Chương 40-2
“Không có việc gì, cũng sắp có chuyện nhưng bị anh kéo lại chứ sao.” Khương Mộc Ninh khẽ nhíu mày, nhìn mấy vị lãnh đạo vội vàng chạy đến, cô hời hợt nói một câu.
Triệu Tiệm An vừa quay đầu lại cũng nhìn thấy Hàn Thừa, chủ nhiệm khoa và phó viện trưởng muộn hơn anh một chút vì đợi thang máy, anh trầm mặt, nhịn xuống sự tức giận trong lòng, chỉ vào Hàn Phỉ Phỉ đang vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Hàn Thừa: “Viện trưởng Hàn, em hi vọng thầy có thể quản tốt con gái mình. Thật sự em không nghĩ ra lí do tại sao mà cô ta lại đến quấy rầy bạn gái em?”
“Ha ha, Tiệm An à, chuyện này là do Phỉ Phỉ không đúng, nó còn ít tuổi nên không hiểu chuyện, em, cả bạn học Khương đây cũng đừng nóng giận.” Hàn Thừa cười ha hả, xoay người nhìn về phía Hàn Phỉ Phỉ đang bày ra dáng vẻ khóe léo kia, lập tức thay đổi vẻ mặt: “Phỉ Phỉ, con nói xem đang xảy ra chuyện gì? Còn không xin lỗi Tiệm An và bạn học Khương đi.”
“Con cũng chỉ là nói đùa thôi…..” Hàn Phỉ Phỉ lẩm bẩm, cũng không tiến lên, ánh mắt nhìn qua Khương Mộc Ninh lại lườm cô một cái.
“Trong sân trường, vô duyên vô cớ đánh bạn học, chuyện này phải xử thế nào đây? Viện trưởng Hàn?” Triệu Tiệm An lạnh mặt nhìn Hàn Thừa đang lúng túng, lqd, anh cũng không thèm nhìn Hàn Phỉ Phỉ, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng đang bốc cao ba trượng.
“Cái này, Tiệm An à, cũng chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện thôi………” Hàn Thừa cười ngượng nói.
“Không hiểu chuyện? Xin hỏi viện trưởng Hàn, con gái thầy mấy tuổi rồi? Là ba tuổi sao? Vậy mà lại dùng không hiểu chuyện để chối trách nhiệm? Cô ta quấy rầy em còn không đủ, hôm nay còn dám đánh bạn gái em? Mọi người đều cảm thấy em quá dễ tính sao? Cho nên mới càng ngày càng quá đáng?” Vẻ mặt Triệu Tiệm An càng ngày càng khó nhìn, lạnh lùng nhìn Hàn Thừa.
“Tất nhiên không phải……… Đây là lỗi của thầy….” Hàn Thừa nghĩ đến chuyện gắn ghép cho Triệu Tiệm An và con gái, ông chỉ cảm thấy rất hối hận, phẩm chất con gái như thế nào ông cũng được nghe nói ít nhiều, nhưng thấy Triệu Tiệm An ưu tú như vậy, lại nghĩ cũng hợp tuổi với con gái, khó tránh khỏi việc có chút tính toán, đây cũng là suy nghĩ của những người cha có con gái bình thường, nhưng ngược lại hôm nay là ông quá tùy tiện, để con gái ông để ý, nhưng cũng chỉ là đơn phương mà thôi.
“Ai, em yên tâm đi, sẽ không có lần sau.” Hàn Thừa nhẹ giọng thở dài, quay đầu nghiêm khắc nhìn Hàn Phỉ Phỉ: “Con qua đây, về nhà với cha.”
“Cha…..” Hàn Phỉ Phỉ dùng thủ đoạn nũng nịu, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thừa, trong lòng càng run rẩy.
“Bây giờ con lập tức về nhà cũng cha.” Hàn Thừa buồn bã trong lòng, nhưng ông cũng không muốn dạy con gái trước mặt mọi người, dù sao trong nhà có chuyện gì cũng nên đóng cửa bảo nhau.
Khương Mộc Ninh dùng ánh mắt vừa đồng tình vừa vui vẻ đưa tiễn Hàn Phỉ Phỉ đang cúi đầu đi theo Hàn Thừa, thấy Triệu Tiệm An đang chào tạm biệt những người còn lại, lúc này cô mới đi tới, chào hỏi với chủ nhiệm Phùng mà cô biết, lqd, dưới ánh mắt hiền lành tràn đầy tươi cười của ông, cô ngoan ngoãn đi cùng Triệu Tiệm An.
