Chương 13
“Khởi bẩm hoàng thượng, đại phu đã mời tới, hiện đang ở ngoài chờ.” Là Tiểu Đức Tử.
“Mau truyền.”
Theo Tiểu Đức Tử vào là nam tử trung niên, xách một hòm thuốc, gầy gầy cao cao. Có thể là lần đầu tiên thấy đương kim thánh thượng có chút kích động hoặc là sợ, khẽ run rẩy mà hành lễ: “Thảo, thảo dân... Tiết Nam, tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế...”
Không đợi hắn hô xong ba lần vạn tuế, Triệu Lẫm Hoán liền không nhịn được mà cắt đứt hắn, “Được rồi được rồi, đứng lên đi! Mau đến xem hắn.” Xoay người đi, lại lần nữa vuốt ve thân thể bạch hổ run rẩy, thương nặng như vậy, chắc hẳn hắn hiện tại rất không dễ chịu đi, có chút không nỡ...
Đối với cái nam tử trung niên kia, Triệu Lẫm Hoán cũng không có lo lắng, vừa rồi tiến vào nơi này đã nói lên hắn không có vấn đề. Hắn nghĩ vậy cũng không có chú ý tới cái vị Tiết Nam kia trong mắt hiện lên tinh quang.
Không nghĩ tới Tiết Nam lại có thể run tay lúc đang xem chẩn cho bạch hổ, còn không cẩn thận đụng phải vết thương ở chân sau của hắn, khiến bạch hổ tựa như sợ đau đớn rút lui chân.
Triệu Lẫm Hoán nhăn đôi mày xinh đẹp lại, căng thẳng như thế sao, xem ra bản thân lại ngốc ở đây rồi, đại phu nhát gan này sẽ xem không tốt được bệnh.
Đứng dậy, “Xem tốt cho trẫm, nếu như điều trị không tốt cho hắn, ngươi liền đề đầu tới gặp!” Nói xong thẳng ly khai tẩm cung.
Thanh âm lạnh khiến tất cả mọi người xung quanh không khỏi chấn động thân thể, chúng thái y càng vui mừng, Tiết Nam này nếu không xuất hiện, e rằng là phải chính mình đề đầu đi gặp hoàng thượng rồi.
Thời gian dài qua đi.
“Hắn thế nào rồi? Bao thuở mới có thể tỉnh?” Khẽ nhìn bạch hổ như cũ không tỉnh lại, Triệu Lẫm Hoán có chút cấp bách.
“Hồi hoàng thượng, bạch hổ này thân bị nhiều chỗ trúng tên, nhất là bụng và chân sau bên phải hai tên, tên thế ứng đều phi thường mạnh, dẫn đến phần lớn bụng xuất huyết, trên chân sau thêm tổn thương tới gân cốt.” Vấn đề liên quan đến nghề chính của bản thân, Tiết Nam lại không căng thẳng, “Bởi sau khi bị thương không có hảo hảo ổn định, thảo dân đoán chừng sau đó có kịch liệt chạy trốn, thời gian trì hoãn kịp thời cứu chữa, nghĩ muốn bình phục sợ rằng phải tốn không ít tinh lực.”
Lại lần nữa ngưng rồi trầm xuống: “Về phần đến bây giờ chưa tỉnh, thảo dân suy đoán chắc là hít mê dược, may mà không phải mê dược gì cao minh, mới vừa rồi đã uy thức ăn giải dược, sau vài canh giờ ứng phó có thể chuyển tỉnh.”
“n! Vậy thương trên người bao giờ có thể khỏi hẳn?”
Nghe vấn đề này, trên mặt Tiết Nam biểu tình có chút quái dị, “Hồi hoàng thượng, tuy nói hổ này thụ thương không nhẹ, nhưng thảo dân xem ngoài năng lực khôi phục thật kinh người, cho nên nghĩ hơn một tháng sau khỏi hẳn.”
Nghe Tiết Nam nói như vậy, Triệu Lẫm Hoán cũng liền yên tâm hơn, đối với nguyên nhân hắn vì sao khôi phục cấp tốc ngực cũng có chút minh bạch. Nhưng thật ra tên Tiết Nam này... Liếc mắt tới, hắn đang cẩn thận từng li từng tí mà trở thân thể bạch hổ, nhìn ra được đang làm xử lý cuối cùng.
“Đã như vậy, sủng vật này liền làm phiền Tiết tiên sinh rồi.” Thoáng trầm ngâm, “Ban thưởng hai nghìn ngân! Tiểu Đức Tử ghi.”
