Chương 87
Hà Cố cứng đờ, định thần trong nháy mắt, guồng chân chạy ra khỏi cửa.
Nhậm Diệc nhanh tay lẹ mắt chặn trước người anh: "Kỹ sư Hà, kỹ sư Hà, trước tiên anh hãy bình tĩnh đã."
Hà Cố hét lên: "Buông tôi ra!" Cho dù là trong thời khắc khẩn trương nhất, anh ta cũng luôn thể hiện một sự bình tĩnh, vậy mà trong lúc này, trong ánh mắt ấy chỉ còn nỗi hoảng loạn và sợ hãi.
"Kỹ sư Hà!" Nhậm Diệc lớn tiếng, "Anh đã hỗ trợ chúng tôi tìm được 5 quả bom rồi, chúng tôi cần anh dùng đầu óc suy nghĩ, chứ không phải là hành động bốc đồng."
Hà Cố bây giờ sao còn nghe lọt tai nữa. Anh ta đẩy Nhậm Diệc, nhưng vẫn không thể vùng ra được. Nhậm Diệc bị đau tới mức nhe răng nhếch miệng, Cung Ứng Huyền sải bước tiến lên, bắt lấy bả vai của Hà Cố, đẩy ngược trở lại, để anh ta ngồi xuống ghế.
Hà Cố há to miệng thở hổn hển, ánh mắt dần dần khôi phục bình tĩnh.
Cung Ứng Huyền nhìn chằm chằm Hà Cố: "Kỹ sư Hà, bây giờ tất cả mọi người đều đang tìm quả bom đó, tỷ lệ hắn có thể tiếp cận sân khấu rất thấp, anh nhất định phải bình tĩnh nếu muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ."
Hà Cố cúi đầu, hai quả đấm siết lại phát ra tiếng răng rắc.
Đội trưởng Trương nói: "Chúng tôi vẫn đang quan sát camera, hoàn toàn không phát hiện tung tích của tên này. Xung quanh sân khấu cũng có rất nhiều cảnh sát và bảo an, chỉ cần hắn lộ diện sẽ bị nhận ra ngay. Điểm duy nhất chính là có lẽ hắn đang ở cùng một chỗ với quả bom, trong khoảng thời gian này có lẽ chưa từng di động."
Khưu Ngôn gật đầu: "Hắn nhất định đang giấu bom, khi bắt đầu di chuyển thì hắn chính là một quả bom di động. Ngay cả dù không thể tiếp cận sân khấu, hắn vẫn có thể tạo nên một vụ nổ dây chuyền ở bất kỳ khu vực có đám đông nào, tất cả đều sẽ tạo thành hậu quả không cứu vãn được."
Hà Cố lấy điện thoại di động ra: "Tôi gọi điện báo Cư Hàn rời khỏi sân khấu, mà không, sân khấu có khi còn an toàn hơn..." Anh ta cầm điện thoại di động, nhất thời không biết làm sao, mồ hôi chảy đầm đìa không ngừng trên trán.
"Nếu để Tống Cư Hàn dừng buổi biểu diễn, thứ nhất sẽ gây nên bứt dây động rừng, thứ hai là sẽ khiến khán giả hoảng loạn. Chỉ cần chúng ta bảo đảm tên khủng bố không thể nào tới sát sân khấu, Tống Cư Hàn sẽ được an toàn.." Cung Ứng Huyền nhíu mày, "Chờ chút, người phụ trách sân khấu tên Vương Thụy này có cơ hội giấu và bài trí quả bom."
Nhậm Diệc vội la lên: "Đúng rồi, ban đầu chúng ta loại bỏ khán đài và sân khấu, bởi vì chúng ta cho rằng Tử Diễm nhắm vào người xem. Sân khấu không phải là địa điểm thích hợp, nhưng mục tiêu lớn nhất của Tử Diễm chính là Tống Cư Hàn, mà người của hắn lại là phụ trách dựng sân khấu! "
Hà Cố hoảng sợ nói: "Quả bom cuối cùng rốt cuộc là ở trên sân khấu hay là trên người của Vương Thụy."
