Chương 85
Lúc này chính là buổi trưa, đến giờ cơm, KFC người đến người đi, còn có mấy đứa trẻ con chạy tới chạy lui, tất cả nhân viên cửa hàng đều bận tối mày tối mặt, có thể chiếm vị trí còn trống cũng không dễ dàng.
Ánh mặt trời từ mặt tường thủy tinh chiếu vào, Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn trước khi tới đã ăn cơm trưa, Lục Tư Ngữ vẫn bảo Tống Văn đi mua chút khoai tây chiên và bánh Tart trứng cộng thêm một chén sữa bò nóng. Sau đó cậu đem khoai tây chiên đẩy một cái đến trước mặt Chước Chước, Chước Chước cũng không có khách khí, đưa tay ra lấy khoai tây, liền cầm một đĩa tương cà chấm mà ăn.
Trước mắt chính là một nữ nhân rất gầy, đôi mắt dài nhỏ, hơi xếch lên hiện ra thông minh, môi của cô rất mỏng, mỏng đến cơ hồ như không có, khiến người ta nghĩ đến bạc tình bạc nghĩa.
Tống Văn cũng ăn một cái bánh Tart trứng, tâm anh trước sau vẫn đặt trong chuyện hồ sơ, không nhịn được mở miệng hỏi: "Cô tối hôm qua ở trong nhóm nói tới làm công, đến tột cùng là làm cái gì?"
Ba người ngồi ở vị trí bên cửa sổ của KFC, đàm luận đề tài nghiêm túc, thoạt nhìn lại như là đồng nghiệp bình thường hẹn ở đây ăn cơm.
Chước Chước nhìn về phía anh, dùng khăn giấy lau đi tương cà dính trên ngón tay nói: "Làm công, đơn giản chính là có cố chủ bỏ tiền, dùng tiền mua người đến làm việc."
"Cụ thể là gì?" Tống Văn tiếp tục truy hỏi, anh nhìn một chút Lục Tư Ngữ bên cạnh đang uống sữa bò, người kia cúi đầu chuyên chú uống sữa bò, còn mang một bộ dáng hờ hững.
"Người bị bệnh sắp ch.ết, lá gan tóm lại so với người bình thường lớn một chút."
Chước Chước nói chuyện đưa tay ra cầm một túi đựng giấy ăn, tiện tay xé ra, cô nhỏ nhẹ nói: "Theo tôi biết về cái này, có lúc có yêu cầu hủy một số đồ vật, có lúc mâu thuẫn trở nên gay gắt tới trình độ nhất định thì có một người bệnh nặng nằm ăn vạ ra trên đất điều này so với bao nhiêu lời nói đều tốt hơn. Còn có yêu cầu giúp người khác mang đồ vật về nước, mang về là cái gì tôi cũng không rõ lắm, sữa bột? Động vật tiêu bản? Hoặc là... cũng có yêu cầu người hiến cho một số bộ phận, có một lần có một cố chủ coi trọng thận của một cô gái, mà cô gái kia bị ung thư dạ dày, khối u cũng di căn, tôi khi đó khuyên người trung gian kia không nên lấy vạn nhất thận cũng bị di căn đến thì sao, nhưng là đối phương nói, nếu đã muốn thì phải chịu, không cấy ghép chỉ có thể sống nửa năm, nhưng nếu như thành công liền coi như là ung thư vẫn còn có thể sống hai năm, là kiếm lời."
Lời của cô khiến người khác miên man bất định, lúc nói chuyện Chước Chước hơi chếch đầu lên, dường như những việc này đều là thiên kinh địa nghĩa giống như ăn cơm ngủ nghỉ hết sức phổ thông, "Loại sự tình cần giúp đỡ làm công này, qua một đoạn thời gian sẽ có một việc."
Những câu nói này, Tống Văn nghe tới ngạc nhiên, đây là chuyện anh chưa từng nghe nói từ khi làm cảnh sát đến giờ, thậm chí là xưa nay đều không nghĩ tới. Những việc này bất kể là chuyện nào đưa lên internet, đều đáng giá để mọi người thảo luận nửa ngày.
Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Như vậy, Trần Nhan Thu lần đó làm gì?"
Chước Chước nhớ lại một chút, "Lần đó, chỉ định chính là cần thiết nam nhân tuổi trẻ biết lái xe. Đem bệnh án, thẻ căn cước, bằng lái xe chụp cho đối phương."
