Chương 30: Viên đường thứ ba mươi
Sâm Sâm theo thói quen không phản bác hay kháng nghị, mặc dù cảm giác có phần là lạ. Nhưng khi xem xét khoảng cách của từng địa điểm, đến nhà cậu xử lý vết thương trước, sau đó để cậu đưa mình về, đó là cách tốt nhất.
Cô ngồi im không lên tiếng, nhưng khi Lục Thần Dục nói “Đến nhà tôi” xong liền có chút mất tự nhiên. Cậu liếc mắt ra ngoài làm bộ như đang ngắm phong cảnh, cảm thấy như sinh ra tội ác. Tại sao cậu như biến thái dụ nữ sinh thành niên về nhà vậy?
Cái dáng vẻ bình tĩnh này của cô, là giả vờ sao? Nào có nữ sinh nào lại tuỳ tiện đến nhà bạn học nam như vậy.
Thật ra cũng có thể không đi. Lục Thần Dục nghĩ.
“Nơi này thật yên tĩnh nha.” Sâm Sâm đột nhiên nói, bởi vì không khí trong xe quá an tĩnh, có chút lúng túng, cô chủ động nói chuyện là muốn phá vỡ cục diện buồn chán này.
“À.” Lục Thần Dục theo bản năng trả lời, “Nhà tôi tương đối yên tĩnh.”
Sâm Sâm quay lại, liếc nhìn tay cậu, hỏi: “Tay cậu có đau không?”
“Không đau.” Lục Thần Dục cong khoé miệng, “Tôi da dày thịt béo, không có cảm giác gì.”
“Vẫn phải bôi thuốc.” Sâm Sâm nói, “Sẽ lành nhanh hơn.”
Hai người câu có câu không nói chuyện, đều cực lực tránh sự lúng túng, Lục Thần Dục liếc ra ngoài cửa sổ một cái, trợn mắt, sao chỉ mới đi được một nửa đoạn đường?
Cô được cậu mang về nhà.
Lục Thần Dục thấy có điều gì đó không đúng, cậu chưa bao giờ dẫn ai về nhà, đừng nói là nữ sinh, ngay cả Triệu Chiếu cũng chưa từng tới nhà cậu. Chút nữa phải làm gì đây?
So với sự khẩn trương và mờ mịt của cậu, Sâm Sâm lại có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới, Lục Thần Dục thật sự ở trên núi!
Là một tiểu khu ngoài trời, nhìn có vẻ hơi cũ, nhưng điều kiện rất tốt, ở gần núi và sông, sau khi đi vào là một khu biệt thự. Trong tiểu khu rất vắng vẻ, nhưng an ninh và phục vụ là hạng nhất, ra vào đều có xe tuần tr.a đưa đón. Lúc ở trường Sâm Sâm có thể cảm giác được gia đình Lục Thần Dục cũng không phải tầm thường, nên bây giờ cũng không đặc biệt khiếp sợ.
Tiến vào tiểu khu, Lục Thần Dục ngày càng yên lặng, ngược lại thì Sâm Sâm một mực tìm chủ đề, cuối cùng, cô cũng có chút ngượng ngùng, biết điều ngồi yên, cúi đầu, gò má ửng đỏ: “Có phải tôi rất ồn ào không?”
“Không có.” Lục Thần Dục nhìn gò má cô, trong lòng khẽ động, nói, “Đến rồi.”
Xe vào gara, tài xế xuống xe trước mở cửa cho Sâm Sâm. Lục Thần Dục bước xuống, nói với người tài xế kia: “Tôi dẫn bạn học đi chơi một chút, anh nói với dì Quan không cần tới.”
“Được, thiếu gia.” Tài xế rời đi.
Lúc bọn họ nói chuyện, Sâm Sâm lặng lẽ quan sát xung quanh, trừ chiếc xe Lục Thần Dục hay ngồi kia, trong gara còn có mấy chiếc xe còn chưa từng dùng qua. Lục Thần Dục đi tới bên người cô, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đi với tôi.”
Nhà của cậu không giống những căn khác trong tiểu khu, đơn độc ở sườn núi, một mảnh đất kia toàn bộ thuộc về Lục gia. Sâm Sâm ra khỏi gara, ngẩng đầu nhìn, không nhịn được nói: “Lục Thần Dục, một mình cậu ở một căn nhà lớn như vậy sao?”