"Chúng ta phải giả thuyết trên người Vương Thụy và trên sân khấu đều có bom, không thể bỏ qua bất cứ nguy cơ nào. "
Khưu Ngôn nói: "Nhưng bây giờ sân khấu đang có biểu diễn, thiết bị của chúng ta không thể nào kiểm tr.a dưới tình huống nhiễu loạn như vậy. Còn có rất nhiều khán giả đều đang xem, lỡ mà bom lại được đặt ở chỗ nổi bật, chuyện này.."
"Tôi có một cách! "Hà Cố nói, "Chỉ cần khiến sân khấu tạm dừng biểu diễn một khoảng thời gian là được, đúng không? "
" phút cũng đủ rồi."
Hà Cố cầm điện thoại di động lên: "Tôi có biện pháp có thể cắt đứt nguồn điện xung quanh sân khấu, cứ như vậy, cho dù có dò bằng máy cũng sẽ không bị nhiễu, người xem cũng không thể nhìn thấy."
"Anh muốn làm như thế nào?"
"Tiểu Tùng." Hà Cố nhận nghe điện thoại, "Bảo Cư Hàn, ca khúc cuối cùng đổi thành "Đêm dài", bọn anh cần một phút, phải cắt toàn bộ nguồn điện... Đừng hỏi tại sao, em ấy chỉ cần biết đây là ý của anh là được, mau lên!"
Khưu Ngôn nhìn đồng hồ một chút, "Chỉ còn lại 5 phút thôi, chúng ta chia thành hai nhóm, chị lên sân khấu, Ứng Huyền, các em đi tìm Vương Thụy."
Hà Cố nhấc chân định đi, Nhậm Diệc bắt lại cánh tay anh: "Kỹ sư Hà, anh đi theo đội trưởng Khưu, nhưng không được đi lại một mình."
Hà Cố tức giận nói: "Anh chẳng có quyền ngăn cản tôi hành động như thế nào."
"Tôi đã đáp ứng với thầy Tống sẽ trả lại anh nguyên đai nguyên kiện, cậu ta sẽ không sao, anh cũng không thể xảy ra chuyện gì."
Hà Cố nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của Nhậm Diệc, hít sâu một hơi: "Tôi sẽ không kích động nữa."
Lúc bấy giờ, Nhậm Diệc mới thả Hà Cố đi cùng Khưu Ngôn.
Đàm Hạo Thuần suy tư nói: "Vương Thụy sẽ giấu quả bom ở đâu nhỉ? Hắn không thể giấu quá xa, hẳn là hắn đã dự liệu được việc thân phận của mình bị bại lộ rồi, sao có thể bảo đảm đến thời khắc cuối cùng vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ Tử Diễm giao cho hắn?"
Cung Ứng Huyền nói: "Chôn một quả bom trên sân khấu chính là một sự bảo đảm, một khi thất bại, hắn vẫn còn một quả bom di động, tôi nghĩ cho dù hắn có phải núp thì cũng sẽ không núp quá xa sân khấu."
"Cho dù hắn giấu ở đâu thì hiện giờ cũng sẽ bị tìm ra." Đội trưởng Trương khó hiểu nói, "Xung quanh sân khấu và phía sau khán đài cũng đã đều bị cảnh sát kiểm tr.a một lần rồi mà, hắn có mà chạy đằng trời."
Một câu "chạy đằng trời" này khiến mọi người cùng lúc giật mình.
Cung Ứng Huyền từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm trần nhà: "Ở phía trên."
"Xà ngang!" Nhậm Diệc nhanh chóng nói: " Xà ngang vừa có một vòng kính pha thép hình cung, vừa có một cái lều di động dùng để che mưa, quá dễ dàng để người ta ẩn náu!"
Bọn họ lập tức dùng máy để quét xung quanh.
