Chương 4: Còn nhiều thời gian
Uyển Vân đã từng hỏi tôi rằng, anh là người có chuyện cũ sao? Hay là vẫn luôn giản đơn như thế, sống một cách nhất mục liễu nhiên. Tôi nhẹ nhàng cười. Tôi nhìn khuôn mặt mình trên cửa sổ thủy tinh, vẫn là dung nhan trẻ tuổi ngày nào, tựa như chưa bao giờ từng trải qua chuyện gì không hay. Hiểu được quá khứ của tôi, chỉ có một mình Trình Phương Khiêm.
Cha tôi là một viên chức nho nhỏ làm quản lý công trình kiến trúc, là bạn Trình Phương Khiêm, đương nhiên ai cũng biết đây là bạn mang tính chất gì. Ở một buổi tiệc năm mới, tôi quen Trình Phương Khiêm, tôi bị cha bắt tham gia hoạt động lần này. MC gọi tên tôi, bảo tôi lên đài rút quà tặng, tôi rút đại một cái, rút trúng món quà có giá trị nhất, dưới đài vang lên tràng tràng pháo tay. Tôi biết đó là cho cha tôi nở mày nở mặt.
Tôi ghét những hành vi xấu xa trắng trợn trong cuộc sống của đám người lớn đó. Họ ăn uống linh đình, tôi ngồi trong góc chơi điện thoại di động. “Chán à?” Tôi ngẩng đầu, Trình Phương Khiêm đứng bên cạnh tôi, hắn cười với tôi.
“Khi nào các ông kết thúc hoạt động này?”
“Nhanh thôi, cậu nóng lòng về nhà sao?” Ngón tay hắn lướt qua mặt tôi.
Đêm hôm đó tôi đi cùng hắn, trong căn phòng khách sạn xa hoa mà hắn thuê, tôi và hắn làm, xưa giờ tôi là 1, mà khi cùng hắn tôi là 0, hắn trừu động trong cơ thể tôi, hôn lấy những rên rỉ và tiếng kêu đau đớn của tôi. Tôi để lại cho hắn vài vết cào sau lưng.
Năm ấy tôi mười sáu tuổi, tên Lâm Tư Thần. Trong nhà có tiền, tôi không thích học tập, tạm nghỉ học ở nhà, nổi loạn bừa bãi, không sợ bất cứ gì. Tôi không sợ hắn, cũng không cần hắn, càng không yêu hắn. Hắn cho tôi rất nhiều thứ, xe nhà tiền, tuy tôi không thiếu tiền, nhưng cũng nghĩ không ra ngoại trừ tiền, tôi còn có thể lấy ở hắn thứ gì. Ngoài hắn ra, tôi cũng thích rất nhiều người, thích điên cuồng nhảy nhót trong quán bar, thích đua xe, say rượu một đêm tình. Trình Phương Khiêm chẳng có cách nào với tôi. Quan hệ bí mật giữa tôi và hắn kéo dài nửa năm, cho đến khi cha tôi qua đời. Ông đột nhiên qua đời, có người nói là ch.ết trên giường một ả gái nhảy.
Sống phồn hoa tự cẩm, ch.ết thanh danh lang tạ. Chuyện của ông trở thành đề tài bị các loại người rỉ tai nhau, bị người đời chế nhạo. Mẹ tôi chịu không nổi đả kích từ sỉ nhục này, chẳng bao lâu sau cũng qua đời, là xuất huyết não.
Tôi sửa lại tên, đi học lại, thi đại học, đi làm, không còn lặp lại cuộc sống trước đây nữa. Tôi biết Trình Phương Khiêm đã nói ra quá khứ của tôi, thật ra tôi cũng không cảm thấy có gì ghê gớm. Dù sao thì ở cái thành phố này không ai quản được tôi, cũng không có ai quan tâm quá khứ của tôi.
