Chương 3: Quân huấn là ma chướng, Vương Thuyết là Ma vương
Editor: Jesse Tran
Vốn cho là trùng sinh để cho người ta rối rắm nên tôi phải cá lúc thi tốt nghiệp trung học, chỉ là tôi không để mắt đến, ngoài thi tốt nghiệp trung học, cuộc thi, bài tập trước mặt, còn có một thứ gọi là tập quân sự.
Tôi đây thật cô độc a ~
Tôi hận nhất không phải chạy bộ, không phải phạt đứng, là phơi nắng. Huấn luyện quân sự loại này nhất định chính là ma chướng của tôi, chạy bộ ở dưới ánh mặt trời, tư thế hành quân cũng là dưới ánh mặt trời, để cho tôi chịu không nổi là, ngay cả nghỉ ngơi tại chỗ cũng là ngồi dưới ánh nắng.
Nhớ tập quân sự thời đại học, tôi trực tiếp viện cớ kỳ sinh lý cộng thêm ngất xỉu tránh thoát quân huấn ma chưởng, hiện tại, Người để cho tôi một đứa trẻ con lấy cái lý do gì đây?
Tôi lần đầu tiên tới kỳ là Sơ Tam, hiện tại tôi đây một bé gái, nói mình tới đại di mụ đoán chừng cũng không ai có phản ứng. Té xỉu? Đây cũng giữ ngày thứ 3 rồi, tôi thủy chung cũng không tìm được một tí dấu hiệu té xỉu nào.
Tại sao? Ông trời? Tôi làm thế nào ngất mà không ngã đây? Vừa oán niệm vừa nhìn trong đội ngũ ở dưới từng nữ sinh gầy yếu một......
Đúng rồi ~ gầy yếu! Tôi lại không ngất là bởi vì thể chất của tôi lúc này vẫn còn rất được, khỏe như trâu thì làm sao mà ngất? Nhưng nếu không ngất thì khi hoàn thành tập huấn tôi sẽ thành cục than mất ~(T^T)~...... Tôi vô cùng phiền muộn hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên trông thấy Vương Thuyết đứng trước tôi một hàng, nhìn hắn tay chân lèo khèo, không ngờ còn rất ra dáng nha ~ hắc hắc ~
Tôi lặng lẽ dịch chỗ ngồi lên phía trước, một, hai, ba! Hô to: “A! Đĩa bay!” Tất cả mọi người toàn bộ nhìn không trung, tôi dùng sức dùng đầu gối hướng Vương Thuyết huých một cái, hừ ~ xem ngươi còn không ngã xuống!
Ai biết, người phía trước nhanh chóng chợt lóe, kết quả trực tiếp, “Đụng” tôi lại xuống...... Lúc này, tôi dĩ nhiên nhìn thấy đồng chí Vương Thuyết trong mắt chợt lóe lên nụ cười, đúng rồi, tiểu tử này biết!
Tôi buồn bực té xuống đất, hơn bi thôi là huấn luyện viên âm thanh kia “Tô Xán! Em làm cái gì! Chạy quanh bãi tập chạy 3 vòng rồi trở lại cho tôi!”
...... Vương Thuyết, tôi sai lầm rồi, tôi không nên có chủ ý đánh ngươi.
Chạy xong ba vòng trở lại tôi thở hổn hển cổ họng cũng muốn nhảy ra ngoài, còn chưa có nghỉ ngơi được hai phút, huấn luyện viên hô “Toàn thể đứng nghiêm! Ăn cơm!”
Đứng ở cạnh bàn ăn, trên bàn là ba món mặn một món canh. Đối diện là khắc tinh của tôi đồng chí Vương Thuyết, tôi và hắn đứng thẳng tắp, cặp mắt nhìn thẳng đối phương. Hết cách rồi, huấn luyện viên không thổi còi, tôi phải giữ vững tư thế đứng nghiêm.
Một tiếng còi vang lên, toàn thể mọi người ngồi xuống ăn cơm. Tôi nhìn thức ăn trên bàn, trong cổ họng vẫn còn vị chua lúc chạy vừa rồi, thật buồn nôn. Nửa ngày không cầm lấy đũa.
Vương Thuyết nhìn tôi, không lên tiếng, thong thả ung dung ăn thức ăn trên bàn. Một hồi lâu, ăn xong rồi, nói một câu: “Tôi cảm thấy được, lấy vóc người của cậu, bỏ đói một hai tháng mới có thể choáng váng. Cậu cũng nên ăn đi.” Nói xong, thản nhiên cầm giấy lau miệng, đi khỏi.
Tôi nhớ tới tư thế dùng giấy lau lau miệng của hắn, càng thêm khẳng định hắn cũng rất có tư chất làm thiếp. Huấn luyện viên xướng tên Vương Thuyết, uh ~ thật thích hợp, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh tuyệt đẹp. Tưởng tượng xong rồi, cảm thấy ấm no quan trọng, bắt đầu động đũa. Xem một chút trên bàn thịt kho, haizzz ~ vì kế hoạch giảm béo vĩ đại, để đũa xuống. Nhịn được.
Buổi chiều tiếp tục tư thế hành quân, gắt gao nhìn chăm chú vào Vương Thuyết sau lưng, tranh thủ lợi dụng nguyên lý quang học, khiến ánh mặt trời khúc xạ thành một điểm trên lưng hắn, đốt một lỗ sau lưng hắn ~hắc hắc ~ tôi thật thông minh.