Bởi vì xà nhà làm bằng thép "bện", có nền móng bám được, có thể đi lên từ trong lỗ thăm trần, nếu không sợ ch.ết thì cũng có thể leo lên theo trụ kết cấu từ bên ngoài.
Vào lúc này, toàn bộ hội trường đều đang rung chuyển theo tiếng âm nhạc và tiếng reo hò. Phía xa xa, trên sân khấu lấp lánh ánh sao, có một người đang hát, xung quanh là hàng chục ngàn người, cậu ta chỉ là một bóng hình nho nhỏ nhưng lại có thể lan tỏa nhiệt lượng cho toàn bộ khán đài.
Những người như vậy, trên người họ thật sự có "lửa", cậu ta chính là ngọn lửa cháy trên thảo nguyên mà Tử Diễm ám chỉ.
Có thể tưởng tượng, nếu như dưới hàng nghìn sự chú ý của dân tình trước thềm năm mới, Tống Cư Hàn mà xảy ra chuyện thì sẽ gây ra ảnh hưởng đáng sợ như thế nào đối với xã hội. Đây chính là điều Tử Diễm mong muốn, hắn muốn tạo ra một nỗi "sợ hãi" vô cùng lớn để càng khẳng định vị trí dưới một vị thần, trên cả vạn người của hắn.
Một nhóm leo lên từ lỗ thăm trần của xà ngang, thu hết toàn bộ hội trường vào dưới đáy mắt. Ánh đèn rực rỡ sáng chói cùng đoàn người đông đúc khiến cảnh tượng này lại càng tràn đầy sắc thái thơ mộng hơn.
Bởi vì xà ngang được thiết kế theo hình cung lên xuống, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đỉnh sóng, bụng sóng thì ở ngoài tầm mắt, cách sân khấu một khoảng vừa khéo lại chính là bụng sóng.
Từ xà ngang đến sân khấu là một khoảng cách hơn 100m, nhưng bởi vì chênh lệch độ cao, dù không ném được bom tới chỗ của Tống Cư Hàn thì cũng nổ hư mấy tấn vật liệu xây dựng trên sân khấu, hoặc cũng có thể là quăng vào trong đám đông, đây đều là những cảnh tượng đáng sợ khiến người ta không dám nghĩ tới.
Mặc dù có thể đi lên xà ngang, nhưng như vậy lại vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một cái là có thể té xuống từ độ cao tương đương với một tòa nhà 8 tầng. Các công nhân kiểm tr.a đều có phương tiện bảo hộ, bọn họ thì lại không có chút thời gian nào cho công tác phòng hộ.
"Vương Thụy! "Cung Ứng Huyền móc súng ta, vừa đi về phía trước vừa lớn tiếng kêu tên của kẻ khủng bố. Mấy người cảnh sát phía sau cũng bày thế trận đón địch, Nhậm Diệc cũng theo phía sau.
"Vương Thụy, anh đã bị bao vây."
Một bóng người lướt qua từ chỗ trũng.
Cung Ứng Huyền nháy mắt với mấy người, yêu cầu bọn họ vây từ bên sườn.
"Vương Thụy, đi ra đi, tôi thấy anh rồi." Cung Ứng Huyền giơ súng lên, từng bước một đi tới.
Một người đàn ông đang đứng ở bên bờ xà ngang, trong tay có nắm một quả bom, gương mặt đầy dữ tợn: "Đừng tới đây!"
Cung Ứng Huyền lạnh giọng nói: "Vương Thụy, buông quả bom xuống, nếu không tôi sẽ nổ súng."
"Tôi không phải là Vương Thụy, tôi là Hồng Diễm."
"Hồng Diễm đã ch.ết trong bệnh viện rồi."
"Hồng Diễm không chỉ có một, ai cũng có thể có vinh dự trở thành ngọn lửa vinh quang."
"Cho dù là ai đi chăng nữa, anh cũng đã bị bao vây."
"Tôi lúc nào cũng có thể sẽ bấm nút kích nổ, cậu đừng tới đây, cứ đứng nguyên ở đó." Vương Thụy hét lên, "Nếu không tôi sẽ ném vào trong đám đông, phía dưới có rất nhiều người đó."
