Chương 130: Vụ án 7: Sát sư yến

Kỳ nghỉ quốc khánh cuối cùng cũng tới. Trên đường chung quanh treo đèn kết hoa, mang theo lá cờ nhỏ màu đỏ, cả nước trên dưới một mảnh hải dương màu đỏ.
Năm nay quốc khánh, Nam thành bên này đã sớm thả ra tin tức, vào 9h tối ngày quốc khánh hôm đó sẽ tiến hành biểu diễn pháo hoa ở bờ sông lớn.


Lần này pháo hoa biểu diễn là do nhà thiết kế pháo hoa quốc tế nổi danh tiến hành thiết kế, lần này Nam thành mời hắn đến, đối với nhân dân Nam thành tuyệt đối có thể nhìn một lần cho thỏa.


Biểu diễn pháo hoa dùng những toà nhà cao tầng hai bên bờ sông cùng với tháp Nam thành cách đó không xa làm bối cảnh, trong bầu trời đêm màu đen, mấy trăm bánh pháo hoa đủ loại, đều sẽ lần lượt được châm ngòi ở trong trời đêm, đẹp không sao tả xiết.


Buổi tối 6h48 phút, gió đêm man mát, trên mấy con đường dành cho người đi bộ phụ cần sông lớn, dòng người đã bắt đầu lục tục tăng lên. Mấy con đường gần đó cũng đã phong lộ, xe cộ hạn chế đi lại, chỉ có đi bộ có thể thông qua.


Ở phố Hồng Phương trên đường Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu, lúc này chính là thời gian dùng cơm, để chuẩn hị cho ngày hội quốc khánh, cả tòa nhà một mảnh đèn đuốc sáng choang, các khách nhân còn đang dùng bữa, nhóm nhân viên cửa hàng đều đang bận bận rộn rộn, đâu đâu cũng có tiếng cười cười nói nói, trong không khí tràn đầy mùi thơm đồ ăn.


Một ít thân bằng hảo hữu hẹn nhau đến nơi này, chính là chuẩn bị đợi lát nữa ăn cơm tối xong đến xem biểu diễn pháo hoa bên cạnh.
Bỗng nhiên, mọi người nghe được oành một tiếng vang nặng nề, có thứ gì đó rơi ra ngoài cửa phòng ăn đụng vào mặt đất.


available on google playdownload on app store


Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu ở vào ngã tư đường, bên ngoài là hai con phố chính, bởi vì hôm nay có lễ mừng hoạt động nên nơi này 6h liền bắt đầu phong lộ, vật nặng kia liền rơi vào cửa hình người bên cạnh đường.
Nguyên bản phòng ăn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người đều thấy rõ...


Trên lầu rơi xuống, là một người!
Sau khi khiếp sợ trong nháy mắt, người đi trên đường phát ra rít gào, khách nhân trong cửa hàng từ cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn, từ vị trí có thể phán đoán, vừa nãy người kia là từ trên ban công Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu rơi xuống.


Lúc này nằm ở đầu đường chính là một nữ nhân, mặt một bộ váy công sở màu lam đậm, sau khi bà ta ngã xuống đất, máu tươi từ trong miệng trong mũi sặc ra, vết máu cấp tốc tại dưới người của bà ta không hề có một tiếng động mà lan tràn, nữ nhân chỉ là cả người co quắp hai lần, liền bất động.


Từ độ cao hơn hai mươi mét, đủ để đem một người sống sờ sờ biến thành một bãi bùn nhão...


Ngoài cửa trong không khí tràn ngập một luồng mùi máu tanh, có người dạn dĩ từ trước cửa sổ Minh Nguyệt Lâu thò đầu ra nhìn, cũng có một chút người đi đường sợ hãi không thôi, đi tới, đứng ở cửa Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu, nghị luận sôi nổi.


Trong cửa hàng nhân viên phục vụ còn có lão bản vẫn là lần đầu tiên chính mắt thấy được có người tử vong, nhất thời bị sợ cháng váng.


Liền tại lúc này, hai vị nữ khách nhân từ trên lầu chạy xuống. Các cô đều chỉ hơn 20 tuổi trẻ tuổi, cô gái chạy ở mặt trước mặc một cái áo gió màu đỏ, như là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Cô gái chạy phía sau vóc người mảnh khảnh, nhìn như tiểu gia bích ngọc, cô ta thời điểm chạy chiếc quần dài màu lam bị đẩy ra, suýt nữa bị vấp ngã.


