở lạnh lẽo trong không khí khiến toàn thân cô đông cứng, cảm giác đau đớn vốn đã tê dại từ lâu bỗng trở nên nhạy bén. Cô thấy nhói lòng vì cái ch.ết thảm hại của cha cô lại được nhắc đến một cách nhẹ nhàng như vậy. Người cha mà cô tôn sùng và yêu quý nhất qua lời kể của người khác lại trở nên tầm thường và khó chịu đến vậy.
Vài năm trước, Trình Lạc Minh cũng hay nhắc tới nổi hận này, anh luôn nghĩ với tính cách của Trình Thiên Đạt không thể có chuyện ông không để lại cho họ chút đường sống, nhưng anh em họ không hề nghi ngờ người nhà mình. Không phải hai anh em cô ngu ngốc, cũng không phải họ quá lương thiện, mà là vì họ không nghĩ rằng bản tính con người lại xấu xa như vậy, cuộc sống của họ đã từng rất tốt đẹp.
Đáy mắt Trình Đoan Ngọ ngân ngấn nước. “Lục Ứng Khâm, tôi không muốn nghe nữa!”
“Tại sao lại không?” Lục Ứng Khâm túm chặt vai cô. “Không phải là cô hận tôi sao? Nói một lần cho hết! để cô hận tôi cho hết!”
Vai cô rất đau, nhưng dù đau đến thế nào cũng không thể bằng nỗi đau đang dâng lên trong lòng. Cô cố gắng hít thở, cứ mỗi lần hít thở lại thấy nhói đau.
Những giọt nước mắt đọng trong đáy mắt chỉ trực trào, cô phẫn uất trừng mắt nhìn Lục Ứng Khâm, nói: “Buông tôi ra!” rồi lấy hết sức đẩy anh ta. “Người ấy có thể là bất cứ ai nhưng tại sao luôn là anh? Là ai cũng đượ nhưng anh thì không thể!”
Tại sao lại là anh ta? Tại sao lại là người cô yêu thương nhất? Tại sao cô chẳng giữ gìn gì mà hiến dâng tất cả cho anh ta?
Lòng cô đang gào thét đến tuyệt vọng.
Nước mắt cứ ào ạt tuôn rơi, cô ôm mặt nhưng nước mắt vẫn chảy đầm dìa qua khẽ tay, làm bỏng rát những đường vân ngang dọc trong lòng bàn tay, làm bỏng ráy những mạch máu trên đầu ngón tay cô.
Lục Ứng Khâm sẽ không hiểu, bởi vì anh ta chưa từng yêu cô. Anh ta không thể hiểu được cảm giác khi bị chính người mình yêu bán đứng rồi giẫm đạp, giày xéo. Tình Yêu, tình thân, lòng tự tôn… cô đã đánh mất tất cả, giờ cô tay trắng, chẳng còn bất cứ thứ gì. Thà rằng cô là một con người khác, thà rằng cô bị người khác giết ch.ết còn hơn là bị Lục Ứng Khâm dồn đến bước đường cùng như thế này. Nỗi đau thể xác dù thế nào đi nữa cũng nhẹ nhàng hơn nỗi đau trong tim rất nhiều. Nếu có thể được lựa chọn, cô muốn thời gian quay trở lại để cô được đi cùng cha cô.
Cô có thể chấp nhận được sự phản bội của bất cứ người nào, có thể chấp nhận bất cứ cú sốc nào, nhưng không thể chấp nhận những điều ấy từ Lục Ứng Khâm. Trình Đoan Ngọ của tuổi mười bảy và Trình Đoan Ngọ của tuổi hai mươi tư cũng vẫn là Trình Đoan Ngọ, vẫn cứ bị anh ta làm tổn thương đến mức chẳng còn là chính mình. Cô thực sự không biết phải đối diện với anh ta bằng thái độ như thế nào. Cô cũng không thể chạy trốn khỏi anh ta, anh ta không chịu buông tha cho cô. (@Die!n Đan L Qu%y Đon)
Cảm giác bất lực này khiến cô không kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô cứ ôm mặt khóc, cố gắng che đậy sự yếu đuối đến mức hổ thẹn của mình.
“Trình Đoan Ngọ…” Lục Ứng Khâm ngạc nhiên, nét mặt vô cùng phức tạp, anh ta cứ nhìn cô, khẽ gọ bằng giọng nói chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy
Còn cô cứ khóc nức nở, đến mức tai ù đi, ngoài tiếng khóc ra thì hầu như chẳng nghe thấy gì nữa.