"Tại sao Tử Diễm lại không tự đến thi hành nhiệm vụ, anh cam tâm tình nguyện làm con tốt thí cho hắn như vậy sao?"
Mấy người cảnh sát đã đi vòng qua bốn phía Vương Thụy, Nhậm Diệc ở ngay sau lưng hắn ta.
"Tử Diễm có sứ mệnh cao quý hơn, còn sứ mệnh của tôi chính là ở đây." Trong mắt Vương Thụy không có một chút sợ hãi nào, chỉ có sự hưng phấn bệnh hoạn, "Những kẻ lấy được ngọn lửa của Thần này không hề kính sợ người, tất cả đều cần bị tinh lọc bằng lửa."
Cung Ứng Huyền nhìn đồng hồ một chút, ấy vậy mà chỉ còn lại hơn 1 phút thôi. Bây giờ từng giây từng phút trôi qua cũng đủ khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Lúc này, tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, âm thanh của Tống Cư Hàn thông qua loa mà vang vọng tới mọi ngóc ngách trong hội trường: "Các bạn, còn chưa tới 90 giây thôi, chúng ta sắp cùng nhau nghênh đón một năm mới. Tôi đã chuẩn bị một phần quà cho mọi người, là một niềm vui bất ngờ. Đó là ca khúc tôi viết gần đây, trước mắt mới chỉ có một người từng nghe qua."
Dưới sân khấu truyền tới những trận tiếng cười ồn ào.
"Tôi nghĩ vốn nên chỉnh sửa thêm chút nữa mới cho mọi người nghe, nhưng tự dưng tôi cảm thấy, bài hát này vô cùng hợp với hoàn cảnh bây giờ, nó tên là "Đêm dài". Tống Cư Hàn khẽ cười, "Trong màn đêm, ai trong số chúng ta cũng có đôi khi nôn nóng chờ đợi trời sáng lên, chúng ta ở trong ban đêm đã quá lâu, chịu đựng bóng tối và ác mộng, chỉ cầu nguyện ánh ban mai buông xuống. Có lẽ bởi bạn đã thật sự chờ đợi rất lâu rồi, chờ đến mức sắp tuyệt vọng, muốn buông bỏ, tôi hy vọng bài hát này có thể sẽ giúp bạn kiên trì, tiếp thêm một chút dũng khí, bởi vì đêm dài nhất định sẽ kết thúc, bình minh nhất định sẽ lên. Tiếp theo, tôi muốn trải qua màn đêm thật dài này cùng tất cả mọi người đang ở đây."
Chỉ trong chớp mắt, tất cả ánh đèn trong hội trường đều vụt tắt.
Nhậm Diệc đã kịp chuẩn bị từ trước, lập tức mở điện thoại di động ra ngay khi ánh đèn tắt đi, chiếu về Vương Thụy. Cung Ứng Huyền không chút do dự nào mà nổ súng, tiếng súng phát ra kêu "bụp" nhờ ống giảm thanh, trúng vào bả vai của Vương Thụy.
Vương Thụy bị lực súng làm cho chấn động và ngã xuống, quả bom cũng tuột tay, rơi trên mặt đất.
Mọi người chen nhau tiến lên, nhưng dưới chân toàn là xà ngang bằng thép pha thủy tinh, cho dù lúc có ánh sáng cũng rất không dễ đi, bây giờ bốn phía lại đen kịt, khó tránh khỏi gặp khó khăn khi phải di chuyển.
Nhậm Diệc vẫn luôn cầm điện thoại di động chiếu sáng, là người duy nhất không lảo đảo hoặc ngã xuống, anh lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới. Vào lúc Vương Thụy đang muốn nhặt lại bom, anh nhào lên trên người hắn, hai người vật lộn đánh nhau trên tấm kính.