Có ba tầng lầu, phía trước là bãi cỏ lớn phía sau là hồ bơi, giống như một trang viên.*
*Dành cho những bạn nào chưa biết:v
Trang viên: trang trại, ruộng vườn của quan lại, quý tộc, địa chủ thời phong kiến.
“Ừ.” Lục Thần Dục nói, “Đây là quê tôi, trước kia ông nội tôi ở đây.”
Cậu dẫn Sâm Sâm đi vào, mở hết đèn lên, mặc dù ánh đèn ấm áp nhưng vẫn không thể xua tan được cái lạnh trong nhà. Sâm Sâm liếc mắt liền cảm thấy, căn nhà này giống như một vũ trụ. Trừ những đồ dùng cần thiết, trong nhà căn bản không có gì, không cảm giác được không khí sinh hoạt hằng ngày.
“Này, cậu không nuôi chó à?” Cô hết nhìn đông lại ngó tây, tò mò hỏi.
Lục Thần Dục đi vào phòng bếp, kiểm tr.a toàn bộ, muốn tìm một cái ly sạch sẽ, thuận miệng trả lời: “Nuôi không sống.”
“Tôi thấy cậu đối xử rất tốt với mấy con chó ở chỗ Thạch gia.”
Lục Thần Dục không trả lời, cầm một cái ly thuỷ tinh trên tay, phát hiện ngoài nước lọc, trong nhà không có gì cả. Bình thường cậu không quan tâm chuyện gì, ngay cả trà, nước trái cây hay cà phê đều không có, lúc cậu muốn ăn cái gì cũng sẽ nói trước với dì Quan, để cho bà trực tiếp mang tới. Trước kia không thấy gì bất tiện, nhưng bây giờ cậu cau mày nhìn bình nước, không khỏi cảm thấy kì lạ.
“Uống nước lọc được không?” Lục Thần Dục có chút lúng túng, “Hay sữa bò? Hình như trong tủ lạnh có.”
“Không cần đâu, vết thương của cậu phải nhanh chóng khử trùng, đến khi kết vảy thì rất khó bôi thuốc.” Sâm Sâm nói, bây giờ vẫn là tháng chín, trời còn chưa tối, nhưng cô cảm thấy trong phòng có chút lạnh, ôm cánh tay hỏi, “Lục Thần Dục, nhà cậu có hòm thuốc không?”
“Có.” Lục Thần Dục vừa nói, vừa rót cho cô một ly nước lọc, lại tìm trong tủ lạnh, lấy một hộp sữa chua việt quất ra, còn có trái cây, bánh bích quy, quả hạch, cậu chỉ có thể tìm được những thứ này, để trước mặt Sâm Sâm.
Sâm Sâm nhìn cậu: “…”
Lục Thần Dục lại quay đi, lên lầu rửa tay rồi cầm hòm thuốc xuống. Sâm Sâm ngồi xuống ghế sô pha, lấy rượu cồn và bông gòn ra, chuẩn bị khử trùng vết thương cho cậu. Lục Thần Dục liếc nhìn bàn tay phải, trong đầu nghĩ chỉ là đứt tay, cũng không đau, ngậm trong miệng một chút liền xong chuyện.
“Lục Thần Dục, cậu ngồi xuống đây.” Sâm Sâm dùng bông gòn thấm một ít rượu cồn, thúc giục, “Tay cậu không đau sao?”
“Đau.” Lục Thần Dục nói, thuận thế ngồi xuống kế bên cô, xoè bàn tay ra để trên bàn. Sâm Sâm nghiêng người về phía trước, chuyên tâm khử trùng giúp cậu. Ánh mắt Lục Thần Dục chậm rãi lướt qua mái tóc đen đang rũ xuống gò má của cô, bả vai rồi đến vòng eo, như một cây cọ đang vẽ một đường cong.
Sâm Sâm lấy một mảnh thuỷ tinh nhỏ từ trong vết thương của cậu ra.
Ánh mắt Lục Thần Dục dừng trên cái eo thon gọn của cô, trong đầu nghĩ, cô gầy như vậy, nếu cậu đưa tay tới, có thể ôm cô vào trong ngực một cách dễ dàng.
Sâm Sâm dùng bông gòn cầm mảnh thuỷ tinh kia lên, giơ đến trước mặt cậu, nói: “Lục Thần Dục, cậu nhìn, có thuỷ tinh.”
“A.” Lục Thần Dục lấy lại tinh thần, “Cậu tiếp tục.”
