Chương 6: Hắc quản gia
- King kong
Thấy có tiếng chuông cửa. Cô ngồi dậy đi ra mở cửa. Vừa mở cửa đập vào mắt là một chàng trai mang vẻ đẹp ác quỷ.
Trên người là bộ đồ quản gia màu đen nghiêm túc. Khuôn mặt hoàn hảo sắc nét với Mái tóc dài đen tuyền điểm đặc biệt là đôi mắt đỏ hút hồn. Ngay chính cô cũng trầm luân vào đó.
Xấu xa từ trong dòng máu. Nhưng cũng không thể phủ nhận chàng trai này có thể hớp hồn bao nhiêu thiếu nữ đây, thật hại nước hại dân mà. Cô đánh giá chàng trai một lúc thì quay đi vào. Cô biết đây hẳn là vị sẽ chăm sóc cho cô mà anh bảo mà.
Lúc này anh cũng đang quan sát cô. Một cô nhóc quá đỗi dễ thương nhưng sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất yêu nghiệt đi. Trên người mặc bộ kimono trắng. Vạt váy cách tân xẻ dài từ đùi lộ ra đôi chân trắng thon dài. Mái tóc dài trắng tết lệch một bên. Thân hình mặc dù vẫn là tiểu loli nhưng nếu anh dưỡng kĩ thì sẽ quyến rũ lắm đây. Chậc chậc! Đôi tai trên đầu thi thoảng vẩy vẩy một cái. Ôi dễ thương quá đi mất. Đôi bạc mâu lung linh khẽ nhìn anh đánh giá. Sâu thẳm lại là nỗi buồn đau ko kể siết rồi xoay người bước vào trong.
- Thịch.
Trái tim anh đập mạnh. Cô ko giống như những cô gái khác luôn nhìn anh bằng ánh mắt ghê tởm đã gợi lên sự thích thú trong anh. Anh muốn trêu ghẹo cô một tý. Nhưng bóng dáng cô đơn ấy khiến anh ko nỡ hẳn là sự việc hôm qua đã khiến cô thay đổi rồi ko còn như trong lời đồn nữa.
Lúc đầu anh đến đây do Nhật Minh nhờ. Anh định từ chối vì nghe những lời đồn của cô. Nhưng giờ anh lại có một ý nghĩ điên rồ trong đầu. Sẽ luôn bảo vệ cô, chăm sóc cho cô và làm cô luôn vui vẻ tới cả cuộc đời. Cái này gọi là gì nhỉ. À! Là tình yêu. Anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy.
Cô rùng mình nhận ra có ánh nhìn rực lửa về phía cô thì lên tiếng.
- Anh ko vào à! Nhớ đóng cửa đó!
- À vâng! Thưa cô chủ nhỏ!
Anh thu lại ánh nhìn của mình ko thì cô sẽ nghi ngờ mất. Anh mỉm cười nhẹ nhàng và giới thiệu.
-Thưa cô chủ nhỏ! Tôi tên là
Sebastian Michaels. Năm nay tôi vừa tròn 1500 tuổi. Tôi là một ác quỷ tới từ địa ngục. Hôm nay anh trai cô nhờ tôi tới làm quản gia cho cô. Vậy nên trước hết chúng ta cần phải hoàn thành bản hợp đồng trước đã.
Anh cười gian ác nhìn cô.
- Khụ khụ
Vâng mỗ nữ nào đó đã sặc nước bọt của chính mình. Sebastian Michaels đây chả phải hắc quản gia sao. Thật ko ngờ anh ta cũng ở đây đó.
- Được rồi vậy hoàn thành bản hợp đồng thôi. Tôi cần phải ký vào đâu đây.
- Không cần phải ký vào đâu cả chỉ cần...
Anh ta bước lại gần cô. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.
- Chỉ cần máu từ lưỡi thôi!
Giọng nói trầm ấm phả vào mặt cô mang theo hương hoa hồng quyến rũ làm cô sững người mở to mắt nhìn anh. Môi chạm môi. Một nụ hôn kiểu Pháp ngọt ngào.
