Chương 24: Viên đường thứ hai mươi bốn
Sâm Sâm cảm thấy da mặt cậu cũng thật dày, làm sao lại có người có thể đúng lý hợp tình mà để cho người khác mời khách như vậy chứ. Cô nhỏ giọng nói: “Cậu muốn uống cái gì?”
“Cái ly này của cậu.” Lục Thần Dục nhìn cô, nói xong dường như cũng cảm thấy không đúng lắm, giải thích, “Giống cái ly này của cậu.”
Sâm Sâm hào phóng đem ly trà sữa trong tay đưa cho cậu, nói: “Vậy cái này cho cậu, tôi không uống.”
Lục Thần Dục không nghĩ tới lại cô sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút mới nhận lấy. Nhiệt độ của trà sữa ở mức bình thường, bên ngoài ly còn có chút ấm áp, đó là nhiệt độ từ tay cô lưu lại. Lục Thần Dục cúi đầu hút vào miệng, hút được một viên trân châu.
Thật là ngọt. Cô quả nhiên cùng phần lớn nữ sinh giống nhau, đều thích loại đồ ngọt ngấy này.
Sâm Sâm: “Ly trà sữa này của tôi là Lâm Thiên Úy bỏ tiền mua, nên cái ly này coi như là cậu ấy mời cậu uống.”
Lục Thần Dục khẽ nhíu mày, không được, quá ngọt, cậu không thích.
Sâm Sâm quay lại mua ly mới, Lục Thần Dục cầm trà sữa dựa ở cửa chờ. Nữ sinh đi ngang qua quay đầu nhìn cậu, tựa như phát hiện ra chuyện gì mới lạ, rối rít ở trong đầu ghi nhớ Lục Thần Dục thích ăn ngọt.
Năm phút sau, Sâm Sâm đi ra, trong tay bưng ly trà sữa trái cây. Lục Thần Dục cùng cô trở về trường học, nhìn thấy ly trà sữa của cô liền có chút không vui: “Của cậu với tôi không giống nhau.”
Sâm Sâm không biết tại sao cậu lại để ý cái này, đột nhiên cười trộm.
Lục Thần Dục liếc cô: “Cậu cười cái gì?”
“Cái ly trà sữa này quá ngọt, nếu không phải Lâm Thiên Úy mời khách, tôi cũng không dám uống, sẽ mập.” Sâm Sâm nói.
Lục Thần Dục: “Tôi thấy bình thường cậu cũng uống không ít.”
Sâm Sâm á khẩu không trả lời nổi, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu: “Ừ”
Nhưng mà, nếu như hôm nào cô uống trà sữa thì hôm đó cũng đều không ăn cơm tối, nhưng mà chuyện này cũng không cần nói cho cậu. Dù sao nam sinh bọn họ cũng thích chạy nhảy, uống nhiều trà sữa cũng sẽ không có gánh nặng gì.
Lục Thần Dục thấy cô không lên tiếng, con ngươi không ngừng xoay chuyển, không biết ở trong đầu nghĩ cái gì. Ngược lại cậu rất muốn biết, cô gái nhỏ lanh lợi này, người nào mới có thể trở thành bạn thân của cô, để cho cô nguyện ý chủ động chia sẻ hết thảy mọi chuyện.
Sâm Sâm biết cậu đang nhìn mình, theo bản năng tìm một đề tài đánh vỡ sự lúng túng: “Lục Thần Dục, cậu hôm nay thế mà không có nổi giận với Giang Dương nha.”
“Không quen biết cậu ta.” Thái độ Lục Thần Dục tùy ý, “Lười so đo.”
Sâm Sâm nghĩ, cậu có điểm lạ.
Bình thường Lục Thần Dục đều cho người ta cảm giác tính khí cậu đặc biệt nóng nảy, lấy chuyện nhỏ nhất mà nói, có lúc Quyền Tuấn Hi tới thu bài tập, vô tình đụng phải cây bút cậu để ở trên bàn, cậu cũng sẽ không vui. Hôm nay Giang Dương ngay trước mặt nhiều người như vậy níu lấy quần áo của cậu, coi như là đã mạo phạm cực kỳ nghiêm trọng, người nhận được sự giáo dục tốt nhất nói không chừng cũng sẽ nổi giận, không nghĩ tới cậu lại dễ dàng bỏ qua. Sâm Sâm cảm thấy mỗi lần tính khí đó của cậu bùng nổ đều rất kỳ quái, rất bất thường. Trực giác của cô giống như có quy luật, nhưng không nói ra được là cái gì.
“Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt đâu?” Sâm Sâm hỏi, bình thường bọn họ vẫn luôn là ba người chơi với nhau, trước kia cô còn tưởng rằng “Lão đại bá chủ trường học” sẽ có rất nhiều đàn em, nhưng khi tiếp xúc thì cô mới phát hiện, vòng bạn bè của Lục Thần Dục rất nhỏ, trừ Hàn Lâm Kiệt cùng Triệu Chiếu, cậu đều không chủ động kết giao với những người khác. Ngay cả hai người kia cũng là chủ động sáp tới gần, nếu không phải như vậy, Sâm Sâm hoài nghi Lục Thần Dục rất có thể sẽ không có bạn.
“Đi chơi game.”
Sâm Sâm: “Cậu không đi cùng bọn họ sao?”
“Buồn ngủ.” Lục Thần Dục ngáp một cái. Sau buổi chiều* oi bức, chính là thời gian tốt để đi ngủ.
*Tác giả ghi là giờ ngọ: giữa trưa, từ khoảng 11h sáng đến 1h chiều
“Lục Thần Dục.” Cô không nhịn được hỏi, “Tại sao mỗi ngày cậu đều buồn ngủ vậy?”
“Mệt mỏi.” Cậu lời ít ý nhiều.
“Tại sao lại mệt mỏi?” Sâm Sâm không hiểu, “Cậu có phải mỗi ngày đều thức đêm hay không?”
“Ừ hừm.”
“Nhưng mà cậu không phải đã nói muốn học tập cho giỏi sao? Thức đêm quá nhiều, tinh thần sẽ kém, sẽ không có cách nào học tập.” Giọng Sâm Sâm khi nói chuyện rất nhẹ, không dám nói thoải mái, dường như đang trách cứ cậu.
Lục Thần Dục đi cùng cô, chậm rãi hỏi: “Làm sao mới có thể học giỏi?”
“Ý cậu là phương pháp học tập sao?” Sâm Sâm suy nghĩ một chút, nói, “Đầu tiên phải nghe giảng trong giờ học, cậu bây giờ phần lớn thời gian đều ngủ, chưa từng nghe qua mấy phần trong giờ học, như vậy rất khó để học tập.”
“Vậy nghe một chút.” Lục Thần Dục lại nhìn cô một cái, “Có được thưởng gì không?”
Sâm Sâm không hiểu: “Cái gì cơ?”
Lục Thần Dục chậm rãi mạch lạc nói: “Không có phần thưởng, học tập sẽ không có tính tích cực.”
“Lục Thần Dục.” Sâm Sâm cảm thấy thái độ này của cậu không đứng đắn, không nhịn được nói, “Học tập là chuyện của bản thân chúng ta, cần tính tự giác rất cao. Nếu như chỉ vì một chút xíu lợi ích có thể thấy trước mắt mới đi học, vậy thì không phải là mục tiêu phát ra từ nội tâm, như vậy rất khó để kiên trì lâu dài.”
“Nga.” Lục Thần Dục nghe, trên mặt không phản ứng gì, thật lâu, chậm rãi nói, “Như vậy thật là nghiêm khắc.”
Trong lòng Sâm Sâm có chút ê ẩm.
Cô bước nhanh trở về phòng ngủ, gò má hơi phồng lên, giống như hai cái má của con ếch con.
Mới vừa rồi cô cùng Lục Thần Dục thảo luận vấn đề liên quan tới học tập, cô là xuất phát từ lòng tốt, không cẩn thận nói hơi nhiều, kết quả Lục Thần Dục nói cô rất nghiêm khắc, cái này làm cho trong lòng cô có chút không thoải mái. Rõ ràng là cậu tỏ ý muốn học tập cho giỏi, cô cũng là vì tốt cho cậu, nếu không làm sao sẽ cùng cậu nói nhiều như vậy, kết quả cậu lại không hiểu mà nói cô nghiêm khắc, còn dùng cái giọng phê bình, giống như cô ỷ vào bản thân mình học giỏi mà ra vẻ ta đây với cậu.
