Chương 36: Có cuộc lưu vong… (4)
Sự thật chứng minh da mặt Thượng Quan Vũ Như cũng đủ dày, nhưng trước kia dày hay là vì cứu người mà đột ngột dày thì không thể chứng minh được.
Thượng Quan Vũ Như mở thiên nhãn đặc biệt của phượng hoàng, dẫn Tử Tam, Tử Thập Nhất, Hoắc Niệm Ly, Minh Phượng và Mặc Loan hùng hổ đi vào sâu bên trong ma cung.
Thượng Quan Vũ Như nói: “Nghe đồn trong ma cung có cung điện?”
Lam Thiên xấu hổ cười cười: “Ha ha, tất cả chỉ là lời đồn, lời đồn mà thôi…”
Thượng Quan Vũ Như nói: “Nghe đồn cung điện này thật sự là một kiệt tác nghệ thuật.”
Lam Thiên cười cười: “Lời đồn mà thôi…”
Thượng Quan Vũ Như nói: “Ta muốn đi tham quan, ma vương đại nhân không nhỏ nhen đến mức ngăn cấm chứ.”
Lam Thiên cười: “…”
Lam Thiên: “Ngươi đi nhầm, phòng tiếp khách bên kia.”
Thượng Quan Vũ Như: “Ơ? Ta không muốn đi phòng khách, chúng ta muốn đi cung điện.”
Thượng Quan Vũ Như: “Là đường này đúng không.”
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên: Ngươi mở mắt phượng hoàng rồi mà còn hỏi ta!
Lam Thiên quyết định thẳng thắn một chút: “Thật ra cung điện này chính là ngục giam của ma giới, không tiện mở cửa tham quan.”
Thượng Quan Vũ Như: “Sao, sợ chúng ta phát hiện các ngươi đối đãi vô nhân đạo với phạm nhân à?”
Thượng Quan Vũ Như: “Yên tâm đi, chúng ta chỉ tham quan thôi, không tiết lộ thông tin ra bên ngoài đâu. Nếu ngươi sợ thì có thể đưa phí bịt miệng đây, ta thề sẽ giữ mồm giữ miệng!”
(Tử Tam: Nhìn ta đi nhìn ta đi, hai câu này là ta nói đó!)
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên: “Thực ra chúng ta quản lý phạm nhân rất nhân đạo.”
Thượng Quan Vũ Như: “…quả nhiên.”
Thượng Quan Vũ Như: “Quả nhiên ma giới quá sa đọa, lấy nhân loại làm chuẩn.”
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên: T-T rốt cuộc là nhân đạo tốt hay vô nhân đạo tốt!
Lam Thiên: “Ài, còn gì nữa không, bên trong cũng như vậy thôi.”
Thượng Quan Vũ Như: “Không thể nào, ngục giam ma giới sao có thể rập khuôn, không gì đặc sắc như vậy?”
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên khéo léo bày tỏ: “Ngục giam không phải công viên.”
Thượng Quan Vũ Như: “Chẳng lẽ bên trong có gì đó bí ẩn không thể cho ai biết?”
Lam Thiên: “Ngục giam vốn là một nơi bí ẩn, chẳng lẽ ngục giam trên thiên đình có thể cho người ta vào xem à?”
Thượng Quan Vũ Như: “Thiên đình không có ngục giam.”
Thượng Quan Vũ Như: “Thiên đình chỉ có hai loại hình pháp, lưu đày hoặc lăng trì.”
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên: quả nhiên ma giới chúng ta rất sa đọa, vô cùng nhân đạo!
Lam Thiên: “Ài, đây là toàn bộ.”
Thượng Quan Vũ Như: “Nói dối trước mặt phượng hoàng thật không sáng suốt.”
Lam Thiên: “Chạm đến giới hạn của ta cũng rất không sáng suốt!”
Thượng Quan Vũ Như: “Sao, muốn đánh nhau phải không?”
