Chương 17-4
Lão Mã ở đội Hình sự một đem một tập tài liệu đưa cho Cao Đại Toàn: “Lão Cao, vụ án này chính thức thuộc về các cậu đó.”
Cao Đại Toàn nhận lấy lật ra vài tờ: “Tình hình thế nào?”
Lão Mã giải thích: “Bắt đầu từ tuần trước, thành phố chúng ta xảy ra ba vụ án giết người. Điểm chung của ba vụ này là, trái tim của nạn nhân bị mất, thoạt nhìn giống như là bị động vật gặm cắn. Nhưng DNA được pháp y trích xuất từ nước bọt ở miệng vết thương lại chứng thực, đây là bị con người cắn đứt.” Nói xong liếc nhìn Cao Đại Toàn một cái.
Cao Đại Toàn lại nói: “Có lẽ kẻ giết người là một bệnh nhân tâm thần, hoặc là một tên biến thái chẳng hạn. Tóm lại đây chẳng thể nói lên được cái gì?” Mấy vụ án gần đây vẫn còn chưa được phá, bọn họ bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, lấy sức đâu mà nhận thêm vụ án mới này nữa chứ?
Lão Mã mở tài liệu ra, chỉ vào một phần hồ sơ trong đó rồi nói: “Đây là nạn nhân ở vụ án thứ ba, hắn được người ta phát hiện ch.ết ở sau một con hẻm trong khu quán Bar Phân Thôn. Nhưng vụ án này lại có nhân chứng, một tên say rượu đang nôn mửa ở sau hẻm, nhìn thấy một con quái vật nửa người nửa thú đang cắn cái gì đó. Hắn tin chắc đã nhìn thấy, đó lại là một người! Lúc ấy hắn sợ tới mức tỉnh rượu hơn phân nửa, tán loạn chạy trốn.”
Cao Đại Toàn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Có lẽ do tên nghiện rượu kia uống say rồi.”
Lão Mã nói: “Trong lòng cậu biết rõ, đây không phải là vì say rượu mà sinh ra ảo giác.”
Cao Đại Toàn nhìn thẳng vào anh ta một hồi, cuối cùng bại trận, thở dài nói: “Được rồi, tôi đã biết. Vụ án này chúng tôi sẽ nhận.”
Lão Mã vỗ vỗ vai của anh: “Có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi.”
Cao Đại Toàn chuyển tay đem tập tài liệu đưa qua cho Lạc Đan Thanh: “Tiểu Lạc, có vụ án mới. Cậu nói với bọn họ, chín giờ họp, chúng ta thảo luận một chút về vụ án, này, Tiểu Lạc? Tiểu Lạc!”
Lạc Đan Thanh toàn thân thơ thẩn, nhìn là biết hồn đã bay ra ngoài du lịch rồi. Cao Đại Toàn đẩy hắn một cái, hắn mới tỉnh táo lại: “Sao thế, đội phó?”
Cao Đại Toàn lo lắng nhìn hắn một cái: “Tôi mới phải hỏi cậu sao thế đấy? Người không được khỏe à?”
Lạc Đan Thanh lắc đầu: “Không có, suy nghĩ chút chuyện thôi.”
Cao Đại Toàn trêu ghẹo nói: “Đau khổ vì tình à?”
Không ngờ Lạc Đan Thanh lại gật đầu thừa nhận: Đúng vậy.”
Cao Đại Toàn quan sát vẻ mặt của hắn, xem ra mối tình này không quá lạc quan rồi: “Sao? Thất tình?”
Lạc Đan Thanh bất đắc dĩ cười: “Còn chưa bắt đầu, thất tình cái gì chứ?”
Cao Đại Toàn vỗ nhẹ vào vai hắn: “Người trẻ tuổi nên có dũng khí tiến lên một lần, hữu hoa kham chiết trực tu chiết (có hoa cần bẻ thì cứ thẳng thừng mà bẻ), có gì mà phải băn khoăn chứ? Chỉ cần bền lòng thì sắt cũng bị mài thành kim thôi, chỉ cần cô ấy không kết hôn, thì cậu vẫn có quyền theo đuổi cô ấy mà. Liệt nữ sợ triền lang (con gái mạnh mẽ sợ con trai đeo bám dây dưa), cứ bám thật chặt thì cô ấy sẽ là của cậu.” Anh tưởng đối tượng của Lạc Đan Thanh là phụ nữ.
