Chương 9
“Chủ tử, mưa lớn quá, đất đầy bùn lầy, không thể chạy tiếp nữa.”
“Đến phía trước trú mưa đi!” Trạng Nguyên công chỉ vào một ngôi miếu đổ nát.
“Được” Gã sai vặt xòe dù cho Trạng Nguyên công, đi vào miếu đổ nát tránh mưa.
“Chuẩn bị thuốc trị phong thấp cho tỷ tỷ chưa?”
Trạng Nguyên công nhìn vào nơi đầy cũ nát lộn xộn, mày cũng không nhíu lại, tự tại tìm nơi ngồi xuống.
“Đã đủ rồi! Tiểu nhân biết nàng không thể chịu ẩm ướt. Nhưng mà… Tiểu thư trước kia sức khỏe rất tốt, sao lại đột nhiên liền bệnh nặng vậy?”
Gã sai vặt vỗ vỗ ô làm hạt mưa trút xuống mới đem nó để một bên, dọn sạch nơi này một chút cho chủ tử, vừa tìm bó củi chuẩn bị nhóm lửa.
“Con gái sau khi sinh thân thể là yếu nhất, chỉ cần gió thổi một chút sẽ cảm lạnh, ngươi cũng biết tỷ tỷ kia vốn không thích an phận, sợ không cẩn thận sẽ cảm lạnh.”
Trạng Nguyên công nghĩ tới y và tỷ tỷ từ nhỏ cảm tình vô cùng tốt, nhịn không được cười lên, y khó mà tưởng tượng ra bộ dáng hoạt bát của tỷ tỷ khi bị bệnh.
“Hắt xì!”
Đột nhiên tiếng hắt xì vang lên khiến Trạng Nguyên công cùng gã sai vặt giật nảy mình, gã sai vặt vốn nhát gan, cái mông trên mặt đất giật bắn lên, đá đi đống củi khô còn chưa kịp đốt.
“Yêu, yêu quái!” Gã sai vặt không thấy người nào, hoảng sợ kêu to.
“Đừng nói lung tung, người ở kia.” Trạng Nguyên công chỉ vào chỗ tối.
Ở trong góc ấy chỉ thấy một thiếu niên áo trắng đang cuộn tròn ngủ say, trong lòng ôm một cây kiếm, bên người còn có hồ lô, bao đồ màu xanh còn thêu Thái Cực đồ.
“Chậc, thì ra là tiểu đạo sĩ, làm người ta hết hồn.” Gã sai vặt lần nữa dọn đồ, thuần thục dùng đá tạo ra ngọn lửa.
Trạng Nguyên công đem y phục ướt sũng trên người cởi ra, thay quần áo khô khác, rồi sau đó đi tới bên cạnh thiếu niên ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị lay tỉnh người bảo người kia tới gần đống lửa cùng nhau sưởi ấm, thiếu niên lại đột nhiên mở mắt, xoay người nhào vào lòng y.
“Ô ô ô… Đại ca ca sao lại có thể không cần Bách Bách? Ô…”
Bách Bách nức nở, lại từ từ nhắm mắt lại, miệng vẫn đầy lời vô nghĩa, hai tay nắm chặt vai Trạng Nguyên công, nước mắt chảy dài trên hai má trắng nõn, vừa ngủ vừa khóc, dựa vào nơi ấm áp mà cọ xát.
Thiếu niên nhìn qua thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lông mịn như tơ, mặc đạo bào màu trắng, không hiểu vì sao lại đầy thương tâm. Trạng Nguyên công hai tay ôm lấy thân thể Bách Bách, để thiếu niên thoải mái dựa vào ngực y, nhỏ giọng dịu dàng ru đứa nhỏ vào giấc ngủ, Bách Bách rất nhanh ngừng khóc, lặng lẽ ngủ say.
“Chủ tử, cứ để tiểu nhân ôm đi! Chủ tử như thế không tiện nghỉ ngơi.”
“Cậu ấy thật vất vả mới ngủ được, vẫn là không nên di chuyển, miễn đánh thức.” Trạng Nguyên công trực tiếp cự tuyệt, không biết vì sao, y lại có suy nghĩ không muốn thiếu niên rời khỏi ôm ấp của mình.
Dựa vào ánh lửa mỏng manh, Trạng Nguyên công cúi đầu nhìn khuôn mặt Bách Bách. Lúc đầu nhìn qua tưởng là khờ dại đáng yêu, nhìn lâu, lại lộ ra vẻ xinh đẹp đơn thuần, không lẳng lơ không diễm lệ, chỉ đơn thuần là một nam hài. Trên người thiếu niên còn mang theo mùi hương thơm ngát, giống cỏ xanh, lại giống hoa lá, còn có chút lạnh lẽo… Lạnh như thế cũng tỏa ra hương thơm, thật sự là một thiếu niên đặc biệt.
Trạng Nguyên công cùng gã sai vặt ở trong miếu đổ nát đợi một lúc, cách ngày tỉnh lại, Trạng Nguyên công thấy thiếu niên trong ngực mình không biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất. Nếu không phải trên người còn lưu lại mùi hương thơm ngát của thiếu niên, ngay cả Trạng Nguyên công cũng nghĩ mình đang nằm mơ.
“Chủ tử, chúng ta tiếp tục chạy đi!”
“Ừm!”
Đợi Trạng Nguyên công cùng gã sai vặt vừa rời khỏi, Bách Bách vốn hóa thành hình hồ từ trong đống rơm chui ra, một lần nữa hóa về hình người, nhìn nơi Trạng Nguyên công rời đi.
“Đại ca ca…”
Bởi vì ngủ rất thoải mái, Bách Bách phát hiện mình hóa về hình hồ, mà Trạng Nguyên công đang muốn tỉnh lại, khiến nó vội vàng trốn trong một đống rơm, miễn cho phàm nhân sợ hãi. Ca ca tỷ tỷ có nói qua, phàm nhân lá gan đều nhỏ, biết nó là hồ yêu sẽ đem nó lột da đem bán, sẽ đau đau lắm…
Nhưng mà, đại ca ca ôm lấy vừa thoải mái vừa ấm áp, rất muốn ngủ thêm một chút!
“Không được, Bách Bách không thể vui chơi, Bách Bách phải trở nên thông minh, phải trở nên lợi hại.” Bách Bách tự nói với mình, cầm kiếm cùng bao đồ lên, rời khỏi miếu đổ nát.