Chương 7
Tống Văn vừa định hỏi lại tỉ mỉ một chút, nhưng Chu Dịch Ninh lại đứng dậy, thu thập văn kiện trên bàn chuẩn bị tan tầm, ngữ khí của hắn nhẹ nhàng hơn phảng phất như chuyện vừa nói chỉ là chuyện cười cùng đau khổ vừa rồi không có quan hệ: "Nhưng mà kia cũng chỉ là một loại khả năng trong đó mà thôi, e rằng là do tôi suy nghĩ nhiều, e rằng còn lâu mới nghiêm trọng như vậy. Tống đội có thể xem như nghe câu chuyện đi, chỉ là căn cứ vào thái độ nghiêm túc cẩn thận, tôi cảm thấy cần phải nói cho người lãnh đạo là cậu biết, đề phòng cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm.
Tống Văn suy tư trong chốc lát nói: "Bác sĩ Chu yên tâm, còn có tôi ở đây, hơn nữa dù có dị thường thế nào cậu ấy cũng chỉ là cảnh sát thực tập, phía tôi bên này sẽ nhìn chặt, sẽ không để xảy ra chuyện gì."
Tống Văn gặp chuyện luôn có một thói quen, chính là dự đoán một cái kết quả tốt nhất và một cái kết quả xấu nhất. Như vậy vô luận phía sau xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở trong hai cái kết quả này, sẽ không xuất hiện tình huống không hề chuẩn bị. Anh xoa xoa cái trán, thân ảnh Lục Tư Ngữ hiện lên trong đầu, thoại nhìn hình dáng giống như tiểu thiên sứ kỳ thực rất có thể là tiểu ác ma. Tình huống bây giờ mặc dù có chút dị thường, thế nhưng anh phán đoán chính mình có thể ứng phó được.
"Đúng rồi..." Chu Dịch Ninh dừng tay lại, hắn không muốn dây dưa về vấn đề của Lục Tư Ngữ nữa mà là thay đổi đề tài, "Điền Minh trong lúc làm việc cùng tôi oán giận, nói áp lực lớn. Tống đội, cậu lần trước đánh bại anh ta quá sâu đậm, lần sau có thể thả cho người ta một con ngựa liền thả một con ngựa đi."
"Tôi ngày hôm nay còn giúp anh ta tìm người bị tình nghi, làm sao không thả cho người ta một con ngựa."
"Năm ngoái kiểm tr.a dự bị cậu lơ là là cố ý à?Làm cho anh ta tưởng cậu không bằng anh ta, chính thức kiểm tr.a mới dùng bản lĩnh chân thực. Việc này đã trở thành tâm bệnh của anh ta rồi đấy."
Khoé miệng Tống Văn nhếch một cái, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Chu Dịch Ninh nói tiếp: "Thoại nhìn Điền Minh quan tâm nhất là cái kia, nhưng có thể kỳ thực cậu mới là người căng đến mức chặt nhất. Chính mình mất ăn mất ngủ thì thôi, đừng ép thuộc hạ cũng như vậy, người khác không làm được như cậu vậy đâu. Cậu quá cường thế có lúc sẽ tạo cho bọn họ áp lực. Hơn nữa dùng sức mạnh để che giấu nội tâm lo lắng, đây không phải là một lựa chọn tốt."
Tống Văn mở hai tay ra, từ chối thừa nhận: "Tôi che giấu cái gì?"
"Cậu sợ hãi. Có lúc, sợ hãi không phải là đối địch với thân thể mà là một cơ chế tự bảo vệ. Tôi không biết nguyên do gây nên sự sợ hãi của cậu, thế nhưng tôi có thể cảm thấy được cậu rất thống hận mềm yếu." Chu Dịch Ninh suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: "Cái này nhất định là cùng việc trải qua ở tuổi thơ của cậu có liên quan. Tôi cảm thấy được những tâm tình này có thể bắt nguồn từ cha của cậu và trải nghiệm của cậu..."
Tống Văn biết Chu Dịch Ninh lại phát tác bệnh nghề nghiệp, bác sĩ tận tình khuyên nhủ, anh cũng không quá muốn nghe: "Quên đi, bác sĩ Chu ngày hôm nay tôi không phải tới nói chuyện này, còn chưa có được ăn cơm tối đâu, không muốn uống súp gà cho tâm hồn."