Sâm Sâm cố ý cách cậu một khoảng, trở về ký túc xá ngủ. Ngoài ra ba người kia đều trở về, Cao Vũ Hân bị việc tai nạn giao thông của Khương Hoa ảnh hưởng tới tâm trạng, mấy ngày nay cũng từ từ chuyển biến tốt, quan hệ với Tô Ỷ Hạ rõ ràng có điểm hòa hoãn, lúc Sâm Sâm trở lại, các cô ấy còn đang nói chuyện trên trời dưới đất.
“Tin tức nói đã có thể đi lại bình thường, trước kia người ta là nằm kiếm tiền, sau đó là ngồi kiếm tiền, bây giờ lại có thể đứng kiếm tiền.”
“Vợ ông ấy thật tốt, mỗi ngày đều ở viện dưỡng bệnh cùng ông điều trị. Trên mạng, mấy fan nữ kia còn công kích vợ ông ấy là sau khi kết hôn thì cố giúp chồng dạy con, hi sinh chính mình, cái quỷ gì thế? Cô ấy rõ ràng là gả cho người mình yêu, chỉ với việc cô ấy ở bệnh viện trả giá hai năm, chồng cô ấy sau này không phải nên yêu thương cô ấy sao?”
“Tớ cũng cảm thấy bọn họ khiến cho người khác hâm mộ, rõ ràng có nhiều tiền như vậy, lại còn vô cùng ân ái, một chút cũng không giống như đang làm bộ.”
Sâm Sâm nghe các cô ấy trò chuyện nhiệt tình, không nhịn được hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy?”
“Nói tới ba Lục Đình Hải.” Cao Vũ Hân trả lời.
Sâm Sâm biết người này, người nắm quyền của tập đoàn Lục thị, hàng năm đều đứng tên trong bảng Forbes* những người giàu có, được mọi người gọi là “Người ba quốc dân”. Hai năm trước Lục Đình Hải bởi vì một lần ngã lầu bất ngờ mà hôn mê, nằm bệnh viện rất lâu, nhưng tập đoàn Lục thị cũng không có bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, sản nghiệp mỗi năm đều tăng cao, cho nên mọi người lại gọi đùa ông là “Nằm không cũng có thể kiếm tiền.”
*Chuyên mục có thể bạn đã biết: Forbes là danh sách liệt kê các tỷ phú trên thế giới thông qua giá trị tài sản ròng (tính bằng đô la Mỹ) bao gồm tài sản đã được ghi chép và tính nợ mà họ có được. Danh sách này được biên soạn và xuất bản vào tháng 3 hàng năm bởi tạp chí kinh doanh Forbes của Mỹ. Và xuất bản lần đầu tiên vào tháng 3 năm 1987.
Lảm nhảm thêm chút là tính theo năm 2020, tỷ phú giàu nhất thế giới là ông Jeff Bezos và gia đình với tổng tài sản lên đến 131 tỷ USD.
“Hy vọng cuộc giải phẫu của Khương Hoa có thể thuận lợi.” Cao Vũ Hân thấp giọng cầu nguyện, “Ba Lục cũng đã khôi phục sức khỏe rồi, hắn hẳn cũng sẽ không có chuyện gì.”
Tô Ỷ Hạ nói: “Đúng rồi, trong trường không phải có chuyện Lục Thần Dục là con trai của Lục Đình Hải sao? Đã có người xác nhận chuyện này hay chưa?”
“Không biết.” Hiếm thấy Ôn Á chen vào, lạnh lùng nói, “Ngủ đi”
Tô Ỷ Hạ không phản ứng với cô ấy, thấy Sâm Sâm đang leo lên, nói với cô: “Cậu không phải bạn cùng bàn của Lục Thần Dục sao, tìm cơ hội nào đó hỏi cậu ấy một chút thử đi.”