Lạc Đan Thanh cân nhắc lời nói của anh, một lát sau, dường như đã nghĩ thông, hắn bỗng nhiên đứng lên, toàn thân đã cuốn sạch những ủ rũ vừa nãy, nét mặt toả sáng: “Cao đội phó, cám ơn anh. Tôi nghĩ thông rồi.”
Cao Đại Toàn rất hài lòng, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy: “Nghĩ thông suốt là tốt rồi, đi thôi, triệu tập mọi người họp đi.”
Cao Đại Toàn còn chưa nói xong, đã bị Lạc Đan Thanh hưng phấn ngắt lời: “Cao đội phó, tôi muốn xin nghỉ phép thường niên! Mấy năm nay tôi cũng chưa từng xin nghỉ phép, tôi tính hết rồi, cộng tất cả lại thì có thể xin nghỉ được một tháng rưỡi. Tôi cứ xin nghỉ một tháng trước, lúc về sẽ bổ sung đơn xin phép cho anh sau. Tôi đi trước đây.” Nói xong, không đợi Cao Đại Toàn trả lời, hắn đã xông ra ngoài như gió lốc.
“…” Cao Đại Toàn sửng sốt một hồi, giờ mới kịp phản ứng: “Khốn khiếp! Nói đi là đi, cậu đi rồi, án mạng nhiều như vậy phải làm sao bây giờ?!” Bây giờ trên đầu có mấy vụ án đang chờ giải quyết đây này. Nạp Tạp đến vùng Miêu Cương tìm phương pháp hóa giải Tình hàng; Lạc Đan Thanh lại xin nghỉ phép, bây giờ chỉ còn lại có bốn người, nhân lực thiếu thốn nghiêm trọng.
Hắn thì tốt rồi, theo đuổi tình yêu đích thực. Vậy cục diện rối rắm còn lại để ai dọn dẹp đâyyyy?
………………………………
Thiết Phiến công chúa và Ngưu Ma Vương vốn định tìm đến để chia rẽ Diêu Vọng, bây giờ lại biến thành chiến tranh nội bộ, hai vợ chồng đánh nhau túi bụi.
Nhai Xế và Diêu Nhiếp bưng ghế ra, ăn đồ ăn vặt, ngồi xem bộ phim luân lí gia đình cẩu huyết này. Mà ngay cả tiểu hồ ly tinh mặc trang phục chú rể kia cũng ngồi xuống, thờ ơ lạnh nhạt, thuận tiện còn đòi Diêu Nhiếp một ít hạt dưa, vừa xem vừa cắn.
Thiết Phiến công chúa bóp cổ Ngưu Ma Vương, mắng to: “Ngươi là kẻ phụ tình, lão lưu manh! Lúc trước lão nương thật sự là mắt mù, nên mới coi trọng cái thứ súc sinh như ngươi! Đến giờ vẫn còn nhớ thương đồ tiện nhân hồ ly hôi thối không biết xấu hổ kia, trong lòng ngươi căn bản là không có ta! Ta thấy tiểu súc sinh kia tám chín phần là dã loại (con rơi) của ngươi năm đó đúng không?!”
Ngưu Ma Vương túm tóc Thiết Phiến công chúa: “Ngươi có thể mắng ta, nhưng ngươi không được nói xấu mẹ con bọn họ!”
Những lời này xem như là lửa cháy đổ thêm dầu, Thiết Phiến công chúa nổi trận lôi đình, bà ta lấy ra quạt Ba Tiêu ra hung hăng nói: “Hảo, hảo, hảo. Ta sẽ thành toàn cho các ngươi, cho một nhà các ngươi lên trời mà đoàn tụ!”
Diêu Nhiếp chính là xem “Tây du ký” từ nhỏ đến lớn, uy lực của cái quạt này anh đương nhiên biết rõ. Vội kéo Nhai Xế trốn vào trong phòng: “Chạy mau, cuồng phong sắp tới rồi!”
Tiểu hồ ly thấy tình hình nghiêm trọng, cũng ngồi không yên, vội vàng giải thích: “Hai vị hiểu lầm rồi. Gia mẫu sớm đã có người khác, gia phụ cũng không phải là Ngưu tiền bối, tại hạ chính là Hồ tiên huyết thống thuần khiết, nhị lão trong nhà đều là hồ ly cả.”
Ngưu Ma Vương nghe xong, nhất thời như quả bóng xì hơi, bơ phờ~.
Thiết Phiến công chúa đang nổi nóng, làm sao để ý nhiều như vậy, mắt thấy quạt Ba Tiêu kia sắp sửa vung xuống. May mắn thay Thiện Tài và Diêu Vọng đúng lúc đuổi tới: “Phụ thân, nương, hai người sao lại cãi nhau?!”
