Chương 74: Vụ án 5: Mượn xác hoàn hồn
Đối diện điện thoại Lý Loan Phương nói: "Tên nhóc này, nói cha con như thế sao, Tiểu Lang con chờ một chút, cha con để lại lời nói cho con, để ta tìm xem..." Lý Loan Phương nói thầm, "Ta thả ở chỗ nào rồi đây..."
Lời nói tới đây, một trận âm thanh loạt loạt xoạt xoạt bốc lên, Tống Văn đè lại tính tình nhẫn nhịn chờ, một lát sau, Lý Loan Phương dường như tìm được, ấn lại tờ giấy từng chữ từng câu đọc lên: "Tiểu tử thúi, lông còn không có mọc hết, làm bé ngoan nghe lời đi, phục tùng tổ chức an bài. Vụ án cha mày năm đó không phá được, mày cho là dễ phá như vậy ?"
Tống Thành lưu lại quả nhiên không phải lời hay ho gì, Lý Loan Phương bắt chước ngữ khí của Tống Thành, Tống Văn quả thực có thể tưởng tượng ra dáng dâp lão già thổi râu mép trừng mắt, anh bị tức nở nụ cười: "Ông già kia dựa vào cái gì mà nói con không phá được vụ án ông ấy không phá được chứ? Ông ta rõ ràng là sợ ta thật sự phá được án không có mặt mũi chứ gì? Còn có, vì để con không động vào vụ án này, lão đầu ngày hôm qua suốt đêm đi họp đi."
Lý Loan Phương nói: "Ân, sáng sớm hôm nay ba giờ liền đi ra ngoài." Thời gian này cũng là so với Tống Văn nhận được tin tức hơi chậm một chút. Có thể thấy được Tống Thành đối vụ án này cực độ coi trọng.
Tống Văn suy nghĩ một chút liền nói với Lý Loan Phương: "Mẹ nói cho ông già kia..."
Lý Loan Phương trực tiếp đứt đoạn mất lời của anh: "Nói cái gì mà nói, các người vừa đến vừa đi, thật sự coi ta là ống loa a... Cha con nói, nếu như con không nghe lời khăng khăng muốn điều tra, thì có hai loại kết quả, số một, ông ấy liền gϊếŧ tới Nam thành cùng Cố cục tâm sự, thời điểm đó cảnh sát con cũng là đừng mong làm nữa. Thứ hai, chính là đem con điều đến tỉnh cục, hai kết quả cho con chọn."
Hai câu này nói ra, trực tiếp liền đem hạ chiêu Tống Văn chặn hết, hơn nữa hai câu này vẫn tính là để lại bộ mặt, nếu quả thật muốn làm, lão đầu kia có một trăm loại phương pháp đến trị anh. Ở bề ngoài Tống Văn như là Tôn đại thánh tiến vào lòng bàn tay của Như Lai phật tổ không bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn.
Tống Văn trong lòng tức giận thì tức giận, nhưng anh cũng biết, đến một bước này tầng tầng mệnh lệnh hạ tới, muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đó là không có khả năng, mà việc Tống Thành làm từ đại cục tới mà nói cũng không gì đáng trách. Anh cũng chỉ là theo thói quen muốn cùng Tống Thành cố chấp vài câu, lúc này nghe Lý Loan Phương nói như vậy, Tống Văn khẽ cau mày, càng cảm thấy sự tình không đơn giản: "Cần thiết hay không? Chuyện viện dưỡng lão này cứ như đòi mạng vậy? Ông ấy có phải là có chuyện gì không có cùng con nói hay không a. Lẽ nào vụ án này mặt sau còn có tin tức?"
Tống Văn tuy rằng vẫn luôn không phục cha mình quản giáo, thế nhưng hiện tại thời kì phản nghịch sớm liền qua, anh hiểu tính khí của cha mình, giống như Tống Thành đối với các loại hành vi của anh cũng chỉ là buông xuôi bỏ mặc, xem thường ra tay can thiệp.
Tống Thành người này, tính làm việc có mục đích rất mạnh, hiện tại bỗng nhiên ngăn ch.ết như vậy, bên trong nhất định có nguyên nhân. Tống Thành là hi vọng đem anh từ bên trong vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão này rút ra. Cái câu chuyện kia bọn họ vẫn chưa có chắp vá hoàn chỉnh, Hạ Vị Tri tử vong không phải đơn giản như vậy.
