Chương 58
Edit: Anabeth
Beta: Mạc Điềm
Cre: on pic
- ----------------------------
Sau khi Nhậm Diệc trở lại trung đội, chuẩn bị thay quần áo khác tiếp đón lãnh đạo, nhưng mới vừa tiến vào tòa nhà đã bị Khúc Dương Ba gọi lại.
"Đến đây." Khúc Dương Ba gọi anh, "Đến ga ra cùng tôi một chuyến. "
Nhậm Diệc nhìn cái máy ảnh Khúc Dương Ba đang táy máy trong tay, "Chụp gì đấy?"
"Chụp mấy bức hình làm động tác mạnh mẽ kích thích tí." Khúc Dương Ba thuận miệng đáp.
Nhậm Diệc cười khì khì: "Loại chuyện này mà tìm tôi là đúng rồi đấy. "
Vừa đến ga ra, Nhậm Diệc thấy thang mây cứu hỏa được kéo ra một đoạn, Lý Táp đang treo ngược trên thang mây, bên dưới, các chiến sĩ đều đang vỗ tay ồn ào.
"Đang làm gì vậy?" Nhậm Diệc nhìn mà có chút kinh hồn bạt vía, "Ai bảo cô ấy lên đấy. "
"Chỉ đạo viên nói muốn biên tập thành một video ngắn đăng lên Weibo của chúng ta. " Tôn Định Nghĩa chép miệng, "Mỗi người được phân công mấy giây, đây là tự cô ấy đòi làm. "
Lý Táp cười, vẫy vẫy tay với Nhậm Diệc: "Hello Nhậm đội. "
"Hê cái đầu cô ấy, con bé điên." Nhậm Diệc nhìn Khúc Dương Ba một cái, "Chụp gì đấy? Nhanh chụp cho xong để cô ấy xuống."
Khúc Dương Ba nói: "Lý Táp, tôi đếm 3 2 1 thì bắt đầu, cảnh kết không được cười đâu đấy. "
"OK. "
"Ba, hai, một. " Khúc Dương Ba nhắm ống kính vào Lý Táp.
Lý Táp bắt đầu treo ngược gập bụng, động tác vừa lưu loát vừa nhanh, một hơi làm chừng 20 cái. Vào lần gập lên cuối cùng, cô dùng hai tay bắt thang mây, hai cái chân dài vung xuống, toàn thân kéo căng thành một đường thẳng gần như không lắc lư, tay vừa buông lỏng, cơ thể vững vàng tiếp đất, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, ngầu cực kỳ.
"Hay." Mọi người vỗ tay thét to.
Khúc Dương Ba cũng kêu: "Tốt lắm, qua. "
Nhậm Diệc cười nhạo: "Giày vò như thế để làm gì."
"Chị Táp của chúng ta bây giờ nổi tiếng lắm, có không ít fan muốn gặp cô ấy đấy. " Đinh Kình nói, "Nhậm đội, anh cũng lộ mặt cái coi, anh mà lộ mặt, lượt follow trên Weibo nhất định sẽ tăng lên dần dần. "
"Không lộ." Nhậm Diệc bĩu môi, "Năm đó chụp hình tuyên truyền cho đội PCCC Thiên Khải, tôi thành truyện cười mấy năm, mấy người bạn thân của tôi vừa thấy mặt đã bắt chước tôi." Anh chỉa chỉa Khúc Dương Ba, "Cấm anh không được cho tôi lên."
Một chiến sĩ nhỏ năm nay vừa mới vào cười hề hề nói: "Nhậm đội, em đã nhìn hình của anh từ nhỏ đến lớn đấy. "
Tôn Định Nghĩa đột nhiên đứng thẳng ngay lập tức, ưỡn ngực hóp bụng, vẻ mặt đoan trang nghiêm chỉnh, ánh mắt lấp lánh nhìn xa xăm, cố làm ra vẻ, thì thầm nói: "An toàn PCCC là chuyện của mọi nhà, phòng ngừa tai nạn là việc của tôi, bạn và mọi người."
