Chương 26
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Tống Văn đúng giờ đến cục thành phố, Lục Tư Ngữ đã ngồi ở chỗ ngồi.
Tống Văn dừng lại trước cửa kính hỏi: "Kết quả sửa xe của cậu ra sao rồi?"
Lục Tư Ngữ nói: "Công ty bảo hiểm nói sơn xe là nhập khẩu, sửa có hơi phiền toái, những thứ khác không có việc lớn gì." Nói chuyện cậu đưa tay ra dụi dụi con mắt.
Tống Văn nhìn cậu có chút tinh thần không tốt, hỏi: "Làm sao? Ngủ không ngon?"
Lục Tư Ngữ chỉ chỉ trên bàn một tờ giấy: "Tối hôm qua tôi đem ghi chép hoàn thiện một chút, vẫn suy nghĩ vụ án này."
"Chỉnh nhiều như vậy, tối hôm qua cậu không đi ngủ sao..." Tống Văn cầm lên lật qua lật lại, trên bàn đều là tư liệu viết tay thêm vào đóng dấu, mỗi một trang đều chỉnh tề, chữ viết rõ ràng, không hề xoá và sửa. Ở hồ sơ sáp nhập thì có báo cáo pháp y của Lâm Tu Nhiên, báo cáo của vật chứng bên kia, các loại lời làm chứng cửa người làm chứng, thả lên thành một xấp thật dầy, án phát đến bây giờ tổng cộng hơn một ngày, nhưng liều lượng công việc này không nhỏ. Nhớ tới quá khứ mỗi khi gặp vụ án, cũng phải cần chính mình chỉnh lý, thường thường vụ án đều phá, tư liệu đều không tập hợp xong, Tống Văn thực sự là cảm thấy được chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hiện thực hạnh phúc khiến người cảm động.
"Cũng được......" Lục Tư Ngữ nói chuyện, lông mày vẫn hơi nhíu lại, có chút muốn nói lại thôi.
Tống Văn cảm thấy được Lục Tư Ngữ trong lời nói có chuyện: "Làm sao, còn có điểm đáng ngờ?"
Lục Tư Ngữ chần chờ nháy mắt mở miệng: "Nếu như nói hung thủ là Quách Họa, ở giữa có một vài vấn đề, tôi nghĩ mãi không rõ. Nếu như là Quách Họa hạ độc, cô ấy chán ghét Đổng Phương cùng Mã Ngải Tĩnh, liền trực tiếp trả thù bọn họ là tốt rồi, tại sao muốn tiện kéo theo Lâm Oản Oản là bằng hữu tốt nhất của chính mình, nếu đã hạ độc cả Lâm Oản Oản , tại sao lại dùng liều lượng liền nhỏ nhất, hoàn toàn không có quá đáng lo. Coi như không phải Lâm Oản Oản làm, ngày hôm qua quả thật là cô ta nói dối, tại sao cô ta muốn nói dối chứ? Còn có, tại sao Quách Họa làm hung thủ, lại chạy ra ngoài kêu cứu?"
Tống Văn cúi đầu lật qua lật lại báo cáo, sau đó liền quay đầu nhìn về phía cậu, Lục Tư Ngữ đưa ra những vấn đề này cũng là những chỗ anh không nghĩ ra.
Vụ án trước Lục Tư Ngữ còn rất bị động, bị anh cảnh cáo một hồi, đến vụ án này cậu tham dự vào còn rất tích cực, anh làm lãnh đạo, cũng tìm không ra điểm xấu gì.
Hai người nói tới chỗ này, đã thấy Phó Lâm Giang từ bên ngoài đi vào, quần áo đều sắp bị thấm ướt, càng là tới gần hạ bên trong, khí trời liền càng ngày càng nóng.
Tống Văn hỏi: "Lâm Giang, anh dẫn người tới chưa?"
Phó Lâm Giang đến một bên cạnh cầm bình nước mở nắp uống vào mấy ngụm mới lo lắng đáp hắn: "Vừa trở về, sáng sớm thiếu chút nữa có chuyện, chúng ta đi đòi người, kết quả người không ở trong phòng bệnh."
Tống Văn cau mày: "Trường học không phải nói có người trông rồi sao?"
