Chương 5

Chỗ nghỉ ngơi của tiểu khu đó ở trung tâm tiểu khu, hiện trường hung án lại ở góc tiểu khu, đi tới còn phải mất mấy phút, một đội người đi tới tản ra, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang rơi vào cuối cùng. Buổi chiều dương quang xán lạn, tiểu khu này phân hóa cây xanh không tồi, xung quanh cây xanh và trạc cây mọc lên không ít mầm non, hoa cũng tranh phương thổ lộ mà cũng nở không ít, cũng là bởi vì người thuê không cao, nhân số ít ỏi.


Hai người một đường vừa đi vừa nói, đi tới vườn hoa nhỏ, bên này có mấy cái bàn đá cùng ghế tựa, là cho dân cư tiểu khu nghỉ ngơi dùng, lúc này hơn một giờ chiều, chính là thời gian nghỉ trưa, cũng không có người nào qua lại.


Đồ ăn mọi người đặt còn chưa tới, Lục Tư Ngữ đã mở món ăn, trước mặt xếp mấy hộp đồ ăn ngang hàng, từ trái sang phải từ chay đến mặn, xếp đến đoan đoan chính chính, chỉnh chỉnh tề tề, săc màu hương vị đầy đủ, trong tay hắn cầm một bộ đũa màu đen, cúi đầu không coi ai ra gì mà ăn bữa cơm trưa phong phú.


Tống Văn thấy thế nghĩ thầm, người này quả nhiên xứng đáng với thân phận phú nhị đại của mình, thật sự thuộc nhóm cưng chiều chính mình nha, không một chút nào chịu ủy khuất.


Tháng năm khí trời không nóng không lạnh, vườn hoa nhỏ bên trong hoa thơm chim hót, hoàn cảnh rất tốt. Mọi người cùng nhau thảo luận vụ án buổi sáng, không có lúng túng quá lâu, qua hai phút, Tống Văn xác đinh cơm được giao đến.


Chờ thức ăn nhanh được đưa đến, Lục Tư Ngữ mới phát hiện mình đánh giá thấp sự khác biệt kinh tế giữa mình với cảnh sát phổ thông, mỗi người chỉ một phần cơm hộp, đồ ăn thiếu, cơm thì nhiều, làm cho cậu có chút ngượng ngùng, đem vài phần đồ ăn đẩy ra phía trước một cái: " Tôi mang đồ ăn không nhiều, mọi người nếu không ngại có thể ăn một chút."


available on google playdownload on app store


Chu Hiểu bọn họ sớm đã trông thấy mà thèm nửa ngày rồi, chỉ chờ câu nói này, lập tức liền giơ đũa lên. Đặc biệt là lão Giả, bữa sáng toàn bộ đều ói ra, lúc này đã sớm đói bụng đến cồn cào, không chút nào khách khí với Lục Tư Ngữ.


Mọi người gắp đồ ăn ăn vào trong miệng lập tức dồn dập khen không dứt miệng.
"Ăn ngon, trù nghệ không tồi."
"Ai, xương sườn này hầm đến mềm thật ngon miệng."
"Tôm này thật tươi."


Tống Văn xem một đám thuộc hạ ăn như hùm nuốt như sói, ngoài miệng nói. "Được rồi, mấy người các ngươi để lại cho người ta nữa chứ." Hành động lại một chút cũng không bỏ xuống, gắp một miếng xương sườn, để vào chính hộp cơm của mình. Xương sườn kia là xào chua ngọt, dùng chính là thịt heo tự nhiên sinh trưởng, bọc một tầng nước tương, vào miệng liền mang theo một chút ngọt, cắn vào miệng đầy tiên hương, mùi vị đó không phải hương vị thức ăn nhanh có thể so sánh, là nguyên liệu tươi mới thêm vào các loại gia vị xa hoa, phối hợp thêm tay nghề hoàn mỹ.


Tống Văn cảm thấy đồ ăn ngon nhất là ngay khi mới ra nồi, nếu chờ qua đêm đun nóng sẽ làm mất đi mùi vị, miếng xương sườn trong miệng này chỉ hận không thể khiến người ta ăn nhiều thêm vài chén cơm tẻ. Đồ ăn này xác thực ăn ngon, tuyệt đối là là trình độ của bếp trưởng, từ đầu lưỡi đến hương vị đều là một sự hưởng thụ. Lại nếm thử những món khác, một món so với một món kinh diễm.


Một bàn người gió cuốn mây bay giống nhau, ăn xong bữa trưa, mấy hình cảnh kia còn có việc chưa làm xong đều đi trước, nhất thời bàn đá chỉ còn lại Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn, Lục Tư Ngữ cúi thấp đầu thu thập hộp cơm.
Tống Văn hỏi hắn: "Đồ ăn này là người nhà cậu làm?"