Rất nhanh, hai người cơ hồ là đồng thời chạy xuống lầu dưới.
"Lão sư!" Cô gái mặc quần màu lam kêu một tiếng, cô ta khó có thể tin che miệng lại, bị thảm trạng trước mắt doạ cho sợ hãi, cô ta lui một bước, ngoại trừ thấp giọng nức nở cái gì cũng không nói ra được.


"Trương lão sư!"Cô gái áo đỏ đánh bạo nhào tới trên người nữ nhân trung niên, cô ta nhẹ nhàng lay động một chút, người kia không có cho cô ta chút nào đáp lại, vì vậy cô ta run rẩy đưa tay ra thăm dò hơi thở của nữ nhân trung niên kia, một tia hô hấp cũng không có, đó sớm đã là một bộ thi thể, là một thi thể vẫn còn ấm.


Cô gái mặc quần màu lam sợ đến khóc lên, đã xảy ra sự tình như vậy, cô ta đã hoang mang lo sợ, run giọng đối nhân viên phục vụ đến xem tình huống nói: "Van cầu anh giúp chúng tôi gọi 120!" Sau đó cô ta lại nói, "Các anh có thể giúp tôi gọi một chút khách nhân của Hà Đường Nguyệt Sắc xuống đây được hay không..."


"Không còn kịp rồi..." Cô gái mặc áo gió màu đỏ còn quỳ gối bên cạnh thi thể, quay đầu nói với nữ sinh kia, "Lão sư... Đã ch.ết."
Đám người vây xem ở bên cạnh hoàn đang sôi nổi nghị luận.
"Đại khái là hết thuốc chữa đi? Bên này phong lộ 120 cũng không vào được a."


"Tết lớn xúi quẩy xúi quẩy... Ai, trẻ con không nên nhìn, trở về sẽ mơ thấy ác mộng."
"Cần phải gọi 110 đi, đang yên đang lành làm sao sẽ từ trên lầu rơi xuống?"


Không lâu lắm, một đoạn đường này cũng đã bị đám người vây xem kín lại, người trước mặt đang nhìn, người ở đường phía sau còn đang không ngừng hướng phía trước chen lấn.


Chuyện như vậy cũng sớm đã kinh động khách nhân cả tòa Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu, không lâu lắm từ trên lầu có mấy người trẻ tuổi đi xuống, những người kia đứng ở bên cạnh, biểu tình khác nhau mà nhìn thi thể trước mắt.


nữ nhân trung niên nằm trên mặt đất một đôi mắt vẫn nửa mở, một cái sinh mệnhsống sờ sờ, cứ như vậy mất đi.


Ngày mùng 1 tháng 10, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ dịch ra thời gian đỉnh cao, không có ra ngoài, đến buổi chiều, Tống Văn dắt Tiểu Lang đi dạo xonh có chút không kiềm chế nổi. Kỳ nghỉ tốt đẹp như vậy thế nào cũng phải làm chút gì đó, anh tiến đến bên cạnh Lục Tư Ngữ nói: "Nghe nói gần đây có một bộ phim không tồi, buổi tối ăn cơm sớm một chút, chúng ta đi xem phim?"


Lục Tư Ngữ đang chuẩn bị cơm tối, cậu cũng là đã lâu không xem phim, bất quá đối với Tống Văn nhất thời nghĩ ra không quá ôm hi vọng: "Có thể đặt được chỗ đã thì đi."


Tống Văn định liệu trước nói: "Yên tâm, 3DIMAX, cậu cùng tôi đi thôi. Chính là rạp chiếu phim ở đường dành riêng cho người đi bộ bên kia, xe chỉ có thể dừng ở bên ngoài, phải đi bộ một đoạn."


Lục Tư Ngữ liền tin anh, ăn cơm tối rất sớm, hai người một đường đến một chỗ rạp chiếu phim xa hoa trong thành, tại cửa Tống Văn móc ra một tấm thẻ bạch kim VIP, nhân viên phục vụ giúp anh đặt hai vị trí ở phòng xem phim IMAX, đưa anh coca cùng bắp rang bơ, cho anh kính 3D tốt nhất, 5 phút đồng hồ trước khi phim bắt đầu chiếu, hai người vào ngồi ở hai cái ghế salông duy nhất ngay giữa phòng chiếu phim, dẫn tới người chung quanh dồn dập liếc mắt.


