Chương 61
Edit: Anabeth
Beta: Mạc Điềm
Cre: on pic
- -------------------------------
Nhậm Diệc đành bất chấp khó khăn, cùng Cung Ứng Huyền đi xuống lầu.
Nhiệt độ ban đêm mùa Đông ở miền Bắc xuống gần 0 độ, Kỳ Kiêu chỉ mặc một chiếc áo da và quần jean, trông rất gầy yếu. Vành mắt cậu đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu, đầu tóc phờ phạc rũ xuống.
Lưu Huy thấy Nhậm Diệc, nói: "Nhậm đội, cậu ấy nói cậu ấy tìm anh."
"Đúng, là bạn tôi, cậu về ký túc xá đi."
Kỳ Kiêu giơ tay lên, quơ quơ về phía Nhậm Diệc, nở một nụ cười gượng còn khó coi hơn cả khóc: "Hi."
Nhậm Diệc bước đến bên cậu, cau mày nói, "Em sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn dáng vẻ này của Kỳ Kiêu làm anh thực lo lắng.
Cung Ứng Huyền xỏ hai tay vào trong túi, sắc mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Kỳ Kiêu.
"Em chạy đến đây từ chỗ đoàn phim..." Kỳ Kiêu cười hai tiếng, nghẹn ngào nói, "Diễn viên nhỏ thực con mẹ nó, không có nhân quyền."
Nhậm Diệc khẽ thở dài: "Vào trong rồi nói, bên ngoài lạnh."
Kì Kiêu bước về phía trước hai bước, dưới chân đột nhiên lao đảo một cái, lao về phía trước, Nhậm Diệc nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu.
Cung Ứng Huyền hơi hơi mím môi, mặc dù sắc mặt vẫn không thay đổi, những đường gân xanh trên trán đã lồi lên.
Kì Kiêu liền dứt khoác treo trên người Nhậm Diệc, nhỏ giọng làm nũng, "Anh, cõng em đi, được không?"
Nhậm Diệc lén lút nhìn Cung Ứng Huyền một cái, dù Cung Ứng Huyền không nói một lời nào, nhưng anh vẫn cảm giác được sự không vui vẻ đó. Anh nói nhỏ, "Kỳ Kiêu, đây là nơi anh làm việc, bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm, anh đỡ em nhé. "
Kỳ Kiêu gật đầu. Cậu dường như mới phát hiện ra Cung Ứng Huyền, "Ái chà" một tiếng, "Anh là cái người, tiến sĩ đó."
Cung Ứng Huyền không nói một lời, ánh mắt hết sức lạnh lùng.
Kỳ Kiêu đã ngà ngà, có vẻ cũng không thấy thái độ của Cung Ứng Huyền đối với mình, còn lẩm bẩm: "Không phải anh là... cảnh sát sao?"
Nhậm Diệc vừa dìu Kì Kiêu vào trong vừa giải thích: "Anh đang giúp hắn phá án."
Cung Ứng Huyền lạnh mặt đi theo sau.
Kỳ Kiêu còn hét lên: "Anh mà làm diễn viên nhất định sẽ nổi tiếng, nhưng... đừng ký, đừng ký với cái công ty ngu ngốc của em."
"Được rồi, đừng nói gì, đi vào nghỉ ngơi một lúc trước đi." Nhậm Diệc không đưa Kỳ Kiêu đến ký túc xá của mình mà đưa cậu vào ký túc xá tạm thời dành cho thân nhân của các thành viên đến thăm.
Nhậm Diệc đặt Kỳ Kiêu lên giường: "Anh đi rót cho em một ly nước."
"Không cần." Kỳ Kiêu kéo tay Nhậm Diệc, "Em không muốn uống nước, em muốn uống rượu."
"Em không thể uống nữa, càng không thể uống rượu trong trung đội của anh."
Cung Ứng Huyền nhìn chằm chằm vào cái tay đang kéo Nhậm Diệc kia của Kỳ Kiêu, cơn tức giận đột nhiên bốc lên. Người này toàn mùi rượu lại còn bẩn thỉu, sao cậu ta có thể chạm vào thứ hắn muốn chạm vào! Hắn trầm giọng nói: "Nhậm Diệc."
"Hả?" Nhậm Diệc quay lại nhìn hắn.
Cung Ứng Huyền nhất thời không biết phải nói cái gì, hắn chỉ muốn tách hai người cách nhau càng xa càng tốt. Hắn nghẹn hồi lâu rồi nói: "Còn không đi rót nước đi!"
"À." Nhậm Diệc đứng dậy, lấy cho Kỳ Kiêu một cốc nước. "Em uống chút nước, tỉnh rượu rồi nói."
Kì Kiêu không nhận, miệng mím chặt, nước mắt rơi xuống.
