Chương 93
Vụ án bên này mới vừa có chút manh mối, còn muốn đối mặt với đồng nghiệp đào góc tường nhà, Tống Văn có chút đau đầu.
Lúc này, Hứa Trường Anh cùng Tống Văn ngồi ở bên tròng phòng làm việc của Cố cục, Cố cục ngồi ở một bên bàn, Hứa Trường Anh cùng Tống Văn ngồi ở đối diện.
Hai vị này, một vị là khâm sai từ tỉnh cục tới, một vị là ái tướng của chính mình, Cố cục tự hỏi làm sao có thể xử lý sự việc cho công bằng.
Tống Văn cùng Hứa Trường Anh tuy rằng ngồi ở một phía, nhưng giữa hai người phải cách nhau đến 1 mét, trên mặt đều viết thấy ngứa mắt.
Cố cục ngâm một bình trà hoa cúc, lấy ra hai cái chén nhỏ đặt trước mặt bọn họ một người rót một chén: "Người trẻ tuổi không nên hỏa khí lớn như thế, uống chút trà giải nhiệt."
Tống Văn nhìn cái chén trước mặt so với ngón cái thì to hơn một chút, đem chén bưng lên một chút liền buông xuống.
Hứa Trường Anh dù sao cũng là người ngoài, Cố cục thay hắn giải thích: "Cái kia, Tống Văn cậu trước tiên đừng có gấp, Hứa đội trưởng giao danh sách lại đây chỉ là cái danh sách đề nghị, cũng không phải xác định ứng cử viên cuối cùng, tất cả còn chưa có xác định đâu."
Tống Văn liếc mắt nói: "Mấu chốt của sự tình cũng không ở chỗ Hứa đội có phải là phải điều Lục Tư Ngữ đi hay không, tôi chẳng qua là cảm thấy Hứa đội trưởng muốn đào góc tường thì phải cùng tôi là người lãnh đạo trực tiếp chào hỏi qua chứ. Hay là anh ta cảm thấy được tôi cái tầng cấp này có hỏi hay không cũng không sao cả?"
Hứa Trường Anh lúc này ngẩng đầu lên: "Vậy bây giờ Tống đội đã biết đến chuyện này, ý kiến của cậu là.."
Tống Văn trực tiếp đem lời nói ra: "Tôi không đáp ứng."
Mắt thấy chuyện này không có cách nào tán gẫu tiếp, Cố cục lần thứ hai đi ra giải hoà, "Cái kia... Hứa đội trưởng muốn cho Tiểu Lục qua đó cũng là vì cảm thấy cậu ấy là một nhân tài, sau đó tỉnh đội lần này có một nhóm tiêu chuẩn tiến cử người mới, cấp điều kiện cũng không tồi."
Hứa Trường Anh nghiêm nghị giải thích: "Tỉnh cục chúng tôi đãi ngộ luôn luôn rất tốt, lương bổng, cấp bậc, đãi ngộ so với cục thành phố cao một bậc, còn có nhiều cơ hội đề bạt hơn, đối tiến cử nhân tài còn có ký túc xá cho người mới, chúng tôi nơi đó thiết bị, kỹ thuật, cũng đều so với cục thành phố tiến trước một bước, nếu như là cảnh sát hình sự có lý tưởng, tỉnh cục rõ ràng là lựa chọn tốt hơn, hơn nữa, người trong danh sách này, ta đều cùng Cố cục tán gẫu qua." Ý tứ, Cố cục bên này cũng chuẩn bị thả người rồi.
Trên thực tế, Lục Tư Ngữ vẫn luôn không có cho hắn câu trả lời, Hứa Trường Anh bên này lại gấp xác định ứng cử viên, đối với chuyện này có chút sốt ruột, cho nên hắn lúc này mới đem tên Lục Tư Ngữ tăng thêm. Còn vì thế chuyên môn cùng Tống Thành chào hỏi, hiện tại chỉ kém Lục Tư Ngữ gật đầu. Hứa Trường Anh cũng không nghĩ tới hắn bên này mới giao một cái bảng, Tống Văn liền biết.