“Đó là chuyện riêng tư của người khác.” Sâm Sâm khó khăn nói, “Cậu ấy nếu đã không muốn nói cho mọi người, ai hỏi cũng đều vô dụng.”
“Ai ya, cậu cứ thử một chút đi mà.” Tô Ỷ Hạ nói, “Tớ cảm thấy cậu ấy đối xử với cậu cũng không tệ lắm, lúc trước còn có người nói rằng cậu ấy không muốn ngồi cùng bàn với cậu, bây giờ không phải là đón nhận rồi sao? Nói rõ ra là ấn tượng của cậu với cậu ấy cũng không tệ “
Sâm Sâm vén chăn lên nằm xuống, thấp giọng nói: “Vậy được rồi, có cơ hội tớ sẽ thử hỏi cậu ấy một chút.”
Thời gian nghỉ trưa được nửa tiếng.
Sâm Sâm rời khỏi ký túc xá trước mười lăm phút, lúc đến phòng học vừa vặn nhìn thấy Lục Thần Dục đứng ở bên ngoài hành lang, đưa lưng về phía cô mà nằm ở trên lan can, nửa người treo lơ lửng. Gió nhẹ lay động áo sơ mi đồng phục màu trắng của cậu, phía sau phồng phồng lên, giống như một con chim bồ câu khoan vào gió.
Sâm Sâm nhìn bóng lưng cậu một cái, yên lặng trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị đồ cần dùng cho giờ học buổi chiều, nhân tiện mở ra một quyển notebook mới tinh.
Cái quyển sổ này cô tạm thời không dùng, không bằng cho cậu dùng
Quyển sổ là loại rất thông thường, lúc siêu thị có hoạt động liền bán 98 đồng một quyển, cũng không biết cậu có nhìn được hay không.
Chẳng qua, cái này có thể coi như là “phần thưởng” nho nhỏ đi.
Sâm Sâm nghĩ tới nghĩ lui, có chút xoắn xuýt, cô còn chưa chủ động đưa cho nam sinh thứ gì, cái này có chút không làm được. Các bạn học còn chưa quay lại hết, Quyền Tuấn Hi và Hứa Tư Hạo cũng đang ngủ, trong phòng học trống không, cô lặng lẽ hướng về phía cửa liếc mắt nhìn, Lục Thần Dục vẫn còn duy trì cái tư thế kia, không biết dưới lầu có cái gì hay mà nhìn mê mẩn đến thế.
Cô hít sâu một hơi, từ cửa sau đi ra ngoài, tay nắm quyển sổ từ từ đi đến bên người cậu, đang muốn mở miệng.
“Ông còn chưa ly hôn?” Thanh âm lạnh như băng của cậu được gió thổi tới.
Sâm Sâm nhẹ nhàng a một tiếng, không nghĩ tới cậu trốn ở trong gió gọi điện thoại, theo bản năng muốn tránh đi chỗ khác. Nhưng Lục Thần Dục đã nghe được động tĩnh, xoay người lại, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nói với người bên kia điện thoại: “Không nói nữa, tôi còn có chuyện.”
Sau đó cậu cúp điện thoại, hí mắt thấy Sâm Sâm, hỏi: “Làm sao?”
“Thật xin lỗi, tôi không biết cậu đang gọi điện thoại, tôi không phải cố ý muốn nghe lén.” Sâm Sâm vội vội vàng vàng giải thích.
“Không sao.” Lục Thần Dục giọng nhàn nhạt, tựa hồ không nghĩ đến việc sẽ nhắc lại chuyện này, nhìn vật cô cầm trong tay, cằm khẽ nhếch, “Cậu đang cầm cái gì trong tay?”
“Cái này,” Sâm Sâm lấy quyển sổ ra, do dự nói, “Đây là notebook tôi chưa dùng qua, cậu có muốn hay không?”
Lục Thần Dục hiển nhiên hết sức bất ngờ, nhíu mày: “Cho tôi?”
“Cậu nói phải thưởng.” Sâm Sâm cúi đầu xuống, ngập ngừng nói, “Tôi không biết cái này có tính hay không “
“Xem là vậy đi.” Lục Thần Dục giống như là lo lắng cô sẽ hối hận, nhanh chóng đoạt lấy quyển sổ.