Thiết Phiến công chúa vừa thấy con trai bảo bối, bỗng cảm thấy ủy khuất, bà ta khóc như hoa lê đẫm nước mà nhào đến: “Tiểu bảo bối, phụ thân ngươi ở bên ngoài gian dối có tiểu tam (người thứ ba), ôi mệnh hai mẹ con ta thật khổ mà ~~”
Ngưu Ma Vương ở một bên nhỏ giọng phản bác: “Đó đều là chuyện hơn một ngàn năm trước rồi mà.”
Thiết Phiến công chúa quay đầu lại tức giận mắng: “Ngươi súc sinh này, đuối lý còn dám tranh luận nữa sao? Ngươi là tên phụ tình, không ch.ết tử tế được! #%%…”
Cho đến khi đã mắng chồng đến độ không ngóc đầu lên nổi, bà ta lại bắt đầu chĩa mũi dùi sang hướng Hồng Hài Nhi: “Con à, thằng nhóc họ Diêu kia không đáng tin, dáng vẻ thì như tiểu bạch kiểm, nương không đồng ý cho các ngươi ở bên nhau đâu!”
Hồng Hài Nhi tựa vào người Diêu Vọng, thái độ kiên định: “Mặc kệ các người có đồng ý hay không, con đã quyết định ở bên anh ấy cả đời!”
Thiết Phiến công chúa trợn tròn mắt: “Thằng nhóc này là ai?”
Bên kia là trận hỗn chiến về luân lí gia đình, tình hình bên này cũng không khá khẩm hơn là bao. Tiểu hồ ly xem đủ trò vui rồi, mới đứng lên vỗ vỗ một thân hỉ phục nói: “Tốt lắm, giờ lành đã đến, không nên trì hoãn. Nương tử, chúng ta đi thôi.”
Nghe vậy, Nhai Xế lập tức chắn ở trước người Diêu Nhiếp, hai mắt bởi vì phẫn nộ mà chuyển thành màu vàng của dã thú, trên người loáng thoáng tản ra sát khí, hắn đã bày sẵn tư thế, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, giống như thần khuyển (chó thần
) trung thành bảo vệ cho chủ nhân.
Diêu Nhiếp lúc này mới hồi phục tinh thần lại, suýt nữa thì quên mất chuyện này, anh gãi gãi đầu: “Tiểu hồ tiên này, tục ngữ có câu, nhất nữ bất sự nhị phu (một gái không theo hai chồng) mà, không đúng. Nói thật với cậu, tôi tôi đã có người rồi, cậu cũng nên ch.ết tâm đi!”
Đối phương vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Ta cũng chưa nói là muốn kết hôn với ngươi? Ngươi là Diêu gia lão Nhị đúng không? Tân nương của ta là Diêu gia lão Đại cơ mà.” Nói xong, ngón tay hắn chỉ về phía Nhai Xế. [há há há]
Diêu Nhiếp và Nhai Xế đồng thời sửng sốt một chút, một lát sau, Nhai Xế mới kịp thời phản ứng lại, càng thêm căm tức: “Tân nương? Chỉ bằng ngươi?” Mà cũng dám nói muốn bản Long tử sao?! Chỉ bằng ngươi một con hồ ly tinh nho nhỏ? Thật to gan!
Hắn phun ra Trảm Tiên kiếm, chém về phía hồ ly tinh kia.
Diêu Nhiếp lại ngồi xuống ghế, ăn đồ ăn vặt xem trò vui, thỉnh thoảng hò hét cổ vũ: “Tiểu Thất cố lên! Tiểu Thất đẹp trai quá!”
Hồ ly tinh kia còn chưa đạt đến ngàn năm đạo hạnh, sao có thể là đối thủ của Nhai Xế, mắt thấy tình thế không ổn, hắn vội biến về nguyên hình —— một con hồ ly màu bạc, “phốc” một tiếng đã trốn ra sau lưng Diêu Nhiếp, cuộn tròn trên cổ anh.
Nhai Xế sợ lại ngộ thương đến Diêu Nhiếp, đành phải tạm thời dừng tay, nghĩ cách, bắt được con hồ ly gian xảo kia.
Tiểu hồ ly ló đầu ra từ sau lưng Diêu Nhiếp: “Tiểu Thất? Ngươi không phải là Bé gái hả?”
