Chương 30

Mặc dù cơm tối rất đơn giản nhưng mùi vị cũng không kém. Triệu Tiệm An cảm thấy đây là bữa mì thịt bò ngon nhất mà anh được ăn.


Chiếc bàn nhỏ hẹp đơn sơ, trên bàn loang lổ dầu  mỡ lâu năm không lau sạch, tuy nhiên điều đó cũng không thể ngăn được trái tim nóng bỏng của anh, chỉ cần hơi ngẩng đầu đã có thể chạm đến những sợi tóc đen mang theo hơi lạnh, chỉ cần hơi nhấc mắt có thể nhìn thấy gương mặt mềm mại đẹp đẽ. Triệu Tiệm An nghĩ, không còn sự trải nghiệm nào tốt hơn. Những nhà hàng tây hạng sang đều là những chiếc bàn xa hoa rộng rãi, quả nhiên là sẽ ít đi một chút chăm sóc.


Ăn thật no, hai người lại tay trong tay chậm rãi đi về trường học. Mặc dù thời tiết còn chút lạnh, gió đêm thổi qua khiến Khương Mộc Ninh nhịn không được rụt cổ một cái, nhưng hai người cũng không có ai muốn bước nhanh hơn, cứ như vậy duy trì bước chân chậm chạp đều đặn đi về, Triệu Tiệm An nắm tay Khương Mộc Ninh bỏ vào túi áo mình, phần nhiệt độ ấm áp kia đã đủ để ngăn cản tất cả gió lạnh.


Quả nhiên, tình nhân luôn thích làm những việc ngốc nghếch, ví dụ như đứng giữa bầu trời mùa đông mà muốn ngắm sao….. Cái gọi là lãng mạn có lẽ phần lớn là làm ngược lại những điều bình thường.


Khương Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn, đêm nay không trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không có, mây đen che phủ khắp bầu trời, có lẽ ngày mai không có tí nắng ấm nào rồi. Nhưng việc đó cũng không liên quan gì tới cô, hiện tại tâm trạng cô vẫn đang sáng sủa như ban ngày vậy.


Triệu Tiệm An nắm tay Khương Mộc Ninh, khóe môi luôn nở nụ cười từ khi đi ra khỏi quán, đến giờ vẫn không tiêu tan. Mặc dù trở về phòng ngủ nhưng anh lại có cảm giác như đang dắt bà xã về nhà vậy nhỉ, hạnh phúc ấm áp, chỉ là việc nhà nhưng anh lại cảm thấy rất ấm lòng đó.


available on google playdownload on app store


Khương Mộc Ninh lần đầu tiên đến kí túc xá sau đại học, vì kí túc xá này với kí túc xá của sinh viên chưa tốt nghiệp ở hai đầu trường học, bình thường mọi người cũng ít đến đây, lúc đến dưới lầu cô mới đỏ mặt, rốt cuộc tim cũng đập bất thường.


Chuyện này, cô cứ vậy mà theo anh về phòng ngủ có phải là không có chút rụt rè nào đúng không?


Khương Mộc Ninh cau mày, đợi chính mình bò lên cầu thang theo anh, cuối cùng cũng chỉ thở dài trong lòng. Hóa ra Triệu Tiệm An chính là người khiến người ta khó có thể từ chối được. Nói vài câu ba xạo đã có thể dỗ cô về phòng ngủ rồi……(chẹp chẹp….. vài câu ba xạo nữa là …..)


Cô nhớ rõ trước kia Triệu Tiệm An có nói qua, phòng ngủ của anh là phòng hai người nhưng người còn lại không chuyển vào, chỉ đóng tiền mà thôi, còn ngay cả giường ngủ cũng chưa từng nằm qua. Đến khi cô tò mò đi vào thì thấy một cái giường đặt đầy đồ vật, rõ ràng là bị Triệu Tiệm An trưng dụng thành chỗ để hành lí rồi.


“Em cứ ngồi đi, anh đi nấu nước.” Triệu Tiệm An buông tay Khương Mộc Ninh ra, cười chỉ chỉ cái ghế, ôm bình nước vào phòng tắm.
Khương Mộc Ninh nhìn theo Triệu Tiệm An vào phòng tắm, lúc này cô thấy thoải mái hơn nhiều. Tầm mắt chuyển một cái, tò mò quan sát kí túc xá sau đại học.


Phòng ngủ của Triệu Tiệm An ở tầng ba, hướng nam, mặc dù là phòng hai người nhưng so với phòng bốn người ở của cô rộng hơn nhiều, hơn nữa còn là chiều rộng chứ không phải chiều dài, cho nên bố trí cũng tốt hơn nhiều, đợi đến khi Triệu Tiệm An cầm hoa quả đã rửa sạch đi ra khỏi phòng tắm, cô ngồi trên chiếc giường gọn gàng của Triệu Tiệm An nhịn không được vừa hâm mộ vừa ghen tỵ oán giận: “Trường học đối xử với thạc sĩ các anh khác hoàn toàn với sinh viên chưa tốt nghiệp như chúng em, ngay cả giường cũng rộng hơn giường bên em nhiều.”