Chu Dịch Ninh nói: "Tống đội đừng khách khí như vậy, đây chỉ là đối với bằng hữu hữu hảo tới thăm, đều không có tính phí thu tiền theo giờ."
Hai người đang nói chuyện, tiểu y tá bên ngoài gõ cửa: "Bác sĩ Chu, hoa ngài đặt đã đến." Chu Dịch Ninh đối ngoài cửa hô một tiếng: "Trước hết cứ để ở bên ngoài đi, tôi lập tức ra đó."
Tống Văn giương mắt hỏi: "Đi hẹn hò sao?"
Đây không phải là lần thứ nhất anh gặp được Chu Dịch Ninh hẹn hò, có người đem tình ái coi như chế thuốc, còn vị Chu bác sĩ này coi tình ái như hô hấp, ăn cơm vậy, đều là những thứ cần thiết. Hắn không có kết hôn, đối tượng hẹn hò lại không ít, cho dù công tác có bận thì buổi tối cũng đều gặp mặt, trải qua một đêm ngọt ngào.
"Yêu đương là phương thức tốt nhất để nghiên cứu các mối quan hệ giữa con người với nhau. Chu Dịch Ninh tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Cảnh sát Tống, cậu cũng nên yêu đương đi, tình yêu có thể làm cho con người trở nên tốt hơn, tình cảm sẽ khiến con người thay đổi, xúc tiết hooc môn phân bố, điều tiết cơ chế thân thể."
Tống Văn hôm nay mới phát hiện, bác sĩ Chu không khác gì hội những bà hàng xóm, có lúc so với mẹ mình lải nhải còn nhiều hơn, mở miệng trả lời: "Tôi thật sự không có thời gian, ngày hôm nay liền gặp một vụ án phân thây."
Chu Dịch Ninh không chút do dự mà cãi lại: "Cậu nói chuyện yêu đương cũng đâu cần hung thủ phê chỉ thị nghỉ hè cho cậu, dưới cái nhìn của cậu, tất cả cảnh sát đều là sự phân bào nhiễm sắc thể sao?"
Tống Văn nở nụ cười: "Nếu có dịch vụ này, tôi nhất định là người mua đầu tiên."
( Phân bào là hiện tượng tế bào (động vật, thực vật, vi khuẩn,...) phân chia, tạo ra nhiều tế bào mới và theo một "chương trình" đã lập sẵn của cơ thể. Nếu như sự phân bào không theo quy trình mà tế bào phân chia loạn xạ thì cơ thể đã hoặc sẽ mắc bệnh.)
———————————————————
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Văn theo thường lệ đúng giờ bắt đầu làm việc mới đến văn phòng, giơ giơ túi bánh bao trong tay, hào phóng chào hỏi: "Tôi sáng sớm tiện đường mua bánh bao, ai chưa ăn sáng tới ăn đi."
Đi tới trước bàn làm việc, Tống Văn liền thấy trên bàn làm việc của mình để một quyển báo cảm thăm dò, Tống Văn mở túi nhựa, một tay từ bên trong túi lấy một cái bánh bao cắn một miếng, một tay thuận tiện lật báo cáo lên xem.
Đầu tiên nhìn quét qua, báo cáo viết ngay ngắn chỉnh tề, ghi chép thật rõ ràng, tường tận như sự thật, tất cả tình huống tư liệu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều ghi đến rõ rõ ràng ràng, ngay cả không phải bản báo cáo của vật chứng pháp y nhưng cũng tiền hành ghi chép một chút, sửa sang lại bảng vật chứng, giúp thuận tiện cùng trung tâm giám định triển khai công tác phía sau. Nhìn thấy một phần báo cáo như vậy, Tống Văn tâm tình càng cao hứng hơn, cảm thấy mặc dù trên người Lục Tư Ngữ có bí mật to lớn hơn nữa nhưng với tài năng viết báo cáo như thế này lưu lại cũng đáng.
Anh vừa định biểu dương một câu, ngẩng đầu lại phát hiện Lục Tư Ngữ không có ở chỗ ngồi của mình.
