Chương 22: Người quyết định
“A………. thì ra là thế.” Triệu Tiệm An nhẹ nhàng đi vào, gật gật đầu.
“Đúng vậy. Triệu tổng, anh cũng biết quản lí Ngô sắp về hưu, công ty đã đồng ý để tôi và Phạm Văn cạnh tranh công bằng, đây là do cô ta lo lắng tôi thắng nên mới cố ý để thực tập sinh của mình đi trộm bản vẽ của tôi.”
Khương Mộc Ninh nhìn Chúc Dung làm người ác cáo trạng trước, lúc này cô không đã không còn cảm thấy tức giận không nhịn được như vừa rồi nữa, hơn nữa bây giờ cô cũng có cơ hội để nói rõ lí lẽ, cô cũng không biết thì ra chuyện này còn liên quan đến cạnh tranh chức vụ nữa.
“A, thì ra là vì vị trí quản lí đấy. Nói như vậy nghĩa là thực tập sinh của Phạm Văn và thực tập sinh của cô đều cho rằng Phạm Văn thích hợp với vị trí quản lí này hơn cho nên mới giúp cô ấy trộm bản thiết kế của cô, khiến cho cô không thể thắng được trong dự án lần này?” giọng điệu Triệu Tiệm An vẫn bình thản như cũ, nhẹ nhàng gật đầu.
Chúc Dung thoáng ngẩn người, cô cảm thấy hình như có vấn đề, nghĩ kĩ câu nói kia, bề ngoài hình như không sai mà, vì vậy gật đầu một cái: “Đúng vậy, tôi nghĩ nhất định là Khương Mộc Ninh được Phạm Văn giúp, cố ý thương lượng chuyện đi cửa sau tiến vào công ty, nếu không thì sao công ty chúng ta lại có thực tập sinh đến thực tập ở kì nghỉ đông chứ. Vì cạnh tranh chức vụ mà lại có thể sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi như vậy.” Chúc Dung hơi vênh mặt lên, ánh mắt khinh thường liếc qua Khương Mộc Ninh và Phạm Văn.
Lòng Cổ Viên Viên như lửa đốt, bỏ cánh tay của Khương Mộc Ninh muốn tiền lên nhưng lại bị Khương Mộc Ninh nắm chặt lại.
“A, lời như vậy, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi. Nếu như Khương Mộc Ninh cảm thấy Phạm Văn thích hợp với vị trí quản lí này, thì cô ấy có thể trực tiếp nói với tôi, nên căn bản không cần làm điều thừa như trộm bản thiết kế của cô.” Triệu Tiệm An bình tĩnh nói, âm thanh không to nhưng rất rõ ràng.
Trong mắt Phạm Văn và quản lí Ngô cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt đều từ mặt Triệu Tiệm An nhìn sang Khương Mộc Ninh. Chúc Dung nghe xong lại càng thấy hồ đồ hơn, hơi cà lăm nói: “Có …. Có ý gì?”
“Ý của tôi là, Khương Mộc Ninh đúng là vào bằng cửa sau, nhưng không phải do Phạm Văn mở, mà người mở là tôi.” Triệu Tiệm An khẽ cười một tiếng, nhìn về phía quản lí Ngô. “Chuyện này quản lí Ngô liên lạc với phòng an ninh xem camera theo dõi phòng làm việc của Chúc Dung, tr.a xem sau khi Cổ Viên Viên cất xong tài liệu thì còn ai đi vào nữa không. Sáng mai báo cáo với tôi. Hiện tại mọi người cũng tan tầm đi ăn cơm đi.” Nói xong Triệu Tiệm An đi tới trước mặt Khương Mộc Ninh. Trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Cầm túi sách chưa?”
“Còn chưa đâu, anh chờ một lát.” Khương Mộc Ninh nhìn thấy Triệu Tiệm An đang nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, trong lòng có chút hốt hoảng, nhanh chóng đi đến chỗ ngồi cầm theo túi sách. “Đi thôi.”