Tiết Nam nghe nói vội vội vàng vàng quỳ xuống tạ ơn ý chỉ, đây chính là hoàng thượng thân tự thưởng xuống, vinh quang cực lớn a!
Liền hơn một tháng Thiệu Ngạn Mục tu dưỡng, trên triều đình tiến hành một lượt đại tẩy trừ.
Thịnh Võ hai năm 3 tháng, trải qua tr.a xét kinh đô phủ doãn lấy của riêng đánh bạc quán kỹ viện quán xá hoành hành mua bán, bị tịch thu sung quân, khoa cử năm ngoái các nơi quan viên giám thị, có hơn mười người làm việc tư làm rối kỉ cương, cách chức điều tr.a xét xử; các nơi kinh doanh trà chuyển vận quản giáo tham lam tang chứa trái pháp luật, mất đi nhân lương(kẻ lương thiện), bị...
Càng khiến mọi người khiếp sợ chính là, Hữu Tướng gia quyền lực sập đổ một phương bị xét xử. Lũng đoạn triều chính, âm thầm cấu kết địch quốc đông bắc Long Á, Thiên Lôi quốc, tạo nên tổn thất nặng nề biên cảnh Long Á đông bắc, là chỗ bị tịch biên đầu tiên.
Xét thấy F•B hoàng triều nghiêm trọng, Thịnh Võ đế đặc biệt phê tuyên Vương gia cải trang vi hành, chức vụ khâm sai, nếu gặp tham quan ô lại có thể được tiền trảm hậu tấu.
Làm hàng loạt khiến vua và dân rung động, quan tâm hoảng sợ, rất sợ không cẩn thận bị tr.a ra vấn đề.
Triệu Lẫm Hoán hiểu lần này nhờ có danh sách kia, không chỉ làm vấn đề quan viên trước đây chỉ biết, càng lôi ra không ít giả thanh quan, cũng cùng xử lý. Đồng thời một nhánh Hữu Tướng một chi có thể nói là triệt để bị diệt, ngay cả Tả Tướng cũng liên lụy rất nặng, quan viên các nơi bị thẩm bị tr.a bị bãi cách, khiến bản thân bỗng chốc bổ sung không ít thành phần chính mới mẻ, nguyên Binh Bộ Thị Lang Lưu Vấn được thay nhắc lên vị trí Hữu Tướng.
Thế nhưng lần hành động này nghi vấn lớn nhất cũng ở Hữu Tướng. Tuy rằng Triệu Lẫm Hoán luôn luôn hiểu rõ ngoại trừ bổn gia Hữu Tướng, Liên gia còn có đông đảo chi nhánh gần cuối, lại không ngờ tới thế lực người trong tộc không hơn được nhánh bên, phủ Hữu Tướng không có một cái vỏ hoa lệ, bên trong từ lâu bị hủy. Ở trên triều đình vẫn cùng thế lực chống lại bản thân phá hoại, thậm chí hắn cấu kết quốc Bàng Gia, nhưng thật ra mặc dù trong đầu người trong tộc cũng có ý niệm lấy mệnh hoàng thượng, cũng có thể nói là bị Bàng Gia áp chế bất đắc dĩ.
Xử trí bọn họ như thế nào khiến Triệu Lẫm Hoán lâm vào khó khăn. Cuối cùng cùng mọi người thương nghị, vẫn là thả cho người trong tộc Hữu Tướng một con ngựa, nhưng chung quy kỳ kết luận Liên gia đời đời kiếp kiếp không được vào kinh thành, đương nhiên phần lớn đều bị chém.
Đây cũng là ngầm chuyện sau này, không thể để người ngoài nói tới.
Ngắm nghía chiếc bình nhỏ tinh xảo trong tay, đây là Liên Ngạo Phong sau cùng phái người đưa tới tạ lễ, còn tặng kèm ghi chép: tội thần cảm tạ hoàng ân, không dám lừa dối. Bộ phận then chốt biệt trang Ác Độc, trên tiễn cùng thép có độc dược, khói mê cũng độc ấy, không chỉ có khiến hành động của kẻ khác chậm chạp, còn có thể bị ăn mòn trong tâm, dễ dàng bị người khác điều khiển, người cũng như vậy, không nói đến mãnh thú. Trong bình ấy là giải dược, thỉnh thánh thượng bảo trọng! Tội thần Liên Ngạo Phong thượng.