Bên công tác nhân sự hiệu suất rất cao, vị trí làm việc của Lục Tư Ngữ ở đối diện Tống Văn, để báo cáo ở đây lúc này vị trí lại không có người, chie để lại một cái cặp biểu thị người đã đến. Vị trí của cậu giống như con người cậu vậy, bố trí thật sạch sẽ, chỉnh tề, đem hết tất cả đồ vật xếp hàng ngang từ trái sang phải từ cao đến thấp, khiến bàn của người khác trông thật bừa bộn.
Lão Giả không khách khí chút nào, đến lấy hai cái bánh bao, cầm hai tay nói: "Mấy ngày nay Tống đội cậu ngược lại rất hào phóng."
Chu Hiểu liếc mắt nhìn hắn ta: "Người lớn tuổi chính là gan lớn, tôi cũng không dám ăn, lương thực nhà địa chủ, ăn rồi còn phải trả lại."
Tống Văn nói: "Không có, không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi chỉ chúc mừng một chút vì không cần phải tiếp tục viết tổng kết nhức đầu nữa."
Phó Lâm Giang nở nụ cười: "Cậu còn không phải dựa vào việc chèn ép đồng nghiệp mới sao?"
Lão Giả nhìn một chút bánh bao trong tay, chợt nói: "Hóa ra chúng ta đều là nhờ vào người nào đó mới được ăn."
Đang nói chuyện, Lục Tư Ngữ mặt không thay đổi bưng một chén nước tiến vào, trong tay còn cầm một quyển sổ và giấy tờ làm việc vừa mới lĩnh, cũng không biết cuộc nói chuyện trước đó đã nghe được ít hay nhiều, lão Giả giơ một tay cầm một cái bánh bao chào hỏi: "Tiểu Lục, đến, ăn sáng một chút đi."
Lục Tư Ngữ liền hờ hững khách khí từ chối nói: "Cảm ơn, tôi ăn rồi."
Lão Giả cắn miếng bánh bao, mơ hồ không rõ mà cảm khái: "Thật đáng tiếc, đây chính là bánh bao của cậu nha."
Lục Tư Ngữ không biết là không nghe rõ hay là không nghe hiểu, ngẩng đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ mờ mịt.
Tống Văn đi tới, trực tiếp đạp lão Giả một cái: "Mõm chó không mọc được ngà voi."
Phó Lâm Giang cười lắc đầu một cái, nhìn những người này cười đùa, cầm lấy cốc uống một ngụm trà mới pha.
Tống Văn xem thời gian không khác biệt lắm, nghiêm túc đứng lên nói: "Người đã tới đông đủ chưa, đủ rồi thì đến phòng hội nghị cùng khoa giám định mở họp." Nghe thấy Tống Văn vừa lên tiếng,tất cả mọi người cũng không dám cười đùa nữa, vội vã bắt đầu thu dọn đồ đạc, hướng về phòng hội nghị tập hợp. Tống Văn đi tới trước bàn Lục Tư Ngữ, dùng bút của chính mình gõ lên mặt bàn cậu nhắc nhở: "Tới làm ghi chép hội nghị."
Những người ngày hôm qua có ở hiện trường đều lục tục đến, gần mười người đem phòng hội nghị nhỏ chiếm đầy. Bầu không khí nghiêm túc, Tống Văn hướng chủ vị ngồi xuống, dơn giản mở màn: "Mọi người tập hợp một chút manh mối cùng tình huống mới."
Lâm Tu Nhiên đứng dậy: "Tôi nói trước tiên đi."
Ngày hôm qua mấy miếng thi thể mang tới quá muộn, Lâm Tu Nhiên vì tìm xem vị trí của mấy miếng đó trên thi thể mà mất cả nửa đêm vẽ vẽ ghép ghép, buổi đêm liền ngủ ở giường xếp trong phòng pháp y, bây giờ là thời gian phát biểu thành quả, hắn điều khuyển thiết bị một chút, máy chiếu chiếu ra hình ảnh của một bộ miễn cưỡng được coi là thi thể.
Lâm Tu Nhiên trước tiên nói một câu khiến mọi người đều kinh ngạc: "Đầu tiên, nói một cái phát hiện, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong bαo ƈαo sυ không phải là của người ch.ết. Có nghĩa là trước căn phòng đó còn có một người đàn ông khác."