“Kia” Sâm Sâm cắn môi, lấy dũng khí nói, “Cậu nhận quyển sổ rồi, vậy phải dùng thật tốt đấy.”
Lục Thần Dục lật cái notebook trống không, hỏi: “Cái này dùng thế nào?”
“Dùng để ghi chép.” Sâm Sâm thật không có cách gì với cậu, hóa ra trước kia cậu đều không ghi chép? Người này làm thế nào mà có thể thi lên cao trung vậy? Cô thở dài, kiên nhẫn giải thích, “Ghi lại những điểm chính giáo viên giảng trong giờ học lại, sau này lúc thi đều phải dùng đến.”
Dáng vẻ cô than thở giống như một cô giáo nhỏ, Lục Thần Dục nhìn cô liền cảm thấy buồn cười, ngay cả khói mù ấm ức tích tụ trong ngực cũng tiêu tán không ít.
“Được.” Cậu gật đầu, “Tôi dùng một chút.”
Tiết đầu tiên buổi chiều là sinh học. Lục Thần Dục sau khi chuẩn bị xong sách giáo khoa và bút, còn lấy quyển notebook Sâm Sâm đưa ra, ngay ngắn để trước mặt, giống như đang làm cái nghi thức trang nghiêm nào đó. Nhưng Sâm Sâm rất rõ ràng, cậu hơn phân nửa là không biết dùng.
Hôm nay giáo viên sinh học vào cửa liền để cho Hứa Tư Hạo đóng kỹ cửa lại, kéo rèm cửa sổ vào, trong phòng học lập tức tối đi.
“Hôm nay cổ họng không thoải mái.” Cô giáo chỉ cổ họng, thanh âm khàn khàn nói.
Cô ấy mở thiết bị dạy học ra, hạ màn hình máy chiếu xuống, một lát sau, các bạn học ở dưới nhìn lên thấy một hàng chữ: Kiến thức vệ sinh sinh lý.
Cả lớp yên lặng như tờ.
Phim bắt đầu, lời tự thuật được viết bằng tiếng phổ thông ngay ngắn rõ ràng giảng giải cái gì là vệ sinh sinh lý, theo cách dạy học mà đi sâu vào, mấy sơ đồ tỉ mỉ từng cái phóng đại một, lấp kín cả màn hình.
Nam sinh: …
Nữ sinh: …
Cô giáo quan sát phản ứng của bọn học sinh, quả nhiên, cô bình thường đều nói cái gì mà tế bào với chả trùng đế giày, căn bản không mấy người sẽ nghe, hôm nay mọi người đều nghiêm túc, bất quá rất nhiều nữ sinh nghe được một nửa liền bắt đầu che mắt lại, có người dứt khoát bịt lỗ tai nằm ở trên bàn.
Sâm Sâm miễn cưỡng nghiêm túc nghe mười mấy phút, quả thực không nhịn được lấy tay chống trán, vô tình mà cố ý chắn tầm mắt.
Lục Thần Dục dư quang liếc thấy động tác của cô, làn da trắng đến trong suốt chẳng biết từ lúc nào mà đã đỏ tới mang tận tai. Cậu huýt sáo trong lòng một cái, mở notebook ra, ngón tay thon dài cầm bút, bút ở giữa ngón tay vòng tới vòng lui thật nhanh.
Cậu hơi nghiêng người, khiêm tốn học hỏi, thanh âm trầm thấp nhưng tràn đầy từ tính: “Đoạn vừa nói tới kia, điểm chính là cái gì?”
Gò má Sâm Sâm nhanh chóng đỏ ửng, cậu vừa nói xong cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Này, đang trong giờ học đừng nói chuyện.” Thanh âm của cô thấp như muỗi kêu, đầu gần như đã vùi xuống bàn.
Tâm tình của Lục Thần Dục cũng trở nên thoải mái, từ trong ngăn bàn lấy ra ly trà sữa đã uống được một nửa, từ từ hút một cái.
A, quả nhiên vẫn rất ngọt.