"Cha con ông ấy... Xưa nay có chuyện đều là ngộp ở trong bụng, không nói với người khác, con nếu như muốn nghe được, vậy thì đích thân mở miệng hỏi ông ấy đi." Sau đó Lý Loan Phương xoay chuyển ngữ khí lại nói, "Ta đoán vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão năm đó là tổ chuyên án 519 đồng thời điều tra, trong khẳng định là có một ít liên luỵ. Cha con cái người kia, luôn nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, ông ấy chính là...nói chuyện nghe không hay lắm, thật ra thì vẫn là quan tâm con."
Tống Văn a một tiếng: "Mẹ cũng đừng phí khí lực để tẩy trắng cho lão đầu kia, phụ tử quan hệ làm sao đến một bước này thì mẹ cũng biết đó."
"Lần này, ta đứng ở cha ngươi bên này." Lời nói tới đây, Lý Loan Phương âm thanh thấp xuống, "Tiểu Lang, nghe mẹ một câu nói, đừng đụng vào vụ 519, vụ án kia quá tà môn."
Năm đó, vụ án này làm cho bà thiếu chút nữa mất đi con trai cùng chồng mình, người cả nhà đều đặt trong nguy hiểm, Ngô Thanh bởi vì cái vụ án này mà rơi xuống lầu, trong đội còn có những người khác bởi vậy bỏ mạng, bà đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi, khi đó Tống Văn còn nhỏ, rất nhiều chuyện không biết nguyên do, cho nên không biết hung hiểm trong đó.
Tống Văn không để ý lắm: "Mẹ là bác sĩ mà cũng phong kiến mê tín?" Trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ, chung quy là vụ án mười mấy năm trước, những người xấu kia sống đến bây giờ, cũng bất quá là một ít bác gái cùng lão già, rất nhiều đều bị thời gian đào thải, còn có thể có khí lực gây sóng gió bao nhiêu.
Lý Loan Phương đơn giản đem lời nói hết rồi: "Vốn cảnh sát hình sự chính là chức nghiệp nguy hiểm cao độ, ta và cha con, chỉ có một đứa con trai là con, vụ án khác con tùy tiện phá, xem như là mẹ cầu con. Chỉ có việc này, không có thương lượng." Bà suy nghĩ một chút liền bổ sung, "Hứa Trường Anh là đệ tử thân truyền của cha con, kinh nghiệm so với con phong phú hơn, dưới tay mỗi người đều là tinh anh, phá vài đại án, hắn sẽ tr.a án thật tốt. Cũng là vì nhân dân phục vụ, điều tr.a cái vụ án nào mà không phải điều tr.a a, đúng không con trai."
"Nói cho cùng, vẫn là không tin được con."Tống Văn lẩm bẩm một câu, nhưng mẹ ruột mình cũng đã nói đến phân nhượng này, anh cũng không tiện cùng cha mẹ ngang ngạnh lên.
Hơn nữa, Lục Tư Ngữ đối với vụ án kia thập phần chấp nhất, thậm chí đối với một số việc trong đó quan tâm đến mức tẩu hỏa nhập ma, nếu như có thể mở ra một khoảng cách, có lẽ là việc tốt. Nghĩ tới đây, Tống Văn ngược lại hỏi Lý Loan Phương: "Đúng rồi mẹ, hỏi mẹ chuyện này, nếu như uống thuốc giảm đau thành nghiện, làm sao chữa a."
Lý Loan Phương âm thanh run lên: "Con không phải là..." Cảnh sát hình sự là cái nghề nghiệp áp lực lớn, thường ngày đêm điên đảo, dễ dàng bị thương, bà vẫn luôn lo lắng Tống Văn, ngày hôm nay Tống Văn vừa hỏi cái này, đem bà sợ hết hồn.
Tống Văn vội nói: "Không phải con, là đồng nghiệp của con."
Lý Loan Phương lúc này mới yên lòng lại, liền khôi phục thái độ bác sĩ, bà từ thời trẻ đã trải qua khám cấp cứu, sau đó chuyển sang lâm sàng, các loại chứng bệnh ít nhiều đều gặp qua, tản bộ hỏi: "Cậu ta ăn bao nhiêu?"
Tống Văn suy nghĩ một chút: "Đại khái là gấp ba bốn lần lượng bình thường đi, tên thuốc là...." Anh lật một chút, đem tên thuốc nói cho Lý Loan Phương.
