Chương 6: Viên đường thứ sáu
Edit: Peach
Beta: Peach
Lúc Sâm Sâm xuống lầu, trong ký túc xá vẫn chưa có ai dậy, chạy bộ xong đi ăn sáng, nhà ăn cũng không nhiều người. Trong ngôi trường này, nếu không nắm chắc kiến thức, dần dần sẽ trở nên vô dụng. May mắn là giáo viên Minh Đức mời về cũng không tệ, giảng bài tương đối dễ hiểu, thấy cô chăm chỉ học tập, cũng sẽ dành nhiều thời gian ra để hướng dẫn.
Sâm Sâm còn tưởng rằng trong lớp không có bao nhiêu người, kết quả vừa lên lầu, lại gặp một nữ sinh đang chạy trên hành lang tiến về phía cô, không nói hai lời liền nhét thứ gì đó vào tay cô.
"Làm ơn giúp tớ đưa cái này cho Lục Thần Dục! Làm ơn!" Nữ sinh chắp tay.
"Ai, bạn học." Sâm Sâm nhanh chóng ngăn cô lại: "Tớ không quen cậu ấy, cậu tự nói với cậu ấy có lẽ sẽ tốt hơn."
Nữ sinh xua xua tay: "Tớ biết cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy, mọi người trên Tieba đều nói hết rồi, cậu ấy còn giúp cậu làm trực nhật! Giúp đỡ một chút đi, cám ơn nhiều!" Nói xong, cô che mặt ngượng ngùng chạy đi.
Sâm Sâm than thở trong lòng, dựa vào cái gì nói là giúp cô làm trực nhật, chẳng lẽ trước kia cậu ta không cần làm trực nhật sao?
Cô đi vào lớp, vốn định mở sách ra học thuộc lòng, lại không nhịn được cầm lấy điện thoại vào Tieba của trường. Quả nhiên, có rất nhiều người bàn tán về thân phận của cô. Ngày hôm qua lúc làm trực nhật, bên ngoài luôn có nhiều nữ sinh đi tới đi lui, bây giờ cô mới biết bọn họ đang làm gì.
Lục Thần Dục vào lớp đầu tiên, tiếp đó là hai người đi phía sau, lảo đảo bước vào cửa. Sâm Sâm cảm giác lúc nào cậu cũng có dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ, không ai trong lớp có dáng vẻ buồn ngủ hơn cậu, chẳng lẽ suốt cả buổi tối cậu đều không ngủ?
Hứa Tư Hạo nhảy nhót đi tới, làm hết bổn phận của lớp trưởng nhắc nhở: "Hàn Lâm Kiệt, hôm nay đến cậu với tổ hai làm trực nhật."
Gân xanh trên trán Hàn Lâm Kiệt không khỏi nhảy lên, hôm qua vừa mới làm, sao hôm nay lại làm nữa!
"Ha ha ha ha!" Triệu Chiếu chỉ vào cậu, cười: "Có bạn học mới tới, cậu không còn được làm trực nhật với Lục ca nữa rồi!"
"Hôm nay là cậu với ba người kia cùng làm, nếu có nhiều người, thì công việc cũng nhẹ nhàng hơn!" Hứa Tư Hạo vỗ ngực một cái, mạnh mẽ khích lệ: "Cố gắng lên! Bạn học Hàn!"
Triệu Chiếu bắt chước: "Cố gắng lên nha, bạn học Hàn!"
Hàn Lâm Kiệt ném quyển sách qua.
Các bạn học ở hàng sau đang đùa giỡn, Sâm Sâm từ trong ngăn kéo lấy ra một phần bánh quy thủ công, đựng trong cái túi nilon được gói tinh xảo, bên ngoài cột nơ con bướm, tràn đầy tâm tình thiếu nữ. Cô đem bánh quy đặt trên bàn Lục Thần Dục, nhẹ nhàng mở miệng: "Đây là của một nữ sinh nhờ tớ đưa cho cậu."
Lục Thần Dục đang ngẩn người, nghe vậy, cũng không thèm nhìn gói bánh quy trên bàn, quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ai bảo cậu nhận giúp tôi?"