Nụ cười trên khóe môi của Triệu Tiệm An ngày càng đậm hơn, tự nhiên nhận lấy túi sách trong tay Khương Mộc Ninh, thoải mái nói: “Đi thôi, cửa hàng lần trước em nói không tệ nên hôm nay anh lại đặt chỗ tại nhà hàng Đính Đình rồi.”
Cửa hàng Đính Đình là cửa hàng lần trước bọn họ đi ăn mà có hoa viên rất đẹp kia, cô có nói qua là mùi vị cũng không tệ, so với mức giá phải trả thì thực sự là không đắt.
Khương Mộc Ninh đỏ mặt, nhẹ giọng nói hẹn gặp lại với Cổ Viên Viên đang đông cứng, sau đó mới cúi đầu đi bên cạnh Triệu Tiệm An, ba người phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người đang rời đi.
Lên xe, nụ cười trên mặt Triệu Tiệm An có chút chói mắt, hình như tâm trạng của anh rất tốt.
“Lần này anh đi công tác ở Pháp rất thuận lợi sao?” Khương Mộc Ninh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
“A……. cũng tạm được. Công trình chưa chính thức hoàn thành nhưng cũng đi vào giai đoạn kết thúc rồi.” Triệu Tiệm An nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu, lưu loát khởi động xe.
“Vậy sao anh lại vui vẻ như vậy? Trúng thưởng rồi hả?” Khương Mộc Ninh cười cười trêu chọc.
“Ha ha, nhìn ra được anh đang rất vui vẻ sao? Triệu Tiệm An một tay nắm tay lái, một tay khác sờ sờ khóe môi, nhân lúc ra khỏi gara quay sang nhìn Khương Mộc Ninh một cái thật sâu, sau đó mới quay đầu sang như không có việc gì nói: “Việc ngày hôm nay cũng rất tốt, về sau buổi trưa em lên phòng anh ngủ đi, tan tầm anh cũng có thể trực tiếp chờ em ở dưới công ty.” d.i.ễ.n..đ.àn...l.ê..q.uý.. đ.ô.n
Trên mặt Khương Mộc Ninh hiện tại đang đỏ rực, tim đập như trống liên hồi, cắn môi, nhíu nhíu mi, trong lòng đã sớm choáng váng lại có chút ảo não.
Tại sao vừa rồi lại bị tr.a ra chứ? Sau này làm sao cô có thể sống khiêm tốn nữa đây? Từ trước đến nay cô vẫn là người khiêm tốn mà, tại sao bắt đầu vào năm ba đại học thì từ khiêm tốn cũng từ từ thoát khỏi tay cô vậy? Quan trọng hơn là cô và Triệu Tiệm An hình như không có mối quan hệ như tin đồn đâu, trừ lưu truyền trong công ty có thể truyền đến trường học của cô không?
Đợi đến khi ngồi vào trong phòng ăn, vẻ mặt Khương Mộc Ninh cũng khôi phục lại, sau đó lại tiêu diệt hết một phần bánh put-dinh xoài, một phần caramel và một phần Brulee tiêu chuẩn thì cô cũng bình tĩnh lại như thường.
Dù sao thì sớm muộn cũng có ngày đến, bất quá cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi…..
Trở lại khu nhà trọ, Triệu Tiệm An vẫn là theo thường lệ tắt xe rồi mới đưa Khương Mộc Ninh trở về, nhanh chóng đi đến dưới tầng, Khương Mộc Ninh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ngại ngùng mở miệng: “Đàn anh, nếu thực sự em nói với anh là chị Phạm Văn thích hợp với chức quản lí thì anh sẽ tiếp thu sao?”
“Anh tin tưởng ánh mắt của em.” Khóe môi Triệu Tiệm An hơi nhếch lên, nhìn hành lang vào chung cư trong lòng anh lại nổi lên chút tiếc nuối.