Lục Tư Ngữ không đề phòng đội trưởng luôn luôn nghiêm túc đột nhiên hỏi cậu cái này, thấp đầu nói: "Tôi tự làm, tôi lúc không có chuyện gì làm thì yêu thích tự mình làm đồ ăn, đồ ăn bên ngoài ăn không quen."


Tống Văn ɭϊếʍƈ môi một cái, còn chưa hết thòm thèm, lại hỏi cậu: "Ghi chép đều đã làm xong chưa?"
Lục Tư Ngữ nói: "Ừ, đều ghi hết rồi, tối nay tôi trở về chỉnh lý lại."
"Ngày hôm nay là ngày thứ nhất đã quen thuộc chưa?"
"Hoàn hảo."
"Vụ án này đến bây giờ cậu có ý kiến gì?"


"Tôi nghiêng về phía người quen gây án, người phân thân nhất định có kiến thức y học cơ sở." Lời nói đến chỗ này, Lục Tư Ngữ hơi hơi dừng tay, sau đó mở miệng nói: "Tôi cho là mục đích của hung thủ không nhất đình vì phân thây mà phân thây."


Tông Văn khoanh tay lại: "Nói như thế nào?" Lời này có chút khó hiểu, thế nhưng anh suy nghĩ một chút, trong nháy mắt hiểu ra ý của Lục Tư Ngữ.


"Bên trong những vụ án kinh điển, phân thấy quang thi thể không nằm ngoài vài loại nguyên nhân, thường thấy nhất là không cho người khác phát hiện thân phận người ch.ết, tăng cường độ khó của việc điều tra, ẩn giấu tung tích người bị tình nghi, thuận tiện vứt xác, nhưng thứ yếu là, cũng tính có liên quan, gϊếŧ chóc cùng phân thây có thể mang đến kɦoáı ƈảʍ cho một số người." Lục Tư Ngữ thu thập xong hộp đồ ăn để vào ba lô, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Văn, "Thế nhưng tại vụa án này, tôi cảm thấy hai loại nguyên nhân này đều không phải."


"Tại sao nói như vậy?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái, cúi đầu đóng ba lô lại, không muốn nói tiếp.


Người mới thường sẽ hay chủ quan ước đoán một ít công tác nội dung, hiện tại công tác cảnh sát hình sự rất chú ý suy lý, mỗi manh mối phải tìm đến tận nơi tận chốn mới có thể kết luận cuối cùng, quan điểm này của Lục Tư Ngữ quá mức mờ mịt, Tống Văn đứng dậy thu thập đống hộp đồ ăn dùng một lần nói: "Chúng ta tiếp tục điều tr.a đi."


Đến buổi chiều, Lâm Tu Nhiên trước tiên mang thi thể về cảnh cục, tình huống thi thể mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh biến hoá, giải phẫu càng sớm thì đối với điều tr.a phá án càng có lợi.
2h chiều, chó nghiệp vụ được đưa tới.


Chó nghiệp vụ mà Nam thành cục thành phố thường dùng có bốn con, lúc thường sẽ để bên phòng chống ma tuý bên kia nuôi. Phó Lâm Giang người này mỗi ngày đều dương quang xán lạn, không chỉ riêng giúp mọi người làm việc tốt, cùng người bên đội chó nghiệp vụ ở chung càng hoà hợp, đám cẩu này thấy hắn giống như là thấy người thân vậy, phi tới đem Phó Lâm Giang đè xuống đất mà ɭϊếʍƈ.


Ngày hôm nay xuất cảnh chính là hai con Tam Hắc và Tứ Hoa, đều là những con thân kinh bách chiến. Phó Lâm Giang, lão Giả nắm hai con cẩu, đem theo một vị trợ thủ pháp y đến bãi rác xung quanh tìm kiếm. Đến buổi chiều 5h hơn, mấy cái túi màu xanh lam được luân phiên tìm ra, thu thập lại ở một chỗ.


Từ Dao lật ra, đem đồ vật bên trong túi phân loại rồi chỉnh lý, chuẩn bị về cục cảnh sát sau đó tiến hành thêm một bước xét nghiệm. Bởi vì kì nghỉ ngày 1/ , rất nhiều bãi rác cũng xử lí trễ dẫn tới một buổi chiều này bọn họ thu nhập khá nhiều chứng cứ.


Trong túi không chỉ có các bộ phận còn xót lại của thi thể, còn có một con dao và vài bộ quần áo dính máu bị cắt nát.


Hơn 7h tối, Tống Văn xác định rốt cuộc cũng không tìm ra manh mối gì nữa, lúc này mới hạ lệnh kết thúc công việc, mọi người dồn dập lên xe, hiện tại đã là thời gian tan tầm, chủ có những người phải đem vật chứng và những miếng thi thể còn xót lại về cục, những người khác có thể trực tiếp về nhà.