“Mộc Ninh, hôm nay Hàn Thừa đã nói với anh thầy ấy tính cho Hàn Phỉ Phỉ đi du học ở nước Anh, thủ tục cũng làm xong rồi, nhưng mà bản thân Hàn Phỉ Phỉ còn chưa biết, thầy ấy muốn làm xong mới nói với cô ta.” Triệu Tiệm An nắm tay Khương Mộc Ninh đi về phía bãi đỗ xe, vốn tâm trạng rất tốt, bây giờ bị Hàn Phỉ Phỉ phá không còn gì.
“Không phải cô ta mới học năm hai sao? Sao hiện tại lại được đi du học ở Anh?” Khương Mộc Ninh cũng chỉ đơn giản là nghi ngờ, đối với Hàn Phỉ Phỉ, cô không có nhiều cảm giác, cô ta còn không liên quan đến cô hơn Chân Mẫn Du nhiều, chỉ là một người tự đơn phương có chút buồn cười thôi.
“Làm sinh viên trao đổi đến nước Anh hai năm.”
Khương Mộc Ninh ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.
Quả nhiên là dựa vào số tuổi nghề của cha, Hàn Phỉ Phỉ thành tích bình thường, ngoại trừ có số lượng bạn trai đứng đầu đại học Z thì cô ta không có chút sở trường nào, vậy mà có thể đánh thắng rất nhiều sinh viên ưu tú, lấy được một tên trong danh sách sinh viên trao đổi.
Mà Khương Mộc Ninh cô có được tính là một trong những người giúp đỡ cô ta không?
Khoảng cách từ thành phố H đến thành phố J gần hơn đến thành phố N, khoảng bốn giờ đi xe, Khương Mộc Ninh cúi gằm đầu có chút buồn ngủ, đợi đến khi Triệu Tiệm An gọi cô dậy thì đã đến thành phố N.
“Mộc Ninh, hết cao tốc, đi khoảng nửa tiếng nữa là đến nhà anh rồi, Triệu Tiệm An nhân lúc chờ đèn đỏ khi vừa hết cao tốc anh hơi giật giật cái cổ, nhìn về phía Khương Mộc Ninh vẫn đang mơ mơ màng màng, anh cười cười dùng tay vén mấy sợi tóc của cô ra sau tai.
“Nhanh quá…., oa, sao anh không tìm một khu nghỉ ngơi trên đường?” lúc này Khương Mộc Ninh mới nghĩ tới.
Triệu Tiệm An cười cười khởi động xe, chạy chậm theo dòng xe cộ về nhà: “Vừa rồi em ngủ sâu quá nên anh dứt khoát không dừng lại.”
Thật ra trước đây một mình anh lái xe về nhà chưa bao giờ nghỉ ngơi, hôm nay đề nghị đi nửa đường tìm chỗ nghỉ cũng là sợ Khương Mộc Ninh ngồi xe mệt muốn cho cô xuống xe hoạt động một chút thôi.
Khương Mộc Ninh hơi cúi đầu, có chút xấu hổ. Thật ra tối hôm qua cô ngủ rất ngon, nhưng mà buồn chán, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ thôi.
Đợi đến khi dòng xe cộ vắng dần, Khương Mộc Ninh mới bắt đầu thấy khẩn trương nắm chặt dây an toàn, cô cố gắng hít sâu vài lần, miễn cưỡng lắm mới bình tĩnh được trái tim đang loạn nhịp, lúc này xe cũng từ từ dừng lại.
“Xuống xe đi, nhà anh ở phía trước rồi.” Triệu Tiệm An cười quay đầu nhìn Khương Mộc Ninh đang mím môi, tự tay nhận lấy túi của cô, sau đó mới xuống xe đi về chỗ tay lái phụ, ân cần mở cửa xe cho cô, nắm chặt tay Khương Mộc Ninh.
“Đi thôi, không cần căng thẳng, mẹ anh cũng không ăn thịt người.”
Khương Mộc Ninh nghiêng đầu tức giận lườm anh, lqd, sau đó mới ngoan ngoãn mặc Triệu Tiệm An nắm tay cô về nhà anh.
Đây là một tiểu khu ở ngoại ô thành phố N, là kiểu biệt thự liên hợp, mỗi nhà đều có ba phòng quay hướng Nam, nhìn qua khu này cũng còn mới.
“Anh mới mua ba năm trước đây, sau khi sửa chữa xong thì bỏ trống một năm thì cha mẹ anh mới đồng ý vào ở……. Đáng tiếc, cha anh chỉ ở được nửa năm….”
Trong giọng nói của Triệu Tiệm An mang theo một chút chán nản, Khương Mộc Ninh vội vàng ôm chặt lấy tay anh, ngửa mặt nhìn anh an ủi: “Nhất định cha anh rất vui mừng vì anh. Nếu em mà lợi hại giống anh thì nhất định cha mẹ em sẽ cảm ơn rối rít.”