Con đường này cũng ngắn quá đi mất.
Trong lòng Khương Mộc Ninh có chút nóng lên, nhất thời cô cũng không biết nói gì cho tốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhẹ giọng nói hẹn gặp lại, sau đó chạy như bay vào nhà.
Triệu Tiệm An nhìn cánh cửa thủy tinh ngăn cách thấy Khương Mộc Ninh vào thang máy lúc này mới chậm rì rì quay người lại, rời đi.
Đứng trước cửa nhà, Khương Mộc Ninh nắm chặt chìa khóa vài giây mới cắn chặt răng mở cửa đi vào. Quả nhiên, Cổ Viên Viên đang xem tivi trong phòng khách, nhìn thấy cô vào cửa gần như lập tức bật khỏi sofa, chạy vội đến gần cửa kéo tay Khương Mộc Ninh.
“Được lắm, con nhóc này, Em và Triệu tổng quen biết như vậy mà không nói sớm với chị một tiếng. Sớm biết như vậy, buổi chiều chị cũng không cần áy náy như vậy, dù sao đằng sau em có gốc đại thụ to như vậy thì Chúc Dung căn bản là không làm gì được em.”
Cổ Viên Viên rất hưng phấn, mở to đôi mắt tròn, mạnh mẽ vỗ vỗ vào bả vai Khương Mộc Ninh.
Tuy bị vỗ bả vai có chút đau, nhưng Khương Mộc Ninh vẫn nhẹ nhàng thở ra, May mắn Cổ Viên Viên không phải người hẹp hòi, không trách cô chuyện cô dấu diếm.
“Chị Viên Viên, em cũng không muốn giấu chị, chỉ là không muốn nhận được sự đối xử đặc biệt lúc thực tập, cho nên mới không nói gì. Triệu Tiệm An là đàn anh khóa trên của em, chúng em quen biết trong trường học.”
“Cũng không có gì mà, em cũng không có nghĩa vị báo cáo rõ ràng mọi chuyện với chị. Đúng rồi. Tối hôm đó chị nhìn thấy em và một người đàn ông về nhà có phải anh ấy không?” Cổ Viên Viên lại nghĩ đến một vấn đề, tròng mắt xoay tròn, tươi cười thoáng chốc trở nên ái muội: “Là anh ấy đúng không? Là anh ấy đúng không?”
Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ gật đầu một cái, kéo cánh tay chị ấy ra khỏi váy của cô: “Vâng.”
“Chị nói rồi mà, nhìn dáng vẻ chiều hôm nay anh ấy bảo vệ em như vậy, chị đã biết ngay là quan hệ của hai người không tầm thường mà.” Cổ Viên Viên vui vẻ vỗ vỗ tay. “Nói như vậy thì về sau chị cũng là người nhà của bạn Triệu Tổng, vậy nên về sau cũng không phải lo lắng nhiều rồi.”
Khương Mộc Ninh giật mình một cái, vội vàng khoát tay: “Chị đừng nói lung tung. Em là Triệu Tiệm An chỉ là quan hệ đàn em đàn anh trong trường thôi.”
Cổ Viên Viên trừng lớn hai mắt,lqd, nghi ngờ đánh giá trên dưới Khương Mộc Ninh một lần: “Đến bây giờ rồi mà em còn nói dối chị sao, thật là không phúc hậu….”
“Là sự thật đó ạ. Chúng em chỉ đơn thuần là quan hệ đàn anh và đàn em mà thôi.” Khương Mộc Ninh giơ tay lên thề, nhưng không hiểu sao đột nhiên trong lòng cô lại có chút chột dạ.
Được rồi, cô chột dạ cái gì cơ chứ? Cô cũng không nói gì sai mà.
“Được rồi, chị Viên Viên, chị xem tivi đi, em muốn đi tắm rửa rồi.” Nói xong cô lập tức đi vòng qua Cổ Viên Viên, về phía phòng tắm, hoàn toàn đem câu nói: “Chị nghĩ là không hề đơn thuần tí nào” vứt sau gáy.
