Chương 8-3
Cả một đêm này Diêu Nhiếp không hề mộng xuân, có thể thỏa sức đánh một giấc ngon lành.
Nhưng những chuyện kỳ quái vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Diêu Nhiếp luôn luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, nhưng đến khi nhìn lại, thì chẳng thấy gì cả.
Lúc tắm rửa, dư quang trong khóe mắt nhìn thấy, hình ảnh một đôi mắt được phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh! Da đầu bỗng tê rần, nước ấm phả vào người cũng trở nên lạnh buốt. Đến khi anh nơm nớp lo sợ đề phòng nhìn lên, thì trên cửa sổ căn bản không hề có đôi mắt nào cả, chỉ có hình ảnh phản chiếu của cái đèn trắng trong phòng tắm mà thôi.
Lúc đi ngủ, anh đột nhiên lại cảm thấy bản thân như đang chìm trong dòng nước lạnh như băng. Diêu Nhiếp bị cảm giác kỳ quái này làm giật mình tỉnh giấc, anh muốn xoay người để thoát khỏi loại cảm giác vô cùng quỷ dị này, nhưng lại giống như bị quỷ áp giường*, không thể động đậy; muốn há mồm kêu cứu, lại không thể mở miệng ra được. Diêu Nhiếp sợ đến mức lập tức thầm niệm nam mô A di đà phật trong lòng, chỉ chốc lát sau, ý thức của anh lại bắt đầu mông lung, đến khi anh tỉnh dậy thì cảm giác bị chìm trong nước đã hoàn toàn biến mất.
Anh lập tức nhảy xuống giường muốn kiểm tr.a chăn đệm thử xem sao, nhưng kiểm tr.a đi kiểm tr.a lại hơn mười phút, cũng không thấy có gì bất thường. Anh vẫn chưa an tâm mà quỳ rạp trên đất nhìn dưới gầm giường, nhưng trừ bụi bặm ra, anh cũng không thu hoạch được gì khác.
Bây giờ anh đã thông suốt linh cảm, nếu thật sự có gì đó theo ám, thì anh phải nhìn thấy rồi chứ. Hơn nữa Nhai Xế vẫn ở ngay bên cạnh, làm gì có loại tà vật nào không sợ hắn? Chẳng lẽ do thần kinh của mình nhạy cảm quá mức sao?
……………………………………….
Đêm nay, Diêu Nhiếp lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Sau đó lại giống như mấy đêm trước, mơ thấy thân hình tràn ngập hương vị hoang dã của Nhai Xế đang đè lên người mình.
Tục ngữ nói rất đúng, trước lạ sau quen, mấy lần mộng xuân trước đây, anh chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa quẫn bách. Tuy anh cũng chẳng phải là gà tơ, nhưng bị đàn ông đè là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng bây giờ anh đã không còn ngại ngùng hay kháng cự như trước nữa, mà đã có thể nhiệt tình đáp lại đối phương. Thậm chí khi bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ kích thích, anh còn có thể đổi từ thế bị động sang chủ động, bắt đầu trêu chọc ngược lại Nhai Xế.
Dựa theo diễn biến của những lần trước thì tiếp theo là lúc “quả dưa chuột lớn” của Nhai Xế sẽ gặt hái. Nhưng đêm nay nó lại không có cơ hội được lên sân khấu, ngay khi đang mơ đến thời điểm mấu chốt, Diêu Nhiếp bỗng cảm thấy có người đang sờ mó mình, cái tay đang ve vuốt trên da vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương. Anh giật mình bật dậy.
Diêu Nhiếp ngồi trên giường, trên trán còn vương mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch trong lồng ngực, miệng thở hổn hển. Anh vội vàng ấn công tắc bật đèn trên đầu giường, mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, không nhìn thấy bất kỳ ai, anh thở phào một hơi.
Nhưng đột nhiên anh lại phát hiện ra một chỗ bất thường, dưới ánh sáng của ngọn đèn ngủ có một cái bóng đổ dài phía trước giường. Đèn ngủ đặt ở đầu giường phía bên trái, nếu là bóng của mình, thì nó phải ở bên phải cái giường mới đúng, không thể nào ở phía trước được.
Diêu Nhiếp vừa mới yên tâm được một chút, giờ lại phát hiện ra cái này, mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy đầy trên trán. Anh theo bản năng muốn cầu cứu Nhai Xế đầu tiên, không ngờ ngay lúc này cửa phòng lại bị đá văng ra. Nhai Xế xông vào.
Diêu Nhiếp vui như trẩy hội, đúng là thần giao cách cảm nha! Có việc cần là đến ngay tức khắc.