Lý Loan Phương âm thanh nhất thời cao tám độ: "Đây không phải là hồ nháo sao? ! Còn muốn mạng hay không? Lượng lớn như vậy, thời gian dài ăn sẽ trở thành nghiện, sản sinh tính ỷ lại dược vật. Hơn nữa, thuốc này bá đạo đến lợi hại, lại ăn nữa cũng đều vô dụng."
Tống Văn bị một tiếng nói này của bà suýt nữa đâm rách màng tai, vội vàng đem điện thoại di động lấy xa: "Cho nên mới phải hỏi mẹ chữa ra sao chứ."
"Là nguyên nhân gì uống thuốc a? Là thương tổn hay là bệnh?"
"Đau dạ dày, loét dạ dày, lại thích cứng rắn chống đỡ."
"Kia chính là cái bệnh mãn tính, phải an dưỡng cho tốt." Lý Loan Phương thở dài, "Đầu tiên phải thu thuốc lại, không thể cho cậu ta biết chỗ để thuốc, vật này như là độc vậy, có nghiện, đặc biệt là loại người ăn quen rồi, có chút đau liền muốn ăn, người này bình thường lực ý chí căn bản không kiêng được, con mà để ở chỗ cậu ta biết, cậu ta sẽ khắc chế không nổi chính mình qua đó lấy. Bước thứ hai chính là phải khống chế liều lượng, nên ăn bao nhiêu, liền cho bấy nhiêu, nắm đồng hồ tính toán thời gian. Sau đó thì sao, con phải để cậu ta từng bước giảm, từng chút từng chút đến, không chịu đựng được lại ăn."
Lời nói đến trong này, Lý Loan Phương bỗng nhiên dừng lại, nghĩ tới điều gì giống như mẫn cảm hỏi: "Đồng nghiệp này của con, nam nữ a?"
Tống Văn đầu tê rần, thật là chuyện gì đều có thể vòng tới cái mặt này: "Nam!"
Lý Loan Phương ồ một tiếng, thanh âm kia liền có hơi thất vọng, bà có thể là do giác quan thứ sáu, cảm thấy được Tống Văn đối bệnh nhân này đặc biệt quan tâm.
Tống Văn nghĩ tới Lục Tư Ngữ thì giật mình, thử thăm dò hỏi Lý Loan Phương: " Hay là con tìm cho mẹ một người vợ kiều quý, mẹ có nguyện ý không?"
Lý Loan Phương bị anh nhiễu vào, nhỏ giọng thầm thì một câu: "Nhân sinh liền ngắn ngủi mấy chục năm, ấm lạnh tự biết, con đứa nhỏ này bướng bỉnh như thế, tìm cho ta đứa con dâu không sai biệt lắm là được rồi, còn những thứ khác... Còn tới lượt ta chọn lựa ?" Bà nói xong lại nói, "Con làm rõ nguyên nhân sinh bệnh của đồng nghiệp mình, là trên mặt sinh lý hay là tâm lý. Có đôi lúc, tâm bệnh dựa vào thuốc không giải quyết được đâu."
Tống Văn gật gật đầu: "Con biết rồi." Anh biết Lục Tư Ngữ tâm sự nặng nề, nhưng cậu luôn chôn ở trong lòng, vẫn luôn miệng kín như bưng, bên trong tất nhiên có bí mật người khác không có cách nào đụng vào, phải đem cả người đều ủ ấm mới có thể đi vào trong lòng cậu.
"Con nếu như là có tâm sự gì, cũng tuyệt đối đừng gạt mẹ con." Lý Loan Phương lại nói: "Không có chuyện gì không thể qua, năm đó Ngô thúc con gảy chân sau đó không phải cũng đã tốt rồi sao."
Lời nói đang nói đến đó, Tống Văn vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Tư Ngữ từ phòng họp đi ra, từ xa nhìn lại thân thể như ngọc, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt thanh tú của cậu, khiến trên người cậu có loại khí chất thiếu niên không nhiễm một hạt bụi, cậu dường như nghe được âm thanh, quay đầu nhìn về bên này. Tống Văn bận đối điện thoại di động nói: "Con biết rồi. Cảm ơn mẹ." Anh cúp điện thoại di động, trực tiếp đi về phía Lục Tư Ngữ, "Sao lại muộn như vậy mới ra ngoài?"