“A, nhìn qua đúng là rất rộng rãi, chắc ngủ hai người cũng đủ, có muốn anh đưa em một chiếc chìa khóa không?” nụ cười của Triệu Tiệm An rơi vào mắt Khương Mộc Ninh làm cô có chút nóng, mặt cũng đỏ dần lên.


Trong không gian như này, cô nam quả nữ, nói về giường làm gì chứ, mập mờ quá đi thôi……
Khương Mộc Ninh bình tĩnh lại, vừa hối hận vừa ngượng ngùng, cúi đầu cắn môi, âm thầm trộm mắng Triệu Tiệm An thuận cọc mà trèo lên.


Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh ngại ngùng cúi đầu, nhịn không được sự xôn xao trong lòng, anh ho nhẹ một tiếng, khó khăn rời tầm mắt: “Usb của em đâu?” Vẫn nên nói đến đề tài an toàn một chút thôi…..
Khương Mộc Ninh hồi phục tinh thần, vội vàng lấy usb trong túi áo ra đưa anh.


“Em ăn quả đi đã, anh đọc qua một chút.” Triệu Tiệm An nở nụ cười dịu dàng, nhận lấy usb, mở máy tính ra.


Khương Mộc Ninh thấy Triệu Tiệm An tập chung nhìn vào máy tinh, cô đứng lên lấy một quả táo vừa gặm vừa đứng trước kệ sách tìm một quyển sách đọc. Kệ sách của Triệu Tiệm An rất loạn, cô tiện tay rút một quyển tiểu thuyết, nhìn về phía cái giường và ghế, cuối cùng vẫn quyết định ngồi xuống ghế.


Sau khi Triệu Tiệm An đọc xong luận văn, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Khương Mộc Ninh ngồi nghiêng ngả trên ghế, nửa người dựa vào bàn sách, cô đang cúi đầu, ánh đèn màu trắng phủ lên người cô một tầng ánh sáng dịu dàng mà điềm tĩnh, mông lung. Anh hơi nhếch khóe môi, lặng yên trong chốc lát, lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên, đi tới chỗ cô.


“Em đang xem cái gì vậy?”
Âm thanh của Triệu Tiệm An vang lên bên tai Khương Mộc Ninh khiến cô sợ hết hồn, để sách xuống mới phát hiện không biết anh đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, thấy anh ngẩng đầu lên, ngồi dựa vào bàn cười cười cầm sách trong tay cô.
“Thế giới bi thảm.” 


“Em lấy trong kệ sách của anh đó.” Khương Mộc Ninh lộp bộp nói, bởi vì tư thế này của anh khiến chân hai người dính sát lại với nhau, d đ l q đ,  khoảng cách quá gần như vậy khiến  cô hơi ngại ngùng cô không quen dính vào ai như vậy, cô cúi đầu từ từ đứng dậy, muốn lùi về sau mấy bước nhưng chân cô mới hơi bước một cái Triệu Tiệm An đang xem sách đã đưa tay ra chính xác bắt được tay cô, sau đó di chuyển theo ống tay áo cô xuống nắm chặt tay cô, năm ngón tay dây dưa một chỗ đặt trên đùi anh, lúc này mới ngừng động tác.


Khương Mộc Ninh gần như không hô hấp được, có chút cứng đờ mặc cho Triệu Tiệm An hành động, sau đó mới thở ra một hơi, cũng không đợi cô thích ứng Triệu Tiệm An đã buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn cô cười cười.


Hình như anh mua năm trước lúc nhập học, vốn định để lúc rảnh thì xem, đáng tiếc, đến bây giờ cũng chưa đọc qua.” Giọng nói của Triệu Tiệm An giống như thoải mái nói chuyện phiếm, nhưng Khương Mộc Ninh cũng không có cách nào rút bàn tay mình ra khỏi tay anh, thỉnh thoảng ngón tay anh còn tác quái vuốt ve lòng bàn tay cô.


Trong 24 giờ qua cô cũng bị anh nắm rất nhiều lần, Triệu Tiệm An thích ứng rất nhanh, nhưng cô vẫn nhịn không được đỏ mặt.
“Luận văn của em anh sửa xong rồi, em muốn nhìn một chút không?”


“Vâng.” Khương Mộc Ninh nhẹ giọng trả lời, cô muốn đổi tư thế khác sẽ tốt hơn một chút, vội vàng tùy ý Triệu Tiệm An dắt tay cô ngồi xuống cái ghế trước bàn máy tính.
Triệu Tiệm An có chút tiếc nuối buông tay cô ra, nhìn Khương Mộc Ninh rất chăm chú cầm con chuột đọc luận văn của cô.


“Cơ bản là không có vấn đề gì. Anh chỉ sửa lại chút số liệu cấu tạo thôi, ý chính của em anh không sửa.” Triệu Tiệm An tốt bụng ngồi xuống một bên mép giường, một tay đặt trên bàn máy tính, một tay đặt lên lưng ghế dựa, ánh mắt rời từ màn hình sang gương mặt cô, ánh mắt không khỏi thâm thúy hơn mấy phần.