Không nghe thấy……….. không nghe thấy……..
Ngày hôm sau đi làm, Khương Mộc Ninh vẫn có chút lo lắng chuyện ngày hôm qua rồi sẽ thế nào, nhưng cô vừa đi làm thì gặp chị Phạm Văn vẫn giống như bình thường,chị cũng không thèm nhìn cô thêm một cái, cô đành phải ngậm miệng tập chung làm việc thôi. Đợi đến khi tan làm nghỉ trưa, cô theo thói quen vào phòng Phạm Văn hỏi xem chị có muốn cô mua giúp một phần cơm không, trước khi đóng cửa cô nhịn không được lắm mồm hỏi một câu: “Chị Phạm Văn…….. Chuyện hôm qua về sau xử lí như thế nào ạ?”
Chị Phạm Văn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô một cái, hơi dừng một chút mới nói: “Quản lí Ngô kiểm tr.a camera theo dõi, sau khi Cổ Viên Viên để tài liệu vào phòng thì cũng không cầm gì ra khỏi phòng, sau đó cũng có mấy người đi vào phòng, sáng hôm nay mới tiến hành tr.a hỏi.” Nói xong chị cũng lập tức cúi đầu xuống.
Khương Mộc Ninh vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên cằm mình, trong lòng cô đang yên lặng suy nghĩ xem cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra vậy.
Có thể có người cầm sai bản vẽ không nhỉ?
Cô nhíu mày bĩu môi một cái, xuống lầu tìm Cổ Viên Viên đi ăn trưa. Dù sao thì cô cũng không có việc gì.
Trước khi tan việc buổi chiều, Cổ Viên Viên lại đi tới liếc mắt ra dấu với cô, sau đó quay đầu đi ra ngoài. Sau khi Cổ Viên Viên rời khỏi khoảng 15 giây cô cũng đứng lên từ từ đi vào toilet. Quả nhiên Cổ Viên Viên đang đứng trên hành lang ngó dáo dác nhìn cô.
Hai người bọn cô lén lén lút lút đi đến cầu thang đi bộ, Cổ Viên Viên mới kề sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng hưng phấn nói rõ sự việc.
“Cho nên nói là Chúc dung để chị Văn sắp xếp tư liệu lại nên mới bị cầm nhầm đi, là lấy nhầm sao?”
“Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi, hiện tại hai chị ấy đang đẩy đi đẩy lại đổ lỗi cho người kia, ai cũng không chịu nhận lỗi về phía mình, bây giờ vẫn còn đang ầm ĩ đấy.” Cổ Viên Viên cau mũi, nhớ tới ngày hôm qua chịu oan ức và chỉ trích, lại cảm thấy tức giận: “Chính mình làm sai, thì lại đẩy cho người khác, hừ, cũng không phải loại người tốt lành gì.”
Khương Mộc Ninh vỗ vỗ vai cô ấy, nhẹ nhàng an ủi: “Dù sao chị cũng chỉ đang thực tập thôi, cũng không phải làm việc với chị ta cả đời, nhịn một chút cho qua đi.”
“Đúng, cũng chỉ là mấy tháng thôi, nhanh lắm. Nếm trải đau khổ trong đau khổ đó mới chính là ‘nhân thượng nhân’.” Cổ Viên Viên nắm chặt tay thành quyền vươn vươn lên đầu, lúc này mới nở nụ cười, “Hắc hắc, lần này cũng là nhờ em, nếu không nhất định chị sẽ phải cõng nỗi oan này rồi.”
“Thiệt thòi cái gì mà thiệt thòi chứ, vốn là chuyện của hai người chúng ta mà.” Khương Mộc Ninh liếc Cổ Viên Viên một cái, sau đó hai người mới cười nói về phòng làm việc.