Chương 16: Lo lắng cuộc thi
Khương Mộc Ninh nhận được tin nhắn thì gần như không thể tin vào hai mắt của mình, cô sợ chính mình hiểu sai ý, hoặc là đối phương gửi sai tin tức, cô kiềm chế sốt ruột và nhịp tim đang tăng tốc không ngừng, cô cẩn thận chạy tới dưới lầu phòng ngủ gọi điện thoại, để tránh cho giọng cô quá lớn.
“Alo. Chào buổi tối, đàn anh.” Khương Mộc Ninh kìm chế kích động, đầu tiên vẫn ngoan ngoãn chào hỏi.
“A, chào buổi tối.” rõ ràng Triệu Tiệm An cũng bị thái độ ngoan ngoãn khác thường của Khương Mộc Ninh làm cho vui vẻ, trong âm thanh cũng mang theo nụ cười thản nhiên.
“Đàn anh, công ty anh đang tuyển thực tập sinh sao?” Nói một câu cô nhịn không được trực tiếp đi vào vấn đề mình quan tâm nhất.
“Đúng vậy. Muốn tìm một người, em có thể đến không? Nhưng mà, khi vào làm rồi thì có thể đến 27 âm lịch mới có thể về nhà.” Triệu Tiệm An hơi chần chừ một lúc mới bổ sung thêm.
“Đương nhiên là em muốn đến. Đàn anh, em đủ điều kiện không? Em có thể làm được việc gì?” Khương Mộc Ninh vui vẻ đặt câu hỏi liên tiếp, là công ty của Triệu Tiệm An nha. Coi như chỉ là một thực tập sinh cũng không dễ gì mà vào được.
“Ách, ừ, cái này là do Thích Thành phụ trách, cụ thể anh cũng không rõ ràng lắm, để mai anh hỏi cậu ấy một chút. Nếu như em muốn đến thì để anh bảo cậu ấy để lại danh ngạch lần này cho em.”
“Muốn. Nhưng mà, đàn anh, liệu việc này có thể làm phiền đến anh không?” Khương Mộc Ninh trả lời xong mới phát hiện mình trả lời nhanh quá, vội vàng nói thêm một câu, “Nếu như Thích tổng đã có thí sinh rồi thì cũng không sao đâu ạ”
“Không có, chưa có ai được xếp vào danh ngạch lần này. Nếu như em muốn đến thì nói với anh để anh nói với cậu ấy.”
“Được, đàn anh, rất cám ơn anh.”
Cúp điện thoại, cuối cùng trên mặt Triệu Tiệm An cũng lộ ra nụ cười thoải mái, ngón tay vuốt ve nhẹ trên màn hình điện thoại, khóe môi cũng nhẹ cong lên, lần này chắc hẳn không còn vấn đề gì nữa, trước tiên cứ đem người kéo vào tầm mắt đã, sau đó thì cứ từ từ đi, không cần phải gấp gáp nữa.
Thật ra Khương Mộc Ninh còn lời muốn hỏi, cô muốn hỏi lần này thực tập sinh có thể được sử dụng đến khi thực tập chính thức không, nhưng lời đến khóe môi cô lại vội vàng nuốt xuống. Làm người không thể được bước lại muốn thêm bước nữa, đã có cơ hội tốt như vậy thì nên nắm chặt, chỉ cần có thể hoàn thành tốt, khi đó lại nói lên năm bốn cũng phải đi thực tập, vậy thì lúc đó tỉ lệ thành công sẽ cao hơn. Vậy nên cuối cùng cô vẫn hạnh phúc mĩ mãn lên tầng. Nhưng khi vừa mở cửa thì cô lại thấy Mai Lộ đang gọi điện thoại, tâm trạng cũng lập tức bị hạ xuống.
Mai Lộ cũng luôn đem Triệu Tiệm An giắt khóe miệng, tuy nhiên cô bây giờ cũng chỉ trong thời gian thử việc, luôn gạt cô ấy thì cô cũng thấy rất băn khoăn, nhưng Triệu Tiệm An nói tài liệu về viện bảo tàng thành phố H là tài liệu cơ mật, hơn nữa danh sách thực tập lần này cũng chỉ có một, thật sự là rất khó xử.