Người ở chỗ này ngoài trừ Lục Tư Ngữ đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, Lục Tư Ngữ nhưng lại không ngạc nhiên chút nào, cúi đầu mở sổ ra, đặt ngay ngắn bắt đầu ghi chép nội dung hội nghị.
Trong phòng họp nhất thời trầm lặng, chỉ nghe được tiếng ong ong nhẹ vang của quạt hút gió trên đỉnh đầu, chốc lát sau khi khiếp sợ. Tất cả mọi người liền hiểu ý của Lâm Tu Nhiên, bình tĩnh lại.
Chỉ có Chu Hiểu còn không quá hiểu, hồ đồ mà ngẩng đầu hỏi: "Có một nam nhân khác là có ý gì? Chẳng lẽ còn có một nữ nhân khác?"
Lâm Tu Nhiên đem hai tay chống lên bàn, nhìn qua giống như một giáo sư nhã nhặn đang giảng bài vậy: "Chính là ý trên mặt chữ, người ch.ết tuy rằng không còn gan thế nhưng căn cứ vào manh mối, tôi vẫn có thể phán đoán người bị hại chính là đồng tính." Hắn là pháp y, nhìn thấy sống ch.ết quen rồi, sự tính khác người cũng không cách nào làm cho hắn kinh ngạc, âm thanh vẫn giống mọi ngày sóng lớn không sợ.
"Đồng tính luyến ái?! Nhưng hắn có vợ mà?!" Là một thẳng nam tiêu chuẩn, Chu Hiểu cực kỳ khiếp sợ.
Tống Văn tiếp tục di chuyển bút trong tay: "Có vợ thì làm sao không thể là đồng tính luyến ái? Thật nhiều đồng tính luyến ái đều sẽ kết hôn a. Chỉ là làm như vậy không quá đạo đức."
Cho tới nay, loại tính hướng này vẫn là đề tại cấm kỵ của mọi người.
Lâm Tu Nhiên cũng theo học thuật mà giải thích: "Đồng tính luyến ái là khuynh hướng tìm ngẫu phối thứ nhất trong ba loại của động vật có vú: dị tính, đồng tính và song tính. Cũng như chúng ta thường nói: dị tính luyến ái, đồng tính luyến ái, song tính luyến ái. Theo biểu hiện của điều tr.a khoa học, đòng tính luyến ái trong nhân loại chiếm khoảng 5%, song tính luyến ái chỉ chiếm 1%. Nói cách khác, cậu từ nhỏ đến lớn trong tất cả các người cậu tiếp xúc qua nhất định có đồng tính luyến ái, chỉ là do cậu không biết thôi. Đương nhiên tôi cho rằng điều này chỉ là một manh mối trong vụ án thôi, không phải là toàn bộ trọng điểm." Lâm Tu Nhiên giải thích đến đàng hoàng trịnh trọng. Những chuyện này vốn là những chuyện quá đỗi bình thường, chỉ là người bình thường đều cảm thấy đồng tính luyến ái cách sinh hoạt của chính mình quá xa, Chu Hiểu chính là loại người này, phảng phất như không tin cũng không chấp nhận trên thế giới có loại người này tồn tại.
Phó Lâm Giang cũng ở một bên chỉnh lại ngôn từ nói: "Khiến nhiều người cảm thấy đáng sợ khổng phải là những người đồng tính vô hại thẳng thắn đối với xã hội mà là những người bị cha mẹ bức bách, hoàn cảnh sinh hoạt ảnh hưởng, không dám nhìn thẳng vào tính hướng của mình mà sống, bọn họ phủ thêm lớp áp khoác là dị tính luyến ái, ngột ngạt đè xuống bản tính của chính mình, trái lại khiến cho mình trở thành quái vật che giấu với nhân gian. Bởi vậy cũng mang đến các vấn đề HIV, vấn đề loạn giao, càng ngày càng nguy hiểm."
Chu Hiểu sửa lại một chút dòng suy nghĩ: "Nói như vậy, vị đồng chí này là cùng người kia làm cái gì đó, lúc sau ch.ết ở trong nhà?"