Lâm Tu Nhiên trước đó đã ngồi xe chuyên chở thi thể của cục về trước, còn có ba chiếc xe đỗ ở tầng hầm tiểu khu. Từ Dao, Trình Tiểu Băng, Chu Hiểu đi một chiếc, Lục Tư Ngữ, Phó Lâm Giang, lão Giả chuẩn bị lên một chiếc xe. Bên kia Tống Văn một người cầm chìa khoá xe, "Này, các người không chê chen lấn chật chội à?" Mọi người đều hướng về hai chiếc xe kia đi, khiến cho chiếc này chỉ còn mỗi hắn, rõ ràng cho thấy tài nguyên phần phối không đều.


Phó Lâm Giang sờ mũi một cái, nhưng chúng tôi cùng cậu thật sự không tiện đường a."
Tống Văn nói: "Làm sao không tiện? Tôi muốn đi tìm bác sĩ Chu một chuyến."
Như thế đúng là tiện đường, trong lúc nhất thời, những người khác đều cúi thấp đầu không phát biểu.


Lục Tư Ngữ nhìn tình huống này một chút, lông mi run rẩy, chủ động đứng ra giải vây nói: "Tôi và Tống đội đi một xe đi." Nói xong bước ra ngoài, ba vị ca ca khác đều dùng ánh mắt cảm động nhìn về phía cậu, hận không thể cho cậu một cái cờ thưởng giải cứu muôn dân thiên hạ.


Tống Văn kia là công tác cuồng, đặc biệt thích ở trên xe tán gẫu về công việc, nếu đã tan tầm ai mà không muốn thả lỏng một chút chứ? Trước đây mọi người đều bị ép bất đắc dĩ, hiện tại có người mới, quang minh chính đại ném chính mình cho đội trưởng mà đi.


Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ hướng về bên này đi tới, đôi mắt hơi híp lại nhìn cậu, tính toán suy nghĩ của Lục Tư Ngữ.
Đang muốn lên xe, bước chân Lục Tư Ngữ dừng lại, nói: ".....Tôi bỏ quên bình nước ở hiện trường vụ án rồi."


Tống Văn cau mày lại có chút bất đắc dĩ: "Tiểu tổ tông, cậu sao lại đem đồ vật để ở hiện trường cơ chứ." Buổi trưa là bình nước để quên trên xe, buổi tối thì quên ở hiện trường.


Cũng may chìa khoá bên kia bị đem đi làm vật chứng vẫn chưa có trả lại, Tống Văn đưa cho Lục Tư Ngữ, mở của xe nói: "Tôi lên với cậu."


"Không cần, tôi tự lên được." Lục Tư Ngữ trong lời nói có chút kinh hoảng, như là người mới làm sai việc gì đó mà nóng lòng bù đắp sai lầm của mình, không chờ Tống Văn trả lời, cậu quay người một mình đi về phía thang máy.


Tống Văn ở phía sau cậu cách đó không xa, nhìn cái thang máy kia một chút, cuối cùng vẫn không cùng đi lên.


Bên ngoài trời đã đen, trong hành lang ánh sáng nhàn nhạt, Lục Tư Ngữ cẩn thận chui qua đường cảnh giới màu vàng, mở cửa, tại đây thời điểm  đèn rực rỡ mới lên, trở về hiện trường phân thây.


Bây giờ là buổi tối, trong phòng khách đen kịt một màu, mùi vị nhàn nhạt kia vẫn còn bên trong. Cậu không có bật đèn, dựa vào ánh trăng đi vào trong phòng khách sau đó cầm lên bình giữ nhiệt đặt ở trên bàn ăn để vào teong túi. Sau đó cậu cũng không vội rời đi, mà bắt đầu nhìn quanh bốn phía, con mắt cậu ở trong bóng tối phát ra tia sáng, như là một con thú hoang ẩn giấu trong rừng rậm, ánh mắt sắc bén mà lại bình tĩnh tự nhiên.


Nói đến kỳ quá, phòng này ban ngày và buổi tối nhìn qua hoàn toàn khác nhau, có lẽ nguyên nhân bởi vì phát sinh hung án, buổi tối trong phòng có chút âm lãnh, dựa vào ký ức Lục Tư Ngữ đi tới trước cửa phòng tắm, nước trong bồn tắm vẫn còn một nửa, thi thể thì không còn.


Lục Tư Ngữ nhắm mắt lại, cậu bỏ lỡ thời gian ăn cơm tối bình thường, hiện tại trong dạ dày đã trống rỗng rồi, cảm giác có chút nhói đau. Từ khi còn bé đến nay, cậu liền ghi hận loại cảm giác đói bụng này, như là sinh mệnh từ bên trong thân thể bị hút ra vậy.