Lục Ứng Khâm buông điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống, khói và tàn thuốc tạo thành một đường cong, cuối cũng rơi lả tả trên mặt đất. Giữa không gian tĩnh lặng của đêm khuya, tiếng xoay chìa khóa xe, tiếng khởi độn vang lên thật rõ ràng.
Anh ta lái xem rất nhanh, cửa sổ xe cũng được kéo xuống hết, gió lạnh táp vào mặt, xuyên qua vạt áo, thốc vào người, nhưng anh ta tê dại đến mức gần như mất hết tri giác.
Ký ức trong đầu anh dường như đang dừng lại trong ngôi biệt thự ấy, Trình Đoan Ngọ vẫn đang bên cạnh anh ta,, mùi hương trên người cô vẫn vương vấn quanh người khiến anh ta chẳng thế suy nghĩ được gì nữa.
Anh ta cứ nắm chặt lấy vô lăng, đốt ngón tay tím tái mà anh ta chẳng có cảm giác gì. Bên tai anh ta vẫn vang vọng tiếng khóc nức nở, bất lực, tuyệt vọng của cô. Dáng vẻ yếu đuối đó khiến anh ta không thể nhẫn tâm. Nhìn cô đau đớn, anh ta cũng cảm thấy đau đớn.
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn không thế hiểu nổi hành động của mình, những lúc ấy, anh ta hoàn toàn làm theo bản năng, tiến lại, ôm chặt lấy cô.
Cô rất gầy, lại khóc nức nở, người run lên bần bật. Anh ta ôm cô, cảm nhận sự sợ hãi, sự khó chịu và cả tuyệt vọng của cô. Cô cố vùng vẫy nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay của anh ta, càng khóc lớn hơn.
Cô cứ khóc như vậy, chẳng kìm nén, cũng chẳng tiết chếm nhìn cô lúc này, anh ta lại nhớ đến Trình Đoan Ngọ của tuổi mười bảy. Khi ấy, cô cũng như bây giờ, chỉ hơi đau lòng thôi là đau khổ gào khóc đến mức chẳng còn để ý đến bất cứ thứ gì nữa.
Hồi ấy, Lục Ứng Khâm thích kiểu phụ nữ vừa đơn giản lại vừa bình yên như Du Giai Giai, nhưng khi đã thực sự mất đi Trình Đoan Ngọ, anh ta mới phát hiện ra, Trình Đoan Ngọ quái đản và khó ưa đó mới chính là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cuộc đời anh ta. Anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại nhất thời xúc động như vậy. Khi cô không vùng vẫy, giãy giụa nữa thì anh ta lại ôm cô chặt hơn.
Lồng ngực sát lại, nhịp tim đều đặn khiến lý trí của anh ta như lạc lỗi, anh ta thì thầm bên tai cô, vừa gượng gạo vừa an ủi lại vừa bực bội chửi rủa. Cuối cùng, anh ta buông một câu thật kỳ lạ mà chính bản thân anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại nói câu đó nữa: “Trình Đoan Ngọ, chúng ta kết hôn nhé!”
Trình Đoan Ngọ vô cùng ngạc nhiên, hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại, phản đối kịch liệt: “Không…”
“Chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ thả Du Đông” Anh ta bình tĩnh nói ra câu đó, ngay đến anh ta cũng thấy cái thủ đoạn này quá ư đê hèn.
“Tại sao?” Trình Đoan Ngọ vừa nói vừa đấm mạnh vào ngực Lục Ứng Khâm, kích động chất vấn anh ta: “Tại sao, anh không chịu buông tha cho tôi? Tại sao anh lại nhiều thủ đoạn đến như vậy? Anh không buông tay tôi được sao?!”
Anh ta không trả lời câu hỏi đó, chỉ bình tĩnh giải thích: “Tôi thấy con trai tôi cần một gia đình hoàn chỉnh.” Một câu giải thích như vậy, ngay cả anh ta cũng cảm thấy thật miễn cưỡng.
Tâm trạng của anh ta vô cùng phức tạp, anh ta cũng không biết tại sao mình lại nói câu đó, nhưng khoảnh khắc nói ra câu ấy, anh ta cảm thấy như được giải thoát chứ không hề thấy hối hận.