Ánh mắt cậu sắc bén, thanh âm lạnh lẽo, Sâm Sâm Mạt Lệ ngơ ngẩn.
"Thật xin lỗi." Vốn nghĩ cậu sẽ tức giận như vậy, cô có chút không dám nhìn cặp mắt kia, thấp giọng nói: "Cậu ấy đưa đồ cho tớ xong liền chạy đi, tớ... Tớ lần sau sẽ không..."
Ba!
Tiếng động nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đủ để cho cả lớp nhìn qua.
Dường như lúc Sâm Sâm vừa nói xong chữ cuối, Lục Thần Dục đã cầm gói bánh quy lên ném ra ngoài, tựa như đường parabol* đi qua toàn bộ phòng học, rơi chuẩn xác vào trong thùng rác.
*đường parabol: Trong toán học, parabol (Tiếng Anh là parabola) là một đường conic được tạo bởi giao của một hình nón và một mặt phẳng song song với đường sinh của hình đó.
Parabol là một khái niệm quan trọng trong toán học trừu tượng. Tuy nhiên, nó cũng được bắt gặp với tần suất cao trong thế giới vật lý, và có nhiều ứng dụng trong kỹ thuật, vật lý, và các lĩnh vực khác. ( Theo Wikipedia)
Các bạn học có chút kinh ngạc, ngày hôm qua thái độ của cậu đối với Sâm Sâm vẫn còn rất tốt, sao hôm nay lại lên cơn rồi?
Sâm Sâm cảm giác mặt có chút nóng, nhưng bất kể nói thế nào, gói bánh kia được giữ trong hộc bàn cô cả buổi sáng, mỗi một viên đều hoàn mỹ không tì vết,còn có thể ngửi được mùi sữa ngọt ngào, vậy mà cậu cũng không thèm nhìn liền ném vào thùng rác. Sâm Sâm cúi đầu, giọng nói hiện rõ vẻ lung túng: "Dù sao đó cũng là một chút tâm ý của người ta..."
Trong lớp an tĩnh đến cực độ, nên ai cũng nghe được giọng cô đang nhẹ nhàng run rẩy.
"Ha." Cậu cười lạnh một tiếng, tràn đầy châm chọc.
Sâm Sâm cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, nhanh chóng im lặng.
Lục Thần Dục nghiêng đầu, liếc nhìn gò má trắng nõn phúng phính của cô một cái, cảm thấy hết sức buồn cười.
Còn có thể giả bộ.
-
Từ lúc đó cho đến trưa Sâm Sâm đều không rời chỗ ngồi. Cậu đang ngủ, cô không dám ồn ào. Sau sự kiện buổi sáng kia, cô cảm giác ánh mắt cả lớp nhìn mình cũng trở nên quỷ dị, cô muốn coi thường cái cảm giác bị nhìn chằm chằm như nghiên cứu đó, nhưng cái loại cảm giác đó như có một lớp dầu ở trên da mặt, dính dính dày dày, có lau căn bản cũng không hết.
Tới tiết của Khắc Lý Tư, ông yêu cầu các bạn học cùng bắt cặp với nhau để giới thiệu. Sâm Sâm nhìn một vòng, Lục Thần Dục đang ngủ, Hàn Lâm Kiệt đang chơi game, Lâm Thiên Úy đang ngồi làm đề, cũng không tham gia hoạt động.
Sâm Sâm nhoài người ra, nhỏ giọng hỏi: "Lâm Thiên Úy, tớ bắt cặp với cậu được không?"
Lâm Thiên Úy không phản ứng, thấy cô tựa như không nghe thấy, Sâm Sâm định hỏi lại lần nữa, lại thấy cô vỗ bạn ngồi cùng bàn một cái, nói: "Này, em trai, chúng ta cùng giới thiệu."
Sâm Sâm thầm nghĩ.
Khắc Lý Tư lại cố tình chọn cô: "Sâm Sâm, nói cho thầy biết cộng sự của em là ai."