Mọi người cười to không dứt, Nhậm Diệc nâng chân dài lên đạp bọn họ một cái.
Khúc Dương Ba vô tội nhún nhún vai: "Tôi hưởng ứng mệnh lệnh của cấp trên mà thôi, bây giờ cũng vậy, ông chủ cậu đây phủi tay mặc kệ, có biết nhiệm vụ tuyên truyền của tôi nặng hơn không? Cậu không lộ mặt cũng được, tốt xấu gì cũng lộ chút thịt đi. "
Nhậm Diệc giả bộ nghiêm túc nói: "Anh xem tôi thành loại người gì đấy. "
"Tôi đâu có xem cậu là người." Khúc Dương Ba nhìn đồng hồ đeo tay, "Lãnh đạo sắp tới, cậu mau cởi áo đi."
Nhậm Diệc oán trách một tiếng "lạnh lắm......", nhưng vẫn cởi áo xuống, lộ ra thân trên cường tráng không có chút thịt thừa nào. Một trận gió từ lỗ thông hơi của ga ra thổi vào, anh hơi run run một cái.
"Quào, ngực này, eo này, chúng ta sắp nổi tiếng rồi. " Lưu Huy vỗ tay bồm bộp.
Mỗi góc Khúc Dương Ba lại chụp mấy bức, hài lòng nói: "Không tệ, có tài liệu sống. "
Nhậm Diệc tiến tới nhìn màn hình, cũng rất hài lòng: "Gửi đến di động của tôi đi. "
Khúc Dương Ba liếc anh một cái: "Cậu muốn làm gì? "
"Tôi dùng ảnh của mình như thế nào còn phải báo cáo cùng anh à. "
Khúc Dương Ba đẩy mắt kính, lộ ra một nụ cười xấu xa, hạ giọng nói: "Tứ Hỏa này, muốn cầm đi quyến rũ ai đó hả."
"Anh đừng xía mũi vào, gửi cho tôi." Trong đầu Nhậm Diệc đang suy tư phải làm sao "không cẩn thận" để Cung Ứng Huyền thấy những tấm hình này đây.
"Biết rồi. "
"Đúng rồi, chuyện tôi nhờ anh giúp đỡ điều tr.a thế nào rồi?"
"Tôi đã thử thăm dò một chút, phòng hồ sơ của chi đội tương đối đầy đủ, nhưng giờ không tìm được lý do lấy ra, tôi đang tìm bạn hỗ trợ."
"Cám ơn." Thật ra anh có thể tìm đội trưởng chi đội Trần Hiểu Phi hỗ trợ những chuyện này, nhưng vì Trần Hiểu Phi và cha anh là chiến hữu cũ, chỗ thân tình cũ nên anh mới càng muốn tránh hiềm nghi. Lấy tuổi tác của anh mà làm đội trưởng trung đội đặc cần thì có vẻ không đủ kinh nghiệm, anh biết bản thân mình đạt tiêu chuẩn, nhưng người khác chưa chắc đã cho là như vậy.
Buổi chiều, trung đội Phượng Hoàng tiếp đón lãnh đạo đến thị sát. Từ khi thay đổi chế độ PCCC, thành lập bộ quản lý khẩn cấp tới nay, mỗi trung đội đều đang thích ứng và cải cách, nhất là ở khoản sắp xếp nhân lực và tuyên truyền tốn không ít công sức, bọn họ là trung đội đặc cần duy nhất ở khu vực Hồng Vũ, cho nên chuyện gì cũng đều cần làm gương sáng, lượng công việc gần đây của Khúc Dương Ba đúng là rất lớn.
Trần Hiểu Phi đi cùng lãnh đạo quân đoàn, trước mặt lãnh đạo không tiếc lời khen ngợi đối với công tác của Nhậm Diệc và Khúc Dương Ba, nhưng lúc sắp đi, Trần Hiểu Phi vẫn lặng lẽ nhắc nhở Nhậm Diệc, nói trung đội Phượng Hoàng mấy tháng gần đây có hai cán bộ phải vào bệnh viện, bảo Nhậm Diệc chú ý.