"Chính là thừa dịp người bên trường học đang ngủ liền chạy! Nữ lão sư kia không biết như thế nào phải đi tìm. Ban đầu mọi người chúng ta cùng đi xuống tìm, làm sao cũng không tìm được, sau đó phát hiện cô ấy bò đến trên tầng thượng, liền đứng ở trên đó, ngốc lăng lăng nhìn phía dưới, thật sự, muộn một chút nói không chắc liền nhảy xuống. Tôi bị dọa toát mồ hôi toàn thân, nói chung may mà không có xảy ra việc gì."
Mấy người vội vàng đuổi đến phòng thẩm vấn, Lâm Oản Oản đã thấp đầu ngồi ở bên trong.
Ở tình huống bình thường, loại bệnh này của cô còn cần nằm viện quan sát hai ngày, mà là bởi vì sự tình đặc thù, trải qua bác sĩ kiểm tr.a sau không có gì quá đáng lo liền đặc biệt phê chuẩn sớm xuất viện, lần này, bệnh viện bên kia phi thường phối hợp, đại khái là chuyện sáng sớm kia cũng đem bác sĩ sợ hãi, vội vã muốn đưa củ khoai lang bỏng tay này ném ra ngoài.
Lúc này Lâm Oản Oản ngồi ở phòng thẩm vấn bên trong, tóc dài đến xương quai xanh xõa xuống, tóc mái cũng dài , che ở chân mày, yên tĩnh cực kỳ.
Tống Văn nói: "Xem chuyện này, không giống như là thực sự muốn nhảy lầu." Anh nhìn một chút Phó Lâm Giang điền đơn thời gian tạm giữ, gật một cái nói, "Đi cùng Cố cục thân thỉnh, bốn mươi tám giờ." Gọi đến thì không vượt quá mười hai giờ, người bị tình nghi đặc thù có thể thư thả đến 24h, lại kéo dài, bốn mươi tám giờ thì phải hướng lên trên báo cáo phê chuẩn.
Tống Văn có loại dự cảm, ngày hôm nay hỏi cung, nhất định là phải đánh một trận ác liệt.
Một bên cạnh Chu Hiểu nói: "Vậy đợi lát nữa.....Để tôi thay cái thẻ nhớ to một chút." Dựa theo quy định, loại thẩm vấn quá trình này nhất định phải quay video, hơn nữa trung gian không thể gián đoạn.
Tống Văn vừa đi vào phòng thẩm vấn, Lâm Oản Oản liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe lóe mang theo nước mắt: "Cảnh sát, xin lỗi, ngày hôm qua tôi..... nói dối......"
Tống Văn vẫn là dựa theo quy trình từ giới tính, tuổi tác, dân tộc, gia đình tình huống chờ hỏi trước một lần. Sau đó anh vừa nhấc mắt, ánh mắt sắc bén, "Lâm Oản Oản , cô là có hay không có hành vi phạm tội?"
"Tôi... Tôi có tội." Lâm Oản Oản nói ra câu nói này, phòng theo dõi bên trong mấy vị cảnh sát hình sự, đều hơi kinh ngạc. Lục Tư Ngữ cúi thấp đầu, theo thói quen đem móng tay của ngón cái tay phải cắn tại giữa hàm răng, tiếp tục nghe Lâm Oản Oản nói.
Tống Văn hướng về phía trước cúi người, biểu tình nghiêm túc: "Lâm Oản Oản, cô biết nếu như nói dối sẽ có hậu quả gì không."
"Tôi biết." Lâm Oản quán gật gật đầu.
"Thuật lại quá trình phạm tội của cô." Tống Văn trầm giọng nói.
"Tôi.....tôi biết Quách Họa nơi đó có giấu thuốc độc, tôi đã từng thấy cô ấy độc ch.ết vài con mèo." Lâm Oản Oản nói chuyện, ngón tay hơi rúc vào một chỗ, "Nhưng tôi cũng hết cách rồi, những con mèo đó luôn tập hợp ở tại cửa sau bên ngoài cách ký túc xá của chúng tôi không xa, đuổi cũng đuổi không đi, mùa xuân vừa đến, là ở chỗ đó cả đêm đều kêu, khiến giấc ngủ của Quách Hoạ không tốt. Sau đó cô ấy nghĩ ra cái chủ ý này, lấy tới một cái thuốc chích, hạ độc bọn mèo."
