Chương 59
Bóng đêm đã nặng, Thiệu Ngạn Mục một mình nằm trên giường trở mình đi trở lại làm sao vẫn không ngủ được. Tiểu tử thối Tiểu Mẫn, từ ngày biến hình được, cũng không biết uống nhầm phải thuốc gì, sao cứ phải ở bên A Linh, một tấc cũng không rời, ngược lại bỏ bản thân cô đơn lẻ bóng.
Nếu không muốn ngủ, Thiệu Ngạn Mục cũng sẽ chán nản mà bò lên giường, phủ thêm áo khoác, đi tới phía trước cửa sổ, đẩy mở cửa sổ, làn gió đêm tươi mát liền táp vào giương mặt.
Sáu ngày rồi... Ngày đó đuổi người đó, kêu người đó không được theo, người kia đúng là liên tục sáu ngày chưa lần nào lộ diện, không biết có phải có chuyện gì rồi hay không?
Ảo não không ngớt, sao lại đã lo lắng cho người ta rồi, đã nói là người xa lạ rồi! Lại nhịn không được cúi đầu cười nhạo, bản thân còn tiếp tục mơ hão!... Cái thói quen này thật không tốt, nhất định phải sửa!
Lắc lắc đầu, thấp giọng tự nói: "... Con bà nó! Nghĩ đến ai cũng không có thể nghĩ đến tên kia!" Chỉ là... Ai...
Thiệu Ngạn Mục mới vừa oán trách bản thân ở trong lòng, đã bị bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt làm cho kinh sợ. Ngẩng đầu, lại bị người nọ gắt gao ôm giữ!
"Ngạn Nhi!" Nửa đêm từ trước cửa sổ xông vào chính là Triệu Lẫm Hoán đã biến mất sáu ngày. Lẫm Hoán hiển nhiên là nghe được lời oán thán của Thiệu Ngạn Mục, trong lòng mừng như điên, chỉ biết, chỉ biết, Ngạn Nhi sẽ không vô tình như vậy, quả nhiên vẫn là nhớ đến mình!! Nhất kích động, lại sít vào vòng ôm, gắt gao ôm thắt lưng Thiệu Ngạn Mục, đầu cũng sát lại thân mật mà tựa ở trên vai Ngạn Mục.
Thiệu Ngạn Mục tất nhiên ngây ngẩn cả người, mới vừa ở nhớ tới Lẫm Hoán, người này bất ngờ đã xuất hiện ở trước mặt bản thân... Cảm giác bị ôm lâu đến phát đau, mới giãy dụa ra, lại phát giác lực cánh tay người này thật kinh người. "Mau buông tay!" Bất đắc dĩ, rút ra hai tay, sử dụng sức lớn mới đẩy ra Triệu Lẫm Hoán.
Trong phòng ngủ vẫn chưa lên đèn, chỉ có ánh trăng đổ xuống từ song cửa sổ.
"Anh?..." Nhìn bộ dạng người trước mặt, Thiệu Ngạn Mục phi thường kinh ngạc. Làm sao, làm sao lại chếch nhác như vậy? Tóc tai bẩn thỉu, khuôn mặt dính đầy bụi bặm, còn có mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi?
Thấy Thiệu Ngạn Mục nhíu mày, Triệu Lẫm Hoán lại một trận vui vẻ, em đang quan tâm mình này! "Anh không sao!" Mặc dù thoạt nhìn có chút nhếch nhác, bản thân lại cười đến vẻ mặt xán lạn, "Chiến sự xảy ra ngoài ý muốn, tự mình đi xem xét một cái. Còn chưa, còn chưa có về hành cung, anh đến gặp em trước rồi mới đi!" Nói xong còn chớp chớp mắt, vẻ mặt đắc ý, mình đúng thật đến cả y phục còn chưa đổi đã vội chạy tới.
