Chương 2-2
Nam tử thân hình tuấn mỹ đặt hai bàn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt tường , sau đó gương mặt từ từ tiến lại càng ngày càng gần bức tường trong khi cả thân mình đang áp sát vào bức tường ...
Mọi người đừng hiểu lầm , Từ Chánh Nam là đang nghe lén mà thôi . Đúng ra hắn không muốn làm cái hành vi lén lút như vậy nhưng mà nghe được tiếng thút thít của tiểu muội muội nhà kế bên thì hành vi nào mà hắn không làm được .
Lúc này phía bên kia bức tường , Đỗ Diệu Tuyết đang lấy khăn lau lên hai khóe mắt hoàn toàn không có lấy một giọt nước , còn vị hôn phu của nàng , Tư Đồ Vân thì đang thừ người ra một cách ngu ngốc , trong tay hắn là một xấp ngân phiếu .
" Tuyết Nhi , danh dự của cô nương ấy đã bị ta hủy hoại , thật chỉ có thể phụ lòng của muội " .
Tiếng thút thít ngày một lớn hơn . " Vậy là Vân lang muốn hủy hôn với Tuyết Nhi sao ? "
Đỗ Diệu Tuyết cầm lấy chiếc khăn nhỏ không ngừng chậm chậm lên mắt , bộ dạng cực kỳ đáng thương . Sau đó nàng giơ ngón tay lên chỉ về xấp ngân phiếu trên tay vị hôn phu . Tư Đồ Vân hoàn toàn phối hợp , giao ra tận tay , còn cúi đầu vô cùng lễ phép .
Cầm xấp ngân phiếu trên tay nhưng tiếng thút thít lại được thay bằng âm thanh gào khóc .
" Vậy Tuyết Nhi còn có thể nhìn ai , còn có thể sống làm sao đây huhu " .
Tư Đồ Vân âm thầm nghiến răng , rõ ràng trong thư đã định , vậy mà bây giờ muội ấy lại lật lọng nhưng chuyện này cái sai là ở nơi hắn , đương nhiên hắn ở phía chịu thiệt .
" Chân tình của Tuyết Nhi dành cho Vân lang là gấp đôi " . Vừa nói Đỗ Diệu Tuyết vừa cầm xấp ngân phiếu lên cho Tư Đồ Vân nhìn thấy , ý nàng là gấp đôi biết không .
" Gấp đôi thì gấp đôi "
Tư Đồ Vân nghiến răng nói nên âm thanh phát ra cực nhỏ , khiến Từ Chánh Nam phía bên kia âm thầm phỏng đoán , tên hôn phu của của tiểu muội muội hắn muốn từ hôn , nàng hẳn là đau lòng đến ch.ết nhưng hắn đang muốn cười đến ch.ết . Đây là chuyện tốt , tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng được đá đi chỗ khác , đây chính là vận may trời ban .
Sau đi Tư Đồ Vân rời khỏi , Đỗ Diệu Tuyết âm thầm cười trộm , ai bảo hắn thích làm quân tử , nếu hắn đã làm quân tử thì vai tiểu nhân cứ dành cho nàng , nàng không ngại . Nhìn xấp ngân phiếu trong tay áo , vẻ đắc ý trên mặt Đỗ Diệu Tuyết càng phát huy đến cực hạn , vừa có nhiều tiền như vậy lại vừa không cần thành thân , đây là nàng cầu còn không được nha . Nàng thật phải ăn mừng a .
Trời nhá nhem tối , nha hoàn đã chuẩn bị cho nàng một bàn đồ ăn còn có sẵn một bình rượu lớn .
" Đây là ... " . Nàng không nhầm chứ , lần trước nàng say một lần đã làm Đỗ gia gà bay chó sủa , ca ca mới hạ lệnh cấm nàng chạm tới rượu , sao bây giờ có một bình to quá vậy .
Nha hoàn nhìn nàng , ánh mắt vô cùng đau khổ , chỉ thiếu là muốn ôm chầm lấy nàng . " Thiếu gia nói tiểu thư không được vui , chỉ một lần này thôi , moị người sẽ không ai đến quấy rầy tiểu thư , nô tỳ cũng không quấy rầy tiểu thư , tiểu thư .... người ... huhu ... người muốn khóc thì cứ khóc thật lớn " . Tiểu nha hoàn lau vội khóe mắt sau đó chạy đi thật nhanh .
Nhìn theo bóng dáng nha hoàn , Đỗ Diệu Tuyết có chút nghi vấn , nhìn nàng ta còn giống kẻ mới bị từ hôn hơn cả nàng .
Nhưng nghi vấn nhanh chóng bị vứt ra phía sau nhường chỗ cho bữa tiệc ăn mừng , càng ăn càng nhiều , càng uống lại càng say mà say thì đương nhiên không ngồi một chỗ , hai chân Đỗ Diệu Tuyết bắt đầu muốn chạy loạn , chỉ có điều chạy một đoạn cũng không thấy ai , xem ra quả thật hôm nay sẽ không ai quấy rầy nàng , ca ca thật là dữ a , lệnh đưa ra ai cũng không dám cãi . Chỉ là nàng lại tìm thấy một người kìa .
" Hê , nhìn ngươi thật giống như ta a " .
Đỗ Diệu Tuyết nhìn cái bóng dưới nước của mình , sau đó thốt ra một câu vô cùng ngớ ngẫn làm người đang đứng trên cây thiếu chút nữa là té nhào . Hắn nghe thấy tiếng nàng vừa cười vừa nói thật đâm ra tò mò nên mới nhìn lén một chút , vậy mà thứ hắn nhìn thấy lại là nàng chạy vòng vòng một chỗ sau đó nói năng lộn xộn , bây giờ còn lại nói chuyện với cái bóng của mình .
" Ngươi đâu rồi ! " . Đỗ Diệu Tuyết trong cơn say không hề biết mình đã bước chân xuống hồ , còn đi ra rất xa .
Từ Chánh Nam đang suy nghĩ vẩn vơ nhìn thấy như vậy thì vô cùng hoảng sợ , từ trên cây phóng xuống đất chạy theo giữ nàng lại , chỉ vài bước nữa thì có lẽ nước đã qua ngập đầu tiểu muội muội của hắn rồi .
" Ngươi làm gì vậy , buông ta ra , ta đang tìm người mà " . Đỗ Diệu Tuyết tuy say nhưng cũng không quên đi tìm cái bóng của mình .
" Người lúc nãy là ta , nàng không nhận ra sao ? "
" Là ngươi thật sao ? "
" Thật thật , chúng ta lên bờ rồi nói tiếp " .
Vừa bước được lên mặt đất , Đỗ Diệu Tuyết đã ôm chầm cánh tay Từ Chánh Nam , một hai bắt hắn theo nàng về phòng , tiếp tục ăn mừng , ăn mừng có một mình , có ai lại khổ như nàng chứ .
Từ Chánh Nam bị lôi vào phòng , hắn muốn đưa nàng về phòng sau đó sẽ nhanh chóng bỏ đi , chỉ là tiểu muội muội của hắn một mực không cho hắn đi , nhất quyết lôi hắn vào , còn đóng cửa khóa lại sợ hắn chạy trốn , sau đó nàng nhìn hắn nói ra một câu khiến hắn có cảm giác hồn lìa khỏi xác .
" Quần áo ướt như vậy thật lạnh , hay là cởi ra đi "