Lam Thiên: “Đánh thì đánh, có chỗ nào chúc thọ giống các ngươi hay không! Căn bản các ngươi có ý đồ khác! Muốn trộm cướp cơ mật của ma giới ta thì nói đi!”
Thượng Quan Vũ Như khinh bỉ: “Ngươi có thấy trộm cướp nào trắng trợn lộ liễu như vậy chưa?”
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên: “Dừng, bằng không ta thực sự trở mặt!”
Thượng Quan Vũ Như: “Trở mặt thì trở mặt, chúng ta mà sợ ngươi á! Tử Tam, cho ma vương đại nhân mở rộng tầm mắt!”
Tử Tam “soạt —— soạt” một tiếng, vạch áo khoác ra.
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên: các ngươi độc!
Ở đầu dây bên kia Đản Hoàng Tô nghe ngóng, Đản Hoàng Tô tò mò hỏi Tử Tam: “Rốt cuộc các ngươi đem cái gì xuống thế?”
“Không có gì, chỉ là mười mấy đầu đạn hạt nhân mà thôi.”
Thiệt nên kính trọng công nghệ cao! Đản Hoàng Tô nhìn xa xăm.
“Hẳn chúng ta đã đến nơi.” Tử Tam hỏi Đản Hoàng Tô: “Bên đó thế nào rồi?”
“À, hình như còn vạch máu cuối cùng thôi.” Đột nhiên Đản Hoàng Tô trở nên phấn khởi: “Ấy ấy, ngươi đợi chút, ta đi cướp đầu!”
Tử Tam: “…”
Tử Tam: “Ngươi đang nghĩ mình chơi game online hả!”
Tử Tam vừa dứt lời, đầu ma quỷ vực sâu cũng rơi xuống, Đản Hoàng Tô cười với Tử Phủ Đế Quân: “Một ngàn năm qua em chưa bao giờ sử dụng thuật pháp, không ngờ vẫn thuận buồm xuôi gió như vậy.”
Tử Phủ Đế Quân máy mắt mấy cái: “Quá kém, lúc về ta sẽ dạy nàng mấy chiêu lợi hại hơn.”
Đản Hoàng Tô: “…”
Được rồi, bị BT khinh bỉ thì cũng không phải là chuyện gì quá kinh khủng.
Đản Hoàng Tô hỏi: “Giờ sao đây? Sao chúng mình đi ra ngoài được? Đám Tử Tam đang đứng bên ngoài chờ đó.”
“Ra như vậy.” Tử Phủ Đế Quân hóa thành hình người, phất tay một cái, vạn tia tử lôi từ trên trời giáng xuống, thi thể ma quỷ vực sâu…biến thành bụi phấn.
Ngọn lửa xanh chung quanh uốn mình, tự nhường ra một con đường nhỏ để hai người cùng đi.
Tử Phủ Đế Quân vươn một bàn tay đến Đản Hoàng Tô: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Đản Hoàng Tô nhìn bàn tay kia, nàng cười, đặt tay mình vào.
Một trắng một vàng, hai người bình thản bước tới trước mặt quần chúng.
Sắc mặt mọi người đều rất tốt.
Mặt Lam Dực thực xanh, mặt Lam Thiên thực đen, mặt Thượng Quan Vũ Như, Tử Tam, Tử Thập Nhất, Hoắc Niệm Ly, Minh Phượng và Mặc Loan thực hồng.
Xanh là của nón xanh, đen là đen vì ấm ức, còn hồng thì chắc chắn là vì phấn khích mà hồng. Nhưng những kẻ làm bề tôi như Tử Tam, Tử Thập Nhất, Hoắc Niệm Ly, Minh Phượng và Mạc Loan dù có phấn khích đến đâu cũng chỉ có thể giữ im lặng, còn Thượng Quan Vũ Như không cần, Thượng Quan Vũ Như tươi tắn chào hỏi Đản Hoàng Tô: “Đản Hoàng Tô!”