"Đừng khóc." Nhậm Diệc vội vàng an ủi, "Em muốn nói gì thì nói với anh, có phải ở đoàn phim bị bắt nạt không?" Anh lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho Kỳ Kiêu.
Cung Ứng Huyền đá ghế một cái.
Tiếng chân ghế bằng kim loại cọ xát với sàn nhà rất to, Nhậm Diệc sợ hết hồn, quay lại nhìn Cung Ứng Huyền, Cung Ứng Huyền giận dỗi quay mặt ra chỗ khác, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Kỳ Kiêu bắt đầu lải nhải, nói mình bị cắt phân cảnh, bị chèn ép, công ty lại không coi trọng và giúp đỡ cậu, cũng không cung cấp tài nguyên tốt cho cậu, càng nói càng uất ức khổ sở.
Nhậm Diệc nhẹ nhàng an ủi. Thời điểm hai người mới quen biết, Kỳ Kiêu còn chưa tròn 20 tuổi, mấy năm nay anh chứng kiến Kỳ Kiêu tôi luyện qua biết bao khó khăn trong vòng giải trí, quả thực đã phải chịu không ít khổ cực. Chỉ tiếc, những nỗ lực ấy không phải lúc nào cũng được đền đáp xứng đáng.
Kỳ Kiêu khóc một lúc, rõ ràng đã mệt mỏi, giọng nói trở nên nhỏ dần, mí mắt cũng rũ xuống. Nhậm Diệc xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Em ngủ một giấc thật ngon đi."
Kỳ Kiêu thầm thì: "Anh ngủ cùng em." Ánh mắt cậu nhìn Nhậm Diệc tràn đầy sự ỷ lại.
Nhậm Diệc bối rối, không biết liệu Cung Ứng Huyền có nghe thấy không, anh cúi người xuống, nói nhỏ: "Đừng làm rộn, đây là trung đội của anh."
Tuy Kỳ Kiêu đã uống rượu, nhưng cũng không đến mức say nên vẫn còn chừng mực. Cậu thất vọng gật đầu một cái.
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc cúi đầu không biết đang nói gì với Kỳ Kiêu, hai người họ dựa vào nhau gần như vậy, đôi mắt hắn cũng muốn bốc lửa rồi.
Nhậm Diệc đắp kín chăn cho cậu: "Ngủ một giấc, những việc phiền lòng đã là chuyện của ngày hôm qua, ngày mai mọi thứ đều sẽ ổn thôi."
Kì Kiêu nở một nụ cười miễn cưỡng.
Nhậm Diệc đứng dậy lui ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Cung Ứng Huyền liền nói: "Đưa đây." Giọng điệu hết sức không vui.
"Hả?" Nhậm Diệc không hiểu nguyên do.
"Chìa tay." Cung Ứng Huyền trợn mắt nhìn Nhậm Diệc, giận tái mặt.
Nhậm Diệc chẳng hiểu gì sất, đưa tay ra.
Cung Ứng Huyền lấy nước khử trùng từ trong túi ra, cật lực đè vòi phun như trút giận. Đầu tiên là dùng cồn rửa tay cho Nhậm Diệc, sau đó lại phun khắp người anh một lượt.
Nhậm Diệc nhắm mắt, ngửi mùi cồn gay mũi, lòng thầm mắng Cung Ứng Huyền.
Khử trùng xong, Cung Ứng Huyền dường như vẫn chưa hết giận: "Người ở bên trong kia đầu óc có vấn đề phải không, công việc của mình không thuận lợi tìm anh thì có ích gì."
Nhậm Diệc không biết làm sao đành nói: "Cậu ấy chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện, giải sầu một chút thôi."
"Dựa vào đâu lại tìm anh."
"Bọn tôi là bạn bè mà."
Sắc mặt của Cung Ứng Huyền hết xanh lại trắng, tức giận nói: "Cậu ta, cậu ta vừa bẩn vừa hôi, tại sao anh lại muốn kết bạn với một người như thế?"
Nhậm Diệc nhíu mày. Khuôn mặt sưng phù đỏ ửng của Kỳ Kiêu xuất hiện trong tâm trí anh, lúc thường Kỳ Kiêu rất sáng sủa, tính cách cũng không phải là kiểu hèn yếu già mồm, đây là lần đầu tiên cậu ấy rơi nước mắt trước mặt anh. Nếu không phải thực sự uất ức khó chịu, có người đàn ông nào lại nguyện ý bày ra một mặt thảm hại như vậy với người khác chứ. Lời này của Cung Ứng Huyền khiến anh không mấy dễ chịu. Anh dằn lòng giải thích: "Bình thường cậu ấy không như này, trước đây cậu cũng đã gặp cậu ấy, ai mà không có lúc chịu thất bại."
