Chương 50-2
Editor: Voicoi08
Đến khi cô mua được một vé đứng của một chuyến xe gần đây cô mới thấy có chút hối hận. Có lẽ một nửa là xấu hổ,một nửa là buồn bã, cứ như vậy một mình rời đi, thậm chí không còn vé ngồi cô cũng mua vé đứng……
Khương Mộc Ninh còn chưa về đến nhà, Triệu Tiệm An đã gửi đến một tin nhắn.
“Buổi trưa em muốn ăn gì? Em còn đau nhức không? Anh đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ cho em được không?”
Khương Mộc Ninh đứng trên xe lửa cũng hơi run lên, đỏ mặt, cô tức giận xóa tin nhắn này đi. Lúc này cô cũng coi như không chào mà đi, đến lúc xuống xe lửa, cô quyết định đi đầu thú trước.
Như vậy, dù sao cũng hơn là bị Triệu Tiệm An phát hiện, vô thừa nhận vẫn tốt hơn.
“Đàn anh, em về nhà rồi, thành phố S, em vừa xuống xe lửa. Sang năm gặp lại.” Gửi xong, cô lại gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, sau đó nhanh chóng tắt máy.
Buổi sáng 29 tết, Khương Mộc Ninh cùng cha mẹ mua không ít đồ từ siêu thị về nhà, từ xa cô đã nhìn thấy có người đang đứng dưới tầng nhà cô, đang cúi đầu hình như xem điện thoại di động.
Bóng dáng kia rất quen mắt, làm hại cô nhìn từ xa, cô nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên giật mình một cái, bước chân cũng hơi dừng lại, lập tức trợn to mắt đứng tại chỗ.
“Mộc Ninh, con sao thế?” Khương Nhạc nghi ngờ nhìn vẻ mặt cứng đờ của con gái, ông cũng nhìn sang theo ánh mắt cô, cũng không có gì khác thường mà?
“Cha......” Khương Mộc Ninh cắn môi nghĩ biện pháp tiếp đón, nhưng trước khi cô nghĩ biện pháp cô vẫn muốn để cha mẹ tránh đi trước đã, lqd, cũng không phải cô không nghĩ ra kết quả, nhưng người bên kia cũng ngẩng đầu lên rồi, rõ ràng anh đã nhận ra có người đến.
“Mộc Ninh.”
Tiếng gọi kia, Khương Nhạc và Hứa Lê đều quay đầu lại nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đang đi về phía con gái họ: “Mộc Ninh, cậu ta đến tìm con à?”
“Ha ha, hình như vậy......” Khương Mộc Ninh cười cười, cô cũng không dám nhìn cha mẹ, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, hai tai không nhịn được bắt đầu ửng hồng.
“Mộc Ninh, cháu chào chú, cháu chào dì.” Triệu Tiệm An liếc nhìn Khương Mộc Ninh đang không dám nhìn thẳng vào anh, nụ cười ôn hòa, thái độ lễ phép chào hỏi.
“À, chào cậu. Mộc Ninh, đây là?” Khương Nhạc cười ha ha, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Khương Mộc Ninh.
Khương Mộc Ninh thầm than một tiếng trong lòng, cô cũng hiểu tình huống bây giờ là đưa đầu cũng một đao mà rụt đầu cũng một đao, cô quyết định, cắn răng nói nhanh: “Cha mẹ, đây là đàn anh của con, Triệu Tiệm An, cũng là bạn trai của con.”
Cô vừa giới thiệu, lông mày Triệu Tiệm An nhíu chặt lại, sau đó cũng nhanh chóng giãn ra, khóe môi anh hơi nhếch lên, liếc cô một cái, trong lòng anh cũng thoải mái hơn mấy phần.
Ít nhất, bây giờ trước mặt người nhà cô cũng không che che giấu giấu tiếp tục quanh co.
“Chú, dì, cháu và Mộc Ninh yêu nhau được gần một năm, hiện tại mới đến chào hỏi được, cháu rất xin lỗi.” Triệu Tiệm An nhìn cha mẹ nhà họ Khương có chút ngơ ngác vì không chuẩn bị tâm lí, thật ra trong lòng anh cũng đang rất hồi hộp.
Khương Mộc Ninh không nhịn được kéo kéo ống tay áo của Triệu Tiệm An, nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh...... Sao anh lại tới đây?”
Triệu Tiệm An cũng không dám lộn xộn tay chân, liếc một cái về phía Khương Mộc Ninh đang nhíu mày, sau đó mới trả lời: “Đúng lúc anh đi qua.”