Nhậm Diệc dùng một tay khóa chặt cổ của Vương Thụy, một tay khác cướp lấy quả bom. Vương Thụy liều mạng giãy dụa, lấy cùi chỏ thụi vào eo của Nhậm Diệc.
Cung Ứng Huyền cũng nhào tới, nện một quyền nên xương ngực của Vương Thụy, ngay phía dưới cơ hoành.
Vương Thụy kêu lên thảm thiết y hệt bị bóp cổ, đau đến mức cả người như mềm nhũn.
Nhậm Diệc nhân cơ hội này đoạt bom của hắn đi.
Thời gian đồng hồ đếm ngược hiển thị trên quả bom chính là ----- 10 giây.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau.
Cung Ứng Huyền đưa tay ra giật lấy, Nhậm Diệc lại xoay mình từ dưới đất, đứng lên.
Nhìn ánh mắt kiên nghị của Nhậm Diệc, Cung Ứng Huyền run giọng nói: "Anh đừng cử động..."
Nhậm Diệc nắm lấy quả bom, chạy dọc theo hướng ra ngoài xà ngang.
"Nhậm Diệc!" Cung Ứng Huyền không nghĩ được gì nữa, liều lĩnh đuổi theo.
Vào 3 giây cuối cùng của đồng hồ đếm ngược từ quả bom, Nhậm Diệc dồn hết sức bình sinh, dùng sức ném quả bom lên cao, đồng thời anh cũng hụt chân, rơi từ trên xà ngang xuống.
Cung Ứng Huyền bay người lên, vào lúc Nhậm Diệc sắp rơi xuống từ xà ngang cao hơn 20 mấy mét, hắn bắt lại tay anh. Hắn cũng bị Nhậm Diệc lôi xuống, phải gắng gượng dùng tay lẫn chân để kẹp vào cái khung hơi nhô ra trên mặt kính pha thép, hai người lơ lửng treo giữa không trung.
Quả bom nổ vang, đợt sóng xung kích giống như một cú đánh mạnh mẽ vô hình, ập xuống người hai người bọn họ, lớp thủy tinh ở bên cạnh cũng có tiếng nứt nẻ. Cung Ứng Huyền bị chấn động đến mức gần như muốn hộc máu, nhưng hắn vẫn gắt gao nắm chặt Nhậm Diệc, không hề buông tay.
Cũng trong lúc đó, tiếng chuông năm mới vang lên, muôn vàn pháo hoa được phóng lên trời như những luồng sao băng, nở rộ trong màn đêm rực rỡ, buổi biểu diễn "Đêm dài" tiếp tục, ánh đèn trên sân khấu lại một lần nữa sáng lên, âm nhạc lại một lần nữa bắt đầu.
Cả thế giới vốn tĩnh lặng trong bóng tối, trong phút chốc đã trở thành ánh sáng và sự huyên náo, ngay cả tiếng nổ và ánh lửa của quả bom cũng đều bị át đi một cách khéo léo.
Nhậm Diệc ngẩng đầu nhìn Cung Ứng Huyền, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cung Ứng Huyền cũng nhìn Nhậm Diệc, hắn cũng muốn nói gì đó, nhưng lại đau đớn đến mức không mở miệng được. Nội tạng hắn đau nhức, còn phải nắm tay một người đàn ông trưởng thành, cả người đều như bị xé toạc từ trong ra ngoài, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra ba chữ: "Cố chịu đựng."
Những người khác cũng chạy tới, từng người một kéo Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc lên, từng chút một, cho đến khi kéo tới khu vực an toàn.
Cung Ứng Huyền từ đầu đến cuối đều không buông tay ra, mãi tới khi rốt cuộc cũng thoát hiểm, hắn ôm siết lấy Nhậm Diệc, dùng sức mạnh như muốn khảm người ta vào trong cơ thể mình, nghẹn ngào mắng bên tai anh: "Mẹ nó, anh không muốn sống sao!" Cứ nghĩ đến việc cơ thể Nhậm Diệc có thể đã rơi xuống, hắn đã sợ hãi tới mức đứt từng khúc ruột, lỡ mà đánh mất Nhậm Diệc.. Không, đây là một người hắn tuyệt đối không thể mất đi!