Lòng Nhậm Diệc cũng không mấy dễ chịu, mặc dù vết thương của Tôn Định Nghĩa và Cao Cách đều không nặng, hơn nữa gần như thuộc về trường hợp bất khả kháng, nhưng bất luận phát sinh sự cố ngoài ý muốn gì, người chỉ huy đều không thể vô trách nhiệm. Từ trước đến nay anh không hề sợ phải gánh chịu trách nhiệm, cái anh sợ là không thể dẫn anh em bình an đi ra ngoài, bình an trở về.
====
Tiễn lãnh đạo đi rồi, Nhậm Diệc cảm giác còn mệt hơn cả xuất cảnh, cười đến mức quai hàm cứng đờ. Đối với những trường hợp như này, Khúc Dương Ba giống như cá gặp nước, còn anh lại như đứng đống lửa như ngồi đống than. Do đó những người khác toàn cười bọn họ là một người đối nội một người đối ngoại, âu cũng là sự thật.
Cơm tối Nhậm Diệc cũng lười ăn, quay về làm ổ trong ký túc xá, dẫu sao trong lòng anh vẫn còn băn khoăn về cú điện thoại của Cung Ứng Huyền.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, đi bắt Diểu Diểu chụp vài bức ảnh, gửi cho Cung Ứng Huyền kèm tin nhắn: Mèo của chúng ta lớn hơn chút rồi.
Qua một lúc lâu, Cung Ứng Huyền gửi tới tấm hình một con trăn lớn màu xanh dương: Có thể chơi cùng Sachiel được chưa?
Nhậm Diệc toét miệng cười, trả lời: Không thể.
Cung Ứng Huyền lại không trả lời, Nhậm Diệc đoán bây giờ hẳn là hắn rất bận bịu, bèn nhìn đi nhìn lại ghi chép cuộc trò chuyện của bọn họ, nghĩ thầm lần sau nhất định phải tìm cơ hội chụp chung.
Nhậm Diệc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn sớm, anh quyết định về nhà một chuyến, trò chuyện cùng ba mình một chút về vụ án nhà máy hóa chất Bảo Thăng.
Lúc về đến nhà, Nhậm Hướng Vinh vừa mới ăn tối xong.
Nhậm Diệc bảo dì giúp việc tránh đi: "Lão Nhậm, chuyện lần trước con nói với cha, cha nhớ được cái gì chưa?"
Biểu cảm của Nhậm Hướng Vinh có mấy phần nghiêm túc: "Con nói trước cho ta, tại sao đột nhiên muốn hỏi vụ án của nhiều năm trước như vậy? Thật ra lần trước lúc hàn huyên cũng con về vụ án này, ta nhìn biểu cảm của con cũng không thích hợp cho lắm."
Nhậm Diệc nhìn bàn uống trà nhỏ bên cạnh Nhậm Hướng Vinh, phía trên chồng một đống tài liệu lớn, chính là những thứ liên quan tới vụ án này. Anh đi tới, rút ra từ bên trong một tờ giấy ố vàng, chính là tờ báo có bức hình cha anh cứu Cung Ứng Huyền ra khỏi hiện trường vụ cháy, anh chỉ vào đứa bé trong bức hình, giọng nói có chút nặng nề: "Đứa trẻ này, tên là Cung Ứng Huyền, bây giờ là một cảnh sát hình sự thuộc phân cục Hồng Vũ. Khoảng thời gian này con trợ giúp cảnh sát điều tr.a án phóng hỏa, người trung gian chính là hắn."