Sâm Sâm có chút cứng nhắc đứng lên, biểu tình của Khắc Lý Tư lại tràn đầy mong đợi, không ngừng dùng ánh mắt khích lệ cô dũng cảm mở miệng.
"Sorry." Sâm Sâm thành thật xin lỗi.
Nhìn ra được Khắc Lý Tư có chút thất vọng, nhưng cân nhắc đến người cô cùng cộng sự là Lục Thần Dục, thì cũng không làm khó cô nữa. Sâm Sâm ngồi xuống, không tự chủ được liền thất thần, từ lúc cô nhập học đến nay, đây là lần đầu cô có biểu hiện kém trong lớp như vậy.
Hết giờ học, chỉ còn một mình Sâm Sâm trong lớp. Cao Vũ Hân đã đi trước cô một bước, Sâm Sâm kêu một tiếng, vốn là muốn nói với cô một tiếng để cô về ký túc xá trước, nhưng căn bản là Cao Vũ Hân không có ý định đi cùng cô lại giống như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Sâm Sâm có chút ngẩn ra, không biết tại sao lại biến thành như vậy. Sau khi tốt nghiệp Sơ trung, lúc ra khỏi trường, cô đã nghĩ rằng nó không tệ hơn, nhưng sự thật chứng minh, từ khi vào Minh Đức, kịch bản của cô vẫn như vậy.
Các bạn học bắt đầu làm trực nhật, Sâm Sâm thu dọn đồ đạc xong liền đến nhà ăn ăn cơm, một mình đi đến một góc trong khuôn viên trường. Cô vừa mới nhận ra, có rất nhiều nhà đầu tư vào Minh Đức, vì vậy nên thỉnh thoảng, trường luôn mở rộng thêm thư viện hay sân thể dục. Điều đó đồng nghĩa với việc, có rất nhiều tòa nhà cũ bị phá bỏ.
Ngày hôm qua Sâm Sâm vừa phát hiện một tòa nhà ký túc xá dành cho nhân viên đã cũ còn bị phá hủy một nửa, cách tường rào của trường học không xa, còn có một sợi dây thừng ngăn cách, có rất nhiều rác xây dựng, nhìn có chút bẩn thỉu, nên bình thường không có ai đến đây.
Bởi vì tựu trường, công trình bị tạm hoãn, mặc dù phân nửa tòa nhà vẫn còn tốt, nhưng trong một thời gian dài không có ai đến, bên trong vừa tối lại còn ẩm ướt, cho dù có ai đến làm việc gì bí mật, cũng rất khó bị phát hiện. Sâm Sâm khom người đi qua sợi dây thừng, lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị tìm một bài hát để nghe.
"Miệng cũng khá kín, còn nghĩ bản thân là trung sĩ, nhìn tôi làm sao xé cái miệng này của cậu ra." Giọng nói chói tai của một nữ sinh đột nhiên vang lên.
Sâm Sâm hoảng sợ, vội vàng núp sau bức tường, lặng lẽ ló đầu ra, nhìn thấy vài nữ sinh mặc đồng phục đang đứng ở phía bên kia của căn phòng đổ nát.
Một nữ sinh thấp bé bị vây ở giữa, một mực cúi đầu, không thấy rõ mặt, nhưng Sâm Sâm có thể nhận ra cô.
Bọn họ có thể là bạn học chung lớp, nhưng nói chính xác hơn, là chung ký túc xá.
Nữ sinh dẫn đầu ra hiệu, lập tức có hai nữ sinh tiến lên bắt cách tay của cô, ép cô ngẩng đầu, lộ mặt ra. Nữ sinh dẫn đầu nắm cằm cô, cười một tiếng làm người ta lạnh run: "Nói, cậu đã nhìn thấy gì."
Nữ sinh kia không lên tiếng, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn rác.
Ba ba! Nữ sinh dẫn đầu không chút do dự tát hai bạt tay, đánh mặt cô quay qua một bên.
Sâm Sâm thiếu chút nữa đã hét ầm lên, vội vàng đưa tay che miệng, không dám phát ra bất kì động tĩnh nào.