“Cậu nói một chút xem, lời như thế là sao chứ? Quả thực là coi tớ như bảo mẫu rồi.” Mai Lộ bày ra vẻ mặt buồn bực tố khổ với Vạn Manh Manh và Dư An Dao.voicoi08-d-đ-l-q-đ
“Làm sao thế?” Khương Mộc Ninh chỉ nghe thấy một câu nhưng lại nhìn thấy gương mặt đau khổ của Mai Lộ nên thấy có chút khó hiểu.
“Là người bạn cùng quê kia của tớ đó, họ chuyển phòng ngủ muốn tớ đến giúp một chút. Cậu nói xem, tớ là một cô gái thì có thể giúp được cái gì chứ?” Mai Lộ vừa nói tới đã bày ra gương mặt tức giận. “Cậu ta nói cậu ta không có bạn gái, nể tình hay mời tớ đi ăn cơm nên bảo tớ đến giúp, cầm cái khăn đi lau cái này rồi lau cái kia, bạn cùng phòng của cậu ta đều có bạn gái giúp một tay, cậu ta sợ một mình cậu ta thì sẽ bị chậm hơn người khác. Tớ nói sao cậu ta không đi tìm bạn gái để giúp một tay? Tức ch.ết tớ rồi, ăn của cậu ta vài bữa cơm, vậy mà dám không cho bản tiểu thư uống sữa rồi.”
“A, như vậy sao, vậy cậu mà không đi thì không tốt lắm.” Khương Mộc Ninh và Vạn Manh Manh trăm miệng một lời. (cùng nói một lúc và cùng một câu)
“Tại sao không đi? Câu ta nói sau khi chuyển nhà xong mời tớ đi cửa hàng ở Nam Hồ ăn buffet. Nghe nói rượu đỏ ở cửa hàng đó đều là nhập khẩu từ Pháp, gan ngỗng đều là hàng tươi mới vận chuyển theo đường hàng không đó.” Mai Lộ lập tức phản đối, bị ba người còn lại nhất trí xem thường, không trả lời.
“Nếu đã như vậy thì cậu còn rối rắm cái gì nữa chứ?” Vạn Manh Manh mạnh mẽ than thở, thì ra chình họ ngồi nghe lâu như vậy cũng thấy bực tức, thật là, cũng chỉ là đang bộc phát tức giận mà thôi.
“Là mắng thì mắng chứ sao, cơm là cơm, chỉ là một miếng cơm cũng không thể mắng ngay trước mặt người ta được, vậy nên chỉ có thể tức giận mắng trước mặt các cậu thôi.” Mai Lộ nói năng lí lẽ hùng hồn, không hề có một chút dáng vẻ như đang xấu hổ.
Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, phối hợp đi rửa mặt luôn. Sắp đến cuối kì, cô phải tập chung toàn bộ sức lực vào cho cuộc thi cuối kì, kể cả luận văn cũng phải hoãn lại đã, dù sao thì cũng là học kì sau mới nộp, cùng lắm thì viết trong kì nghỉ đông. Thành tích của cô trong lớp không phải là đứng đầu nhưng thứ tự tốt nhất cũng đứng trong top mười, học kì thứ nhất của năm ba đại học cũng sắp kết thúc rồi, cuối cùng thì tương lai sau này thế nào thì phải lập một cái kế hoạch rỗ ràng. Lại qua một học kì, hết năm nay thì chính là năm cuối cùng của đại học, Khương Mộc Ninh đột nhiên lại thấy có cảm giác như rất vội vàng.
Mộc Ninh thích ôn tập trong phòng ngủ, hơn nữa còn thích mở máy tính để hưởng thụ âm nhạc, cô ấy còn nói là để giảm bớt căng thẳng, gia tăng hiệu quả học tập, vậy nên mỗi lần đến kì thi, Khương Mộc Ninh lại di chuyển đến thư viện, yên tĩnh, đây là điều cô thích.
Môn thứ nhất của kì thi cuối kì bắt đầu trước một ngày, bắt đầu ngay sau giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng qua cửa sổ mang theo chút ấm áp, Khương Mộc Ninh ngồi trong một góc của thư viện, có chút buồn ngủ, lúc này lại có tin nhắn do Triệu Tiệm An gửi đến khiến cho cô bị dọa đến mức nhảy dựng lên, lúc này cô mới nhớ tớ mình quên không tắt âm thanh ở điện thoại.