“Kẻ hỗn đản nào dám phá hỏng chuyện tốt của ta hả?!” Cả người Nhai Xế tỏa ra mùi vị ch.ết chóc, sát khí ngút trời.
Vì sao mỗi ngày Diêu Nhiếp đều mộng xuân? Không phải vì anh động xuân tâm, cũng không phải vì anh đã thông suốt tình cảm của mình với Nhai Xế. Mà thật ra là do Nhai Xế âm thầm lén lút động tay động chân. Mùi hương mà Nhai Xế gọi là “Hương muỗi” trong đêm hôm đó thật ra có gốc gác rất lớn. Loại hương này gọi là Nhập Mộng hương, sau khi đốt một lúc, là có thể vào được giấc mơ của người ngửi phải mùi của nó.
Chẳng phải Nhai Xế đã sớm lên lịch cho kế hoạch đè Diêu tiền • MC rồi sao? Thế thì vì sao đến bây giờ hắn vẫn không xuống tay? Cũng không phải do hắn có phong độ, thật ra trên tay giấu đầy “công cụ phạm tội” nha. Hắn rất coi thường chuyện bá vương ngạnh thượng cung, cái hắn muốn là Diêu Nhiếp giống như rùa rút đầu kia phải chủ động trèo lên giường của hắn, nhưng chuyện này còn khó hơn lên trời. Long tử điện hạ vẫn rất tự tin, nhìn kiểu gì cũng thấy tên kia có ý với mình nhưng không muốn thừa nhận mà thôi. Chỉ cần dùng một ít thủ đoạn làm xúc tác, khiến tên kia có thói quen thân mật với mình. Hắn không tin tên này sẽ không thành thịt dâng đến miệng mình!
Chẳng qua Nhập Mộng hương cũng không phải là phàm vật, muốn lấy được phải tốn sức một chút. Hắn thừa lúc những ngày Diêu Nhiếp vội vàng đi chụp quảng cáo, chạy một chuyến đến Tây Hải Long Cung. Tây Hải Long Vương này đã là đời thứ 10 rồi. Là hậu duệ của anh trai hắn, xét theo vai vế mà nói, Long Vương còn phải gọi Nhai Xế một tiếng cụ Tổ đó.
Nhai Xế nghênh ngang vào Long Cung như về nhà mình. Long Vương cũng không dám đắc tội với vị “Tổ tông” này, chẳng những nhiệt tình chiêu đãi, mà ngay cả khi hơn một nửa bảo vật được cất giấu trong cung bị Nhai Xế ngang nhiên cướp bóc, cũng chỉ âm thầm chảy máu trong lòng, mắt nhắm mắt mở để hắn cướp đi.
Tốt rồi, “công cụ phạm tội” đã lấy được rồi, này không, Nhai Xế phải tìm thời cơ thích hợp, vào cái đêm ở thôn Hàng Thân trước Tết, hắn đã thử sử dụng Nhập Mộng hương một lần, đi vào giấc mơ của Diêu Nhiếp. Vốn chỉ muốn nhân cơ hội này kiếm chút mỡ, nhưng không ngờ tên kia trong giấc mơ lại trở nên vô cùng to gan, tên đó vậy mà dám vuốt ve ngực hắn, không ngừng sờ mó linh tinh. Ham muốn của hắn rất nhanh chóng được gợi lên, thầm nghĩ sẽ ăn luôn tiểu tử không sợ ch.ết này ngay tại đây!
Đáng tiếc, mỗi lần Diêu Nhiếp nhìn thấy “thằng nhóc” nhà mình, đều sẽ giật mình tỉnh dậy, chỉ thiếu một bước nữa là qua cửa rồi, mỗi lần hắn trở về đều như gãy cánh, tức muốn hộc máu. Nhập Mông hương, tổng cộng chỉ có 20 cây mà thôi, đêm nay chính là cây cuối cùng. Hắn hạ quyết tâm, cho dù phải hóa phép làm thằng nhóc nhà mình nhỏ lại, hắn nhất định cũng phải “Làm”! Bản lĩnh chiến đấu của đàn ông muốn giảm thì cứ giảm đi, cứ đem thịt ăn vào bụng trước rồi nói sau!
Nhưng lúc này đây ngay cả cơ hội để vũ khí của hắn xuất hiện cũng không có, Diêu Nhiếp đã bị cái thứ quái quỷ nào đó làm tỉnh dậy mất rồi.
Bà nội nó chứ! Tên khốn nào?! Tên khốn nào dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?! Để xem ta có tiêu diệt mi hay không!