Sâm Sâm kinh ngạc nhìn cậu một cái, phát hiện cậu vẫn bình tĩnh, đè sự bất an trong lòng xuống. Trước khi đi cô đã gội đầu, Lục Thần Dục có thể ngửi được mùi hương từ tóc cô, là một mùi thơm nhẹ nhàng, khiêu khích chóp mũi cậu.
Lục Thần Dục chăm chú nhìn gò má cô, không tự chủ tiến đến gần.
Sâm Sâm không nhận ra, cẩn thận dùng cồn rửa vết máu, sau đó bôi thuốc, dùng băng gạc che lại, lại dùng băng keo cá nhân dán lên. Sau khi làm xong, cô mới cảm giác được luồng khí ấm bên tai, rất gần, khiến nửa người cô tê dại*. Cô quay đầu, đối mặt với Lục Thần Dục, đôi mắt luôn lãnh đạm bây giờ lại trở nên sâu thẳm.
*Tớ bị bí từ này, không biết nên thay từ nào mới tốt, mọi người ai biết thì giúp tớ với nhá:<
Cô không biết cậu đã nhìn cô bao lâu rồi.
Tim Sâm Sâm đập nhanh hơn vài nhịp, vội vàng đứng lên, lắp bắp nói: “Xong… xong rồi.”
Lỗ tai hồng hồng.
Lục Thần Dục duy trì tư thế cũ, ánh mắt không rời khỏi người cô, chậm rãi nói: “Cậu sợ tôi?”
“Không có.” Sâm Sâm nhẹ giọng nói, “Khi nào tôi có thể về được?”
“Chú Quan đi ăn cơm rồi, cậu chờ một chút.”
Hai người không nói gì, Lục Thần Dục bèn mở miệng: “Cậu ăn chút gì đó đi.”
“Cảm ơn.” Sâm Sâm cầm hai quả hạch, bóc ra ăn, sau đó nói, “Tôi no rồi.”
“Ăn ít vậy sao?” Lục Thần Dục khó hiểu cười, đứng dậy, “Tới đây.”
Sâm Sâm đi theo cậu tới một căn phòng, có chút không hiểu, Lục Thần Dục giải thích: “Sợ cậu chán.”
Đó là phòng giải trí của cậu, được trang bị hệ thống rạp chiếu phim gia đình, còn có máy chơi game cao cấp. Sâm Sâm đi vào, quan sát cách trang trí xung quanh, phát hiện một số chỗ thì rất ngăn nắp gọn gàng, một số chỗ thì lộn xộn.
Trên mặt đất còn ném một quyển tiểu thuyết tiếng Anh cùng mấy cái đĩa.
Sâm Sâm chớp chớp mắt, trong đầu nghĩ, không phải cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao? Vậy mà gia đình cậu lại không nhìn ra.
Lục Thần Dục nhặt đồ vật trên mặt đất lên, vỗ vỗ ghế sa lon cùng nệm tỏ ý bảo cô qua đây ngồi.
“Xem TV? Phim điện ảnh?” Cậu hỏi Sâm Sâm, “Chơi game cũng được.”
Sâm Sâm không biết chọn cái gì, bèn nói: “Xem TV đi.”
Lục Thần Dục chọn một chương trình gameshow có hát và khiêu vũ, sau đó ra ngoài cầm ly nước vào, lúc trở lại thấy Sâm Sâm không xem TV, mà đang tò mò tham quan phòng giải trí của cậu. Nghe được động tĩnh, Sâm Sâm vừa vặn cầm cuốn tiểu thuyết mà lúc nãy cậu tiện tay để qua một bên, quay đầu cười với cậu: “Lục Thần Dục, tiếng Anh của cậu rất tốt nha.”
Cậu nhíu mày, hào phóng nhận lời khen của cô.
Chương trình gameshow vẫn đang mở, một nam diễn viên đã lấy được danh hiệu ảnh đế đang biểu diễn, hát cũng không tệ lắm. Lục Thần Dục dựa ở cạnh cửa, nhìn cô đi tới đi lui, nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, trong lòng khẽ động, hỏi: “Biết hát không?”
Sâm Sâm lắc đầu.
“Vậy thì khiêu vũ?”
Sâm Sâm mỉm cười, quay đầu nhìn cậu, thanh âm mềm mại: “Khiêu vũ cũng không biết.”
Nụ cười nhàn nhạt, trả lời rất tự nhiên.
Lục Thần Dục thu lại biểu cảm.