Cuộc họp này đã sớm tan đi, Tống Văn lên lầu cùng Cố cục hàn huyên nửa ngày, còn gọi điện thoại một lúc. Không biết khoảng thời gian này, Lục Tư Ngữ đang cùng Hứa Trường Anh tán gẫu cái gì.
Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói: "Hỏi một chút chuyện vụ án thôi. Hứa đội không quen nơi này lắm, đang tìm hiểu tình huống. Hơn nữa cũng không có gọi mình tôi, trong đội mấy người nữa cũng bị gọi, vừa nãy anh không ở, cho nên không cùng anh nói..." Sau đó Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn một chút, dường như có chút bận tâm mà hỏi, "Cố cục tìm anh..... không có việc gì chứ?"
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, sợ tôi nghĩ không thông không giao quyền chứ gì." Tống Văn khoát tay một cái nói, "Ông ấy không nghĩ tới tôi đang cầu mà không được đây, vừa vặn có hai ngày nghỉ ngơi, có thể dọn nhà."
Cố cục bỗng nhiên liền đem Tống Văn đưa ra ngoài vụ án Hạ Vị Tri này, người trong cục cảnh sát cũng không khỏi suy nghĩ nhiều, quá độ giải thích, nhưng trên thực tế đây cũng không phải chuyện phong vân gì, nhiều nhất chỉ là tranh cãi gia đình.
Nghe lời này, Lục Tư Ngữ nói: "Tôi cũng đem tư liệu đưa cho bên kia, chờ sau đó không có chuyện gì liền có thể trở về. Sau đó tôi giúp anh đồng thời dọn nhà." Cậu hôm nay mặc một cái áo sơmi trắng kiểu rất khác biệt, quần dài màu đen nhàn nhã, ống tay áo hơi hơi cuốn lên, phía dưới lộ ra cổ tay cùng mắt cá chân nhỏ nhắn đến lợi hại.
Tống Văn vội hỏi: "Đừng, cậu mềm mại dễ vỡ, đừng để lại khiến mình mệt mà bị bệnh, tôi cũng không muốn đến bệnh viện thăm viếng bệnh nhân nữa đâu." Sau đó liền an ủi Lục Tư Ngữ nói, "Chỗ của tôi đồ vật không nhiều, một chuyến liền có thể chở xong. Cậu liền làm bé ngoan ở nhà chờ là tốt rồi."
Lục Tư Ngữ đáp một tiếng, hai người hẹn xong, Tống Văn đi về trước thu dọn đồ đạc, chờ sau đó lại chuyển tới Lục Tư Ngữ bên kia. Tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành, buổi chiều Tống Văn đem đồ đạc đóng gói kỹ. Hai người bỗng nhiên đến ở cùng đi, việc này vẫn có chút lôi kéo người ta bát quái, Tống Văn liền ai cũng không gọi, gọi xe chính mình tự tới.
Lục Tư Ngữ muốn giúp Tống Văn khuân đồ, Tống Văn không cho, Tiểu Lang nhìn thấy Tống Văn đến, trước lạ sau quen, hết sức kích động ngoắt ngoắt cái đuôi, bận trước bận sau mà nhìn hành lý, chạy vòng quanh thêm phiền.
Tống Văn đem đồ vật chuyển xong, lau mồ hôi, liền thấy Lục Tư Ngữ ôm ôm gối ngồi ở trên ghế sa lon, cầm trong tay điện thoại di động, màn hình điện thoại di động lại đen, anh giật mình cảm thấy trạng thái này của Lục Tư Ngữ không đúng lắm: "Làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì?"
Lục Tư Ngữ bị lời của anh đánh gãy tâm tư, lúc này mới để điện thoại di động xuống, cầm lấy cốc nước trước mắt uống nước: "Suy nghĩ vụ án trước đó." Bọn họ mấy ngày trước còn đang hết ngày dài lại đêm thâu giành giật từng giây mà vội vàng, hiện tại bỗng nhiên từ l bận rộn đến rỗi rãnh, giống như là một cái dây cót căng thẳng bỗng nhiên nới lỏng.
Vụ án Trương Bồi Tài đã phá xong, thế nhưng năm đó là ai gϊếŧ Hạ Vị Tri đây?
Vụ án kia còn có nhiều bí ẩn như vậy, giống như là một vấn đề khó mới vừa giải ra bước thứ nhất.
Tống Văn không đành quấy nhiễu Lục Tư Ngữ, đem đồ vật trong phòng thu thập lại. Sau đó liền trịnh trọng làm một việc đó là đem tất cả thuốc giảm đau của Lục Tư Ngữ đều không thu lại.