Cung Ứng Huyền không Ngờ Nhậm Diệc sẽ nói chuyện thay Kỳ Kiêu, tức khắc giận vô cùng: "Vậy anh quay về với cậu ta đi!" Hắn xoay người rời đi.
"Này!" Nhậm Diệc vội vã đuổi theo, anh nắm lấy cánh tay của Cung Ứng Huyền, "Sao cậu..."
Cung Ứng Huyền lại hất tay Nhậm Diệc ra, "Đừng chạm vào tôi."
Nhậm Diệc giật mình. Lúc đầu Cung Ứng Huyền cũng tỏ ra thô lỗ như vậy với anh, thế nhưng lúc đó anh chỉ thấy vừa tức vừa buồn cười, bây giờ lại bị Cung Ứng Huyền ghét bỏ, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh mỉm cười miễn cưỡng, nói đùa: "Chà chà, không phải cậu đang ghen đó chứ."
Câu nói này khiến Cung Ứng Huyền càng xấu hổ hơn: "Tôi chỉ cảm thấy bẩn."
Nhậm Diệc cảm thấy trái tim mình bị nhéo một cái, vừa tức vừa buồn. Anh thích Cung Ứng Huyền, nhưng đôi khi anh không thể chịu đựng được Cung Ứng Huyền tùy hứng với mình. Anh lại càng không cách nào tự kiềm chế mà bắt đầu tưởng tượng linh tinh, nếu Cung Ứng Huyền biết mối quan hệ thực sự giữa anh và Kỳ Kiêu, nếu Cung Ứng Huyền biết lòng anh ôm tâm tư như thế, phải chăng hắn sẽ lộ ra biểu cảm càng chán ghét và khinh bỉ hơn?
Nghĩ đến đây, Nhậm Diệc cảm thấy hít thở không thông, anh cố sức điều chỉnh nhịp thở, trầm giọng nói, "Cậu về nghỉ ngơi sớm đi."
Cung Ứng Huyền nắm chặt hai quả đấm, xoay người rời đi.
Quay trở lại xe, Cung Ứng Huyền ngồi im lặng một lúc, đột nhiên, trên mặt thoáng qua vẻ dữ tợn, hắn hung hăng nện xuống tay lái, còi xe phát ra tiếng rít chói tai.
Tại sao, tại sao Nhậm Diệc phải có những người bạn khác ngoài hắn? Nếu Nhậm Diệc là của một mình hắn, anh sẽ không bị người khác chạm vào và chiếm giữ. Nhưng thực tế là hắn thậm chí còn không có lý do chính đáng để buộc Nhậm Diệc tránh xa người đó.
Hắn hy vọng Nhậm Diệc chỉ thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn!
Sau khi Cung Ứng Huyền rời đi, Nhậm Diệc trở về ký túc xá của mình, nhìn hộp cơm còn chưa kịp dọn dẹp trên bàn, chán nản thở dài.
Vốn là một buổi tối rất tốt đẹp, dù chỉ là cùng nhau ăn hộp cơm đã nguội lạnh ở trong ký túc xá của anh, đối với anh mà nói cũng tốt đẹp như đang hẹn hò vậy.
Đáng tiếc là mọi thứ đã bị hủy.
Anh cũng không muốn trách Kỳ Kiêu, chẳng qua lúc Kì Kiêu đến, cả người quả thực toàn mùi rượu khó ngửi, anh còn muốn đi chăm sóc cho cậu, nên Cung Ứng Huyền mới có thể tức giận như vậy.
Anh không muốn giận dỗi với Cung Ứng Huyền chút nào, anh quý trọng từng giây phút ở bên nhau, những ngày tháng hòa thuận vui vẻ, nhưng tối nay Cung Ứng Huyền tức giận đến thế, không biết lại ngó lơ anh bao lâu nữa đây.
Nhậm Diệc ngã xuống giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nhưng tâm phiền ý loạn, trằn trọc khó ngủ.
Nếu Cung Ứng Huyền cũng thích mình như mình thích hắn, vậy mới hiểu được tâm trạng lúc này là như thế nào.
=====
Hôm sau tỉnh lại, Nhậm Diệc phát hiện Kỳ Kiêu đã biến mất, anh thức dậy lúc 6 giờ sáng, chứng tỏ rằng Kỳ Kiêu đã rời đi lúc nửa đêm. Trên điện thoại di động quả nhiên có một tin nhắn Wechat được gửi vào lúc 4 giờ hơn: Anh, em về đoàn phim đây, thật ngại quá haha, khiến anh thêm phiền toái rồi.
Lòng Nhậm Diệc rất rối rắm, nhất thời cũng không biết phải an ủi Kỳ Kiêu như thế nào, đành phải trả lời: Bất luận là khó khăn gì thì cũng sẽ qua đi thôi, phải có lòng tin vào tương lai của mình.