Diêu Nhiếp thấy bóng người màu đen bị sát khí ngút trời của Nhai Xế dọa sợ đến mức chui luôn vào gầm giường, anh vội nhảy xuống giường, trốn sau lưng Nhai Xế, to gan hướng về phía gầm giường gào lên: “Mày là ai?! Mau ra đây! Nếu không tao sẽ nói cậu ta đánh mày đến hồn phi phách tán luôn đó!”
Qua một phút, một chút động tĩnh cũng không có. Diêu Nhiếp lại gào lên lần nữa, đối phương vẫn không hề đáp lại.
Nhai Xế làm gì có chuyện muốn dài dòng thêm nữa? Một tay nâng cả cái giường lên, lật một vòng. Ánh đèn chiếu vào trên sàn, cũng không thấy cái bóng đen lúc nãy.
“Sách! Để nó thoát mất rồi!” Cái thứ kia thật sự rất khôn ngoan, có thể biến mất ngay trước mắt bọn họ.
Chắc rằng cái bóng đen quỷ dị kia đã bị dọa chạy mất, nhưng cái giường đã bị phá hỏng mất rồi, đêm nay anh ngủ ở đâu đây? Diêu Nhiếp liếc mắt nhìn Nhai Xế một cái, trong lòng Nhai Xế đầy chờ mong. Diêu Nhiếp lắc đầu: “Xem ra đêm nay tôi phải ngủ ở phòng chứa đồ rồi.” Trước đây lúc Diêu Vọng và Thiện Tài còn ở, anh đã dọn dẹp lại phòng chứa đồ một chút, đặt một cái giường đôi ở đó. Đêm nay chắc phải qua đêm ở đó rồi.
Nhai Xế hừ lạnh một tiếng, ý đồ xấu xa nói: “ Cái “quan tài” còn để trong đấy đó.”
Không nhắc thì anh cũng quên mất. Nhất thời Diêu Nhiếp sởn gai ốc, rùng mình một cái: “Tiểu Thất à, đêm nay tôi ngủ chung với cậu nhé?”
Lần này Nhai Xế cười đến thật tà ác.
…………………………………………………..
Tam Vô cảm thấy mình thật sự là mốc meo tám đời. Năm trước Trung đoàn bên kia đến thông báo, nói là Cục điều tr.a hiện tượng siêu nhiên thế giới sẽ điều một UBI đến, muốn hợp tác với Hình trinh U đội. Tạm thời sẽ phân về phân cục thành phố G.
Tam Vô vốn rất vui vẻ, dù sao phân đội thành phố G của bọn họ thế lực mỏng, tính cả Tiểu Đào cũng chỉ có 4 thành viên, trong đó lại còn có một người năm nào cũng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ*. Có thêm người giúp một tay hứa hẹn sẽ làm được thêm nhiều việc hơn.
Tam Vô tràn ngập nhiệt tình chào đón đồng nghiệp mới, không ngờ lại chào đón phải cái gã quỷ nước ngoài tóc đỏ động kinh gặp ở thôn Hàng Thần kia!
Đen đủi! Gã quỷ nước ngoài này nhìn thấy cậu như ong nhìn thấy mật, ruồi bọ gặp được shit, nắm tay Tam Vô không chịu buông ra. Nụ cười kia trong trong mắt Tam Vô chỉ có thể gọi là vô cùng bỉ ổi.
Cao đội phó lại còn cố tình phái mình đi hợp tác với gã để cùng nhau phá án nữa chứ. Chẳng những phải hợp tác với gã, mà còn phải nuôi gã, để cho cái gã quỷ này ở tạm nhà cậu nữa. Tam Vô nhận mệnh lệnh này xong, mặt liền xanh như tàu lá.
May mắn lần này “Chim to” đã thông minh hơn rồi, lúc nào cũng mang theo từ điển điện tử, giao tiếp đã không còn là vấn đề nữa. Nhưng gã quỷ này lại nhiệt tình quá mức, bám rất chặt, cả cái Tết âm lịch cậu thật sự rất đau tim nha.
Mấy hôm trước nghe nói ở nước ngoài có một án tử cần Hình trinh U đội phái người qua trợ giúp. Tam Vô không nói hai lời lập tức xin đi, lúc này mới trốn được gã nước ngoài để hưởng thanh tĩnh vài ngày. Nhưng Diêu Nhiếp đột nhiên lại gọi điện thoại đến, khiến cậu có chút lo lắng, án tử bên kia vừa xong, cậu liền gấp gáp trở về.
…………………………………………..
*rồng thấy móng không thấy đuôi: ý bảo hiếm gặp, ít xuất hiện.