Chương 52: Còn trẻ phạm sai lầm, trưởng thành sẽ chuộc tội
Edit: Rika
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, ta và Cừ Cử ngồi đối diện nhau, Thần Nông đỉnh chính giữa bàn lóe ra ánh sáng yếu ớt. Ngoài cửa sổ phát ra âm thanh tuyết rơi, một trận gió cuốn tuyết thổi vào phòng. Chậu than đốt ở một bên, phát ra tiếng nổ ‘lép bép’, trong phòng tuy âm áp, thế nhưng cả người ta lại lạnh run.
Lúc này Hải thúc đã rời đi hai canh giờ, đầu đường cuối ngõ cũng vang lên tiếng gõ canh ba. Đầu ngón tay ta vừa tiếp xúc với thân đỉnh, lại bị Cừ Cử nắm chặt cổ tay.
“Không thể”
Miệng ta nhếch lên muốn nói, âm thầm hít sâu một hơi, giả vờ trấn định cười nói: “Cái gì ta, đã khuya thế này rồi, ta cũng buồn ngủ, chàng cũng mau trở về phòng nghỉ ngơi đi”
Cừ Cử nhìn ta chằm chằm không lên tiếng, nắm chặt tay ta không có ý định buông ra. Một lúc sau, chàng mới thở dài một hơi.
“Nha đầu, nàng biết, đúng hay không?”
Ta nhíu nhíu mi, cười có điểm xấu hổ “Ta biết cái gì, ta cái gì cũng không biết, ta muốn ngủ, chàng thả. . .A!”
Cừ Cừ nắm tay ta dùng lực một cái, đem ta kéo vào ôm trong lòng. Chàng cúi đầu nhẹ nhàng hôn sợi tóc ta, trong giọng nói có một tia chần chừ không xác định.
“Nha đầu, ở trên đời này. . .sẽ không có ai hiểu nàng hơn ta. Chúng ta vừa trải qua những tháng ngày khó khăn mới bên nhau được, nàng tính toán như thế nào, nàng cho rằng lúc ở trong mật thất Linh Dẫn cốc, ta hỗn loạn không nhớ tình huống lúc đó sao?”
Lời này vừa nói ra, đầu ta ‘ong’ lên một tiếng, những hình ảnh linh hoạt tiến vào đầu ta, ta thấy chàng liều lĩnh nhảy xuống, thấy chàng liều mạng ôm ta vào trong lòng để ta không bị đâm, đương nhiên cũng có, giữa những tuyệt vọng, còn có cảnh ta và chàng triền miên liều ch.ết.
“Chàng. . .”
“Nha đầu, trong mật thất, mũi thương gặp máu của nàng thì thối lui, mà giờ Thần Nông đỉnh lại có thể hấp thu máu của nàng. Ta thật hoài nghi, đến tột cùng nó muốn gì. Mà nàng, đến tột cùng là ai.”
Ta hơi thất thần nhìn chàng đặt tay bên hông ta, một lát sau mới nhẹ nhàng đẩy bờ vai chàng.
“Ta sẽ không làm chuyện ngốc nghếc, chàng yên tâm đi”
Cừ Cử lắc đầu, vùi đầu vào hõm cổ ta, thanh âm trở nên ồm ồm: “Nha đầu, nàng đừng gạt ta. Ta xin nàng. . . nàng không nên giấu như thế, vô luận lai lịch của nàng có bao nhiêu khủng bố, thế nhưng hiện tại nàng chỉ là một phàm nhân, thần vật thượng cổ Thần Nông đỉnh, chỉ cần sơ ý một chút, nguyên thần của nàng có thể bị thôn phệ, lấy mạng mình đổi lấy mạng người khác, đó không phải là cứu người, nàng có hiểu hay không! Hơn nữa. . .không có nàng, ta phải sống như thế nào?”
Ta ngẩng đầu nhìn căn phòng, trong hốc mắt nước mắt muốn tuôn ra nhưng bị ta mạnh mẽ ép lại, lúc này mới từ trong lòng Cừ Cử đi ra. Đưa tay cầm Thần Nông đỉnh cất đi, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cừ Cử.
“Chàng phải tin ta, ta cũng tin rằng, sẽ có một biện pháp vẹn toàn. Nếu thực sự không có cách nào, ta cũng sẽ không làm chuyện ngốc nghếch.” Ta giơ tay lên, ngón trỏ khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay. “Ta bây giờ là tộc trưởng của Chung Ngô tộc, dưới ta có trên trăm mạng người, ta phải có trách nhiệm với mọi người, huống chi, Linh Dẫn cốc bị tập kích, khắp nơi hoang phế, ta đương nhiên sẽ không ch.ết đi mà chưa làm được gì”
Cừ Cử hơi cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn ta, hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Thật sự?”
Ta gật đầu, nhìn trời vươn ba ngón tay “Ta thề”
Sắc mặt Cừ Cử tuy không tốt, hồi lâu mới thong thả bớt, ngồi cuống bên cạnh uống một hớp trà. Ta nhìn sắc mặt trắng bệch của chàng, ngồi xuống bên cạnh chàng.