Tống Văn: "Trần Nhan Thu cụ thể đã làm gì?"
Chước Chước lắc đầu một cái: "Tôi cũng không rõ ràng, chuyện sau đó chính là của cố chủ cùng hắn. Có được hay không, trong nhóm đó, tôi chỉ là người tiến cử. Thông báo đến hai bên, nhiệm vụ của tôi liền hoàn thành."
"Thời gian?"
Chước Chước nghĩ lại thời gian, "Năm ngoái cuối tháng mười hai đi."
"Thời gian cụ thể." Tống Văn truy hỏi, có lúc, thời gian của sự kiện phi thường mấu chốt.
Chước Chước lật một chút điện thoại di động, "Năm ngoái ngày 25 tháng 12, sáng sớm lễ giáng sinh. Thời gian của tôi thường thường là hai giờ sáng, thu được tiền thường là sáu giờ sáng sớm, lần kia rất thuận lợi, cùng ngày liền hoàn thành giao dịch."
Tống Văn gỡ một chút tuyến thời gian, thời gian này, là trước lúc Trương Thụy tử vong, càng là trước khi Trần Nhan Thu tử vong, hiện tại chỉ dựa vào những tin tức này, bọn họ cũng không cách nào phán đoán, lần này "Làm công" đến tột cùng có cùng hành vi lúc sau của Trần Nhan Thu có liên hệ hay không, duy nhất có thể xác định chính là, sau khi "Làm công" Trần Nhan Thu vẫn còn sống.
Tống Văn suy nghĩ một chút lại hỏi: "Trần Nhan Thu đi làm công, đối phương ra bao nhiêu tiền?"
Chước Chước cúi đầu, từ từ đè lên giấy ăn trong tay: "Tôi không rõ ràng, giá tiền là chính bọn họ đàm luận, nhưng mà theo tôi phỏng đoán, dựa theo những việc tôi biết được để tính, sẽ không thấp hơn năm mươi vạn." Sau đó cô dừng một chút, "Năm mươi vạn này, mua mạng của hắn là đủ rồi."
"Liên quan với chuyện này, cô còn nhớ chi tiết nhỏ gì không?"
Chước Chước tiếp tục đè lên tờ khăn giấy kia, đè lên đến cẩn thận từng li từng tí một: "Đối phương lúc đó rất gấp, tôi nhớ tới điều này có lẽ bởi vì đối phương rất hào phóng, tôi ngủ dậy xong liền nhận được chuyển khoản."
"Vậy cô nói cái người thuê hắn là ai?"
Chước Chước nói: "Người tìm tôi cũng là người môi giới, cùng cố chủ giao tiếp cũng người môi giới, có người sẽ căn cứ vào các việc khác nhau rồi tìm đến người thích hợp, bọn họ không chỉ nhận thức một người như tôi, mỗi lần có chuyện sẽ tiến hành sàng lọc, rồi tìm tới người thích hợp nhất, sau đó đi liên hệ."
Tống Văn khẽ cau mày, như thế nghe tới cái này thị trường ngầm này, e rằng so với tưởng tượng của anh còn muốn lớn hơn, hơn nữa người mua cùng người bán đều đang tự chủ lựa chọn: "Như vậy Trần Nhan Thu lần đó thì sao? Người trung gian có nhắc đến là ai muốn hắn làm việc không?"
"Cố chủ phía sau thì tôi không biết, cũng không quen biết, càng không hiếu kỳ." Chước Chước giống như có chút bị Tống Văn hỏi đến không nhịn được, cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái.
Lục Tư Ngữ đơn giản đem cái xấp tiền trong phong thư lấy ra, bày ở trên bàn.
Ánh mắt Chước Chước liền bị xấp tiền kia hấp dẫn, như là nam sinh thấy được xe đua mình thích, như là thiếu nữ thấy được mỹ phẩm mình muốn, như là người cực đói thấy được nhân gian mỹ vị, cô hơi híp đôi mắt: "Liên quan đến người môi giới này, tôi tiết lộ cho các người một ít đi, Nam thành có một người phụ nữ gọi là Ngư nương nương, chuyên môn nhận loại làm công sống này, thủ hạ của bà ta nuôi đầy tớ, cũng nuôi người môi giới. Đầy tớ chính là những người làm các loại lao động đặc thù thời gian dài, rất nhiều người đều là từ bé nuôi đến lớn lên. Làm công sẽ từ người môi giới sàng lọc rồi tìm chúng tôi những người ở hạ du để cung cấp và tìm những ứng cử viên bên trong các nhóm."