Chóp mũi Nhậm Diệc đau xót, chỉ cảm thấy cơ thể Cung Ứng Huyền thật dày rộng, thật là ấm áp, tựa như có thể chống đỡ gió mưa khắp thế giới này. Đây là lần thứ bao nhiêu Cung Ứng Huyền cứu anh rồi? Chỉ có Cung Ứng Huyền mới có thể mang lại cho anh loại cảm giác an toàn khi được bảo vệ mãnh liệt đến thế, cho dù là người kiên cường tới đâu, cũng khó mà kháng cự sự an ủi vỗ về từ trong sâu thẳm linh hồn như vậy.
Nhưng khi anh nảy sinh một cảm giác kích động muốn ôm lại, trong đầu bỗng hiện lên câu nói tràn đầy căm ghét của Cung Ứng Huyền: "Không được chạm vào tôi."
Lòng anh nhói đau, trong nháy mắt đã chẳng còn khí lực nào, xụi lơ ở trong lòng Cung Ứng Huyền. Nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời, anh tưởng tượng vào giờ phút này mình và Cung Ứng Huyền vẫn còn đang hẹn hò, cùng nhau nghe concert, cùng nhau đón năm mới, cùng nhau thưởng thức màn pháo hoa lãng mạn.
Cho dù là đơn phương, anh vẫn định nghĩa đây chính là hẹn hò.
Giá mà không có gì xảy ra, vậy thì tốt quá.
Đội trưởng Trương và những người khác kéo Vương Thụy xuống, đưa vào bệnh viện.
Hai người dần dần tỉnh lại, lúng túng tách ra, cũng ngồi dậy từ trên mặt kính.
Họ nhìn nhau, không nói năng gì.
Thật lâu sau, Nhậm Diệc mới nói: "Kết thúc rồi."
Cung Ứng Huyền trầm mặc.
"Lần này chúng ta làm quá gọn ghẽ." Nhậm Diệc cười cười, "May là không có người vô tội nào bị thương."
"... Ừ."
Nhậm Diệc nhìn xuyên qua cửa kính, thấy mọi người đang vui vẻ hết mình khi bước sang năm mới. Bọn họ đắm chìm trong bầu không khí hân hoan, hồn nhiên không biết một tiếng đồng hồ qua đã tràn đầy những chuyện kinh tâm động phách như thế nào. Anh tự giễu cười một tiếng: "Vốn muốn hẹn cậu tới xem biểu diễn, không ngờ lại ra nông nỗi này."
Cung Ứng Huyền cũng cúi đầu nhìn, nhẹ giọng nói: "Buổi biểu diễn vẫn chưa khép lại mà." Đêm này vốn là thuộc về hắn và Nhậm Diệc, kết quả đầu tiên là bị Kỳ Kiêu phá hủy, sau đó lại bị... Không, từ sau một khắc Kỳ Kiêu xuất hiện, đêm này đã kết thúc rồi. Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng vẫn tràn đầy ghen tị và thống khổ.
Nhậm Diệc vô thức ôm lấy đầu gối, hơi co người lên, thấp giọng nói: "Chúng ta.. Có thể nói chuyện với nhau được không."
"... Nói chuyện gì."
"Cậu có thể..." Nhậm Diệc ấp úng nói, "Có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta vẫn là bạn thân nhất của nhau. "
Cung Ứng Huyền trầm mặt, không nói gì nữa.
"Tôi sẽ không còn bất kỳ.. Lời nói không thích hợp nào nữa, tôi bảo đảm." Nhậm Diệc càng nói, âm thanh càng nhỏ, "Cũng sẽ không chạm vào cậu nữa."
Cung Ứng Huyền tức giận đến mức cả trái tim nhói đau, hắn đứng bật người dậy, không quay đầu lại mà rời đi.
Nhậm Diệc ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của Cung Ứng Huyền, khổ sở nhắm hai mắt lại.