Mấy ngày nay nói chuyện với cô rất thoải mái, cậu cũng sắp quên, đây là một con tiểu hồ ly đeo mặt nạ. Nếu như không phải đã từng nhìn thấy cô khiêu vũ, chắc cậu sẽ bị cái nụ cười này mê hoặc, từ đó liền tin lời nói của cô là thật.
Trong lòng Lục Thần Dục có chút không thoải mái, cô khiêu vũ tốt như vậy, tại sao không thừa nhận?
Mẹ kiếp.
Chủ đề này cũng không thể nói, làm sao, cậu không đủ tin tưởng?
Sâm Sâm thấy bên cạnh cuốn tiểu thuyết tiếng Anh có một mô hình thuyền buồm, rất tinh xảo, mỗi một chi tiết đều rất chân thực, lại bị vứt trên mặt đất. Cô không nhịn được cầm nó lên, quay đầu lại hỏi: “Đây là cậu làm sao?”
Tâm trạng Lục Thần Dục trở nên phiền não, thấy đồ của mình bị lệch khỏi chỗ để, tâm tình có chút khó chịu.
“Đừng đụng vào nó.” Cậu xụ mặt nói.
Sâm Sâm không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên khó chịu, bị giọng nói lạnh như băng làm cho sợ hết hồn, tay run một cái, mô hình rơi xuống.
Ba. Thuyền lật ngược xuống, cái cột bị gãy.
Trong lòng Sâm Sâm lộp bộp, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt cái thuyền lên, luống cuống nói: “Thật… thật xin lỗi.”
“Tôi bảo cậu đừng chạm vào nó!” Cậu đột nhiên nổi giận.
Sâm Sâm nhanh chóng buông tay, lập tức lui qua một bên, theo bản năng bắt đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Vừa rồi cậu vẫn ôn hoà nói chuyện với cô, chớp mắt liền nổi giận như vậy, cậu thật sự đáng sợ, làm cô không biết phải làm thế nào.
Hốc mắt lập tức đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, lặp đi lặp lại mấy lời vừa nói.
Cái mô hình này khẳng định rất mắc, cô nên làm sao đây.
“Tôi sẽ bồi thường cho cậu, thật xin lỗi.” Cô vừa khóc vừa nói.
Lục Thần Dục tâm phiền ý loạn, xoa mi tâm, cố gắng khống chế cảm xúc.
“Đi ra ngoài!” Vì tránh việc không khống chế được cảm xúc, thái độ cậu lãnh đạm, đuổi cô ra ngoài.
Sâm Sâm biết mình vừa gây hoạ, căn bản không dám nhìn cậu, cũng không dám nói thêm cái gì, ảo não chạy ra ngoài.
Lúc cô đi qua người cậu, một mùi hương như có như không truyền vào chóp mũi. Trong khoảng khắc đó, Lục Thần Dục thanh tỉnh một chút, thở dài, cảm xúc nóng nảy thoáng bình tĩnh lại.
Lục Thần Dục trầm tĩnh nhìn mô hình bị gãy, dần dần, có chút sững sờ.
Cô giống như… đang khóc?
Lục Thần Dục phản ứng, lập tức đi ra phòng khách tìm Sâm Sâm, vừa vặn gặp phải chú Quan đang đi vào, lịch sự đứng ở cửa nói: “Thiếu gia, thời gian không còn sớm, để tôi đưa bạn học của cậu về.”
Sâm Sâm biết cậu đi ra, thanh âm thấp như muỗi kêu: “Thật xin lỗi, Lục Thần Dục, thuyền của cậu… tôi sẽ nghĩ cách để bồi thường.”
Giọng cô mang theo tiếng nức nở, sợ cậu nổi giận lần nữa, nói xong liền chạy ra ngoài.
Lục Thần Dục đau lòng, há miệng một cái, muốn kêu cô, nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh. Cô bị doạ sợ, trong lòng cậu rất hối hận, đồng thời trở nên mờ mịt. Cô lần đầu tới làm khách, vậy mà lại bị cậu… phá hỏng.
Lúc nãy cậu, tại sao phải vì một cái mô hình mà nổi giận với cô?
Hai tháng lắp ráp, vậy thì thế nào, mày mẹ nó hung dữ cái gì?
Đi ch.ết đi được không?
____________________________________________
Chương này hơi bị không thích Lục ca:”( Gặp tớ tớ khóc cho lụt nhà rồi:”(