Đản Hoàng Tô ngượng ngùng cười —— bây giờ nàng nên gọi Thượng Quan Vũ Như là Thượng Quan Vũ Như hay là dì đây?
“Tử Phủ Đế Quân!” Thượng Quan Vũ Như lại chào hỏi Tử Phủ Đế Quân.
Tử Phủ Đế Quân hơi cảm thấy bất ngờ, chưa bao giờ Thượng Quan Vũ Như lại hòa nhã với hắn như vậy.
“Không phải ngươi đột nhiên để ý đến ta?” Tử Phủ Đế Quân phát sầu: “Ta đã có Đản Hoàng Tô rồi.”
“Hự!” Mắt Thượng Quan Vũ Như trợn trắng: “Chẳng qua tự dung ta thấy thật ra ngươi cũng không tiểu bạch kiểm thôi.”
Tiểu bạch kiểm…Tử Phủ Đế Quân bi thương.
Tử Phủ Đế Quân ấm ức nhìn về phía Đản Hoàng Tô: “Ta rất tiểu bạch kiểm sao?”
“Cho dù là tiểu bạch kiểm thì cũng là tiểu bạch kiểm đẹp trai nhất!” Bây giờ Đản Hoàng Tô đã khám phá ra con đường chính xác nhất để an ủi Tử Phủ Đế Quân.
Quả nhiên Tử Phủ Đế Quân lập tức xẹp lông.
Khung cảnh kẻ tha hương tái ngộ bạn cũ thật hòa thuận, thật vui vẻ, thật cảm động, đám tử sĩ nấp trong vách tường chuẩn bị đánh lén Tử Phủ Đế Quân cũng không biết làm sao.
“Vương, cần ra tay không ạ?” Kẻ đứng đầu đám tử sĩ xin chỉ thị.
Lam Thiên vô cùng khó chịu!
Hắn vừa thấy Tử Phủ Đế Quân không sứt không mẻ một miếng nào đi ra khỏi dục vọng chi uyên đã khó chịu, càng không ngờ Tử Phủ Đế Quân đi ra rồi cũng không liếc nhìn hắn một cái.
Nói thế nào đi chăng nữa, trong năm giới, ngoại trừ Phật tổ Như lai không biết sâu cạn thế nào thì hắn cũng là đối thủ xứng tầm với Tử Phủ Đế Quân!
Lam Thiên hoàn toàn khó chịu!
Mà trong thời điểm cực kỳ khó chịu đó, bạn thủ lĩnh tử sĩ lại tự dâng mình lên miệng cọp.
Lam Thiên hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ búng một cái…bạn thủ lĩnh kia bị quăng vào không gian dị thứ nguyên.
“Khụ khụ…” Lam Thiên đằng hắng mấy cái để bên Tử Phủ Đế Quân chú ý tới.
“Ồ, không phải đây là Tử Phủ Đế Quân sao!” Lam Thiên bày ra dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi đã đổ bệnh ở khách sạn nghỉ ngơi à, sao đột ngột xuất hiện ở đây?”
Quần chúng lảo đảo.
Không ngờ ma vương lại mào đầu như thế, đổi trắng thay đen, giả đò rất chuẩn.
Thượng Quan Vũ Như chớp chớp mắt giả đò theo: “Chắc tới tìm ta, có lẽ ta đi hơi lâu.”
Nói xong, Thượng Quan Vũ Như chào tạm biệt Lam Thiên: “Cảm ơn ma vương đại nhân chiêu đãi để ta tham quan ngục giam ma cung nguyên ngày hôm nay, quấy rầy không ít, không phiền ma vương đại nhân nữa.”
Lam Thiên: “…Ở lại dùng bữa cơm rau dưa rồi đi.”
Cứ như vậy để Tử Phủ Đế Quân chạy mấy thì hắn không cam lòng không cam lòng không cam lòng không cam lòng đó a a a a a!!!!
Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Ta ích cốc lâu rồi, nhưng đánh nhau cũng chỉ là bữa cơm bình thường.”