Nhậm Hướng Vinh kinh ngạc nói: "Con biết từ lúc nào? "
"Là lần trước khi chúng ta nhắc tới chuyện này, con từng nghe một vài tin đồn của Cung Ứng Huyền, lại cảm thấy cái họ này tương đối hiếm thấy, lên mạng tr.a một hồi mới xác định." Nhậm Diệc nói nhỏ, "Cha, một nhà bốn người của Cung Ứng Huyền chỉ còn mình hắn còn sống sót trong trận hỏa hoạn kia, hắn quả quyết cha hắn không tự sát mà là bị diệt khẩu làm người chịu tội thay. "
Nhậm Hướng Vinh kinh ngạc nhìn Nhậm Diệc, biểu cảm như thể khó mà tiêu hóa trong chốc lát, ông lẩm bẩm: "Diệt khẩu... Vì vụ án nhà máy hóa chất Bảo Thăng?"
"Đúng vậy, phía phải chịu nhiệm lớn nhất trong phán quyết cuối cùng của vụ án nhà máy hóa chất Bảo Thăng chính là cha hắn, người ch.ết thì không cách nào bào chữa cho bản thân."
Nhậm Hướng Vinh nhíu mày lại, yên lặng hồi lâu, nói: "Năm đó đứa bé này nhỏ như vậy, căn bản là còn chưa hiểu chuyện, sau con dám khẳng định hết thảy không phải do hắn không thể chấp nhận hiện thực mà sinh ra ảo tưởng?"
"Con tin tưởng hắn. " Nhậm Diệc buột miệng thốt ra.
Nhậm Hướng Vinh trợn mắt nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc tự biết những lời này chẳng có chút sức thuyết phục nào, anh lại nói: "Con biết tín nhiệm đối với một người không thể làm căn cứ quyết định chân tướng, nhưng vụ án này quả thật có chỗ khả nghi." Anh nói chuyện người tình nghi đeo mặt nạ hình chim kia ra, "Nếu nói trí nhớ lúc còn nhỏ của Cung Ứng Huyền không đủ đáng tin, như vậy lời khai của tên phạm nhân mới bắt được này, hoàn toàn có thể coi là bằng chứng năm đó ở hiện trường đã thực sự từng có một người như vậy. "
Nhậm Hướng Vinh hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt già nua nổi lên thần sắc phức tạp, ông lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự là mưu sát..."
"Cha, mười tám năm qua Cung Ứng Huyền và đội trường Khưu đều truy tìm chân tướng, bây giờ vất vả lắm mới có đầu mối mới, có lẽ cha là người lính cứu hỏa duy nhất đồng thời tham dự vụ án nhà máy hóa chất Bảo Thăng và án diệt môn nhà họ Cung năm đó, cha giúp bọn con một tay đi. "
Nhậm Hướng Vinh đờ đẫn nhìn Nhậm Diệc: "Có lẽ ta là người duy nhất vẫn còn sống tới giờ."
Nhậm Diệc cau mày nói: "Cha còn có thể nhớ tới ai không, con định đi tìm những tiền bối khác trò chuyện một chút. "
Nhậm Hướng Vinh suy tư nói: "Vụ án nhà máy hóa chất Bảo Thăng có 12 trung đội được phái đi, những người từng tham gia trực tiếp cứu viện khi ấy đồng thời vẫn còn sống đến bây giờ đã không còn nhiều lắm. Mà nhà họ Cung năm đó ở ngay bên trong khu vực Hồng Vũ, tham gia cứu viện có hai trung đội, đồng thời tham dự cả hai cuộc giải cứu này......" Ông suy nghĩ một hồi, "Ta phải xem danh sách năm đó một chút, giờ ta chỉ có thể nhớ được mình và lão Trần."
Năm đó Trần Hiểu Phi là đội phó của cha anh, đáp án này Nhậm Diệc đã đoán được từ trước: "Chưa tìm được chứng cớ xác thực, con không muốn kinh động tới bên chú Trần. "
Nhậm Hướng Vinh gật đầu: "Ta đang muốn nhắc nhở con, Hiểu Phi bây giờ đã là chi đội trưởng, có một số việc đừng lỗ mãng tới quấy rầy lão ấy, nếu con cảm thấy vụ án năm đó quả thật có điều đáng nghi thì ta cũng tin tưởng con trai của mình. Bây giờ ta sẽ kể cho con nghe những gì ta có thể nhớ từ đầu tới đuôi một lần. "
- ----------------------------------