Tiến vào rạp chiếu phim Tống Văn ngồi xuống ghế salông mềm như bông, đắc ý nói: "Thế nào? Không có lừa gạt cậu chứ."


Lục Tư Ngữ cảm giác thân thể chính mình rơi vào trong ghế sô pha, chỗ ngồi này có chút quá mềm, nhưng mà còn thật thoải mái, cậu nhỏ giọng nói: "Không nhìn ra, này không giống như là phong cách lúc thường của anh."


Tống Văn nói: "Thật ra là bởi vì trước đây trong lúc hành động đã cứu con gái của chủ rạp chiếu phim này, ông ấy liền đưa tôi tấm thẻ bạch kim miễn phí cả đời."


Lục Tư Ngữ hỏi: "Là do anh đỡ đạn cho cô nương nhà người ta đổi ?" Liên quan tới đoạn sự tích quang vinh này của Tống Văn, cậu cũng là từ trước đây trong miệng cảnh sát thâm niên nghe được một ít.


"Lời này làm sao nghe chua thế ?" Tống Văn nhỏ giọng kề sát bên tai cậu nói, "Sau này chỉ vì cậu đỡ đạn."
Tống Văn ở bên cạnh nhìn cậu mang kính 3D, mắt kính này là loại cao cấp loại, có thể đem đôi mắt toàn bộ che kín, khiến cho sống mũi của cậu càng cao thẳng, mặt hình khéo léo.


Lục Tư Ngữ từ trong mắt kính phát hiện bị Tống Văn nhìn, có chút không hiểu nghiêng đầu: "Anh nhìn cái gì?"
Tống Văn nói: "Nhìn cậu."
Lục Tư Ngữ nói: "Tôi có cái gì mà nhìn?"
Tống Văn cười hì hì nói: "So với điện ảnh còn hay hơn."


Lục Tư Ngữ lúc này mới ý thức được Tống Văn đang tán mình, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Tống đội, anh mặt mũi này hình như càng ngày càng dầy..."
Trong lúc nói chuyện điện ảnh cũng bắt đầu, Tống Văn cũng đem kính mắt đeo lên, lúc này mới an tĩnh.


Lục Tư Ngữ quay đầu, hết sức chuyên chú mà thưởng thức điện ảnh.
Ánh mắt Tống Văn nhưng có chút ảm đạm xuống dưới.
Trước ở bệnh viện dưỡng thương, Tống Văn là ngoại khoa, lại mỗi ngày chạy sang Lục Tư Ngữ bên nội khoa.


Dù sao hôn cũng đều hôn qua rồi, quan hệ của hai người liền thân cận hơn một ít.


Người trước mắt nói như thế nào đây, chỉ cần không chạm đến vấn đề thực tế, thật giống như đối những điều đó chẳng hề bài xích. Nhưng nói chuyện đến điểm mẫn cảm, Lục Tư Ngữ liền bắt đầu vòng vèo. Còn lại một tầng giấy cửa sổ mỏng manh như thế, Tống Văn cũng không biết cố gắng thế nào mới có thể chọc thủng. Chỉ có thể như thế nhõng nhẽo đòi hỏi.


Bộ điện ảnh này là một bộ phim khoa học viễn tưởng thế giới tương lai, mang theo chút sắc thái hồi hộp, vừa bắt đầu chính là đặc hiệu thị giác oanh tạc.


Tống Văn ở bên cạnh một miếng bắp rang bơ một ngụm coca mà ăn. Xem 20 phút, Tống Văn tựa hồ cảm thấy không làm chút gì lãng phí hoàn cảnh đen thùi lùi như này. Một móng vuốt lén lén lút lút sờ soạng lại đây, dường như lơ đãng, khoát lên trên tay Lục Tư Ngữ gần tay của anh.