“Em đang ở đâu đó? Thứ bảy tuần này có đến công ty không?”
Ngày mai đã là thứ sáu rồi, buổi sáng thi xong môn thứ nhất thì có thể nghỉ ngơi hai ngày, Khương Mộc Ninh suy nghĩ một chút vẫn quyết định đang ôn thi thì sẽ không đi.
“Đàn anh, em đang trong thư viện, thứ sáu và thứ bảy tuần này và tuần sau em không đến đâu. Gần đây đang ôn thi, em phải ôn tập trước.” Gửi đi xong Khương Mộc Ninh đánh ngáp một cái thật to, duỗi duỗi cái lưng mỏi, lúc này mới lại lên tinh thần một lần nữa để ôn tập.
“Nhìn bao nhiêu lâu rồi?” Âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên cũng là lúc Khương Mộc Ninh thấy hoa mắt chóng mặt, ngẩng đầu lên lại thấy Triệu Tiệm An đang đứng đối diện nhìn cô cười.
“Đàn anh.”
“Bao giờ thi?” Triệu Tiệm An ngồi xuống chỗ trống đối diện với Khương Mộc Ninh, nhìn thoáng qua sách vở trên bàn: “Nham thổ cơ học?” (Nham thổ là đất đá)
“Đúng vậy.” Nói đến đây vẻ mặt Khương Mộc Ninh lại xụ xuống trong nháy mắt, đè thấp âm thanh nhẹ nhàng thở dài. “Em học đến nỗi đầu cũng to ra.”
“Môn này bây giờ là do thầy nào giảng? Quách Chính Tân sao?” Triệu Tiệm An lấy quyển sách của Khương Mộc Ninh qua, tùy ý lật vài trang.
“Đúng vậy, anh biết sao?” ánh mắt của Khương Mộc Ninh sáng lên, ngay sau đó lại bình tĩnh xuống. “Biết cũng không có tác dụng, cũng không thể bảo anh giúp em trộm đề bài.”
“Ha ha, đề bài thì không thể trộm được, nhưng mà, phạm vi thầy ấy thích cho vào đề thi thì anh vẫn nhớ một chút.” Triệu Tiệm An đẩy sách về chỗ cũ, thoải mái dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh.
Ánh mắt của Khương Mộc Ninh sáng bừng lên trong nháy mắt, gần như là lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Đàn anh, vậy thì phiền anh nói cho em biết một chút trọng điểm để ôn tập đi được không? Cứ đọc cả quyển sách như vậy cũng không phải là phương pháp mà.”
“Ừ, đây cũng không phải là điều không thể, dù sao để trong não anh cũng không có chỗ dùng. Lúc ban đầu anh đào được những tin tức này mất không ít công sức đâu. Em cũng biết là thấy Quách là người ghét nhất chuyện trước khi thi mới mò trọng điểm.”
“Đàn anh………” Khương Mộc Ninh dùng hai tay tạo hình chữ thập trước ngực, đôi mắt mở to cố gắng giả bộ đáng thương: “Em mời anh ăn cơm.”
Quách Chính Tân, thầy Quách dạy Nham thổ cơ học của họ là người nổi danh là khó khăn với sinh viên, mỗi khi cuối kì thi xong, khắp nơi đều là một mảnh oán thán. Lần trước nghe một đàn chị ở khoa họ nói, một lớp có 32 người mà có đến 25 người trượt…… tỷ lệ này kinh khủng đến mức nào, hơn nữa thầy còn không thích cho trọng điểm ôn tập, chỉ cần có sinh viên nhắc tới đề tương tự, tuyệt đối thầy sẽ đen mặt nhanh chóng. Cho nên, bọn Khương Mộc Ninh đều cảm thấy sở thích của thầy Quách chính là cho sinh viên nợ môn…….
Nghĩ tới đây, cả người Khương Mộc Ninh đều run rẩy một chút, âm thanh và vẻ mặt càng thêm chân thành tha thiết nóng bỏng hơn: “Đàn anh, trước khi thi một bữa, sau khi thi một bữa, nếu như thi thuận lợi thì lại thêm bữa nữa.”