Nói tới chỗ này, Chước Chước liền cúi thấp đầu xuống: "Tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc. Những thứ khác cũng không biết."
Những người làm việc qua đó, là sống hay ch.ết, là đi làm cái gì, cô hoàn toàn không quan tâm, cũng không để ý, thậm chí là đi chịu ch.ết cô cũng không ngại, biểu tình lạnh lùng kia giống như ở trong lồng ngực cô đang đập không phải là tim vậy.
"Cô có biết làm sao liên hệ đối phương không?"
Chước Chước lắc đầu một cái: "Tôi không biết, bởi vì mỗi lần đều là bọn họ liên hệ tôi. Các người điều tr.a không ra cái gì đâu, những người kia rất cẩn thận, bọn họ biết chúng tôi có thể sẽ có tin tức của bọn họ, cho nên mỗi lần nhận một đơn sẽ xoá sạch một lần. Nếu như biết đến tôi tiết lộ cái gì, tôi chính là không trêu chọc nổi bọn họ."
"Liên quan với Trương Thụy thì sao? Cô đối với hắn biết nhiều hay ít?" Tống Văn liền bổ sung hỏi một câu.
Chước Chước nói: "Hắn vẫn muốn làm công, nhưng mà vận may của hắn không có tốt như Trần Nhan Thu, báo mấy lần tên..." Cô đến chỗ này, muốn nói lại thôi.
Tống Văn mẫn cảm mà bắt được cái điểm dừng này: "Làm sao? Trong chuyện này có vấn đề?"
Chước Chước lắc đầu một cái: "Cũng không tính là vấn đề, kỳ thực ban đầu cố chủ tuyển người là Trương Thụy, còn hỏi một chút tình huống căn bản của hắn, nhưng hắn bỗng nhiên nói mình không đi được, hỏi Trần Nhan Thu có thể đi thay hay không." Cô thở dài, cúi đầu nhìn hai tay của chính mình, "Trương Thụy người này, không có vận may gì, trước làm như thế nào cũng đều không được tuyển, thật vất vả được chọn lại không thể đi, chỉ có thể đem cơ hội nhường cho bằng hữu."
Tống Văn thấy hỏi đến không sai biệt lắm, thật sự là không nhịn được, biểu lộ sự chán ghét của mình: "Cô đem việc bị chọn gọi là vận may? Cô không sợ đối phương là đang làm điều gì đó phạm tội trái pháp luật, liên lụy đến cô sao?"
Chước Chước không hề trả lời anh, quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Tôi cung cấp thông tin có đủ hay không?"
Lục Tư Ngữ không nói gì, trực tiếp đem cái phong thư kia đưa cho cô.
Chước Chước lấy tới, ngửi một cái, sau đó dùng đầu ngón tay chà xát xúc cảm của tiền giấy, "Tôi trước khi sinh bệnh là một kế toán, khi đó mỗi tháng làm việc luôn là sẽ qua tay rất nhiều tiền, những tiền kia không là của tôi, nhưng đều là tôi tự tay kiểm kê, lúc tôi còn trẻ không cảm thấy những thứ đồ này tinh quý cỡ nào, đến sau khi mắc bệnh, tôi mới yêu chúng nó, mùi vị mới mẻ của tiền giấy ngửi lên cực kỳ tốt."
"Sau khi sinh bệnh nhà tôi từ từ bị móc rỗng, tiền làm tóc cũng không có, tiền mua quần áo mới cũng không có, tiền mua hoa quả mua thịt cũng không có, cha tôi đem nhà bán đi sau đó chung quanh đi vay tiền..." Chước Chước nói xong đem tiền thu vào trong túi, sau đó cô lấy ngón tay đùa bỡn tờ giấy ăn vừa nãy, đôi mắt ở trên người Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ nhìn lướt qua: "Các người là cảnh sát đi?"
Tống Văn không lên tiếng, Lục Tư Ngữ đem sữa bò đặt ở trên bàn trả lời cô: "Cô nếu không phạm pháp, sẽ không bắt cô." Ý tứ, cô muốn phạm pháp, vậy thì nói không chừng.