Nhìn một chút, tôi cảm thấy bộ quần áo xanh lá trước mặt tự nhiên càng ngày càng gần, còn chưa kịp phản ứng, người phía trước trực ngã xuống, tay tôi vừa tiếp xúc với người đó, vừa vặn lúc té đó ở trong lòng tôi.
Nhìn cái mặt kia tái nhợt, mặt cắt không có chút máu, tôi kích động ~ ông trời ơi, Người tiện cũng có ngày không tiện, ngươi đừng có bắt nạt tôi nha! Hừ.
Hắn liền ngã xuống như vậy, vừa đúng lúc tôi tính toán, tôi lập tức la to: “Huấn luyện viên ~ Vương Thuyết ngất xỉu! Em đỡ bạn ấy đi đến phòng y tế trong trường!” Nói xong, trực tiếp đem hắn đi về hướng sau lưng.
Lúc chạy ra khỏi thao trường, tôi liền ngã xuống, chuẩn bị đem hắn ném lên đất.
“Cậu đối đãi với bệnh nhân như vậy sao?” Hắn lườm một cái, nhìn tôi, trong đôi mắt giống như có một hắc động, tôi đây vừa nhìn một cái thiếu chút nữa thì bị cuốn vào. Lập tức thu hồi ánh mắt. Thằng nhóc con, ở đâu ra ánh mắt ~
Giả vờ ho hạ xuống, “Ngươi không sao? Vậy ngươi tự đi đến phòng y tế trong trường đi, hắc hắc ~ tôi đi về trước đây.” Nói xong, tôi đi về phía ngược lại với hướng về bãi tập, hắn cũng giả bộ bất tỉnh nửa ngày.
“Tốt ~ vậy chúng ta cùng nhau trở về đi thôi, bãi tập ở bên kia đấy.” Nói xong kéo tay của tôi hướng tới bãi tập.
Tôi lập tức kéo hắn, “Đừng nha ~ ta thấy sắc mặt của ngươi rất không ổn, nếu không, chúng ta cùng nhau rabên ngoài đi một chút, hóng gió một chút, ăn một chút gì đó?” Tôi tin tưởng lúc này nếu như có cái gương, nhất định có thể soi sáng điệu cười đến ti tiện mặt của tôi.
Hắn cúi đầu nhìn xuống nở nụ cười, tôi vừa nhìn, tôi còn nắm chặt tay của hắn. Lập tức buông lỏng.”Đi ~ tôi biết có mấy quán ăn ngon ngoài cổng.”
Đi ra cửa trường tập theo trí nhớ tôi tìm được một nhà tiệm nước giải khát, tôi nhớ tới cola kem cây, tôi tới rùi~ tỷ tỷ đây bao nhiêu năm không có đụng ngươi. Nhớ tôi muốn ch.ết rồi.
Bên cạnh một cái tay kéo tôi...tôi quay mặt sang, thấy Vương Thuyết mặt mày không vui, “Ngươi chính là tới ăn cái này?”
“Đúng vậy a ~ nhà này cola kem cây ăn rất ngon đấy, 3 mao tiền một cây, đốt đèn lồng cũng không tìm tới, “ nói xong liền hô “Ông chủ, cho tôi ba cái cola kem cây!”
Hắn cau mày, “Ngươi buổi trưa không ăn cơm là để ăn kem cây?”
“Ngươi để ý đến ta...ta rất vui.” Nhóc con này thật phiền phức, nhận lấy kem cây rồi mò đến túi tiền, sờ mó đến ngẩn người, tôi đang mặc là quần tập quân sự, tiền thì để trong ngăn kéo phòng học rồi. Tôi đáng thương một đồng tiền cũng móc không ra được.
Tôi đem tầm mắt chuyển sang Vương Thuyết, “Ngươi có mang tiền không? Tôi quên ở phòng học. Cho tôi mượn một đồng tiền đi, tí quay lại trả ngươi.”
Hắn nhìn tôi, lắc đầu một cái, “Không được, trừ phi ngươi đi ăn cơm trước.” Nói xong cũng đi ra cửa.
Tôi nóng nảy, “Đừng mà ~ tôi thích ăn cola kem cây ở đây, tôi thật sự nhiều năm không có tới...... Ngươi thôi thì cho ta ăn đi.” Nói xong bắt đầu ăn vạ.
“Nhiều năm sao? Ngươi trước kia đã ở nơi này hay sao?”
Tôi sững sờ, ch.ết rồi ~ đã nói lộ ra, “Ý của tôi là, tôi nằm mơ cũng mơ thấy cola kem cây, đã sớm nghe người khác nói, hôm nay mới thấy có, ngươi thì cho ta ăn đi.”
Hắn nhìn tôi, bắt đầu trầm mặc.
10 phút sau, trong quán nước giải khát bên cạnh, hai người chúng tôi đang ngồi.
“Ngươi cho ta cắn một miếng đi, ta sẽ ăn mì sau.” Tôi cầu khẩn. Trên tay chiếc đũa đang kẹp sợi mì.
“Ngươi ăn chút mì lót dạ trước, nếu không không cho.” Vương Thuyết trên tay nắm ba cái kem cây đang chảy nước, vẻ mặt còn thực kiên quyết, so kem cây còn lạnh hơn.
Thật vất vả ăn một chút sợi mì, hắn mới đem kem cây đưa cho tôi, tôi nhìn hóa không sai biệt lắm kem cây, lệ rơi đầy mặt...... Cái này còn có thể ăn sao?
Thần linh ơi ~ van Người, đem Vương Thuyết mang đi đi, đem kem cây trả lại cho tôi đi......