Cô nói giống như anh thiếu cơm ăn vậy, Triệu Tiệm An nhìn vào ánh mắt sáng bừng của Khương Mộc Ninh đáy lòng nhịn không được lắc đầu bật cười, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như cũ, hình như rất miễn cưỡng nói: “Được rồi, em đến đây ngồi đi.” Anh ngồi vào bên trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, là chiếc ghế vẫn còn mang theo hơi ấm anh vừa ngồi xong, nhìn thấy Khương Mộc Ninh tha thiết ngồi vào, nụ cười trên mặt cũng không tránh khỏi sâu thêm mấy phần.
Ở thư viện không tránh được việc phải hạ thấp âm thanh, nói để hiểu lại muốn đi vào trọng điểm, tự nhiên hai người phải tựa gần vào nhau. Triệu Tiệm An cúi đầu, ánh mắt anh hơi dừng lại trên mái tóc đen của Khương Mộc Ninh, chóp mũi có mùi thơm quen thuộc quanh quẩn, chắc là vẫn là mùi thơm hương vị xoài của sữa tắm Shampoo lần trước Mộc Ninh nói qua thôi.
Triệu Tiệm An nhịn không được lại hít sâu mấy hơi, dễ ngửi gần như khiến anh đắm chìm vào trong. Anh có chút hoảng hốt trong chớp mắt, gần như muốn đem cả gương mặt vùi sâu vào mái tóc kia đến không có khe hở, nhưng cuối cùng anh phải tự kìm chế bản thân lại, nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một cái, miễn cưỡng dời ánh mắt của mình về những quyển sách vở không thú vị trên bàn,lqd, cuối cùng cũng lần nữa tìm lại được âm thanh của mình.
“Em mở đến chương 2….”
Môn thi thứ nhất, nham thổ cơ học thi xong, Khương Mộc Ninh gần như là người duy nhất có gương mặt thoải mái đi ra khỏi phòng thi, cô nhìn xung quanh một chút, đâu đâu cũng là những gương mặt đau khổ, có một sự sảng khoái trước nay chưa từng có xuất hiện trong lòng cô, trong lòng đối với Triệu Tiệm An cũng là cảm động đến rơi nước mắt rồi. Ngày hôm qua hai người có đi ăn cơm nhưng mà cũng chỉ là đến nhà ăn thôi, Triệu Tiệm An nói chờ khi cô thi xong mới mời anh một bữa tiệc lớn.
Khương Mộc Ninh mím môi cười, lấy điện thoại ra gửi cho Triệu Tiệm An một tin nhắn.
“Đàn anh, em thi xong nham thổ cơ học rồi, làm bài không tệ lắm, để bày tỏ lòng cảm ơn, buổi tối mời anh ăn cơm được không?”
Hai ngày sau đó được nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng thở phào một cái. Có lẽ buổi tối lúc ăn cơm có thể thăm dò Triệu Tiệm An một chút, môn thì tiếp theo là Kết cấu công trình của thầy Trần Trung đó, xem anh có biết không?
Đàn anh Triệu quả nhiên không phải người bình thường a, lại có thể phân tích kĩ càng cấu trúc đề thi của thầy giáo như vậy, không chỉ phạm vi ôn tập, ngày hôm qua Triệu Tiệm An tốn một buổi chiều phân tích trọng điểm cho cô, hôm nay đề thi có liên quan đến phần lớn những vấn đề đã nói hôm qua. Hôm nay trong phòng thi, trong suốt thời gian thi tim cô vẫn luôn trong trạng thái đạp với tần số cao, đó không phải là thấp thỏm lo âu mà đó là do hưng phấn. Nhìn những đề mục quen thuộc, cô quả thực là vui vẻ đến muốn nhảy dựng lên, mặc dù không phải mỗi câu hỏi đều nhớ rõ hết đáp án, nhưng đại khái cũng nhớ được những ý chính. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cô cũng nhanh chóng hoàn thành xong bài thi, cô nhìn những bạn học xung quanh đều đang cau chặt mày, nếu không thì cũng là cắn bút nhìn trời buồn bã, có rất ít người có thể múa bút thành văn, cô để cây bút trong tay xuống, trong lòng cảm ơn Triệu Tiệm An rất nhiều.
Đàn anh Triệu tuyệt đối là quý nhân của cô.