"Tôi chỉ là hiếu kỳ, các người chi ra như thế này sau đó có được trả không?" Chước Chước cúi đầu, cô hỏi xong bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, lúc này, Tống Văn mới chú ý tới cô hoá ra còn có một cái núm đồng tiền, như thế cười rộ lên, cô cũng không khó xem, nhưng lời cô nói ra lại như là dao vậy.
"Anh uy hϊế͙p͙ tôi cũng không có tác dụng, đạo lý này tất cả mọi người hiểu, nhưng mà chúng tôi đến ch.ết còn không sợ, còn sợ những điều này? Bắt lại cũng được, ít nhất trong ngục giam còn có người cho ăn cơm xem bệnh, trong chúng tôi có rất nhiều người cả những bảo đảm cơ bản,m cũng không có ấy chứ. Đối với chúng tôi mà nói, trước khi ch.ết có thể lưu lại cho người thân một khoản tiền là đủ rồi. Nếu có người cho tôi một triệu để cho cha mẹ tôi, muốn tôi hiện tại đi chết cũng có thể."
Chước Chước cười hỏi hai người, nụ cười kia rất dễ nhìn, nhưng có độc: "Làm người tốt có thể làm cho tôi sống thêm hai ngày không?" Không chờ bọn họ trả lời, cô liền lắc lắc đầu, sau đó cô đưa tay ra vỗ vỗ túi của mình, bên trong có 1 vạn tệ mà Lục Tư Ngữ mới vừa cho cô, mặt mày của cô đều cười đến loan lên, trong đôi mắt lại loé chút ánh sáng: "Thế nhưng, nó có thể."
Tống Văn nhìn về phía nữ nhân đang đi ở trong bóng tối này, cô và người quá khứ anh tiếp xúc qua giống nhau, đều là hai con mắt một cái mũi một cái miệng, nhưng có nơi nào đó không giống nhau, giống như từ nội tâm bên trong tính cách liền phát sinh ra biến hóa, khiến người khác khó có thể dùng đạo đức của xã hội loài người đi trách móc nặng nề cô.
Nếu dùng pháp luật để cân nhắc, cô thực sự không có được tính thực chất phạm tội trái pháp luật, pháp luật không thể bắt lấy cô, thẩm phán cô. Nhìn khiến người khác ghê tởm, nhưng là lại không nhịn được có chút đồng tình.
Lục Tư Ngữ nhìn cô một chút nói, "Bị bệnh, rất khổ cực đi?"
Chước Chước ngẩng đầu lên nhìn cậu, biểu tình có chút cao ngạo, tựa hồ muốn nói chính mình không cần cậu đến quan tâm: "Bị bệnh, giống như chơi một trận cá cược, tôi chỉ là vừa lúc vận may không quá tốt thôi. Chờ tương lai các người sẽ biết, nhân sinh chính là một cái quá trình thân thể tan rã, chỉ là cái tốc độ này, có nhanh một chút, có chậm một chút mà thôi."
Ngữ khí của cô phi thường ôn hòa, bên trong tiết lộ ra ý nguyện thua cuộc, thế nhưng Lục Tư Ngữ từ kia biểu tình của cô cảm nhận được một loại quật cường cùng không cam lòng. Nói xong, cô đứng lên sửa lại một chút quần áo nói: "Tôi buổi chiều còn có buổi chữa bệnh bằng hóa chất, đi trước một bước, các vị cảnh sát chúc các người phá án thuận lợi."
Tống Văn nhìn theo Chước Chước rời đi, sau đó thở dài một hơi: "Coi như là muốn ch.ết, cuộc đời sống thành như vậy, liền có ý nghĩa gì?"
"Xem ra cô ta không phải hung thủ, hiện tại chúng ta cần thiết điều tr.a rõ lúc đó Trần Nhan Thu đi làm cái gì, chuyện này cùng cái ch.ết của hắn có quan hệ hay không, mà số tiền còn lại hắn nhận đã liền đi nơi nào..." Lục Tư Ngữ nói chuyện, thở dài, "Người rồi sẽ thay đổi, có lẽ quá khứ cô ta, không phải là người như thế đi."
Chước Chước là sáng rực rỡ, cái tên này vốn nên nhiệt tình như lửa a.