Đinh Hạ không còn liên lạc với tôi nữa, lại qua một thời gian. Có người bạn cũng là đồng chí kể lại trên mạng, tình cờ chạm mặt Đinh Hạ, hắn đang theo một phú thương Đài Loan đi tham gia buổi hội nghị của cửa hàng. Ánh mắt hắn vẫn chuẩn như vậy, không lãng phí bất kì tài nguyên nào. Quãng thời gian này, số lần Vương Phong liên lạc với tôi ít hơn trước đây đôi chút, nhưng lúc gặp mặt thì vẫn ấm áp như ngày nào. Tôi cảm thấy ở bên hắn, giống như là vợ chồng già vậy. Hắn nuôi cá vàng. Những đứa nhóc im lặng đó, bơi qua bơi lại. Tôi nghĩ đến trong sách có nói, cá chỉ có ký ức bảy giây. Chúng nó sẽ nhanh chóng quên đi mình là ai, loài vật này thật thú vị. Ở chơi đến buổi tối, tôi đứng lên, “Đã khuya rồi, Vương Phong, em về đây.”
Hắn đi đến cạnh tôi, “Thương Vu Thiên, em đừng đi được không. Hay là, em và anh có thể sống cùng nhau.” Đầu hắn đặt lên vai tôi, tôi nâng mặt hắn, hôn hắn, đầu lưỡi tôi mở ra hàm răng hắn, hắn thở gấp gáp, hai tay vòng qua cổ tôi. Tôi kéo áo khoác của hắn xuống, cởi đi áo thun, cơ thể trắng trẻo gầy gò của hắn bị tôi khiêu khích đã hơi nóng lên. Tôi cởi nịt hắn, sờ soạng xuống dưới, hai tay hắn bấu lấy quần áo tôi, kích động hôn tôi, tôi đứng mà đi vào cơ thể hắn, tiếng rên rỉ của hắn rất hấp dẫn. Tôi ôm hắn đến trên giường, kích tình lui đi, tôi nói với hắn tôi phải về. Nhưng, có lẽ tháng sau đến hạn nộp tiền thuê nhà, tôi có thể suy nghĩ chuyển qua đây sống cùng hắn. Hắn vừa bất ngờ vừa vui mừng hôn tôi.
Tôi ngồi xe điện ngầm về nhà, trên đường về, tôi một mực nghĩ về lời đề nghị của Vương Phong, tôi khuyên chính mình, tuy rằng tôi thực sự không thích ở chung với tình nhân, nhưng nếu như có thể làm cho nửa kia vui, tôi vẫn muốn vì người một chút. Từ xa, tôi nhìn thấy một người đứng dưới lầu nhà mình, không ngờ là Chu Thiệu, với tôi mà nói, dáng vẻ hắn đã dần dần mơ hồ, tôi phải bảo vệ chính mình, tôi muốn quên đi cả con người và ký ức của quá khứ. Tôi thật sự muốn làm một người chỉ biết yêu bản thân.
Hắn thấy tôi, “Thương Vu Thiên, cậu khỏe không?”
Tôi cười, chắc là không biết nói chuyện gì, mới nghĩ ra câu thăm hỏi không có dinh dưỡng đến thế này.
“Thương Vu Thiên, mình đợi cậu thật lâu, khách thuê phòng mới của cậu nói là cậu không về.”
“Ừ, mình vừa đến nhà bạn trai vui thích một hồi xong.” Hắn sửng sốt, dường như không nghĩ tới tôi sẽ nói thẳng ra như thế.
Hai chúng tôi vào trong xe hắn ngồi một lát, tôi và hắn đều hơi mệt. Hắn do dự một chút rồi mới nói.
“Thương Vu Thiên, vợ mình, Tuệ có thai rồi.”
“Ừ, cho nên?” Tôi nhìn hắn.