Tống Văn nói: "Tỉnh cục tuy rằng tốt, thế nhưng nhà của Lục Tư Ngữ là ở Nam thành, cậu ấy lúc trước vốn là đủ điều kiện tiến vào tỉnh cục, sở dĩ lựa chọn nơi này, liền là bởi vì nơi này là quê nhà của mình, rời nhà gần, hành động thuận tiện. Ngoại giới điều kiện có tốt như thế nào, cũng không sánh bằng quan hệ đồng nghiệp hòa hợp, sống thư thái."
Hứa Trường Anh tiếp tục: "Tống đội lời nói này là không đúng, làm người trẻ tuổi đều muốn phấn đấu tiến thủ, người thì phải hướng lên cao, nếu như sợ khổ sợ mệt căn bản sẽ không làm hình cảnh, Tống đội cậu an bài cho Lục Tư Ngữ đều là một ít công tác văn án cơ sở, tôi cảm thấy cậu ấy ở bên chỗ cậu căn bản không phát huy ra năng khiếu của mình. Nói tới hoàn cảnh công tác cùng đãi ngộ, tỉnh cục so với Cục thành phố ưu thế không phải một điểm nửa điểm, làm một đội trưởng, tôi tuyệt đối không nhìn nổi chính là chôn vùi nhân tài."
Tống Văn bị hắn chọc tức nở nụ cười: "Hứa đội trưởng anh nhận vụ án viện dưỡng lão của đội chúng tôi đến bây giờ còn chưa tìm ra thủ phạm đâu, lại còn tới đào người của chúng tôi, mở miệng một cái là tỉnh cục các người so với Cục thành phố có ưu thế, vậy có phải cần Cục thành phố chúng tôi đều nghỉ hè hết hay không, các anh người tài giỏi thường nhiều việc sau đó chúng tôi cùng tỉnh cục lại sáp nhập vào có phải không?"
Lời mới vừa nói của Hứa Trường Anh là mất chừng mực, lúc này Cố cục cúi đầu, sắc mặt cũng khó coi.
Tống Văn vẫn còn tiếp tục nói: "Chỉ cần là có vụ án liên quan đến mạng người, liền không có gì để phân chia cao thấp. Công việc của chúng tôi so với công tác của tỉnh cục, cũng không có phân biệt giàu nghèo. Cái anh nói nhiều nhất chỉ xem như là điều chuyển, tại sao đi tỉnh cục liền gọi là thăng cấp? Còn có, đừng cho là chỗ chùng tôi là địa phương nhỏ mà tin tức tối nghĩa không biết, tỉnh cục các người bên kia một năm nghỉ không được hai kỳ nghỉ, mười tám cái thành thị chạy khắp nơi, quanh năm suốt tháng buổi tối ngủ không được, mặt trên còn có giám đốc thủ trưởng như Diêm La. Nói thật, các người chỗ kia mang kiệu tám người nâng cầu tôi đi tôi cũng không ưa đâu. Anh là muốn thừa dịp Lục Tư Ngữ không tìm hiểu tình huống liền đem người dao động đi qua đó? Thân thể của Lục Tư Ngữ không quá tốt, khả năng theo không kịp nhịp điệu của tỉnh cục, chỉ sợ làm Hứa đội trưởng thất vọng rồi."
Hứa Trường Anh nói: "Tống đội... coi như là cảm thấy không thích hợp, cũng nên để Lục Tư Ngữ đến nói cùng tôi, cậu ấy còn không có từ chối tôi, Tống đội làm lãnh đạo là muốn ngăn trở làm thay, ngăn cản con đường của thuộc hạ?"
Tống Văn quay đầu nhìn về phía Hứa Trường Anh: "Tôi thật sự hiếu kỳ, Cục thành phố nhiều người như vậy, anh làm sao cứ nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ vậy?"
Hứa Trường Anh nói: "Tôi tất nhiên là cảm thấy được cậu ấy có một ít chỗ hơn người, Tống đội nếu như cảm thấy thân thể của cậu ấy không tốt theo không kịp nhịp điệu, tại sao phải đem người lưu lại?"