Buổi tối Lục Tư Ngữ làm vài món ăn, Tống Văn cầm chén đặt vào bên trong máy rửa bát, Lục Tư Ngữ mang theo anh lầu trên lầu dưới dạo qua một vòng, thứ gì để ở nơi đâu, máy giặt dùng như thế nào, tất cả đèu nói rõ ràng, sau đó cậu lại nói: "Tôi không có cái gì cấm kỵ, phòng anh tùy tiện vào, đồ vật tuỳ tiện dùng, không cần cùng tôi hỏi."
Trong biệt thự tổng cộng bốn cái phòng tắm, Tống Văn cũng không biết nhiều phòng tắm như vậy làm được việc gì, anh hiện tại dời vào đến nhà này bên trong tổng cộng cũng là hai nam nhân một con chó, coi như đều dùng phòng tắm còn có thể bỏ trống một phòng. Nhưng mà phòng tắm nhiều hơn tắm rửa gì đó ngược lại cũng thuận tiện, Tống Văn dọn nhà mệt mỏi một thân mồ hôi, đem quần áo bẩn ném vào máy giặt liền tiến vào đi tắm.
Đến hơn mười một giờ khuya, Lục Tư Ngữ còn ở trên giường giãy dụa không ngủ, cậu càng sợ cái gì, thì thứ đó càng đến, từ buổi tối hơn mười giờ, dạ dày liền bắt đầu từng tia từng tia đau kéo dài, nếu là như mấy ngày trước, đã sớm uống vài viên thuốc giảm đau giải quyết vấn đề, thế nhưng hiện tại, thuốc bị Tống Văn lấy đi rồi.
Tống Văn mới vừa tắm rửa sạch sẽ, từ trong phòng ngủ phụ cách vách đi ra, anh mặc một bộ quần áo ngủ rộng lớn, tóc tai vẫn ướt nhẹp mà chảy nước xuống. Sau đó anh liền thấy Lục Tư Ngữ cuộn tròn ở trên giường, trên mặt trắng không bình thường: "Làm sao vậy? Đau dạ dày?"
Lục Tư Ngữ không lên tiếng, khép lại đôi mắt xinh đẹp, sau đó khẽ gật đầu một cái.
"Thuốc dạ dày uống chưa?"
"Uống rồi." Nhưng mà không hiệu quả gì, đau đớn cũng không tính nghiêm trọng, chỉ là nhẫn lại có chút khó chịu. Lục Tư Ngữ cũng không biết hiện tại cậu đối với thuốc giảm đau là nhu cầu sinh lý hay là nhu cầu tâm lý.
Loại thuốc kia cậu cũng đã uống mấy năm, đối với cậu mà nói, có thuốc kia mới có thể ngủ yên, đó là thuốc cũng là cảm giác an toàn. Hiện tại bỗng nhiên liền bị thu lại, trong lòng cậu bắt đầu hốt hoảng, đầu óc cũng giống như thành một đống hồ dán, vành mắt trong nháy mắt liền đỏ, ngón tay không tự chủ đưa đến bên môi, luống cuống mà cắn.
Tống Văn có chút không đành lòng, đi lấy một viên thuốc, rót nước ấm cho cậu đưa tới: "Liều lượng ngày hôm nay. Đã là liều lượng cao nhất rồi, không thể nhiều hơn nữa."
Lục Tư Ngữ tiếp nhận thuốc, tay đều đang phát run, trước đây cậu uống, ít nhất cũng phải hai viên trở lên, có lúc không hiệu quả, bò lên lại ăn thêm hai viên nữa, một viên này còn chưa đủ cậu nhét kẽ răng. Nhưng cậu cũng biết, những thứ đó đều là độc, uống vào là có thể giúp cậu ngủ, nhưng lâu dài lại là thuốc đòi mạng. Cậu biết Tống Văn là vì tốt cho mình cho nên mới mạnh mẽ cũng phải đem thuốc giới hạn lại.
Nghĩ đến chỗ này, Lục Tư Ngữ tiếp nhận nước ấm Tống Văn đưa tới, nhắm mắt lại đem thuốc uống.
Tống Văn nhìn cậu một chút, vẫn cứ có chút không yên lòng nói: "Vậy tôi đi ngủ, cậu nếu như buổi tối không thoải mái liền gọi tôi."
Lục Tư Ngữ cúi đầu ừ một tiếng.