Lục Tư Ngữ không cảm nhận được nhiệt độ bên người, thật giống như có nước đá lạnh phun tung toé trên người, đem cậu kéo vào vùng đất hắc ám. Tại thời điểm này, cậu chính là người kia ngồi xổm trong phòng tắm cắt chém thi thể người, tiếng máy ép trái cây ông ông kêu, tiếng huyết dịch chảy xuống tí tách, tiếng nồi hầm đồ ăn tu tu tụ hợp lại với nhau.


Cậu mang găng tay, mặc quần áo mưa, đầu tiên cắt đầu người, vật này quá vướng bận, cắp mắt kia như đang nhìn trừng trùng cậu vậy, cậu đem màng giữ tươi bọc đầu người lại, để vào trong tủ lạnh, sau đó cậu về tới phòng tắm, đối mặt với bộ thi thể nam không đầu kia.


Dao trong tay như dao giải phẫu giống nhau, cắt từng miếng thi thể, máu theo mỗi gọt xuống đều phun tung toé, trong lòng cậu dị thường bình tĩnh, động tác bước đi ngay ngắn có thứ tự, tâm lý có chút cảm giác giải thoát, chỉ có như vậy viết dao hạ xuống mới có thể trơn nhẵn như thế, cậu tốc độ cũng không nhanh, ở bên trong vết thương cắt chém do không nhìn thấy nên cậu có chút thấpnthomr lo âu, cũng không có cảm giác hưng phấn, dao thuận theo khớp xương chặt xuống chia lìa tay chân, cạy ra xương sườn, như là đang hoàn thành một nhiệm vụ đã mưu đồ từ lâu.


Thời gian rất dài, cậu đắm chìm ở trong đây, dùng hết tất cả cảm quan để chăm chú cảm thụ, tiêu tan hết mọi cô độc sợ hãi, có một loại sức mạnh ở trong lòng chống đỡ lấy cậu, làm cho cậu hoàn thành tất cả những thứ này.


Ép đầu tiên là trái tim, cậu cẩn thận nâng vật thể màu đỏ kia lên, cắt mấy dao cho vào trong máy ép trái cây, theo tiếng ong ong của lưỡi dao trong máy vang lên mà cắt chém, bên trong máu thịt hoá thành một bãi nước đặc sệt mày đỏ, như là một chén sữa đậu lành màu đỏ. Sau đó là nội tạng còn chưa tiêu hoá hết đồ ăn bên trong, gan với túi mật màu xanh, cuối cùng là ruột, lấy tay nâng thi thể bên trong kéo ra ngoài, để cho tiện ép nước, cậu cầm kéo cắt những bộ phận đó thành khối nhỏ, giống như lúc xử lí nguyên liệu nấu ăn vậy.


Mùi máu tanh nồng đậm lên, cậu vặn nước vào bồn tắm, bắt đầu rửa thi thể. Cậu từ tủ lạnh lấy ra vài khối đá, để vào bên cạnh thi thể, sau đó cậu đem cái xương sườn và khối thịt để vào trong nồi. Nồi áp suất, nồi hầm, chõ, tất cả vật chứa có thể dùng, ngọn lửa từ từ dâng lên, nước bắt đầu sôi sùng sục cuồn cuộn hơi nước, trên mặt nổi một tầng bọt. Trong phòng bếp nồng đậm mùi thịt, tựa như cho thêm muối cùng bột tiêu là có thể biến thành mỹ vị, cậu đem xương cốt luộc qua đổ vào trong túi.


Tất cả công tác đều làm xong, cậu cẩn thận kiểm tr.a một chút, sau đó mở vòi hoa sen ở phòng tắm đem tất cả vết máu rửa sạch, chính hành động này khiến một ít vết máu chưa kịp theo ống thoát nước chảy xuống mà tích luỹ ở mặt sau bồn tắm, thuần theo khe hở sàn nhà thấm xuống.


Hai đầu không gian, Lục Tư Ngữ cùng hung thủ đứng song song từ xa xa nhìn nhau, như là tiến hành một cuộc giao lưu không tiếng động....
Có chỗ không đúng? Cậu hình như đã quên mất động tác nào đó...


Lục Tư Ngữ trầm tư trong chốc lát, một tay kia cầm dao chầm chậm cắt xuống.... Động tác này có ý nghĩa như thế nào?
———————————————————


(Cảm động quá đi, hoá ra chương này chỉ có chưa đến 3000 từ. Từ sau khi gõ mỗi chương hơn 4000 từ, nhìn thấy một chương có gần 3000 từ thôi đã phải cảm ơn tác giả. 😭😭)






Truyện liên quan