Đúng lúc đi qua? Khương Mộc Ninh nhíu mày nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng cô rất cảm động, nhưng cũng thấy buồn bã.
Không phải Triệu Tiệm An đặc biệt đến bắt cô đó chứ?
Khương Mộc Ninh nhớ đến tình huống lúc đầu cô lén lút chạy về, cô hơi đỏ mặt, ngoài miệng vẫn cuống quýt nói: “Cha mẹ, chúng ta về nhà rồi hãy nói.”
Khương Nhạc cũng bình tĩnh lại, ông liếc mắt nhìn về phía Hứa Lê đang nhíu chặt lông mày, Khương Nhạc cũng cười nói: “Là Triệu Tiệm An à? Nếu cậu đã đến đây rồi thì lên nhà uống ly trà đã.”
“Vâng.” Mặc dù Triệu Tiệm An có thể nhìn ra rõ ràng là vẻ mặt của cha mẹ nhà họ Khương cũng không vui vẻ gì, nhưng anh vẫn phải mặt dầy đến cửa quấy rấy một lần, anh và Khương Mộc Ninh cũng mấy ngày rồi chưa gặp mặt.
Triệu Tiệm An liếc nhìn Khương Mộc Ninh một cái, thấy cô đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, suốt quãng đường đến đây anh luôn trong trạng thái nóng nảy bất an thì bây giờ cũng bình tĩnh lại, anh cúi người mang theo quà tặng anh đã chuẩn bị đến, yên lặng đi theo phía sau lưng cha mẹ nhà họ Khương lên lầu.
Lúc Triệu Tiệm An cầm quà tặng lên thì Khương Mộc Ninh phát hiện ra, anh mang đến đều là rượu trắng mà cha cô thích uống, và những đặc sản ở thành phố H mà cha mẹ cô thích, trước kia có lần cô từng nhắc đến với anh. Trong lòng Khương Mộc Ninh chỉ cảm thấy ngọt ngào, gương mặt cô cũng thoải mái hơn nhiều, nhân lúc cha mẹ cô đang mở cửa không chú ý, cô len lén cấu một cái vào phần thịt mềm ở eo của anh.
Bước chân của Triệu Tiệm An hơi dừng lại, khóe môi anh hơi nhếch lên, anh quay đầu nhìn Khương Mộc Ninh một cái, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại những bước chân trầm ổn. Cha mẹ vợ còn chưa giải quyết được, dưới tầm mắt của người nhà, anh cũng hiểu được đạo lý phải rụt rè.
“Ha ha, cậu ngồi đi, nhà cửa bề bộn, không ngờ hôm nay lại có khách đến nhà.” Khương Nhạc chỉ vào chiếc ghế salon ở phòng khách mời Triệu Tiệm An ngồi xuống.
“Chú, chú đừng coi cháu là khách, mọi người đang bận rộn, không cẩn phải để ý đến cháu đâu ạ.” Triệu Tiệm An quan sát phòng khách, anh cũng cười ha hả với Khương Nhạc.
Khương Mộc Ninh thầm liếc anh một cái, cô kéo Khương Nhạc về phía phòng bếp: “Cha, cha giúp mẹ mang đồ vào phòng bếp đi, để con tiếp khách ở đây là được rồi.”
“Được được được, cha cũng hiểu con ngại cha phiền phức, cha đi là được.” Đứng trước mặt con gái, Khương Nhạc luôn rất dịu dàng, ông nhìn Triệu Tiệm An một cái, sau đó mặc Khương Mộc Ninh đẩy ông vào phòng bếp.
Khương Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô xoay người đi ra phòng khách, cô nhìn Triệu Tiệm An đang nhìn cô mỉm cười, trong lòng cô cũng không biết cô nên tức giận hay không?
Dù sao, anh không nói tiếng nào đã đến dọa cô giật mình một trận, cô còn chưa xin phép cha mẹ đâu, xem tình hình này chỉ có thể thẳng thắn đối mặt, ai biết được sau khi Triệu Tiệm An đi cha mẹ cô có bộc phát không?
Nhưng cô cũng có thể hiểu được một chút, tâm trạng muốn gặp cô trước khi về nhà mừng năm mới của Triệu Tiệm An…….. Hơn nữa, thật ra cô cũng có chút nhớ anh…….
Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh đang đi chậm đến, lại nhìn cửa phòng bếp đang đóng chặt, anh nhanh chóng ba bước thành hai bước đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo cô ôm chặt trong lòng.