"Cậu rốt cuộc có nói hay không." Nữ sinh dẫn đầu có chút không nhịn được, níu lấy cổ áo của nữu sinh kia đẩy về phía sau một cái. Trên mặt đất đầy những viên gạch và đá vỡ, không cần thận thì sẽ té. Nữ sinh thấp bé bị vấp một hòn đá ở dưới chân, ngã trên mặt đất.
"Ha." Những người kia đều phát ra tiếng cười khinh bỉ.
Nữ sinh dẫn đầu đi lên trước, giơ chân lên, làm bộ muốn đạp nữ sinh đang nằm dưới đất kia. Cô cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh: "Một cơ hội cuối cùng, nói."
Thấy biểu tình dữ tợn của cô ta, quả thực rất khó để nghĩ rằng đây chỉ là một nữ sinh, Sâm Sâm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảnh tượng này làm cô có chút không thở được. Đột nhiên, tầm mắt cô rơi trên một khối gạch dưới đất, trong nháy mắt, không biết dũng khí từ đâu ra, cô nhặt khối gạch kia lên ném về phía đám nữ sinh kia.
"Cút." Giọng cô run rẩy.
"Cậu là ai?" Nữ sinh dẫn đầu kia không nghĩ sẽ có người núp ở kế bên, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn.
Còn mấy nữ sinh sau lưng cô ta, nhìn ai cũng có khí thế.
Sâm Sâm chỉ có một mình, nếu như cẩn thận quan sát, cả người cô cũng đang run rẩy.
Đầu óc cô trống rỗng, cô không biết mình đang làm gì, chỉ biết là, loại chuyện như thế này không thể tiếp tục!
Hơn nữa, nữ sinh đang nằm trên mặt đất đang vội vàng thở dốc, nếu như cô rút lui, nữ sinh này sẽ bị khi dễ đến ch.ết, giống như những chuyện mà cô đã phải trải qua vậy. Ý nghĩ này vừa mới thoáng qua trong đầu, Sâm Sâm chậm rãi nâng tay cầm khối gạch lên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đám nữ sinh đó, từ trong kẽ răng nặn ra một chữ: "Cút ----"
Không biết có phải do ưu thế về chiều cao của cô hay do những nữ sinh kia thấy được sự dữ tợn trong mắt cô, nên những nữ sinh kia trố mắt nhìn nhau, lộ ra sự ngập ngừng. Lúc này, có người đến gần, nói gì đó bên tai của nữ sinh dẫn đầu.
"Phi." Nữ sinh dẫn đầu kia trợn mắt nhìn Sâm Sâm, nhổ một bãi nước miếng xuống mắt đất.
Sâm Sâm trở lại với ánh mắt dữ tợn, kiên quyết không chịu lùi bước.
Hai bên tiếp tục đối đầu, rốt cuộc, nữ sinh dẫn đầu kia cười lạnh một cái, lại nhìn Sâm Sâm một lúc, mới dẫn đám nữ sinh kia đi ra ngoài.
Khi họ vừa đi, chân Sâm Sâm liền trở nên mềm nhũn, bắp chân không nhịn được run rẩy, khối gạch trong tay "ba" rơi xuống.
"A..." Nữ sinh kia không nhịn được, cử động cơ thể một chút.
Sâm Sâm quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, nhưng tâm tình và nỗi sợ hãi dần dâng trào, nước mắt không kiềm chế được theo gò má chảy xuống. Cô lấy tay lau sạch nước mắt, ngồi xổm xuống, đỡ nữ sinh đang nằm dưới đất dậy.
Nữ sinh kia vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt vừa ướt át lại ửng đỏ của cô, hơi sửng sốt một chút.
Sâm Sâm cúi thấp đầu xuống, giống như là không chú ý đến phản ứng của cô, thấp giọng nói: "Rời khỏi chỗ này trước đã."
Nữ sinh kia tựa hồ như có chút do dự, một lát sau, vẫn là đưa tay cho Sâm Sâm, để cho cô dìu ra ngoài.
Bầu trời trở nên tối dần, sau khi hai nữ sinh đỡ nhau rời đi, lại có một dáng người cao cao gầy gầy từ trong góc đi ra.