“Vậy bây giờ có thể in được chưa ạ?” trên mặt Khương Mộc Ninh nở nụ cười yếu ớt, giống như mấy đóa hoa nhỏ màu hồng chậm rãi nở rộ, khiến cho trong phòng tràn đầy mùi thơm ngát.


“Khụ khụ, ừ, cứ trực tiếp ấn in thôi….” Triệu Tiệm An ho nhẹ mấy cái, âm thanh có vẻ như trầm thấp hơn vừa rồi một chút. “Em muốn cảm ơn anh như thế nào?”


“Ách, vậy tùy anh thôi, bài luận văn này của em có thể thuận lợi hoàn thành như này thì anh là đại công thần đó. Đi chỗ nào ăn cơm, tùy anh chọn.” Khương Mộc Ninh nhìn máy in bên kia phun giấy vun vút, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm mà sung sướng.


“Ăn cơm thì vẫn để anh mời đi. Dù sao mời bạn gái ăn cơm vẫn là nghĩa vụ của anh. Không bằng chúng ta đổi dạng khác thôi.” Âm thanh của Triệu Tiệm An hơi trầm xuống, mang theo một chút khàn khàn, giống như nhàn nhạt cọ xát trong lòng Khương Mộc Ninh, lqd, sau khi cô thính tai nghe được ba chữ ‘bạn gái’ thì hoàn toàn đơ luôn.


“Cái…… Cái gì cơ?”


Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Khương Mộc Ninh, tâm trạng Triệu Tiệm An rực rỡ đến mức trước nay chưa từng có, tình cảnh này, cả người anh đều đang kêu gào: Nắm chặt cơ hội! Cho nên, anh xoay ghế lại khiến Khương Mộc Ninh quay mặt về phía anh, hai tay anh giữ chặt thành ghế, cúi thấp người xuống, vây chặt người nào đó trong lòng anh.


“Đổi cho em hôn anh một cái đi….. Ừ, anh hôn em cũng được……” Kèm theo âm thanh khàn khàn, Triệu Tiệm An cũng từ từ cúi đầu xuống, đặt môi anh lên bờ môi mềm mại, anh thấy tim mình loạn nhịp trong nháy mắt, học theo mấy tư thế anh quan sát được trên ti vi, nặng nề  đặt môi lên môi cô, gắt gao ʍút̼ vào, giống như muốn đem nuốt cô vào bụng vậy.


Khương Mộc Ninh chỉ cảm thấy cả người đều nóng bừng lên, ngay khi Triệu Tiệm An kéo cô đến trước mặt anh, cô đã cứng ngắc không nhúc nhích được rồi, chỉ có thể tùy ý Triệu Tiệm An càng ngày càng vội vàng hơn cọ sát trên môi cô.


Đợi đến khi Triệu Tiệm An thở hổn hển tách ra, rồi lại không nhịn được chạm khẽ mấy cái, lúc này Khương Mộc Ninh mới phát hiện ra cô cũng từ từ đáp lại anh, nhớ tới khi đó cô không hề có chút phản kháng nào, cô lại thấy gương mặt mình càng nóng hơn, cúi đầu, ngay cả chân tay cũng không biết phải đặt ở đâu cho đúng.


“A, không tệ chút nào.”
Âm thanh khàn khàn của Triệu Tiệm An dán chặt lên mặt cô, hơi thở của anh quấn quanh trên mặt cô, cô theo bản năng hỏi lại một câu: “Cái gì…. Cái gì khồng tệ.”


“Ha ha…..” Triệu Tiệm An nhẹ giọng nở nụ cười, mang theo giọng điệu tự nhiên vui vẻ, giọng nói êm ái: “Cảm giác hôn, thì ra tốt như vậy, có muốn thử lại lần nữa không?” Nói xong căn bản là anh không chờ cô đáp lại, nhanh chóng cúi đầu xuống nhâm nhi thưởng thức lần nữa. Lần này, hình như bớt chút nóng nảy hơn so với vừa rồi, chậm chạm ɭϊếʍƈ ʍút̼, giống như đang thưởng thức một món ngon, có thêm chút kiên nhẫn và dịu dàng.


Khương Mộc Ninh chưa kịp bình tĩnh lại, thì nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc, cô mơ mơ màng màng nghĩ: đây cũng quá kích thích rồi….


Một buổi tối hôm nay, người người đều non nớt trên mặt tình cảm, cuối cùng cũng hoàn thành một khóa học rất quan trọng trong tình yêu. Đàn anh Triệu Tiệm An ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, gật đầu cười bày tỏ: tư vị trong đó khiến người ta nhớ thương, vui đến mức quên trời đất. Đàn em Khương Mộc Ninh xấu hổ đỏ mặt cúi đầu bày tỏ: “Ừm, phi lễ chớ nhìn."






Truyện liên quan