Triệu Lẫm Hoán vẫn kỳ quái, lấy mức độ bảo vệ cái loại biệt trang này, trên tiễn sao lại không thêm độc, mê dược sao lại là mê dược không cao minh, nhưng thấy Tiết Nam vẫn đều là tận tâm tận lực chiếu cố Thiệu Ngạn Mục, vậy độc cũng có thể thực sự là bị hắn giải rồi, rõ ràng không có dụng ý xấu.
Kêu ám bộ một lần nữa điều tr.a tin tức, rõ ràng về Tiết Nam lại là “Khó giải thích” (ý ko tìm hiểu đc thân thế Tiết Nam), bản thân tổ chức ám bộ này lập lên chuyện chưa bao giờ từng có!
Hắn nhìn không thấu Tiết Nam kia!
“Ta nói, hoàng đế các ngươi gọi ngươi cục cưng, ngươi rốt cuộc gọi cái gì a?” Tiết Nam một bên hỏi, trong tay cũng bận bịu liên tục, hắn đang thương dược lần cuối cùng cho bạch hổ Thiệu Ngạn Mục tất nhiên là không đi để ý tới hắn. Tuy nói toàn bộ thương của bản thân dựa vào cái tên này, nhưng hắn xem ra, Tiết Nam thuần túy là một biến thái!
Nào có người nào lại trêu ghẹo hổ chứ!? Đúng, chính là trêu ghẹo!
Lão Tiết Nam này thừa dịp tiện đổi dược cho hắn, ở trên người hắn đông sờ sờ tây xoa bóp, bình thường thường sờ cả người hắn khó chịu. Hắn rất muốn kêu Triệu Lẫm Hoán đổi một “hộ sĩ ” cho hắn, nhưng không biết làm sao trong tộc quy định, thương cơ bắp động cốt cấm biến hóa, khiến hắn không thể cùng Triệu Lẫm Hoán nói rõ. Có nữa, cho dù nói cũng không còn nói hoàng đế có thể tin tưởng mình hay không, bởi vì biến thái này trước mặt người khác đều là dạng một tấm ngốc thành thật trung hậu, chỉ tới trước mặt hắn, liền bắt đầu điên!
“Ngươi đừng không để ý tới ta nha, ta biết ngươi nghe hiểu được tiếng người. Ngươi nói ngươi vì sao muốn làm sủng vật của Triệu Lẫm Hoán chứ, hắn không có thể cái chủ nhân tốt gì, lại có thể còn phái ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy, vẫn là theo ta đi, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi nga. Na ~ thế nào a?” Vừa nói lên trọng tâm câu chuyện, Tiết Nam liền có chút hưng phấn, trên tay cũng bất giác dùng chút lực... Thấy bạch hổ nhanh nhảy dựng lên trừng hắn mới khẽ vuốt da lông nó, dỗ dành chút.
Kháo! Ngu ngốc này, dùng lực lớn như vậy!
Hanh, Triệu Lẫm Hoán không phải chủ nhân tốt, Tiết Nam hắn chính là chủ nhân tốt ư? Hơn nữa... Chuyện là chính hắn chủ động yêu cầu...
Thiệu Ngạn Mục trong tâm rõ ràng, nói là vì bảo bối, kỳ thực đều là mượn cớ, hắn chỉ là không muốn thấy Triệu Lẫm Hoán vẫn phiền não như vậy, muốn xuất ra chút lực giúp hắn nhiều ít...
“Uy uy uy! Ngươi nghe ta nói không a?!” Gõ gõ đầu hổ, muốn khiến cho hắn chú ý. Nhưng thấy Thiệu Ngạn Mục như cũ không để ý đến hắn, không khỏi hung hăng ôm chầm đầu hổ, ở trên mặt hôn lại hôn!”Ta dạy cho ngươi không để ý ta, dạy ngươi không để ý tới ta!”
... Trừng mắt hổ, ngây người...
“Hắc hắc! Gì chứ một bộ dạng ngốc?” Vươn nanh vuốt quấy rối toàn thân người ta.
Liền lúc Thiệu Ngạn Mục muốn phát hỏa, bên tai lại nhớ tới thanh âm âm dương quái khí!
“Hoàng đế các ngươi sắp hoài nghi nga! Ta đi trước, phải nhớ nghĩ đến ta nga!!” Nói xong, lại lần nữa hôn hôn đầu hổ, bóng người tiêu thất không gặp!
Thiệu Ngạn Mục rốt cục lấy lại tinh thần, chi nâng dậy thể, là người xa lạ khi đó!
Đáng giận! Bản thân lại có thể không có phát hiện! Ngay cả mùi cũng không đoán được!
Thiệu Ngạn Mục khá ảo não!