Lam Thiên: “…”
Lam Thiên: T-T đây là biến thái, là biến thái đó!!!
Nhưng ở dục vọng chi uyên lâu như vậy, hẳn hắn đã mất không ít tu vi mới phải, lúc này đối đầu với hắn cũng có thể lợi dụng được chuyện này.
Cho dù không thể đánh ch.ết Tử Phủ Đế Quân, Lam Thiên đây cũng phải lấy lại mặt mũi sau trận chiến lần trước mới phải đạo!
Lam Thiên rục rịch: “Vậy chúng ta chiêu đãi chút cơm rau dưa?”
“Việc này sư phụ cứ để đệ tử lo!” Tử Tam khí phách ngút trời, hùng hổ đi ra.
Lam Thiên nhìn nhìn mười mấy đầu đạn hạt nhân trên người Tử Tam, đột ngột nhụt chí —— mười mấy cái ma cung cũng không đủ cho chúng phá nát đó a a a a a !!!!
Mặt Lam Thiên bình tĩnh tiễn khách: “Ta quên mất, gần đây thịt heo ma giới tăng giá, ta không giữ các vị nữa.”
Thượng Quan Vũ Như không hiểu: “Giữ chúng ta ở lại ăn cơm thì có liên quan gì tới thịt heo.”
“Bởi vì hắn biết chúng ta không ngồi không.” Tử Tam thiệt hả hê khi thấy người khác gặp họa trả lời.
Mặt Lam Thiên méo mó.
Mặt Lam Thiên đen thui, âm u nói: “Ta cũng không ngồi không.”
Hai bên không ngồi không thì khó tránh khỏi việc gặp thịt, ít nhất thì cũng sẽ thấy máu.
Nàng không muốn thấy đại chiến tiên ma lại xảy ra lần nữa nhaaaaa!!!
Hoắc Niệm Ly bất chấp thân phận của mình, vội vàng nhảy ra hòa giải: “Ây cha, ăn mặn hay ăn chay gì thì cũng khuya rồi, không bằng chờ ngày khác cũng được!”
Ngày khác…Đản Hoàng Tô tự động nghĩ đến một nơi không mấy thuần khiết.
Đôi khi ăn mặn nhiều quá cũng để lại di chứng! Mặt Đản Hoàng Tô đỏ rần.
Trong toàn bộ quá trình phát sinh câu chuyện, ngoại trừ lúc thấy Hoắc Niệm Ly Lam Dực ồ lên một tiếng thì từ đầu đến đuôi đều chưa nói câu nào, cũng không nói gì về chuyện dục vọng. Lúc này, hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Đản Hoàng Tô tất nhiên cũng biết vì sao lại đỏ đến thế này, dù sao cả hai ở nhân gian cũng đã cạnh nhau hai mươi mấy năm, nàng biết thì hắn tất cũng biết.
Ít nhất ở điểm này Tử Phủ Đế Quân không bằng hắn.
Đột nhiên Lam Dực cố lấy hết dũng khí.
Lam Dực nhìn Đản Hoàng Tô: “Nàng ở lại, được không?”
Ối! Mẹ!! Ơi!!!
Đây chính là kẻ đã ném nàng tới dục vọng chi uyên xong chớp mắt một cái đã mời nàng ở lại, Đản Hoàng Tô ngạc nhiên.
Đản Hoàng Tô khó hiểu hỏi Lam Dực: “Trong mắt ngươi ta rất thánh mẫu hay sao?”
Lam Dực không hiểu.
“Nếu không phải thánh mẫu,” Đản Hoàng Tô hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi bị thương tổn như vậy ta còn có thể ở lại?”
“Một lần…” Lam Dực sắc bén nói: “Nàng đã nhớ ra?”
“Đã nhớ ra, hoàn toàn nhớ ra.” Đản Hoàng Tô cảm thán, sự thật là nàng đã từng nói với Lam Dực trước đây, nàng từng nói, sao nàng có thể thánh mẫu như vậy được!