“”Từ Lôi Khả trở ra, ta cảm thấy chàng có rất nhiều thay đổi. Nhưng không có cơ hội thích hợp hỏi chàng. Chàng. . . .” Ta cắn môi, cố gắng lựa từ ngữ thích hợp hỏi: “Ngày đó chàng đi theo Mạc Quý, làm cái gì?”
Cừ Cử cười yêu nghiệt, giơ tay lên véo nhẹ mũi ta một cái: “Ta sao, chuộc tội”
“Chuộc tội?”
Cừ Cử đứng dậy mở cửa sổ ra, nhất thời một trận gió lạnh ùa vào, bao vây lấy chàng.
“Mấy trăm năm trước, lão nhân trên núi Phương Trượng mang về một tiểu hài tử, nuôi dưỡng thành người, là Mạc Quý bây giờ. Khi đó, hắn tu vi bất ổn, động phàm tâm, lén mang theo một thiếu nữ phàm nhân vào núi Phương Trượng. Ta khi đó làm khách của quý phủ lão nhân, trong lúc vô ý phát hiện ra bí mật này. Tuổi trẻ ngông cuồng, không rành thế sự, liền làm một đạo tấu văn bẩm báo việc này cho Thiên đế. Từ xưa tiên phàm khác biệt, không bao lâu thiên binh thiên tướng liền tới bắt người, Minh Lam sợ liên lụy Mạc Quý, thả người nhảy xuống núi Phương Trượng. Mạc Quý vẫn hận ta, cho rằng nếu không phải do ta, Minh Lam sẽ không ch.ết thảm như thế.. . .”
Ta khẽ cau mày, nhất thời cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
“Thế nhưng, theo lý mà nói, phàm nhân khi ch.ết sẽ luân hồi chuyển thế, tựa như, tựa như ta. . .” Ta nhìn cahngf, nhỏ giọng nói: “Hắn vẫn chờ đợi Minh Lam, nếu Minh Lam chuyển thế, chẳng phải là. . .”
Cừ Cử ho nhẹ một tiếng, cười cười phất tay: “Kỳ quái là ở chỗ này, sau đó, ta gặp lại nàng, rốt cục hiểu được đau đớn trong đó, ta cũng không muốn Minh Lam vĩnh viễn biến mất. Vì vậy ta làm một chuyến xuống địa phủ, hi vọng có thể tìm ra tung tích của Minh Lam, thế nhưng, ta không thể tr.a được một chút tin tức gì về nàng ấy. Minh Vương nói cho ta biết, từ trước tới giờ địa phủ không có tiếp nhận một nữ tử nào tên là Minh Lam. Nói cách khác, Minh Lam không ch.ết, hoặc cũng có thể nói, cho dù Minh Lam đã ch.ết, thì nguyên thần cũng không biết đã bay đi nơi nào”
“Vậy, Mạc Quý gọi chàng đi, là có ý gì?”
Cừ Cử ho nhẹ một trận, giơ tay lên nắm song cửa sổ “Người không có nguyên thần, giống như ch.ết vậy. Mấy trăm năm nay, thi thể nàng vẫn được Mạc Quý cất giữ, nếu phải gọi hồn Minh Lam, thi thể phải hoàn hảo, hắn gọi ta đi, chỉ là muốn ta giúp hắn bảo tồn thi thể mà thôi.”
Đối với giải thích này của Cừ Cử, ta hơn phân nửa là không tin. Trực giác mách bảo, việc chàng giải thích chuyện này quá đơn giản. Nếu quả như thật sự chỉ là bảo tồn thi thể, làm sao mà qua một thời gian rồi, nhìn chàng vẫn suy yếu như thế. Làm sao lại hôn mê ở Ngưu thôn? Làm sao mà nguyên thần của chàng lại muốn rời khỏi thân thể?
“Chàng không gạt ta chứ?” Ta nhíu mày đánh giá chàng, chàng giả vờ trấn định sờ sờ mũi, tay đặt lên bả vai ta, cười nói: “Đương nhiên, giống như nàng cũng không gạt ta?”
Ta sửng sốt, trong lòng khẽ run lên, thầm nghĩ: nếu như chàng nói giống ta, hơn phân nửa là gạt người rồi.
“Được rồi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn phải lên đường, đi ngủ thôi”
Chàng ôm ta lên giường, nhìn ta ngủ, dịch góc chăn cho ta, lúc này mới thổi tắt đèn đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, không có ý định ngừng lại. Ta lạnh người ôm chăn run rẩy. Ta rốt cục cũng tin, trên thế giới này, tình yêu cần nhất sự thẳng thắn và chân thành, không nên lừa dối lẫn nhau. Trong đó có rất nhiều mối liên hệ, là chuyện mà một sớm một chiều ta không thể làm được. Trừ bỏ điểm này, ta còn có nhiều hơn sự tiếc nuối, làm người mà mọi người kính ngưỡng, truy tìm vị tiên y, ta ngoài trừ có khả năng về y thuật, kỳ thật, ta cũng không thể làm được gì cho người mình yêu cả. . .
Mạng của ta không là do ta quyết định, nói như vậy tựa hồ việc hai chúng ta bên nhau thật không thích hợp, ta và Cừ Cử thật giống như hai kẻ đáng thương trong vở hài kịch, bị ông trời bóp chặt, mà ta không biết, ngày mai, số phận của chúng ta sẽ ra sao?