Cơ thể ấm áp quen thuộc đang cẩn thận lấp đầu trong ngực anh, tự nhiên đến vậy. Triệu Tiệm An nhẹ nhàng thở phào một cái, anh cúi đầu ngửi mùi thơm ngát quen thuộc.
“Cô gái xấu. Em có nhớ anh không?” Tránh người trong phòng bếp nghe thấy, Triệu Tiệm An nói rất nhẹ, anh cúi đầu, gần như đang thổi vào tai Khương Mộc Ninh.
Khương Mộc Ninh nhịn xuống cảm giác buồn buồn do hơi thở ấm áp đang thổi bên tai, cô hơi do dự một chút mới trả lời: “Có một chút.”
“Một chút là bao nhiêu?” Triệu Tiệm An hơi nhíu lông mày nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ.
Khương Mộc Ninh cắn môi, im lặng cười cười: “Một chút chính là một chút, sao có thể là bao nhiêu được.”
Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh ăn ở hai lòng lại mạnh miệng, anh hận không thể trực tiếp ăn cô đến khi cô cầu xin tha thứ, đáng tiếc, dù trong lòng anh có muốn đến đâu nhưng hiện tại thời cơ không cho phép.
Triệu Tiệm An nặng nề thở dài một tiếng trong lòng, anh ôm chặt Khương Mộc Ninh một lúc, sau đó mới buông tay, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Khương Mộc Ninh không chịu buông: “Tết âm lịch em có muốn đến nhà anh chơi không? Anh đến đón em?” Anh nhìn kĩ vẻ mặt của Khương Mộc Ninh, thấy cô có vẻ như đang do dự, anh lại lập tức nói: “Mẹ anh nói rất nhiều lần, nói em lâu rồi không đến chơi.”
Lần này nhân viên thực tập trong công ty có thể nghỉ nhiều hơn nhân viên chính thức mấy ngày, cũng chỉ là nhiều hơn mấy ngày, nếu như muốn đến nhà Triệu Tiệm An thì ít nhất cũng phải đi từ mồng bốn mồng năm.
“Đợi đến sau tết âm lịch lại nói đi.”
Quan trọng nhất là còn chưa có qua được thái hậu nương nương nhà cô đâu. Chuyện của tết âm lịch vẫn còn xa lắm, không dễ dàng như vậy đâu.
Hai người đang nắm tay thủ thỉ thủ thì, cửa phòng bếp lại bị mở ra, gương mặt phúc hậu của Khương Nhạc đi ra: “Chuyện đó, Mộc Ninh, mẹ con gọi con đến giúp đỡ này.”
Khương Mộc Ninh và Triệu Tiệm An nhanh chóng buông tay nhau ra. Hai người đều có chút tiếc nuối và ngại ngùng nhìn nhau một cái, sau đó Khương Mộc Ninh mới lề mề vào phòng bếp, đúng lúc Khương Nhạc cũng lắc mình ra ngoài, trên tay ông đang bưng hai cốc trà xanh.
“Ha ha, ngồi nói chuyện với tôi một chút.” Nói xong ông nhanh chóng đi ra ngoài, còn rất chu đáo dùng chân đóng của phòng bếp lại giúp hai mẹ con.
“Bộp.” Khương Mộc Ninh còn chưa quay đầu lại, trên lưng đã thấy đau nhói, cô lập tức nhỏ giọng kêu ‘đau’, nhanh chóng nhìn về phía bên cạnh.
“Mẹ, sao mẹ mạnh tay thế.” Khương Mộc Ninh nhíu mày nhe răng, cô đưa tay cố xoa xoa chỗ bị đau.
“Kêu cái gì mà kêu. Mẹ còn không được đánh con à? Cái con nhóc ch.ết tiệt này, quen bạn trai mà còn giấu à? Hơn nữa còn quen nhau hơn một năm? Lá gan của con càng ngày càng to quá nhỉ?” Hứa Lê trừng mắt tức giận mắng, bà dùng một ngón tay đâm đâm vào đầu Khương Mộc Ninh.
“Ai u mẹ ơi. Đầu con cứng lắm, mẹ đừng làm đau tay mình.” Khương Mộc Ninh nhanh chóng nắm chặt lấy ngón tay của mẹ già, nở nụ cười nịnh nọt: “Mẹ, con cũng không muốn giấu mẹ, đây là do con chưa có cơ hội để nói mà.”
“Vậy thì tốt, con nhanh chóng nói thật đi, thằng nhóc bên ngoài kia có lai lịch thế nào? Sao con lại lừa được người ta vào tay?” Hứa Lê trừng mắt lườm con gái, tức giận rút tay về, dáng vẻ như thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.