Triệu Tiệm An nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhưng không còn câu nệ của Khương Mộc Ninh, khóe môi hơi nhếch lên, giơ tay lên cầm lấy bàn tay mềm mại của cô đưa đến bên miệng hôn một cái: “Mộc Ninh, nhìn thấy em nhất định mẹ anh sẽ rất vui vẻ.”
Anh đang nói thật, không phải vì an ủi cô. Từ lần trước sau khi anh gọi cho chị báo rằng sẽ đưa bạn gái về, mẹ anh đã gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần rồi.
“Tiệm An.” Một âm thanh cách đó không xa cắt đứt cảnh hai người đang nồng tình mật ý, Khương Mộc Ninh nhìn cô gái trẻ tuổi đang cười đi đến, cô không nhịn được bắt đầu đỏ mặt, len lén buông tay anh ra, đáng tiếc Triệu Tiệm An nắm rất chặt, cô chỉ có thể từ bỏ, tiếp tục đỏ mặt.
Cô gái trẻ tuổi đi đến đối diện hai người, bề ngoài có bảy tám phần giống Triệu Tiệm An, chỉ nhìn tuổi, hình như còn trẻ hơn Khương Mộc Ninh nhiều.
Đây không phải là chị Triệu Tiệm An chứ?
“Chị.” Triệu Tiệm An tự nhiên buông tay Khương Mộc Ninh ra, nhìn chị anh cười cười: “Viễn Viễn đâu?”
“Còn đang chờ em, chị nghĩ các em cũng đến rồi nên xuống nhìn một chút.” Gương mặt tươi cười của Triệu Tiệm Tuệ nhìn về phía Khương Mộc Ninh: “Người này là em Khương đúng không, chị là chị gái của Tiệm An, ngồi xe cả buổi có mệt không em, nhanh về nhà ngồi nghỉ đi.”
Khương Mộc Ninh thấy Triệu Tiệm Tuệ nở nụ cười ôn hòa nhưng trong ánh mắt cũng có chút dò xét, bởi vì đối phương giống Triệu Tiệm An nên cô cảm thấy có chút quen thuộc, thoải mái hơn một chút: “Chào chị, em là Khương Mộc Ninh.”
Triệu Tiệm Tuệ thấy Khương Mộc Ninh là một cô gái khóe léo, cũng gật gật đầu: “Đi nhanh lên đi, mẹ đợi cũng sắp dài cổ rồi.”
Triệu Tiệm An cười nắm tay Khương Mộc Ninh đi theo phía sau Triệu Tiệm Tuệ, còn chưa đến cửa nhà đã thấy một cậu nhóc nhanh chóng chạy từ trong nhà ra ôm chầm lấy chân Triệu Tiệm An: “Cậu ơi.”
Triệu Tiệm An cúi đầu, nhanh chóng ôm cháu trai ngoại đang cười không thấy mắt đâu lên, cười to một tay ôm cậu nhóc: “Viễn Viễn có nhớ cậu không?”
“Nhớ ạ.” Viễn Viễn trả lời rất to, đôi môi ướt sũng hôn lên mặt Triệu Tiệm An, sau đó gương mặt mũm mĩm của cậu nhóc một nửa nấp trên vai Triệu Tiệm An, một nửa để quan sát Khương Mộc Ninh. “Cậu, cô xinh đẹp này là mợ sao ạ?”
Khương Mộc Ninh ngẩn ra, gương mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Mợ?
Cô nhớ đến mấy người mợ đều đã là phụ nữ trung niên, chẳng lẽ cô trực tiếp được bỏ qua vai chị mà vinh danh thành cấp bậc người lớn như mợ sao?
Triệu Tiệm An quay đầu nhìn vẻ mặt Khương Mộc Ninh, cười càng vui vẻ hơn, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Viễn Viễn: “Viễn Viễn nói đúng rồi, cô ấy là mợ cháu.”
Khương Mộc Ninh quay đầu nhìn chị gái Triệu Tiệm An đang nở nụ cười, lại nhìn Tiểu Viễn Viễn đang tò mò nhìn cô, cô mài mài răng nanh, yên lặng chuyển suy nghĩ.
Triệu Tiệm An mới vừa đi đến bậc thang cửa chính đã mở ra, nhìn mẹ với mái tóc đã chuyển bạc hơn nửa, đang nở nụ cười dịu dàng quen thuộc lẳng lặng nhìn bọn anh.
“Tiệm An, về rồi à, mẹ nấu cơm xong rồi, nhanh vào nghỉ ngơi rồi ăn cơm ngay.”