Lâm Tu Nhiên nói: "Người ch.ết là trạng thái đã kết hôn, vậy người sử dụng cái bao đó là người tình ngắn hạn hay tình nhân trường kỳ, hay là hẹn tình một đêm cái này phải nhờ vào các cậu điều tra." Sau đó hắn nghiêng người chỉ về hình ảnh trên máy chiếu, "Chúng ta nhìn thi thể đi. Người ch.ết bị chặt đầu, tứ chi chia lìa, thân người bị mở ra, nội tạng bị cắt nát, những thứ này đều là phát hiện ở hiện trường. Vết thương ở cổ tương đối hỗn loạn, cơ bản đều là tổn thương sau khi ch.ết, chúng tôi phát hiện một vài phần của thi thể, trong đó phần lớn là xương sườn cùng những bộ vị tương quan của bụng, bởi vì đã hầm luộc qua nên rất nhiều vết tích của cơ và thịt đều không có cách nào phân biệt, chúng tôi từ giữa róc xương cốt ra rồi mới tiến hành ghép lại."
Trên máy chiếu xuất hiện hình ảnh xương sườn đã trở lại bình thường, xương sườn được hợp lại căn cứ vào vóc dáng của người ch.ết mà dính sáp mô hình lên. Ngoại trừ chút thiếu hụt không tìm được, đại bộ phận đều đã hợp lại.
"Chúng ta có thể nhìn thấy, xương sườn này phần lớn chia làm bốn đến năm phần, chỉ có vị trí này...." Lâm Tu Nhiên nói chuyện, vẽ một vòng tròn vào vị trí bên ngực trái, "Xương cốt nơi này nhiều thêm một đoạn vết dao."
"Che giấu vết thương?" Tống Văn hơi dừng bút lại một chút, nhẹ giọng hỏi. Nếu như nơi đó vốn đã có một vết dao, muốn khiến người khác không thấy được phương thức tốt nhất chính là trên vết thương chém một dao nữa, có thể đại khái người phân thân cũng không nghĩ tới, đang tiến hành bình thường trái lại hành vi như vậy khiến xuất hiện hai vết đao đột ngột trên xương, như là vẽ rắn thêm chân.
Lâm Tu Nhiên mang găng tay, lấy ra hai đoạn xương sườn đưa cho Tống Văn xem: "Chính là chỗ này, hung thủ đem xương sườn một cái rồi một cái phân ra sau đó rồi chặt đứt, cho nên mỗi một vết chặt xuống đều là sử dụng lực vuông góc, mặt cắt cơ hồ đều bằng phẳng. Mà xương sườn của con người ở giữa là hình vòng cung..." Hắn nói chuyện, khoa tay chém một lần hai loại phương thức, "Cho nên việc hung thủ tại vị trí không sai biệt lắm hạ đao xuống vẫn không thể phá hủy hai cái vết tích kia."
Theo ngón tay Lâm Tu Nhiên nhìn, trên hai đoạn ngắn của xương sườn có hai cái lỗ nhợt nhạt, nếu như không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện: "Hai vết tích nơi này, là ở trên cái xương sườn thứ bốn, thứ năm bên trái, vì hai nơi nghiêng hướng có dấu vết tương đối nhạt, nếu có một chỗ dấu vết như vậy, còn có thể nói là trùng hợp hoặc do những nguyên nhân khác tạo thành, nhưng ngay trên đường vòng cung của xương sườn có hai chỗ vết thương hoàn toàn hợp với nhau, điều này liề tuyệt đối không phải trùng hợp, có thể xác định, đây cũng là một lần hung khí đâm vào."
"Dao từ nơi này đâm vào sẽ tạo thành hậu quả như vậy?" Tống Văn hỏi.
Nghe lời này, Lục Tư Ngữ ngừng ghi chép, ngẩng đầu lê, sau đó cậu quay đầu nhìn về phái Tống Văn, càng không ngờ Tống Văn cũng đang nhìn về phái cậu, ánh mắt của hai người chạm nhau trong nháy mắt, Lục Tư Ngữ vội vàng cúi đầu lảng tránh, bút trên tay đâm xuống sổ một cái.
"Nếu đủ độ dài sẽ trực tiếp đâm vào tim." Lâm Tu Nhiên vừa nói chuyện, vừa kéo một cái mô hình giải phẫu thân thể con người ra trung tâm phòng hội nghị, hai tay khép lại làm dao, ở xương sườn của mô hình kia đâm vào, đầu ngón tay thon dài như lưỡi dao, xuyên qua khoang ngực đâm thẳng vào tim.