“Thương Vu Thiên, mình không yêu cô ta một chút nào, mình căn bản không yêu cô ta. Mình vẫn luôn yêu cậu, chỉ là mình bị người nhà phát hiện. Họ ép mình buông cậu…” Giọng hắn run rẩy, hắn khóc.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, “Vậy rồi sao? Giờ cậu trở lại cạnh mình, nói với mình những điều này, là hi vọng mình làʍ ȶìиɦ nhân bí mật của cậu? Dưới tình huống không gây ảnh hưởng đến gia đình và danh tiếng của cậu, thỉnh thoảng gặp nhau chốc lát, làm dịu tính dục một phát?”
Chu Thiệu nhìn tôi, “Thương Vu Thiên, có đôi khi mình hoài nghi, cậu căn bản không từng yêu mình.”
Tôi cười nhạt. “Yêu là cái gì? Khi mình đến với cậu, luôn luôn trung trinh như một, khi chia tay không một câu oán hận, đi một cách dứt khoát, cậu còn muốn thế nào?”
Chu Thiệu kéo tay tôi, “Cậu biết rõ mình luôn yêu cậu.” Tôi gạt tay hắn ra, “Trước khi cậu kết hôn, mình đã nhìn thấy ghi chép việc cậu đi thuê phòng với rất nhiều người, nam nữ có hết. Mình không hề muốn vạch trần cậu. Bởi vì kết thúc chính là kết thúc. Bây giờ cậu biểu hiện khó coi như vậy, mình chỉ biết càng may mắn vì đã rời khỏi cậu.”
Tôi đóng cửa xe, lên lầu. Không quay đầu nhìn hắn.
Uyển Vân sớm đã mở cửa cho tôi, chắc là ở trên lầu đã nhìn thấy tôi về. Tôi đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, lồng ngực tôi đau đớn khó nhẫn, tiếng nước thật lớn át đi tiếng khóc của tôi. Từ sau khi Chu Thiệu ra đi, tôi đã muốn khóc một lần cho thỏa, hắn là người duy nhất tôi từng yêu nghiêm túc sau khi cải tà quy chính, đáng tiếc, tôi vẫn là bị đá.
Uyển Vân trở về phòng. Cô ấy luôn luôn thiện giải nhân ý như thế, cô không muốn nhìn tôi lúng túng, bởi vì như vậy sẽ khiến cô cũng không biết làm sao, cô không biết an ủi người khác.
Sáng sớm hôm sau tôi rời giường ra khỏi phòng, thấy trên bàn bày rất nhiều món ăn ngon, Uyển Vân múc cho tôi một chén cháo thịt nạc trứng muối. Bánh bao của buổi chợ sáng, bánh mì nướng vàng óng ánh. Cô nói với tôi rằng “Biết đối tốt với bản thân, phải ăn cơm cho ngon.”
Tôi cười gật đầu, hai người ăn một bữa sáng phong phú, tâm tình của tôi trở nên tốt hơn đôi chút.
Mặc quần áo xong, Uyển Vân chỉnh tóc giúp tôi, tôi nói với cô ấy “Nếu như tôi thích phụ nữ, tôi nhất định cưới cô.”
Uyển Vân ôm lấy tôi, “Đến khi anh mệt mỏi, muốn tìm một bến cảng, tìm tôi đi. Tôi cùng anh.”
Tôi ngẫm nghĩ, những lời này đã có bao nhiêu người nói với tôi, Trình Phương Khiêm, Đinh Hạ, Chu Thiệu đều nói với tôi, họ không có ngoại lệ, đều rời xa tôi. Thế gian này thật đúng là có quá nhiều lời thề chót lưỡi đầu môi, người nói cứ thế nói, người nghe cũng cứ thế nghe. Sau đó thì lập tức quên đi, cỡ nào buồn cười. Tôi cười nói tạm biệt với Uyển Vân.
—
* nhất mục liễu nhiên: vừa xem hiểu ngay
* phồn hoa tự cẩm: cảnh xuân tươi đẹp; từ trái nghĩa: tàn chi bại liễu
* thanh danh lang tạ: lưu tiếng xấu, tiếng tăm bê bối