Anh hôn nhẹ lên môi dưới cô rồi cuồng dã hút lấy cánh hoa phấn nộn của cô. Tay để ra sau đầu cô. Mùi hoa anh đào khiến anh trầm mê ko dứt. Khẽ cạy đôi môi cô luồn chiếc lưỡi của mình vào thăm dò cái miệng ngọt ngào ấy. Nghịch ngợm chiếc lưỡi đinh hương của cô kéo lưỡi cô ra ngoài. Khẽ cắn một nhát. Máu từ đầu lưỡi cô chảy ra ʍút̼ lấy đôi môi cô. Thú thực là anh đang kiềm chế đó nếu làm quá cô sẽ sợ mất con đường truy thê sẽ gian nan a.
Bị đau cô mới giật mình nhận ra cô đang bị cưỡng hôn. Đẩy mạnh anh ta ra cô đứng dậy hét lớn.
- Anh.... Anh.... Anh vừa làm gì đó....nụ hôn đầu của tôi (ở kiếp này)...
- À có gì đâu khế ước cần phải có máu ở đầu lưỡi của chủ nhân mà.
- anh..... anh...... anh..... thật bỉ ổi.... Aaaaaaaa......
Cô xoay người chạy lên phòng đóng chặt cửa chùm chăn lên đầu ôm gối hét lớn. Để lại anh ở dưới nhà đang cười lớn.
Haha môi cô hảo ngọt a. Thật ra chỉ cần cho anh uống máu là được ko nhất thiết là ở đầu lưỡi đâu. Nhưng ko sao cứ ăn đậu hủ của cô thôi chỉ cần cô ko biết là được.
Nhớ lại cảnh hôn lúc nãy cùng khuôn mặt đỏ bừng của cô dễ thương quá. Đúng rồi đây là nụ hôn đầu của cô Haha.
Khẽ ɭϊếʍƈ môi mình trên đó vẫn còn hương thơm cô à nha. Khẽ cười gian xảo.
- Cô chủ nhỏ tôi định em rồi cả đời này em ko thoát khỏi tôi đâu.
.....
Trở lại với cô cô đang khóc ròng. A... hả..... A.... Sống thế này thì sao ổn đây mình ko còn mặt mũi nữa. Khoan đợi đã hắn ta nói đây là khế ước, chỉ là khế ước thôi ko có việc gì cả. Thở dài ổn định lại tâm trạng của mình.
Đúng vậy chỉ là khế ước thôi. Một con búp bê như mình anh ta sẽ ko quan tâm đâu mình chỉ cần ngoan ngoãn như trước là được rồi. Mình cần phải bình tĩnh lại. Vậy là giọng ca như họa mi của cô cất lên (trên trên)
Hù.... Đúng vậy. Và mỗ nữ đã lấy lại hình tượng búp bê của mình. Tiếp tục làm bài coi như ko có gì cả. Chỉ có điều vì luôn coi mình là con búp bê nên sau này cuộc sống của cô sẽ bị anh chen vào không còn một khe hở mà ko chỉ mỗi anh Sebastian thôi đâu a.
(Hihi mỗ tác giả cười gian xảo)
Chỗ bài tập cấp 1 này dễ quá đi khiến cô cảm thấy khó kiềm lòng. Cô đã dành cả tuổi thanh xuân của mình để học đó. Mình cần phải vượt cấp mới được.
Vì bài quá dễ khiến cô lại nhớ cảnh vừa rồi. A.... Mình ko tập trung được. Và quyết định Lên giường ngủ tiếp mặc dù lúc này mới sang chiều thôi.
........... Tua khoảng thời gian Tiểu Dương Dương ngủ......
Tối
-Cốc cốc! Cô chủ nhỏ tối rồi ăn cơm thôi. Cô ko nói gì thì tôi vào nhé!
Anh Sebastian đi vào. Đặt đồ ăn lên cái bàn nhỏ gần đó. Bước tới gần giường nhìn gương mặt tinh xảo của cô. Anh đưa tay vuốt mái tóc trắng rồi làn da trắng mịn màng của cô. Dừng lại trên đôi môi cô. Đôi môi mềm mại căng mọng cứ hấp dẫn anh. Nhớ lại hương vị lúc nãy anh khẽ cúi xuống.
----------------------------------------------------------- Thôi thôi dừng đây thôi đủ kích thích quá rồi