Cố cục ở một bên nghe hai người anh một lời tôi một lời mà cướp người, suy nghĩ, không biết khi nào Lục Tư Ngữ lại thành cái bánh bao, ông vẫn còn ấn tượng đối với đứa bé kia, là một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú sạch sẽ. Sau đó Cố cục còn nói Tống Văn một chút, ông trước đây vẫn cảm thấy Tống Văn tuổi trẻ, đối với thuộc hạ yêu cầu nghiêm khắc, nhưng nghe tới như thế Tống Văn đối với vị Tiểu Lục đồng chí này vẫn rất quan tâm.
Xem hai người càng nói càng thái quá, đều sắp muốn ở bên này mở cuộc thi biện luận, Cố cục lần thứ ba đứng ra: "Hai vị dừng lại... cái kia, các cậu sao không đem Lục Tư Ngữ gọi tới thương lượng một chút?"
Hứa Trường Anh hừ một tiếng.
Tống Văn nhìn gật đầu nói: "Được thôi." Anh không tin Lục Tư Ngữ ở ngay trước mặt mình có thể nói ra muốn đi tỉnh cục.
Cố cục đi ra ngoài chốc lát, để người của phòng làm việc đem Lục Tư Ngữ kêu đến.
Lục Tư Ngữ mới vừa từ bên ngoài đưa Trương Tòng Vân trở về, vừa vào phòng làm việc của Cố cục, liền cảm thấy máy điều hòa hình như mở có hơi lớn, trong phòng lạnh đến mức làm cho cậu rùng mình một cái.
Cậu nhìn một chút Tống Văn, Tống Văn cũng nhìn trở lại cậu một cái, sắc mặt không phải quá tốt, Lục Tư Ngữ tâm lý run lên, kêu một tiếng: "Tống đội."
Sau đó Lục Tư Ngữ liền nhìn Hứa Trường Anh, trong đôi mắt Hứa Trường Anh lóe hàn quang, Lục Tư Ngữ chỉ có thể ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Hứa đội."
Cuối cùng nhìn lão phật gia Cố cục, liền chào hỏi: "Cố cục."
Tống Văn cùng Hứa Trường Anh cúi đầu im lặng không lên tiếng, Cố cục nhìn cậu ý tứ sâu xa, cũng không có người kéo cái ghế cho cậu ngồi xuống, Lục Tư Ngữ nhất thời đoán không ra, đây là cái việc gì chứ.
"Cái kia... ngày hôm nay tìm cậu tới, là liên quan tới chuyện tỉnh đội muốn từ bên này tiến cử nhân tài, cuối cùng Hứa đội trưởng định xuống cậu khắp mọi mặt điều kiện khiến hắn là tương đối hài lòng, cho nên trưng cầu một chút ý kiến cá nhân của cậu....." Cố cục đem tình huống đơn giản nói một lần.
Lục Tư Ngữ có chút mộng mà ngẩng đầu lên, khẽ cau mày, này cùng tin tức cậu nhận được hoàn toàn không giống nhau a, trước cậu đã hai lần trả lời Hứa Trường Anh là còn đang suy nghĩ... Hứa đội trưởng cũng không hối thúc cậu, xem ra là không kịp đợi? Trực tiếp đem danh sách đưa cho Cố cục ?
Lần này Lục Tư Ngữ ngược lại là hiểu ánh mắt của Tống Văn, Tống Văn ở một bên cạnh mở miệng nói: "Lục Tư Ngữ, nếu như trong lòng cậu suy nghĩ cái gì, đừng bận tâm những thứ khác đem quyết định nói cho chúng tôi là được rồi."
Lời nói nói như vậy, Lục Tư Ngữ từ giữa cũng ngửi ra vị chua đủ để cất một vại dấm rồi, cái gì gọi là ghen tuông bay tứ tung? Chính là Tống Văn hiện tại.
Lục Tư Ngữ bỗng nhiên nghĩ tới trước khi cậu xuất phát đến Nam thành, Ngô Thanh nói với cậu, "Phải vì người điệu thấp, làm nhiều nói ít." Câu nói này nghe thì đơn giản, bắt tay vào làm sao lại khó như vậy.
Cậu không dám đắc tội ba vị đại lão, đúng mực mà cẩn thận hỏi: "Tôi... còn chưa quyết định được, có thể tuần sau lại trả lời hay không? Ngay thứ hai."