Diêu Nhiếp dở khóc dở cười: “Cậu không thấy toàn thân anh ấy đều là sát khí hả, nhìn kiểu gì cũng không giống người thường đúng không?”
Tiểu hồ ly đảo mắt nói: “Dù sao nhà họ Diêu các ngươi cũng là hậu duệ của người kia, trên người có chút thần thông cũng là chuyện bình thường thôi.”
Diêu Nhiếp kỳ quái, chưa từng nghe nói nhà họ Diêu bọn họ có danh nhân nào cả: “Người kia? Ai?”
Đối phương còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã có người thay hắn trả lời: “Lưu Bá Ôn. Nhà họ Diêu chúng ta đều hậu duệ của Lưu Bá Ôn.”
Diêu Nhiếp nhìn ra ngoài cửa trước: “Chú Bỉnh?”
Chú Bỉnh vừa đi tới vừa trách cứ Diêu Nhiếp: “Chú chẳng phải đã cho cháu cái túi gấm sao, bảo cháu không cần quay về sao? Sao cháu lại không nghe lời như vậy?”
Diêu Nhiếp ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Túi gấm kia bị cháu không cẩn thận bỏ vào máy giặt, giặt mất rồi.”
Chú Bỉnh thở dài: “Thôi, hết thảy đều là số trời.”
…………………………………
“Hồng đại bài, cậu gần đây càng ngày càng đẹp trai nha.” Đạo diễn mời Hồng Hiểu Tinh một ly.
Hồng Hiểu Tinh cười cười uống cạn ly rượu: “Đạo diễn ngài quá khen rồi.”
Đạo diễn ợ lên một hơi rượu: “Tôi cũng không nói bừa đâu nha, hôm nay tôi xem “Nhị tuần san” (tạp chí về những tin tức trong lĩnh vực điện ảnh), cậu còn được bình chọn là nam diễn viên sexy nhất nước ta đấy.”
Những lời nói của đạo diễn cũng không phải là phóng đại. Quả thật, dạo này Hồng Hiểu Tinh không biết vì sao, mà diện mạo ngày càng đẹp trai, sức quyến rũ cũng càng ngày càng tăng, độ nổi tiếng cũng tăng lên vùn vụt. Theo những lời nhận xét trên báo lá cải thì phải là: ánh mắt đào hoa, tia điện bắn ra bốn phía.
Hồng Hiểu Tinh cười cười nhưng không trả lời, quay đầu lại mời Hoa Trĩ một ly: “Tôi thấy, nếu thật sự nói là gợi cảm, thì phải là Hoa Ảnh đế mới đúng.”
Hoa Trĩ cũng không chút khiêm tốn, cười ha ha: “Coi như anh tinh mắt.”
Mọi người lại tiếp tục cười đùa cho qua, mời rượu cụng ly. Nhưng Hồng Hiểu Tinh lại cố ý chuốt Hoa Trĩ thêm vài ly.
Qua ba lần rót rượu, Hoa Trĩ lại thành con gà say xỉn. Hồng Hiểu Tinh xung phong nhận việc đưa hắn về nhà.
Hai người vừa đến hàng lang của căn hộ, Hồng Hiểu Tinh đã kiềm chế không nổi, bắt đầu cởi quần áo của Hoa Trĩ. Hoa Trĩ sớm đã chẳng biết trời trăng gì nữa, căn bản là không còn sức phản kháng.
Hồng Hiểu Tinh vùi đầu vào làn da trắng nõn non mịn của hắn vừa ɭϊếʍƈ và ʍút̼. Dần dần, gương mặt của gã bắt đầu xảy ra biến hóa, gương mặt vốn dĩ vô cùng đẹp trai lại mọc lên rất nhiều lông màu nâu sẫm rậm rạp; trên đỉnh đầu cũng mọc ra một đôi tai nhọn; đôi mắt cũng chậm rãi trở nên dài nhỏ, khóe mắt xếch lên, giống như dã thú đi trong bóng tối, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo u ám.
Gã há cái miệng rộng đến tận mang tai ra, lộ ra răng nanh sắc bén, cắn về phía trái tim của Hoa Trĩ.
………………………………………………
(1) Hippie: vào đây.
(2) Tiểu bạch kiểm: Ở đây chỉ những kẻ sống dựa vào tiền của phụ nữ…
(3) 卧槽: Ngọa tào = FML = F*ck My Life
Ps: Tiểu Diêu bị ăn dưa bở rồi. Hahaha Ngta thích chồng của bạn cơ bạn Diêu ạ.