“Mẹ, con về rồi.” Triệu Tiệm An buông lỏng tay Khương Mộc Ninh, nhẹ nhàng để tảng thịt nhỏ Viễn Viễn xuống, đi qua ôm lấy vai mẹ, quay đầu dùng ánh mắt ấm áp nhìn Khương Mộc Ninh đang đứng ở cửa nở nụ cười yếu ớt: “Mẹ, đây là bạn gái con, Khương Mộc Ninh.”
“Tốt. Tốt. Là Mộc Ninh đúng không, dì có thể gọi con như vậy không?” Vương Tố Cầm nở nụ cười dịu dàng nhìn Khương Mộc Ninh.
“Dì, tất nhiên có thể ạ.” Khương Mộc Ninh vội vàng gật đầu, trong lòng cô cũng bắt đầu bình tĩnh lại vì người nhà họ Triệu rất ôn hòa.
Vì anh rể của Triệu Tiệm An trực ca đêm, buổi tối chỉ có ba người lớn và một bạn nhỏ Viễn Viễn ăn cơm. Tay nghề của mẹ Triệu rất tốt, Khương Mộc Ninh nghĩ, mùi vị này là làm theo khẩu vị của cô, thậm chí có cả mấy món ăn gia đình cô thích, cô vừa ăn vừa thấy cảm động, dù là Triệu Tiệm An hay mẹ anh cũng đều là muốn cô làm quen với gia đình này.
Sau bữa cơm chiều, Triệu Tiệm Tuệ giúp đỡ dọn dẹp bàn, Triệu Tiệm An vốn muốn giúp Khương Mộc Ninh về phòng khách. Khương Mộc Ninh quay đầu nhìn hai mẹ con nhà họ Triệu đang bận rộn trong phòng bếp, cô có chút lo lắng.
“Không cần nhìn, mẹ anh sẽ không để em làm việc nhà khi mới đến làm khách.” Triệu Tiệm An cười cười kéo tay Khương Mộc Ninh: “Nhưng mà, sau này khi em không phải là khách, cũng khó nói trước.”
Tất nhiên Khương Mộc Ninh cũng hiểu anh nói khi nào là khách, khi nào không phải là khách, cô hờn dỗi lườm Triệu Tiệm An một cái rồi đi theo anh vào phòng khách.
“Cậu, cậu ơi. Cậu mang cho cháu quà gì vậy?” Triệu Tiệm An cười cười để cậu cháu ngoại lại tăng thêm mấy cân xuống, lấy ra một hộp máy bay điều kiển từ xa đưa tới, nhận được một trận hoan hô nhiệt liệt của cậu nhóc.
“Cậu, cậu thật tốt.” Nó xong Viễn Viễn ôm chặt hộp máy bay điều khiển từ xa, qua đầu mở to đôi mắt tròn xoe, đen như mực nhìn Khương Mộc Ninh: “Mợ, mợ thì sao? Mợ cho cháu quà gì ạ?”
Khương Mộc Ninh bị tiếng ‘mợ’ kia làm đỏ bừng cả mặt, cô lấy ra một chiếc máy chụp hình cho trẻ con trong túi sách của cô: “Viễn Viễn, tặng cháu này.”
Đây là quà tặng mà Vạn Manh Manh giới thiệu, nghe nói cháu cô ấy rất thích cái này, Khương Mộc Ninh đang lúc không biết phải mua gì làm quà tặng nên nghe theo cô ấy luôn.
“Em mang theo cả quà sao?” Triệu Tiệm An nhíu mày nhìn Khương Mộc Ninh đưa cho Viễn Viễn chiếc máy chụp hình màu xanh xen lẫn màu sắc sặc sỡ, trong lòng anh càng thoải mái hơn.
Khương Mộc Ninh nhìn Viễn Viễn đang hào hứng mang theo quà tặng đến bên cạnh nghiên cứu, lúc này mới nhìn Triệu Tiệm An nhíu nhíu mày: “Lần đầu gặp mặt, đương nhiên em phải chuẩn bị quà tặng chứ. Tuy không quý trọng nhưng cũng là chút tấm lòng mà.”
Triệu Tiệm An ngẩng đầu thấy Viễn Viễn đang tự chơi rất vui vẻ, anh đưa tay kéo Khương Mộc Ninh vào lòng, mạnh mẽ hôn một cái.
“Này, anh làm gì thế?”Khương Mộc Ninh đỏ mặt giãy giụa, nhỏ giọng hô lên.
“Xuỵt, em nhỏ tiếng một chút, cẩn thận bị nghe thấy.” Triệu Tiệm An vùi mặt vào vai Khương Mộc Ninh, mũi dán vào da thịt ấm áp ở cổ cô chậm rãi cọ cọ, anh cười khẽ, hơi thở nhàn nhạt hơi rung động khiến Khương Mộc Ninh cứng người, ngay cả tai cô cũng bắt đầu đỏ lên