Tống Văn không đề phòng vừa vào đến, Lâm Oản Oản đã nói thẳng thắn sẽ được khoan dung, hỏi cô nói: "Thuốc kia là từ đâu tới đây."
"Thuốc kia là Quách Họa lấy từ cửa hàng thú cưng trước đó chúng tôi làm công..... Trước dùng một chút, còn lại khoảng một nửa....."
"Sau đó cô liền dùng thuốc độc kia, độc ch.ết bạn học của mình?" Tống Văn tiến một bước hỏi.
"Không... Không có... tôi chỉ nói dối có như vậy thôi, nhưng ở chuyện kia không có nói dối." Lâm Oản Oản thấp đầu, "Tôi không nghĩ tới, Quách Họa đem phần độc dược còn lại, hạ ở bên trong chỗ chocolate đó."
Tống Văn vẫn như cũ mặt không thay đổi tiếp tục hỏi: "Cô lặp lại lần nữa tỉ mỉ quá trình."
Lâm Oản Oản suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng: "Tại nửa tháng trước, Quách Họa cùng Đổng Phương còn có Mã Ngải Tĩnh phát sinh một lần xung đột....."
"Là bởi vì không có tiếp cuộc điện thoại phỏng vấn kia sao?"
"Không, không riêng bởi vì cái kia, còn có một chút ẩn tình, Quách Họa có một cái tiêu chuẩn trao đổi sinh viên, có thể xuất ngoại khảo sát mấy tháng, dựa theo thành tích sắp xếp, hẳn là Quách Họa sẽ được đi, nhưng đến cuối cùng, tiêu chuẩn lại đổi thành Mã Ngải Tĩnh."
Chuyện này, ngược lại là trước mọi người không biết, nghĩ kỹ lại, cũng coi như là phù hợp với suy luận của bọn họ.
Lâm Oản Oản nói tiếp: "Ngày đó các cô ấy nổi lên xung đột, Quách Họa bị đánh thương tổn, lúc đó tôi cũng ở phòng ngủ, thế nhưng tôi cũng sợ bọn họ, không dám quá thiên về giúp Quách Hoạ, sau đó tôi cùng cô ấy đi phòng y tế lấy chút thuốc, buổi tối ngày hôm ấy, cô ấy không dám về ký túc xá, ở nhờ một đêm ở phòng Bạch Tiểu Tiểu cách vách."
Trong toàn bộ phòng thẩm vấn đều là âm thanh bé nhỏ ôn nhu của cô, Tống Văn không cắt đứt cô.
"Ngày thứ hai, tôi lại tìm đến Quách Họa, lúc đó... lúc đó Quách Họa cùng ta nói, cô ấy không muốn sống nữa, muốn tự sát. Tôi vào lúc ấy, vẫn luôn đang an ủi cô ấy, hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy đã động sát niệm."
Nói tới chỗ này, Lâm Oản Oản dừng một chút, giống như con thú nhỏ đôi mắt khẽ nâng lên, nhìn phía Tống Văn, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu: "Tôi là trúng độc sau đó mới nghĩ đến, có thể là Quách Họa dùng cái thuốc từ trong cửa hàng thú cưng đem ra, chuyện sau đó các anh cần phải tr.a kĩ mới được, Quách Họa mua một hộp chocolate, cô ấy hẳn là đem thuốc lén lút cho vào bên trong đó."
Tống Văn hé mắt, lần này, nhân chứng Quách Họa hạ độc cũng có: "Này cùng lời làm chứng lần trước của cô bất đồng, ngày hôm qua tại sao cô lại muốn nói dối."
Lâm Oản quán nước mắt bắt đầu theo gò má chảy xuống: "Ngày hôm qua tôi nằm ở trên giường bệnh, luôn luôn nghĩ lại chuyện này, thời điểm các anh tới hỏi, tôi chỉ muốn nói cho các anh, nhưng là tôi lo lắng nói chuyện thuốc độc này, sẽ đem chính mình kéo vào đi. Tôi lúc đó trong lòng cũng rất khó chịu, tôi không nghĩ tới, tôi làm bằng hữu tốt nhất của Quách Hoạ mà cô âyz cũng muốn khiến tôi ch.ết cùng......"