Bây giờ vụ án đang đến thời khắc then chốt, Lục Tư Ngữ đối tổ chuyên án bên kia có chút ăn thì không ngon bỏ thì tiếc, hơn nữa không biết tại sao, nhìn Tống Văn như vậy, trong lòng cậu trái lại có chút hưởng thụ.
Cố cục gật đầu: "Dù sao cũng là một chuyện rất trọng yếu, thận trọng cân nhắc là đúng, vô luận cuối cùng quyết định của cậu thế nào, cùng hai vị đội trưởng đều nói một chút, đừng làm cho bọn họ sốt ruột."
Hứa Trường Anh nói: "Vậy thì đợi thêm mấy ngày đi."
Tống Văn cảm thấy con tiểu hồ ly này có chút cố ý, cầm lấy cốc đem chút trà hoa cúc nguội lạnh uống nốt để dập hoả, cắn răng nói: "Được."
Hứa Trường Anh từ trong phòng làm việc của Cố cục phòng đi ra, đi tới phòng thẩm vấn số hai của Cục thành phố, đã có một nữ cảnh sát tóc ngắn sớm đợi ở đó, cô gái kia nhìn qua khoảng chừng 25 tuổi, một thân trang phục tinh tươm gọn gàng, nhìn thấy Hứa Trường Anh trở về liền lên tiếng: "Đội trưởng, Cố Tri Bạch đã tới."
Hứa Trường Anh khẽ gật đầu một cái: "Cô và Đỗ Dũng phụ trách hỏi cung."
Vụ án viện dưỡng lão trước đó, bọn họ chính là tìm hiểu nguồn gốc, hoài nghi đến trên người Cố Tri Bạch.
Nữ cảnh sát kia cùng một vị nam cảnh sát khác đẩy cửa, tiến vào phòng thẩm vấn bên cạnh, ngồi ở đối diện Cố Tri Bạch, "Cố tiên sinh, tôi muốn cùng anh đối chiếu một chút thông tin, hi vọng anh thành thật trả lời vấn đề của chúng tôi..."
Hứa Trường Anh xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, ngưng thần nhìn, cô gái kia cùng hắn đồng dạng đều đến từ tỉnh cục, tên là Từ Viễn, cũng là một cảnh sát ưu tú, luôn có thể nắm lấy điểm mấu chốt bên trong khẩu cung của người bị tình nghi. Mà lúc này ngồi ở đối diện cô, Cố Tri Bạch vẫn luôn lạnh nhạt, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Bạch Lạc Nhuế đã ch.ết, muốn điều tr.a rõ ràng rất nhiều chân tướng, thì cứ hỏi vị nam nhân tên là Cố Tri Bạch trước mắt này.
Nhưng Cố Tri Bạch người này thập phần thông minh, mềm không được cứng không xong, anh ta có lúc sẽ mở miệng nói chuyện, nói mười câu thật, chín câu giả, đem người đùa bỡn xoay quanh, vấn đề quan trọng lại hoàn toàn không có đụng tới. Người như thế trả lời so với im miệng không đề cập tới càng làm cho hắn đau đầu.
Trong phòng thẩm vấn cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục, Từ Viễn hỏi vấn đề đều như là lưỡi dao sắc nhọn, không ngừng đâm ra, nhưng những câu nói kia đều bị Cố Tri Bạch bất động thanh sắc hóa giải đi.
Những thân ảnh tội ác đó như là hư huyễn, khiến người không bắt được bất kỳ thực thể nào.
Hứa Trường Anh nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi nhíu lông mày. Nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, vụ án mắc kẹt ở đây, làm cho hắn không thể không gấp.
Chỉ cần một chút nhỏ... Chỉ cần một chút chút là được rồi...
Chỉ cần để hắn tóm lấy một điểm nhỏ sơ sót, hắn có thể đem tội ác chiếm giữ ở Nam thành nhiều năm kia nhổ bỏ tận gốc.
Cố Tri Bạch lại dường như biết có người đang nhìn, anh ta nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía bên kia cửa sổ thủy tinh, đối Hứa Trường Anh lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị.....