Nói xong tựa như rất thoải mái, Thiệu Ngạn Mục có thể thấy được bộ dạng Lẫm Hoán bám đầy bụi đất cũng biết nhất định là đã rất gian nguy vạn phần. Khẽ thở dài, Thiệu Ngạn Mục rất bất đắc dĩ, bản thân vẫn là quản không được mà phải đi lo lắng cho sự an nguy của Lẫm Hoán... Điều chỉnh xuống tâm tình, mới nhàn nhạt mà nói: "Tôi không thấy coi được tý nào, nên hoàng thượng người long thể quý giá, canh giờ không còn sớm thứ tôi không tiễn!" Thẳng ngồi trở lại trên giường, ý bảo bản thân cũng muốn nghỉ ngơi rồi.
Nghe vậy Triệu Lẫm Hoán không khỏi nhụt chí, bĩu môi, em lại tiếp tục đuổi mình rồi! Đi theo phía sau Thiệu Ngạn Mục đi tới trước giường, nhìn em, sắc mặt bất định.
"... Em còn muốn lừa gạt bản thân em đến khi nào chứ, em... Vẫn yêu anh không phải sao?"
Thiệu Ngạn Mục hừ lạnh một tiếng, trầm nói: "Anh quá tự mình đa tình rồi!"
"Em vì sao luôn luôn phải cậy mạnh như vậy chứ?... Em nói em không hận anh, không thương anh, nếu như thực sự là như vậy, tại sao vẫn lạnh lùng lời nói với anh, hờ hững đối với anh?" Lại bước gần một bước, hai mắt nhìn chăm chú Thiệu Ngạn Mục, Triệu Lẫm Hoán như đinh đóng cột nói, "Cái đó nói rõ trong lòng em vẫn có anh!"
Thiệu Ngạn Mục hiển là bị Triệu Lẫm Hoán quát dựng, hai tay bất an mà nắm chặt chiếu giường. Ngạn Mục biết bản thân kỳ thực vẫn rất mâu thuẫn, ban đầu đơn độc chạy đi còn không phải là vì trốn tránh, nói cái gì không thương không hận chứ, có lẽ thực sự là dối mình dối người?!
Nhìn Thiệu Ngạn Mục ánh mắt lóe lên, Triệu Lẫm Hoán trong lòng đại hỉ, biết Ngạn Nhi đã dao động rồi! Tiến lên khẽ ôm giữ Ngạn Mục, từ trán bắt đầu tinh tế hôn mổ xuống, mãi đến trên đôi môi mới khẽ ɭϊếʍƈ xuống hai cái, ôn nhu thấp giọng nói: "Theo anh trở về đi, Ngạn Nhi."
Vừa nghe tới nói như vậy thân thể Thiệu Ngạn Mục chấn động, đẩy Triệu Lẫm Hoán ra. Đã thấy Ngạn Mục giơ tay nhẹ nhàng xẹt qua trên đôi môi mới vừa bị người nọ ɭϊếʍƈ, ánh mắt tối sầm lại. "Trở về với anh?... Hừ! Trở về làm thế thân của Vương gia, làm công cụ tiết dục của anh, hay là làm nam sủng tranh giành tình nhân, để người ta chế nhạo?!"
Thanh âm âm trầm không chỉ lạnh vào trong lòng Triệu Lẫm Hoán, càng khiến bản thân Thiệu Ngạn Mục cùng thân thể phát run rẩy... Đây là lần đầu tiên Lẫm Hoán hôn bản thân...
"Ngạn Nhi, em sao nghĩ như vậy?" Triệu Lẫm Hoán ngạc nhiên, "Anh, anh thích em, muốn ở bên em, muốn cho em làm hoàng hậu của anh thôi!"
Thấy Thiệu Ngạn Mục như cũ diện vô biểu tình, Triệu Lẫm Hoán càng lo lắng mà giải thích nói: "Tề đệ đã có ái nhân của bản thân rồi, Vương phi của đệ ấy cũng đã mang thai rồi..."
"Người đó có ái nhân, cho nên anh tới tìm tôi, anh đem tôi làm cái gì?!"