Một lúc sau, Kỳ Kiêu trả lời bằng một nhãn dán mặt cười to.
Nhậm Diệc thoát khỏi khung trò chuyện này, nhìn cái tên của Cung Ứng Huyền được anh đặt lên đầu danh sách, âm thầm thở dài.
Vừa kết thúc bài huấn luyện buổi sáng, Cao Cách đã đưa vợ con đến trung đội. Hôm nay cậu ta xuất viện, nhưng cậu ta xin nghỉ thêm vài ngày, định dành thời gian cho gia đình.
Nhậm Diệc mỉm cười nói, "Sao cậu vừa ra viện đã chạy tới trung đội vậy?"
"Bé con rất muốn nhìn xe cứu hỏa." Cao Cách xoa đầu con gái, "Đây coi như cảnh đẹp đầu tiên chúng em ghé thăm."
Tôn Định Nghĩa cười nói: "Đội phó, tôi thấy anh đến để ăn chực cơm trưa thì có, đúng thời gian này."
"Vậy mà cũng bị thằng nhóc cậu phát hiện rồi." Cao Cách cười mắng.
Khúc Dương Ba đón lấy bé gái từ trong lòng Cao Cách: "Thanh Thanh, chú đưa cháu đi xem xe cứu hỏa to thật to, được không nào?"
Cô bé nói nghiêm túc: "Cháu có thể lái xe cứu hỏa to thật to không?"
Khúc Dương Ba cười: "Chờ cháu lớn lên sẽ có thể lái được."
Khúc Dương Ba dẫn vợ con của Cao Cách đến ga ra tham quan.
Nhậm Diệc vỗ bả vai Cao Cách: "Hồi phục thế nào rồi?"
"Không có việc gì, không phải mấy ngày là được ra rồi sao, chẳng qua còn phải quay lại bệnh viện để đổi thuốc thôi." Cao Cách nói, "Nghe nói anh cũng bị bỏng?"
"Tôi bị bỏng một chút ở cổ." Nhậm Diệc nói, "Cậu cứ thoải mái thả lỏng chút đi, lái xe của tôi đưa em dâu và cháu gái đi xung quanh dạo một vòng."
"Không cần đâu, em thuê xe là được."
"Đừng nói nhảm, ăn cơm xong tôi sẽ đi lấy chìa khóa cho cậu."
Lúc này, Khúc Dương Ba đột nhiên trở lại từ ga ra, vẫy vẫy tay với Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc bước tới: "Có chuyện gì vậy?"
"Buổi chiều hôm nay cậu đến chi đội, lấy lý do là để tham khảo giảng dạy bằng tình huống, đem toàn bộ tài liệu cậu muốn copy lại một lần, sau đó tiện thì copy thêm một vài tài liệu khác nữa, rải rác từng loại sự cố của từng thời kỳ. Tôi đã sắp xếp hết rồi, cố gắng đừng để quá nhiều người nhìn thấy. "
Nhậm Diệc ôm cổ Khúc Dương Ba: "Ba Ba, anh quá tuyệt luôn, cảm ơn nhé."
Khúc Dương Ba bất đắc dĩ nói: "Kiếp trước ông đây nhất định là thiếu nợ cậu nên kiếp này mới phải phục vụ cậu để trả nợ."
"Cũng không phải, kiếp trước anh nhất định là người đàn ông bội tình bạc nghĩa đã vứt bỏ tôi."
"Mau cút đi."
- ---------------------------------
P/s: Cá nhân tui qua chương này không thể ghét nổi Kỳ Kiêu, kể cả sau này cũng thế. Suy cho cùng, cậu ấy gặp Tứ Hỏa lúc quá trẻ, tình cảm ỷ lại là điều hiển nhiên, hơn nữa cậu ấy vốn mong muốn một mối quan hệchính thức, nghiêm túc, nhưng điều kiện và cả Tứ Hỏa đều không đáp ứng cậu ấy. Cậu ấy không biết Tứ Hỏa thích Tiểu Thư nên làm nũng, ỷ lại, thân thiết với Tứ Hỏa – người duy nhất đối tốt với cậu ấy, trong chốn showbiz thật giả lẫn lộn, cậu ấy dù chỉ là một diễn viên nhỏ nhưng vẫn luôn cố gắng vì bản thân. Hơn nữa tui thấy Kỳ Kiêu rất biết điều đấy chứ, chưa từng bám riết mè nheo với Tứ Hỏa, tỉnhrượu cũng tự giác rời đi, rõ ràng cậu ấy biết tìm đến Tứ Hỏa không làm công việc của cậu ấy thuận lợi hơn, chỉ là cậu ấy cần một người bên cạnh lúc lẻ loi, chịu uất ức. Hy vọng sẽ Kỳ Kiêu sẽ tìm được anh công của đời mình. Hihi, lảm nhảm dài ghê ^