"Vậy cô ngày hôm nay tại sao muốn nói cho chúng tôi biết?"
"Tôi nói dối sau đó, vẫn luôn cảm thấy đặc biệt bất an, sáng sớm hôm nay khi đứng ở trên sân thượng, tôi cảm thấy được mình có lỗi với bạn học. Nếu như tôi sớm đem sự tình Quách Họa nổi lên sát tâm nói cho Đổng Phương cùng Mã Ngải Tĩnh, các cô ấy càng thêm cảnh giác, sẽ không ăn chocolate kia, chuyện đêm đó cũng sẽ không phát sinh... Hơn nữa, tôi cảm thấy được việc đánh thuốc mèo này, các anh sớm muộn cũng sẽ tr.a được..."
"Cô đem những chuyện tối ngày hôm trước kể lại một lần đi."
"Tối ngày hôm trước, Quách Họa ăn nói khép nép mà cùng Đổng Phương và Mã Ngải Tĩnh xin lỗi, lấy ra chocolate, cho các cô ấy chọn trước tiên, cùng các cô ấy đồng thời ăn. Tôi lúc đó không có lòng nghi ngờ, chẳng qua là cảm thấy mùi vị chocolate ấy có điểm lạ, liền ăn ít đi vài miếng."
" Sau đó thì sao."
"Sau đó... Đổng Phương trước tiên độc phát, sau đó Mã Ngải Tĩnh cũng độc phát, tôi xuống giường kiểm tra, phát hiện Quách Họa nằm nhoài trên người Mã Ngải Tĩnh, Quách Hoạ sợ cô ấy kêu to, liền dùng chăn che lại.... Tôi đi đến kéo cô ấy ra, nhưng căn bản là kéo không được, mãi cho đến khi Mã Ngải Tĩnh không động đậy nữa." Lâm Oản Oản nói tới chỗ này, đôi môi run rẩy run một cái, tựa hồ đang ở hồi ức khủng bố đêm đó, "Vào lúc này tôi và Quách Họa cùng phát tác, tôi hỏi cô ấy có phải là hạ độc chúng tôi không, cô ấy bỗng nhiên liền xung động chạy ra ngoài. Điện thoại di động của tôi không có pin, tìm được Quách Họa điện thoại di động, gọi điện thoại cấp cứu."
"Tôi xin lỗi Đổng Phương, cũng xin lỗi Mã Ngải Tĩnh, còn xin lỗi Quách Họa, tôi có tội..." Nói chuyện, Lâm Oản quán vai không ngừng run rẩy, thoạt nhìn như là thật tâm xưng tội. Lâm Oản Oản lấy tay lau đi nước mắt, toàn bộ đều nói hết, cô ngồi ở trên ghế, cơ thể hơi thanh tĩnh lại, dùng đôi mắt hồng hồng nhìn về phía Tống Văn.
Tống Văn cũng nhìn về phía mắt cô bé này, phán đoán lời của cô là thật hay là giả.
"Cảnh sát, tôi có thể uống chút nước không?" Lâm Oản Oản mở miệng.
Tống Văn đứng lên nói: "Sau đó sẽ có người lấy nước tiến vào."
Vụ án phát triển đến chỗ này, Lâm Oản Oản đã chặn lại hết tất cả lỗ thủng trong lời nói ngày hôm qua, vật chứng, khẩu cung, nhân chứng... Mỗi một điều manh mối đều chỉ hướng Quách Họa, mắt nhìn xuống khuôn mặt từ từ bình tĩnh của Quách Hoạ, Tống Văn nhưng chợt nhớ tới đánh giá của Lục Tư Ngữ đối với Lâm Oản Oản , hoặc cô ta là một người đi đường cực kỳ vô tội, hoặc cô ta là một tội phạm cực đoan rất biết nguỵ trang.....
Một gian phòng ngủ, bốn nữ sinh, hai người bị hại, còn sót lại một người này có thể thẩm vấn, người còn lại hôn mê bất tỉnh.
Vụ án này thoại nhìn đơn giản, đáp án vô cùng sống động, nhưng chân tướng thật sự giống như Lâm Oản Oản nói sao? Bọn họ còn có thể biết buổi tối ngày hôm ấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì sao?