Tay Lục Tư Ngữ hơi lạnh, bị anh chạm được liền rụt trở lại, trở tay ở trên mu bàn tay của anh vỗ một cái.
Tống Văn bị vỗ đau, ủy ủy khuất khuất mà nhỏ giọng nói: "Tại sao đánh tôi..."
Lục Tư Ngữ không chút nể mặt anh nói: "Dính, rửa sạch tay lại nói!"


Tống Văn nói: "Cậu sớm nói a, sớm biết vậy tôi sẽ không ăn." Nói chuyện tay đưa tới, hướng miệng Lục Tư Ngữ đút một miếng bắp rang bơ.


Điện ảnh tình tiết đang đến phần mấu chốt, Lục Tư Ngữ đôi mắt nhìn màn ảnh, vẫn há mồm đem bắp rang ăn. Rạp chiếu phim dùng caramen không tồi, cắn tới giòn giòn, mùi vị ngọt, quả nhiên, điện ảnh trang bị bắp rang bơ càng là lạc thú.


Trong nháy mắt, điện ảnh quá nửa, bắp rang bơ cậu một hạt tôi một hạt ăn được sắp thấy đáy. Điện thoại của hai người lại đồng thời vang lên.


Tâm lý Tống Văn có chút linh cảm không lành, nhưng lại cảm thấy may không phải là điện thoại. Gọi điện thoại đến đều là tiếp tuyến nhân viên nối máy điều hành. Trong nhóm bình thường là phát thông báo.


Hai người lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, bây giờ là 7h kém vài phút, có người ở trong nhóm hỏi: "Có ai đang ở phụ cận phố Hồng Phương không?"
Phố Hồng Phương ở cách bọn họ không xa, đi tới chỉ mất 5 phút đồng hồ, càng thêm tới gần sông lớn, buổi tối phụ cận có biểu diễn pháo hoa.


Tống Văn trong lòng nổi lên điểm dự cảm không tốt, anh biết bộ phim này hẳn là xem không được nữa rồi, trả lời một câu: "Tôi ở phụ cận."
Sau đó lại có hai, ba người lộ đầu, Lục Tư Ngữ nhìn cách ra mấy người, mới cùng trả lời một câu: "Tôi cũng ở."


Chỉ chốc lát, đội trưởng đội ba Trình Mặc cũng đi ra nói: "Tôi ở cách đó không xa, có thể chạy tới."


Sau đó mấy người liền bị kéo đến một cái nhóm khác, lần này Cố cục trực tiếp lên tiếng: "Năm phút đồng hồ trước thu được báo cảnh sát, phố Hồng Phương nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu đã xảy ra sự việc người rơi xuống lầu, rơi xuống là một người phụ nữ trung niên, tử vong tại chỗ, hiện ở bên kia dòng người đông đảo, xe quân cảnh cũng không lái được vào, mấy người các cậu ở phụ cận đi hiện trường nhìn một chút, thời gian đặc thù, xử lý đặc thù, vượt tổ tác nghiệp, tất cả nghe Tống Văn."


Đây là vụ án đầu tiên sau khi Tống Văn thăng nhiệm lên chi đội trưởng, mặc dù là ở bên trong kỳ nghỉ, nhưng vẫn là cần thiết anh đến chủ trì.


Cố cục liền ở trong nhóm nhỏ dặn dò: "Đêm nay tình huống đặc biệt, các cậu trước tiên sắp xếp kiểm tr.a đến tột cùng là bất ngờ, tự sát hay là bị gϊếŧ, nếu có người bị tình nghi liền tạm thời giữ ở phòng ăn bên kia, có thể tiến hành dò hỏi điều tra, buổi tối sau mười giờ, chờ hoạt động tản đi lại chuyển áp giải lại đây, chú ý ảnh hưởng."


Sau đó, Cố cục liền chạy đến nhóm lớn phát ra một cái: "Thời gian đặc thù, những người khác cũng phải tùy thời đợi mệnh!"


Tống Văn đỡ trán, bắt đầu từ lúc nãy điện thoại di động của anh và Lục Tư Ngữ vẫn đích đích đích vang lên không ngừng, anh đứng dậy bắt chuyện với Lục Tư Ngữ, "Đi thôi, phần còn lại của bộ phim để lần sau xem tiếp vậy."


Lục Tư Ngữ không ý kiến, ừ một tiếng, hai người khom lưng từ bên trong phòng chiếu phim đi ra.






Truyện liên quan